Thuận Theo Tự Nhiên, Nước Chảy Thành Sông

Chương 44




Nghe cách nói của Trương Bá Quang, Trần Lâm trong lòng biết Lí Tiểu Phàm sớm muộn gì cũng nhận được quyết định đề bạt làm cửa hàng trưởng. Nếu cậu nói trước cho Tiểu Phàm tin này cũng không có gì quá. Gọi Tiểu Phàm vào phòng ngủ phía sau, Trần Lâm trực tiếp vào thẳng vấn đề

– “Tiểu Phàm, tôi tính toán từ chức”. Không để ý biểu tình giật mình của nàng, Trần Lâm tiếp tục nói: “Trên công ty hẳn là đã chọn cô tiếp nhận chức cửa hàng trưởng”

– “Làm sao vậy? Cô thăng chức là chuyện tốt a!”. Nhìn Tiểu Phàm nửa ngày chưa nói gì, Trần Lâm vui đùa

Lí Tiểu Phàm lộ ra tươi cười nhưng mang theo ý châm chọc

– “Có thể nói cho tôi biết tại sao lại… đột ngột như vậy không?”. Thu hồi nụ cười, Lí Tiểu Phàm điều chỉnh nét mặt nghiêm túc nhìn Trần Lâm

Trần Lâm sửng sốt một chút, vì Lí Tiểu Phàm hỏi ‘đột ngột’, dường như nàng sớm biết Trần Lâm sẽ từ chức. Bất quá Trần Lâm không muốn nghĩ những ý nghĩa hàm ẩn đó. Thản nhiên nói, “Tiểu Phàm, trước kia theo tôi cô cũng biết, tôi không định làm công việc này lâu dài. Hiện tại có vài việc xảy ra… làm tôi lựa chọn rời đi”

Lí Tiểu Phàm chăm chú nhìn Trần Lâm, trong lòng có chút kinh ngạc, tuy rằng nàng hỏi như vậy cũng biết Trần Lâm sẽ trả lời, nhưng câu trả lời kia nàng chưa bao giờ nghĩ đến. Mà cách trả lời của Trần Lâm bây giờ, không thể không nghi ngờ trong lời nói đã phân định rõ ràng. Lí Tiểu Phàm thừa nhận Trần Lâm chỉ xem nàng là bằng hữu, theo tính cách của Trần Lâm, hắn sẽ không dễ dàng để người khác hiểu được nội tâm của mình dù đó có là bằng hữu đi nữa. Cô hiểu rõ quanh Trần Lâm luôn có một trận bát quái, dù có ở bên cạnh anh ấy cũng không thể đi vào. Một khi anh ấy không để mình vào, mình không cách nào vào được

– “Quản lí Trương biết không?”

Trần Lâm tươi cười, ánh mắt nói, anh ấy biết

Đúng vậy, Trần Lâm từ chức, thanh mai trúc mã Quang ca của cậu sao lại không biết? Chẳng lẽ mình còn hi vọng người kia có năng lực giữ anh ta ở lại sao? Bất quá, không hiểu vì sao nàng luôn cảm giác không thể hiểu được nụ cười kia của Trần Lâm

– “Tốt lắm, Tiểu Phàm, đợi cô nhận được chỉ thị của công ty rồi đem chuyện này nói cho các nha đầu trong cửa hàng một tiếng”

– “Vậy anh, kế tiếp định làm gì?”

Trần Lâm không phải không muốn nói thật với nàng, chính là, bây giờ không đúng thời điểm. Cho nên cậu nói, “Có lẽ sẽ nghỉ ngơi một thời gian”. Rõ ràng là thái độ không muốn nói nhiều

Lí Tiểu Phàm thấy thế cũng trầm mặc không nói

– “Tiểu Phàm, đừng nghĩ nhiều, khi tôi ổn định mọi thứ rồi sẽ liên lạc với cô. Dù thế nào, tân nhiệm của cửa hàng cũng sẽ mời tôi một bữa cơm phải không? Haha~”. Trần Lâm an ủi

– “Anh biết lần này tôi nhất định lên cửa hàng trưởng sao?”

