Thuận Theo Tự Nhiên, Nước Chảy Thành Sông

Chương 65




Thanh âm này, tuy chủ nhân đã cố gắng kìm lại khẩu khí, nhưng cẩn thận lắng nghe sẽ hiểu đây là giọng nói của một người thường xuyên ra lệnh, điều binh khiển tướng, Trần Lâm kinh ngạc ngẩng đầu

Một ý niệm sâu xa thoáng hiện lên, xem ra, mình đoán không sai!

Chậm rãi nhìn người kia, gật gật đầu. Trần Lâm đồng ý. Cậu đơn giản phân phó vài việc cho hai nhân viên trong cửa hiệu, sau đó liền theo người đối diện ra ngoài. Nhìn chiếc xe có rèm che đậu trước cửa, Trần Lâm không chú ý rõ, nhưng thật ra có thể thấy bản số xe bắt đầu bằng ET. Ở Bắc Kinh, có bao nhiêu người có thể lái xe biển số ET?! Đồng tử đột nhiên dao động tới lui, nói không cả kinh là nói dối. Chính là cho dù có giật mình, Trần Lâm cũng không biểu hiện ra ngoài mặt. Thái độ thản nhiên, làm cho người bên cạnh không khỏi ghé mắt nhìn *cái bản số cũng giống như ở VN, bản trắng là dân thường, bản xanh là xe nhà nước, bản đỏ là xe của bộ quân sự XD*

Hai người vào một quán trà cổ kính. Trần Lâm kéo ghế cho người kia, vì người ngồi trước mắt, cậu không phải bởi nịnh nọt xu nịnh, không phải bởi sợ hãi nịnh bợ, đơn giản ông là— cha của Tống Đình Phàm, là trưởng bối của mình

Khi hai người ngồi xuống, Trần Lâm không chút sợ hãi nhìn thẳng lão nhân, bốn mắt nhìn nhau, Trần Lâm bằng phẳng lạnh nhạt, nhưng tấm lưng cứng còng vẫn hiện lên những lo lắng trong cậu

Cậu đánh giá người đối diện, mà người đối diện này cũng đang đánh giá cậu. Có lẽ không thể nói đang đánh giá cậu, thành thật mà nói, khi cửa hiệu của mình khai trương được một tháng, vị lão nhân này đã thành khách quen trong tiệm, có thể khi đó ông đã liền đánh giá mình

Nói đánh giá có lẽ quá nặng nề và không thích hợp, nhưng lão nhân này, quả thật mỗi tuần đều đến cửa tiệm của cậu vào hai chiều, gọi một bình bích loa xuân, đi vào phía sau đọc sách. Đôi khi đọc sách của cửa hiệu, đôi khi là sách ông mang theo. Mấy tháng nay ông đều đặn như thế

Lần đầu tiên nhìn thấy ông, Trần Lâm khiếp sợ đến không nói nên lời. Quá giống, người này quá giống Tống Đình Phàm. Trần Lâm thậm chí còn nghĩ đây là hình ảnh của Tống Đình Phàm khi về già. Do đó cậu nhớ rõ, lúc ấy mình đã luống cuống và lo lắng thế nào, chính là vị lão nhân này không hề chú ý đến cậu, chỉ đọc sách, sau đó gọi một bình trà rồi đi vào nơi đọc sách, ngẩn ngơ một chút đã đến giữa trưa

Trần Lâm nghĩ trong lòng, có lẽ ông là cha của Tống Đình Phàm; có lẽ, ông chỉ ngẫu nhiên đến cửa tiệm của mình; có lẽ…. Trần Lâm không muốn nghĩ thêm nữa. Bởi vì lão nhân đã đến vài tháng liền dường như không có ý tứ phải nói chuyện với cậu, mỗi lần đều ngồi khoảng 2-3 giờ đồng hồ. Đến giờ, buông sách, đến quầy thu tiền, thanh toán chạy lấy người

Để ý hành động của lão nhân, Trần Lâm do dự không biết có nên chào ông một tiếng hay không, chính là, đến giờ cậu vẫn chưa làm vậy. Trần Lâm sợ mình ‘giấu đầu lòi đuôi’, cũng sợ mình làm vậy sẽ lỗ mãng. Bởi vậy, Trần Lâm thường tránh mặt không tiếp xúc ông. Tất nhiên, Trần Lâm cũng do dự không biết mình có nên nói với Tống Đình Phàm hay không. Bởi vì Trần Lâm căn bản còn không chắc chắn về những hồ nghi của mình

