Thuận Theo Tự Nhiên, Nước Chảy Thành Sông

Chương 72




Tống Đình Phàm và Trần Lâm không qua đêm ở Tống gia, tuy lão nhân có ý giữ bọn họ lại, nhưng Tống Đình Phàm lại không chút cảm kích, trực tiếp mang Trần Lâm ra khỏi cửa. Làm hại Trần Lâm cũng không có thời gian nói lời từ biệt Tống lão đầu nhi, nhưng khi rời đi lại nhận được ánh mắt lo lắng của ông

Dù không biết vì sao, nhưng Trần Lâm cũng gật đầu cảm ơn lão nhân, lời cảm ơn này có bao nhiêu cảm kích cùng áy náy, lão nhân nhìn đều hiểu, nhưng ông không nói gì thêm, chỉ cho cậu một ánh mắt cổ vũ, sau đó nhìn hai người rời đi

Hai người về đến nhà đã là 10h đêm. Trần Lâm nhìn Tống Đình Phàm vẫn chưa nói lời nào từ suốt đoạn đường về đến giờ, trong lòng đầu tiên là áy náy, sau đó lại thành bất an như hiện tại. Bởi vì Tống Đình Phàm như vậy, làm cậu nhớ trước kia hắn cũng vì một lần tức giận mà để lại trong lòng cậu một bóng ma vẫn còn rất rõ ràng cho đến giờ

Tống Đình Phàm vẫn không nói gì, chỉ đi vào phòng lấy đồ đi tắm rửa; Trần Lâm nhìn hắn đi qua đi lại, nhưng người nọ không hề liếc mắt nhìn cậu một lần, điều này làm Trần Lâm thêm bất an, lo lắng. Mang theo tâm tình này, Trần Lâm cũng chậm chạp cầm quần áo vào nhà tắm trong phòng ngủ tắm rửa

Có nước ấm kích thích, tâm tình Trần Lâm nhất thời thanh tỉnh. Thái độ đêm nay của Tống bá bá có lẽ là đã đồng ý cho bọn họ? Thái độ như vậy, đến giờ Trần Lâm vẫn cảm thấy khó tin, lão nhân dễ dàng đồng ý như vậy sao? Hay đây là thủ đoạn khác của ông nhắm vào Tống Đình Phàm?

Cầm vòi sen xả nước xuống đầu, Trần Lâm muốn mình thanh tỉnh hơn nữa, nhưng tựa hồ tất cả đều vô dụng, vì Trần Lâm không biết thái độ của lão nhân như vậy rốt cuộc là chân thật hay giả dối. Tuy rằng trực giác nói cho mình biết ông thực lòng đồng ý …..

Không cần vấn đề này dây dưa lẩn quẩn, Trần Lâm còn tinh tường ý thức một vấn đề nghiêm trọng trước mắt mình phải đối diện

Khi Trần Lâm tắm rửa xong đi ra, Tống Đình Phàm đã ngồi trên giường đọc tạp chí. Tuy người này không nhìn cậu một lần, không nói với cậu một câu, nhưng khi hơi ấm điều hòa trong phòng thấm vào da, Trần Lâm vẫn đầy cảm động, người này luôn chú ý những tiểu tiết mình không hay để ý

Trần Lâm leo lên giường, trực tiếp nằm xuống. Ngoài tiếng động nhỏ nhoi khi góc chăn được nhấc lên, trong khoảng thời gian ngắn, không gian giữa hai người trở nên tịch mịch, ngay cả hơi thở của nhau vẫn có thể nghe thấy

Hơi co quắp người bất an, bàn tay Trần Lâm dưới chăn do dự, chậm chạp, rón rén tóm lấy một góc áo ngủ của Tống Đình Phàm

Lặng im thật lâu, khi Trần Lâm cơ hồ nghĩ Tống Đình Phàm sẽ không quan tâm đến cậu, mới thấy hắn gấp tạp chí lại, bộ dạng chăm chú lắng nghe

Bốn mắt nhìn nhau, Trần Lâm không lảng tránh, thẳng tắp nhìn hắn, một lát sau, mới sâu kín mở lời, “Chuyện Tống bá bá, em thực có lỗi…. Trước kia không nói với anh, có lẽ em đã xử sự không thỏa đáng, nhưng, em quả thật không mở miệng được…”

Những lời sâu kín nhỏ nhẹ này của Trần Lâm không làm Tống Đình Phàm xúc động, ngược lại còn khơi lên cơn giận suốt đêm nay của hắn

Nhất thời, xoay người đặt trên thân Trần Lâm, ánh mắt Tống Đình Phàm nguyên bản không gợn sóng bây giờ dày đặc phong vân, nghiến răng nghiến lợi hỏi, “Là-anh-biểu-hiện-không-rõ-ràng, hay-là-em-vẫn-nghĩ-tự-mình-có-thể-giải-quyết?

