Thuận Theo Tự Nhiên, Nước Chảy Thành Sông

Chương 9




Tống Đình Phàm nhìn Trần Lâm vội vàng rời đi, trên mặt tuy rằng không có biểu tình gì, nhưng trong lòng hắn ý cười đã lan tràn, thực tiếp thấm ra ngoài da, thư sướng toàn thân

Quả thật, Tống Đình Phàm cố ý làm vậy, bình thường hắn không nhiều lời. Nhưng— hôm nay— hắn cố tình nói ít hơn bình thường. Trong lòng có chút xấu xa nghĩ muốn trả đũa việc mình bị trêu đùa ở trước cửa hàng 0h. Sự việc diễn ra còn thú vị hơn hắn nghĩ rất nhiều. Hắn không nghĩ Trần Lâm sẽ như vậy…. Nói thế nào nhỉ, ân, thú vị. Đúng vậy, rất thú vị. Hắn thật không ngờ một người trước kia chỉ bằng một câu nói đã nắm thế chủ động, dĩ nhiên lại… như vậy

Trước oh hắn vờ như mất hứng đã thấy Trần Lâm chân tay luống cuống, cúi đầu ảo não, hắn cảm thấy tâm tình tốt lên không ít, ngay cả việc bực bội vì đợi quá lâu trước cửa hàng oh cũng tiêu tán hơn một nửa

Khi ăn cơm cậu lại không ngừng tìm kiếm đề tài bắt chuyện, rồi lại khó xử vì không tìm thấy đề tài. Hắn đã biết, Trần Lâm không phải là người giao tiếp thuần thục, những thứ cậu hỏi hắn có thể thấy ngay là những câu hỏi rất có công thức, rất quy phạm, căn bản không mở rộng được mối quan hệ

Tống Đình Phàm là doanh nhân, dù không thích xã giao vô tế nhưng những tình huống tối thiểu hắn vẫn chu toàn được. Tuy không cần thiết phải mạnh vì gạo, bạo vì tiền như Lưu Dụ, hay thành thạo như Mục Kiệt; thì hắn vẫn có thể ứng phó tốt với Trần Lâm

Hắn vẫn còn giữ ý đồ xấu của mình, nguyên nhân là muốn Trần Lâm bối rối thêm chút nữa…

Cũng may Trần Lâm thích ứng rất mau, ngươi không nói ta cũng không nói, im lặng ăn cơm. Khi cơm nước xong, Tống Đình Phàm vẫn không muốn buông tha người ta nên mới cố ý đưa tiền cho cậu, nhìn biểu tình bất ngờ của Trần Lâm, hắn biết chính mình đã đạt được mục đích, một nửa buồn bực kia cũng không còn

Vốn nghĩ trêu đùa như vậy đã đủ rồi, hắn quay về công ty. Làm việc gì cũng một vừa hai phải thôi, Tống Đình Phàm của chúng ta không phải cố ý không buông tha cho người ta. Nhưng khi sắp đến công ty, hắn nhớ buổi chiều còn phải xem văn kiện, mà đôi mắt kiếng cũ lại hỏng rồi. Hắn chỉ có thể quay lại đây, mua một đôi kính mới

Kỳ thật lần này hắn không có ý định trêu đùa Trần Lâm nữa, nhưng ai bảo khi hắn vừa vào đến cửa tiệm, Trần Lâm lại dùng biểu tình phấn khích như vậy chào đón hắn? Hắn nhìn Trần Lâm thu hồi biểu tình, hai má cậu đã ửng đỏ. Tống Đình Phàm nghĩ việc mình quay lại đây rất đáng giá

Nhìn Trần Lâm vội vàng quay về phòng sau, khi đi ra lại dùng giọng điệu bình thường nói với mình, Tống Đình Phàm vẫn còn đang rất vui. Hắn biết nếu cứ tiếp tục như vậy, hôm nay người kia còn có thể làm hắn vui hơn, quả nhiên, đã nhìn thấy người kia cúi đầu trước mình không nhìn ra biểu tình gì… Thật không ngờ a không ngờ, nguyên lai người này cũng không phải hoàn toàn trầm ổn thành thục như lần đầu hắn gặp. Haha, tâm tình Tống Đình Phàm chưa bao giờ tốt như hôm nay