Bất quá, mặc kệ quá trình như thế nào, vị lão nhân này cũng là một trong những lo lắng của Trần Lâm về những vấn đề phức tạp trong mấy tháng nay

Tuy nói là phức tạp, nhưng cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến cậu. Bởi vì lão nhân từ đầu đã không có ý phá vỡ thế cân bằng của quan hệ này, nếu mình quá so đo tính toán, như thế sẽ làm mọi việc ngày càng rối rắm hơn. Lui từng bước, Trần Lâm nghĩ, vậy thuận theo tự nhiên đi. Nghĩ thông suốt, Trần Lâm buông những lo lắng xuống, đối đãi với lão nhân như vị khách bình thường, không chút thiên vị nào, tự nhiên mà khéo

Nhưng hôm nay, lão nhân tựa hồ muốn phá hủy thế cân bằng

– “Trần Lâm, 26 tuổi, tốt nghiệp đại học T, gia đình ở thành *, từng có hai năm làm việc bên ngoài. Bây giờ tự kinh doanh một nhà sách kiêm quán trà”. Lão nhân nhấm một ngụm trà, xem như thông giọng, tràn ngập tinh quang, hai mắt không rõ ý tứ nhìn cậu, lại hỏi tiếp, “Ta nói có sai chỗ nào không?”

Trần Lâm không bất ngờ khi lão nhân biết rõ, với thân phận của ông, Trần Lâm tự hiểu ông muốn biết những việc này cũng không có gì khó khăn

Đợi một lát, môi Trần Lâm mới hé mở, nói lời đầu tiên của buổi gặp mặt, “Ngài hi vọng con sẽ xưng hô như thế nào? Hoặc là…. ngài không cần con xưng hô?”. Ngữ khí không kiêu ngạo không siểm nịnh, hoàn toàn là tôn kính

Chỉ thấy lão nhân đối diện đột nhiên ngây ngẩn cả người, ánh mắt sắc bén vẫn nhìn Trần Lâm, nhưng nếu tìm tòi kĩ lưỡng, ánh mắt ấy còn có một tia tán thưởng

Buông tách trà trong tay, khuôn mặt lão nhân dịu đi không ít, ít nhất cũng không nghiêm túc như lúc mới vào, không khí giữa hai người cũng không căng thẳng như ban đầu

– “Gọi ta một tiếng ‘Tống bá bá’ đi”. Lão nhân không hỏi lại Trần Lâm, cũng không để Trần Lâm gọi mình bằng tên khác. Một tiếng ‘Tống bá bá’ kéo gần quan hệ của hai người, hòa tan những khoảng cách

Trần Lâm cười, thoải mái không chút câu nệ gọi một tiếng, “Tống bá bá”

Trần Lâm hỏi như vậy, sỡ dĩ vì muốn xem đến tột cùng lão nhân có thái độ gì. Từ trước đến giờ, Trần Lâm kì thật vẫn bị động, cậu không biết suy nghĩ của lão nhân, chính là người trước mắt cũng đã quan sát mình được vài tháng. Cậu tuy không quá để tâm, nhưng những lời đầu tiên lão nhân nói ra lại là lí lịch cá nhân của mình, Trần Lâm lờ mờ hiểu, lão nhân sỡ dĩ nói ra những điều này không phải vì muốn mình luống cuống sao? Nếu mình ứng phó không tốt với đòn phủ đầu này, Trần Lâm biết rõ sau này bọn họ sẽ rất khó nói chuyện với nhau được nữa

Mà một câu ‘Tống bá bá’ của lão nhân cũng đủ để Trần Lâm biết bọn họ có thể tiếp tục nói chuyện

Nghe lời xưng hô này, cha Tống Đình Phàm rất vừa lòng, vừa lòng với tốc độ phản ứng rất nhanh của Trần Lâm, vừa lòng với thái độ tự nhiên hào sảng của Trần Lâm, vừa lòng vì Trần Lâm tiến lùi thỏa đáng!