Một câu của Lí Tiểu Phàm làm Trần Lâm ngừng cười. Sắc mặt cậu nhất thời không tốt lắm

– “Tiểu Phàm….”. Trần Lâm nhìn Tiểu Phàm, khó xử không biết nói sao

– “Tôi sẽ cân nhắc, nhưng không nhất định sẽ nhận”. Nói xong liền xoay người li khai. Trong lòng có chút chua xót, không ngờ khi mình vào phòng ngủ của Trần Lâm lần đầu tiên lại nói chuyện chia lìa

Cửa vừa mở ra, Lí Tiểu Phàm dừng đôi giày cao gót của mình, “Nếu không có lí do từ chức rõ ràng, anh… tại sao không ở lại thêm một thời gian nữa? Chắc chắn mọi người cũng không nguyện ý để anh rời đi”. Lần này, Lí Tiểu Phàm mở cửa li khai

Trần Lâm xấu hổ đứng tại chỗ. Trong lòng cảm thán, Tiểu Phàm, nếu không có lí do từ chức rõ ràng, tôi làm sao lại từ chức nhanh vậy? Cô thế nhưng còn lôi tình cảm của mọi người vào, Trần Lâm lắc đầu cười khổ. Chính là, tôi còn chưa rời đi a!

Rất nhanh, Lí Tiểu Phàm liền nhận được điện thoại bổ nhiệm của Trương Bá Quang, đương nhiên cũng coi như trưng cầu ý kiến. Trương Bá Quang thực ngoài ý muốn, Lí Tiểu Phàm thế nhưng nói cần thời gian suy nghĩ, hơn nữa lại nói nàng thực hi vọng Trần Lâm ở lại. Nói như vậy, Trương Bá Quang không khỏi nghi ngờ nàng đang châm chọc mình. Hắn, bây giờ còn có năng lực giữ Trần Lâm ở lại sao? Không minh xác giải thích với Lí Tiểu Phàm, Trương Bá Quang chỉ nói hi vọng nàng mau chóng quyết định, đồng thời trong thời gian này hỗ trợ công việc bàn giao công tác của Trần Lâm

Kì thật Lí Tiểu Phàm cuối cùng cũng biết một chuyện của ông chủ, nguyên nhân là do Lưu Dụ lỡ lời. Mục Kiệt Lưu Dụ từ miệng Tống Đình Phàm mới biết nửa tháng nữa Trần Lâm sẽ từ chức, tuy Tống Đình Phàm không để lộ quá nhiều chi tiết nhưng hai người bọn họ cũng biết đây là quyết định cuối cùng. Hơn nữa Tống Đình Phàm nói cho bọn họ chuyện Trần Lâm từ chức, cũng là vì muốn Lưu Dụ đến Bắc Kinh an bài trước một chuyện. Đương nhiên chắc chắn có liên quan đến Trần Lâm

Ngày đó Lưu Dụ mới vừa lo xong chuyện Tống Đình Phàm giao cho hắn liền vô cùng lo lắng trở về từ Bắc Kinh, trực tiếp nhảy vào cửa hàng của Trần Lâm. Người chưa đến trước mặt Trần Lâm, tiếng đã đến trước.

– “Trần Lâm, Trần Lâm, lần này cậu nên hảo hảo cảm ơn tôi. Chuyện ở Bắc Kinh đã sắp xếp tốt lắm, cậu chừng nào đi a?”. Liền một câu người nói vô tình người nghe hữu ý làm cho Lí Tiểu Phàm sững sờ

Nguyên lai… nguyên lai… Trần Lâm là muốn đi Bắc Kinh…. Tựa hồ có liên quan đến chuyện mấy người kia vội vã chuyển trụ sở công ty về Bắc Kinh đi…..

Lí Tiểu Phàm biết chuyện công ty Tống Đình Phàm dời về Bắc Kinh bởi vì bọn họ thường xuyên đến cửa hiệu, thông qua những câu chuyện phiếm của họ, Lí Tiểu Phàm ít nhiều cũng biết. Chính là nàng không nghĩ ra, Trần Lâm khinh địch như vậy liền cùng người kia đi rồi…. Mang theo một chút oán niệm, Lí Tiểu Phàm nhận chức cửa hàng trưởng

Thời gian còn lại để nàng và Trần Lâm giao tiếp không nhiều lắm, thái độ của Lí Tiểu Phàm với Trần Lâm thay đổi rõ ràng. Lạnh nhạt lạnh nhạt hơn nữa dường như còn không muốn tiếp xúc nhiều trừ những chuyện thiết yếu. Mọi người còn lại trong cửa hàng khi nghe lời nói của Lưu Dụ đều nghĩ Trần Lâm sẽ đi, ngày nào cũng quấn quít cậu hỏi ba hỏi bốn, còn yêu cầu Lí Tiểu Phàm tổ chức một bữa tiệc mới hóa giải được những dây dưa của các nàng với Trần Lâm

Trần Lâm còn tươi cười cầu tài với Lí Tiểu Phàm, chính là Lí Tiểu Phàm lại bực bội quay đầu đi. Hơn nữa chính Kim Tinh cũng nhìn thấy trong mắt Trần Lâm luôn có cảm giác trách cứ nhiều hơn lưu luyến. Thời gian bàn giao công việc này, Trần Lâm không ngừng lắc đầu cười khổ trong lòng. Cậu, có phải hay không cần giải thích với các nàng? Chính là, giải thích, thì giải thích điều gì?