Động tác bất ngờ của Tống Đình Phàm làm Trần Lâm có chút kinh ngạc, cơ thể theo bản năng muốn xê dịch dưới chăn, nhưng hai vai bị Tống Đình Phàm chặn lại, hiệu quả tránh né cũng không được rõ ràng

Nhìn biểu tình có chút khó hiểu trên mặt Trần Lâm, Tống Đình Phàm hảo tâm tiếp tục nói, “Anh đã nói chuyện của anh không cần ông ấy quyết định, em nghĩ chuyện của em và anh là một câu vui đùa sao, buồn cười không?”

Trần Lâm liên tục lắc đầu, cậu đương nhiên chưa bao giờ nghĩ câu Tống Đình Phàm đã nói là vui đùa, cậu tin Tống Đình Phàm luôn nói sự thực, hơn nữa sau một phen đối mặt với lão nhân, Trần Lâm càng tin một khi Tống Đình Phàm đã quyết định thì không ai có thể thay đổi. Chính là, mấu chốt vấn đề vẫn nằm ngay tại người này. Lão nhân vì nhìn rõ điểm này mới đi ‘đường vòng cứu quốc’, mới tìm đến mình. Tống Đình Phàm kiên định như vậy nên không cần cha mẹ tán thành, nhưng với mình, đó vẫn là một cửa ải khó khăn

– “Nếu biết anh không phải vui đùa, vậy em có thể nói cho anh biết việc em suy nghĩ hơn một tháng nay là đại biểu cho điều gì không?”

Trần Lâm nghe Tống Đình Phàm một câu lại một câu châm chọc hỏi han, cậu không chỉ cười khổ trong lòng mà trên mặt cũng là chua xót

– “Ông ấy…. là cha anh….”

– “Hừ!”. Tống Đình Phàm không có ý kiến gì về việc này, “Đừng quên, trước kia anh cho em thời gian, ‘suy nghĩ của em’ không nên dùng trong những tình huống như thế này!”

Trần Lâm càng cười khổ trong lòng, ừ, mình trước kia đã nghĩ đến chuyện cha mẹ mới đồng ý cũng hắn một chỗ. Nhưng lúc ấy cũng chưa trực tiếp đối mặt với tình huống này, chẳng lẽ Tống Đình Phàm hắn không biết con người đôi khi ‘nói thì dễ nhưng làm mới khó’ sao? Đã vậy còn cố tình chất vấn cậu??

– “Ừ, lúc trước em nghĩ sẽ có ngày đối mặt với tình huống hôm nay, nhưng… khi đương sự chân chính xuất hiện trước mắt em, em tất nhiên sẽ do dự, không thể xem đó là tình ngay lí gian sao?… Dù sao, ông cũng là ‘cha’ anh!”. Trần Lâm muốn nhắc Tống Đình Phàm một chút về thân phận của cha hắn, nhưng lần này ý tứ biểu đạt lại không được như vậy! Không hề bất đắc dĩ, cậu cũng không cố ý cường điệu! Cậu muốn Tống Đình Phàm trước tiên ý thức được cha hắn là người như thế nào, trước một lão nhân khôn khéo lão luyện, cậu thực sự có thể dùng sức chống lại sao? Thậm chí hắn còn nghĩ cậu có thể ăn miếng trả miếng?

Đừng nghĩ đây là chuyện không thể, bản thân mình cuối cùng cũng gần như từ trong tay lão nhân chọn kết quả mà thôi

Cậu cũng không nghĩ mình sẽ vô duyên vô cớ nhận ủy khuất này về mình, cậu muốn nói với Tống Đình Phàm, chính mình đã tranh thủ thời cơ, dù không kiên quyết cự tuyệt lão nhân, nhưng cũng không kiên quyết dứt khoát đáp ứng lão nhân!

Mà ngay từ đầu mình cũng đã nghĩ sẽ cự tuyệt ông, chỉ tiếc mình ‘bất biến’ không thể ứng phó lão nhân ‘vạn biến’ kia, như vậy, mình thoái nhượng cũng là tất yếu. Trần Lâm thừa nhận cậu không kiên định, nhưng cuối cùng, cậu vẫn cự tuyệt lão nhân, bảo vệ lập trường của mình, không phải sao?

Nếu kết quả không ảnh hưởng gì đến ước nguyện ban đầu, vậy, Tống Đình Phàm hắn cũng không thể tha thứ cho cậu sao?

Nghe Trần Lâm cường điệu, Tống Đình Phàm yếu ớt cười, “Nói như vậy, anh hẳn là phải khen ngợi em đến giờ vẫn kiên trì với ước nguyện ban đầu?”

Trần Lâm nhíu mày, tuy đáy lòng vẫn còn chút tức giận và sợ hãi Tống Đình Phàm, nhưng câu hỏi của hắn làm cậu rất không thoải mái

– “Hừ, em đừng quên, theo như lời em nói, điều kiện tiên quyết đều là trước kia em đã nghĩ sẽ cự tuyệt lão nhi đầu kia! Nếu, sau khi em suy nghĩ kĩ càng, cũng có thể từ bỏ những-gì-từng-đồng-ý-với-anh”. Tống Đình Phàm nghiến răng nghiến lợi, từng câu từng chữ rành rọt nói ra, ngừng một chút, lại tiếp tục, “Như vậy, hiện tại em sẽ không thể vì thế mà muốn anh tha thứ!!!”