Lão nhân không nói gì, Trần Lâm cũng chỉ có thể tự mở lời, điểm lễ phép ấy Trần Lâm hiểu rõ

– “Ngài hôm nay nguyện ý tìm con uống trà, là vì chuyện của Đình Phàm sao?”. Không nên trách Trần Lâm sỗ sàng, bởi vì người trước mắt chắc chắn đã biết hết thảy, hơn nữa đã suy nghĩ rất nhiều mới quyết định ngồi xuống đàm chuyện với cậu. Điểm này, Trần Lâm rất chắc chắn

Tống lão đầu nhi gật gật đầu, chậm rãi mở miệng, lại tăng thêm giọng điệu, “Nó cũng không nói về cậu với ta. Lần gần nhất là khi nó trở về từ năm ngoái, trong thư phòng của ta, nó…. còn nói với ta một câu, nó đã có người của mình, sau đó suốt đêm li khai Bắc Kinh”

Lời này của lão nhân làm Trần Lâm vô tình nhớ đến đêm tuyết năm ngoái, Tống Đình Phàm phong trần mệt mỏi, một thân đầy tuyết đứng trước hiệu kính của mình. Cũng chính đêm đó, hai người xem như khẳng định mối quan hệ với nhau. Tựa hồ như nhớ đến điều gì, mặt Trần Lâm bắt đầu nóng lên

Như muốn lảng tránh độ ấm ấy, Trần Lâm nhìn như thản nhiên hoạt động thân thể một chút, hơn nữa còn bưng tách trà đã hơi nguội của mình nhấp một ngụm. Sau đó chậm rãi đợi lão nhân nói tiếp. Trần Lâm không hiểu rốt cuộc lão nhân muốn biểu đạt điều gì, mơ mơ hồ hồ có thể đoán ra, nhưng thái độ của lão nhân làm cậu rất khó hiểu

Trần Lâm có thể hiểu, bậc làm cho mẹ không bao giờ đồng ý để con trai mình chung sống cùng một nam nhân. Cho nên, thái độ của lão nhân hẳn là phải mãnh liệt ngăn cản không cho mình và Tống Đình Phàm yêu nhau mới phải?….. Chính là, thực rõ ràng, lão nhân trước mặt lại không có thái độ ấy. Ngược lại, thái độ của ông, cơ hồ có thể được xem là hòa ái dễ gần, hòa hợp thân thiết đến cực điểm

Lão nhân chăm chú nhìn Trần Lâm trong chốc lát, “Có lẽ cậu không biết, quyết định của Đình Phàm, cho dù ta là cha nó cũng không can thiệp được…”. Lão nhân vô tình lộ ra một tia bất đắc dĩ, nhưng cũng có tự hào. Tự hào vì tính cách này của con là điều ông kì vọng, do gia cảnh huấn luyện mà có; bất đắc dĩ vì không ngờ tính cách ấy cũng có ngày phản phệ lại mình, thế nên mình không cách nào can thiệp được

Lão nhân kì vọng Tống Đình Phàm có tính cách như vậy, vì muốn hắn quyết đoán sát phạt, nét quyết đoán ấy là điều bắt buộc phải có trong một gia đình xuất thân quân nhân như hắn. Từ nhỏ, lão nhân không để Tống Đình Phàm dựa vào mình bất kì điều gì, hết thảy đều do hắn tự nỗ lực, mỗi một quyết định, cân nhắc lợi hại đều tự hắn phán đoán, không người chỉ dẫn, cũng không có người dọn đường trước cho hắn. Tất cả đều dựa vào bản thân! Yêu cầu này làm Tống Đình Phàm mỗi khi quyết định việc gì tuyệt đối luôn suy nghĩ kĩ, cẩn thận chu toàn; bằng không hắn sẽ tự gánh lấy hậu quả

Cho nên, hiện tại một khi Tống Đình Phàm quyết định chuyện gì, cũng không ai có thể thay đổi

Điểm này, lão nhân biết rõ

Bởi vậy, ông lùi hai bước để tiến ba bước, trực tiếp gặp Trần Lâm

– “Vậy…. ngài hi vọng con sẽ làm gì?”. Trần Lâm hạ mắt, tay đang bưng tách trà nghe được câu ‘ta cũng can thiệp không được’ của lão nhân liền căng thẳng