Loại tình huống này, Trần Lâm tự mình không muốn nói với Tống Đình Phàm. Cho dù người kia cũng biết cậu có tâm sự, nhưng không bao giờ ép buộc cậu phải nói ra

Ngày đó Lưu Dụ có nói qua, kì thật Trần Lâm cũng không hiểu gì, vốn muốn hỏi Lưu Dụ quay về Bắc Kinh sắp xếp chuyện gì, nhưng tình huống khi ấy cũng không tiện để cậu hỏi trước mặt các nhân viên cửa hàng. Sau lại hỏi Tống Đình Phàm, hắn cũng chỉ lắc đầu, nói mình khi nào về Bắc Kinh sẽ biết. Bất đắc dĩ, Trần Lâm đành phải áp chế những nghi vấn trong lòng

Có một số việc một khi đã diễn ra, người ta sẽ cảm giác thời gian qua rất mau. Việc bàn giao công tác của Trần Lâm với Lí Tiểu phàm cũng phi thường thuận lợi. Dù sao thân Lí Tiểu Phàm cũng là cửa hàng phó, với những chuyện trong cửa hàng nàng biết rất rõ ràng, cho nên nàng cùng Trần Lâm ăn ý khăng khít hoàn thành những công việc cuối cùng

Thời gian đó, Trần Lâm nhiều lần muốn tìm Lí Tiểu Phàm nói chuyện một lần, chính là nàng không cho cậu cơ hội nào. Với việc này, Trần Lâm tuy không vừa lòng nhưng vẫn thản nhiên chấp nhận. Miễn cưỡng người khác không phải là tác phong của cậu

Trước khi Trần Lâm rời đi một ngày, buổi trưa mọi người đang ăn cơm, Lưu Dụ vô tư hỏi Trần Lâm, “Trần Lâm, cậu không tính mời các nàng ăn một bữa cơm sao?”

Tống Đình Phàm lập tức nhìn thấy nụ cười bất đắc dĩ của Trần Lâm. Liếc mắt nhìn Lưu Dụ làm hắn câm miệng! Tống Đình Phàm không biết cụ thể chuyện Trần Lâm rời khỏi cửa hàng mang đến những ảnh hưởng gì cho bọn họ, nhưng hắn biết được một chút, bản thân Trần Lâm không phải thực khoái trá, ngược lại, còn có chút nặng nề

Buổi tối, Tống Đình Phàm ở trong phòng ngủ của Trần Lâm, cậu đang vội vàng thu thập hành lí. Nhìn thấy Trần Lâm không ngừng chạy qua chạy lại bận rộn sửa sang, Tống Đình Phàm lần đầu tiên xuất hiện cảm giác mơ hồ trong lòng. Khoảng thời gian này, Trần Lâm thực gầy yếu, chính mình nhìn thấy cũng đau lòng, nhưng chưa khích lệ cậu ấy câu nào. Tống Đình Phàm rất rõ ràng, Trần Lâm không giống hắn. Một khi hắn đã quyết định thì lí do gì cũng không cản được. Chính là, Trần Lâm thì sao? Chính mình dám buộc cậu ấy cùng mình bước đi, con đường này chỉ mới vừa bắt đầu, hắn cũng thừa nhận vẫn còn những áp lực quang minh chính đại. Như vậy sau này, Trần Lâm có thể cùng mình đi đến cuối cùng hay không?

– “Anh làm sao vậy?”. Trần Lâm gọi Tống Đình Phàm nửa ngày cũng không thấy hắn phản ứng. Chỉ có thể đến trước mặt lung lay hắn

Tống Đình Phàm kinh ngạc quay đầu nhìn Trần Lâm

– “Vừa nghĩ gì vậy? Em gọi anh vài tiếng anh cũng không nghe thấy”

Tống Đình Phàm lắc đầu, phiêu phiêu mắt nhìn những túi hành lí dưới sàn nhà. “Không nghĩ gì cả, em dọn dẹp xong rồi?”

– “Ân, em chỉ cần mang một ít quần áo và đồ dùng, những thứ còn lại đều là do công ty cấp”. Nói xong lại trực nhớ đến điều gì, khóe miệng cong lên ý cười, “Nhạ, bất quá phải trừ sô pha đang dưới thân anh và bàn trà ra. haha”

Nghe Trần Lâm nói xong, Tống Đình Phàm cũng như hiểu ra điều gì, biểu tình trên mặt cũng không ngưng trọng như vừa rồi. Đúng vậy, chiếc sô pha này là đồ vật mình thực thích, nguyên lai là Trần Lâm mua cho mình. Còn có bàn trà kia, nghĩ đến chiếc bàn trà nhỏ, mắt Tống Đình Phàm lộ ra một mạt ôn nhu

– “Bất quá, em không muốn mang đi, mang theo cũng phiền toái, lại không có chỗ để”. Trong giọng nói tự nhiên toát ra một ít phức tạp

Tống Đình Phàm thẳng mắt nhìn Trần Lâm, bừng tỉnh đại ngộ, chính mình có phải hay không đã quá tàn nhẫn?