Trần Lâm hoàn toàn ngây dại, cậu không nghi ngờ khi Tống Đình Phàm nói ra hai chữ ‘từ bỏ’ kia, mắt hắn hiện lên một mạt bi thương. Mình do dự đã thực sự thương tổn hắn sao? Hắn tức giận như vậy là vì mình do dự? Cho dù những do dự này cũng không trở thành sự thực?

Nhất thời, Trần Lâm đau lòng không thể kìm chế! Cậu không muốn nhìn thấy Tống Đình Phàm như vậy, xem ra, người ủy khuất không phải mình, mà là hắn

Dường như đã thông suốt được điều gì, trong lòng Trần Lâm sáng hơn sao. Đúng vậy, rõ ràng mình là người ức hiếp Tống Đình Phàm, như thế nào lại nghĩ người ta ức hiếp mình được?

Đã biết thời gian này, mình giấu hắn thật nhiều, bất hòa thật nhiều, lảng tránh thật nhiều, nhưng hắn vẫn dung túng mình, không muốn làm mình khó xử. Chuyện gặp mặt cha hắn, mình cũng không đề cập đến; về nhà ăn tết, rời đi sớm, quay về trễ, người này cũng không trách móc một lời, thậm chí ngay khi đón mình còn đưa mình về nhà ăn cơm… Ách, từ từ, Tống Đình Phàm dẫn mình về nhà ăn cơm? Tại sao? Mình còn chưa hỏi hắn nguyên nhân, hắn vì sao lại đột nhiên đưa mình về nhà dùng cơm?

Khi gặp Tống lão đầu nhi, Trần Lâm liền đoán được Tống Đình Phàm cũng không biết chuyện cậu từng gặp Tống bá bá, như vậy, đêm nay hắn đột nhiên mang mình về nhà, không lẽ là vì…..?

Có chút khó tin, cắn môi, Trần Lâm nhẹ giọng hỏi, “Tại…. tại sao đêm nay mang em về nhà gặp…. Tống bá bá?”

Tống Đình Phàm một khắc cũng không rời khỏi Trần Lâm, hắn vẫn chú ý thần sắc biến hóa của cậu, đầu tiên là ngốc lăng, sau lại dường như đã hiểu ra điều gì, trong mắt một mảnh rõ ràng minh bạch, nhưng không biết vì sao, thần sắc ngay lập tức lại run rẩy, run rẩy cả buổi mới hỏi một vấn đề đã biết rõ

– “Tại sao? Em còn hỏi anh tại sao? Nhìn trạng thái cảm xúc của em trước khi về nhà, anh nghĩ vì em sắp đối mặt với cha mẹ nên mới lo lắng bất an, chính là, tại-sao-em-lại-như-vậy!”

Tống Đình Phàm không trực tiếp trả lời câu hỏi của Trần Lâm, nhưng theo giọng nói tức giận của hắn, Trần Lâm liền hiểu, người này, người này hôm nay mang mình về gặp cha hắn, chính là muốn mình an tâm. Hắn muốn dùng hành động để nói với mình, cha mẹ hai bên không phải là vấn đề….

Trong chốc lát ngắn ngủi, Trần Lâm không biết mình nên làm gì, trong lòng đã tràn đầy một tâm tình không tên, khiến chóp mũi có chút toan sáp, ánh mắt mông lung. Cậu nhớ trong Tết âm lịch đã nói với Trương Bá Quang, chỉ khi tách khỏi hắn mình mới có thể nhìn nhận đúng đắn mọi việc, mới có thể chịu trách nhiệm cho mọi hành động của mình. Nhưng bây giờ nghĩ lại, mình chỉ cần chịu trách nhiệm phần mình sao? Vậy hắn ở đâu? Mình chẳng lẽ không cần chịu trách nhiệm về tình cảm của hai người sao?

Có chút không biết làm sao, Trần Lâm theo bản năng muốn vươn tay phải vuốt ve mặt Tống Đình Phàm, nhưng tầm mắt đã trở nên mơ hồ, trên mặt có chất lỏng rơi xuống từ khóe mắt

Tay còn chưa chạm đến da thịt người kia, tai đã liền nghe tiếng thở dài hư vô

Nửa thân trên Tống Đình Phàm vốn đang đặt trên người Trần Lâm, giờ phút này, khuynh hạ toàn bộ thân thể, vươn đầu lưỡi, liếm đi chút chất lỏng kia

Tống Đình Phàm nghe được câu nỉ non bên tai, “Thực xin lỗi….”

Thân thể Tống Đình Phàm đột nhiên cứng đờ, câu ‘thực xin lỗi’ này thật như một ngòi nổ, hắn kịp thời điều chỉnh tư thế, thuận thế mạnh mẽ bắt được môi Trần Lâm trong nháy mắt