Kéo Trần Lâm đang đứng trước mắt vào lòng khi đang ngồi trên sô pha. Vẫn là tư thế ôm Trần Lâm nằm nghiêng thế này

Trần Lâm bình tĩnh nhìn Tống Đình Phàm, cậu đoán, Tống Đình Phàm có chuyện muốn nói với mình

– “Sau khi từ chức, bước gần nhất định làm gì?”

Trong lòng lộp bộp một chút, còn tưởng rằng hắn sẽ không hỏi đến. Trầm mặc hồi lâu, Trần Lâm lại nhìn đôi mắt sâu thẳm không đáy của Tống Đình Phàm, “Tại sao… bây giờ mới hỏi em?”

Tống Đình Phàm hạ mắt, trong lòng lại sáng sủa hơn nhiều. Không sai, hắn cố ý không can thiệp vào chuyện từ chức của Trần Lâm, hắn không chủ động hỏi những dự tính của Trần Lâm, hắn không chủ động thám thính tâm lí làm việc của Trần Lâm. Hắn muốn nhìn Trần Lâm tự mình xử lí sẽ thế nào, hắn muốn biết Trần Lâm đến tột cùng có những khả năng gì? Cho nên thời gian này, Trần Lâm thực bận rộn, thực gầy yếu, thực rối ren, hắn cũng chỉ bàng quan như hoa trên vách đá!

– “Anh…. vẫn không tin em…”. Trần Lâm bất đắc dĩ than nhẹ

Cầm tay Trần Lâm, cậu rõ ràng đang căng thảng

– “Em….” Tống Đình Phàm muốn nhìn rõ suy nghĩ của Trần Lâm, cậu rốt cuộc là nghĩ thế nào, lòng tin của mình tất nhiên trọng yếu, chính là Trần Lâm lại nghĩ, cái gọi là lòng tin căn bản không phải trọng điểm. Nếu hắn đã định là Trần Lâm, thì Trần Lâm, chỉ có thể là của hắn!

– “Trần Lâm”. Tống Đình Phàm tạm dừng một chút, nâng đầu Trần Lâm lên, như muốn thôi miên một ít tư tưởng giáo huấn cho cậu. “Em đồng ý cùng anh một chỗ, chính là hiện tại lựa chọn theo anh quay về Bắc Kinh, nhưng vậy trong tương lai chúng ta phải đối mặt với một ít vấn đề”. Tống Đình Phàm dùng từ ‘một ít vấn đề’ ám chỉ những điều sẽ gặp phải trong tương lai, nhưng cũng không nói rõ

Trần Lâm gật gật đầu, Tống Đình Phàm tiếp tục nói, “Không thể phủ nhận, hiện tại việc từ chức xem như trực tiếp khiêu chiến, anh chỉ muốn em biết để chuẩn bị cho tốt”

– “Đây có thể lí giải cho lí do anh không tin em a?”. Lời nói Trần Lâm rõ ràng đã tức giận

Tống Đình Phàm lắc đầu, “Không phải”

– “Trần Lâm, anh tuyệt đối có năng lực cho em tránh mặt hết thảy mọi vấn đề trong tương lai! Chính là, anh càng hi vọng em có thể đối mặt, hoặc là nói, em nguyện ý cùng anh đối mặt. Cho nên lần này, anh chỉ có thẻ bất động thanh sắc, để cho em hoàn toàn dựa vào suy nghĩ của mình mà chọn lựa. Anh vẫn có ý nguyện cũ, cho em thời gian”. Tống Đình Phàm khí phách nói xong liền chăm chú nhìn Trần Lâm thật sâu

– “Ý của anh là muốn nói cho em biết, nếu sự tình em giải quyết không được, anh hoàn toàn sẽ tiếp nhận?”

Tống Đình Phàm từ chối cho ý kiến, gật gật đầu. Trần Lâm tức giận trèo khỏi người hắn, thẳng tắp đứng trước mặt Tống Đình Phàm

– “Tống Đình Phàm, anh xem em là gì? Nữ nhân? Nữ nhân cần anh bảo hộ?”

Khi Trần Lâm vừa nói ra, bản năng liền cảm giác không khí xung quanh lạnh đến cực điểm