Khi tâm tình hắn vẫn còn tốt đẹp, mắt kính đã hoàn thành. Trần Lâm vẫn còn đang sợ hãi sự ngắn gọn của Tống Đình Phàm nên cậu bảo Kim Tinh đưa mắt kính cho hắn

– “Tiên sinh, kính đã làm tốt lắm, ngài mang một chút, thử một lần, nếu có gì không ổn, chúng tôi… sẽ điều chỉnh”

Kính mắt được mang ra, Tống Đình Phàm nhìn tròng kính trong suốt không nhiễm một hạt bụi, thật vừa lòng. Khi mang vào cũng thực thoải mái, nhất là hai gọng kính không ép quá sát vào tai, độ rộng vừa phải, vì thế gật gật đầu: “Không có vấn đề gì”

Kinh Tinh nghe xong, trong lòng xùy một tiếng, đó là đương nhiên, mắt kính Tiểu Phàm làm như thế nào lại không thoải mái. Đương nhiên, một phần cũng vì đó là một đôi kính tốt, tuy rằng nàng rất không muốn thừa nhận. – _ –

– “Thanh toán ở đâu?”. Tống Đình Phàm hỏi

– “Mời tiên sinh qua bên này”

Kim Tinh dẫn Tống Đình Phàm đến bên cạnh Trần Lâm: “Ông chủ, vị tiên sinh này thanh toán tiền kính”

Trần Lâm nghĩ, nguyên lai còn phải thu tiền, cậu nghĩ cứ để Kim Tinh giao mắt kính cho Tống Đình Phàm thì sẽ không phải nói với người ta nữa. Xem ra cậu còn phải đối mặt với người kiệm lời này

Đơn thuần lấy hóa đơn tính toán, Trần Lâm mới chú ý đôi kính này quả nhiên có giá 3046$. Cậu không khỏi ngẩng đầu liếc nhìn Tống Đình Phàm, bởi vì lúc hắn chọn mắt kính cậu vẫn cúi đầu nên không biết, bây giờ mới biết được hắn chọn một đôi kính rất mắc

Khi Tống Đình Phàm thanh toán xong, Trần Lâm tận chức tận lực mà thuyết minh: “Với đôi mắt kính nửa gọng của anh, trong vòng một tuần nếu có gì không vừa ý có thể đến đổi, hơn nữa….”. Xấp tiền trong tay cậu chủ Trần Lâm đang run lên. “Đôi mắt kính như vậy, cửa hàng chúng tôi sẽ định kì gọi điện cho anh mang đến bảo hành miễn phí, vệ sinh kính miễn phí, lau chùi tròng kính miễn phí, miễn phí…..”

Nói chưa xong, Tống Đình Phàm có giọng nói đặc biệt trầm thấp kia bật cười: “Được, tôi nhận tất cả mọi dịch vụ miễn phí của cậu”. Trần Lâm bị Tống Đình Phàm cười, thực sự quẫn đến đường cùng, cậu cảm giác mình như kẻ quảng cáo miễn phí, thực sự là đã…. bôi nhọ… cửa hàng của mình

Lấy xong mắt kính, Tống Đình Phàm lần này thật tiêu sái rời đi

Trần Lâm vẫn đắm chìm trong cơn xấu hổ vừa rồi… Cậu cảm giác mặt mình nóng lên từng trận, một chốc cũng chưa hết, tùy tiện viện cớ, Trần Lâm trực tiếp lủi vào phòng ở của mình. Trở lại phòng ngủ, Trần Lâm hoàn toàn phát hiện bản thân hôm nay rất không bình thường

Trừ bỏ việc vui đùa ở cửa hàng oh mình chiếm thế thượng phong, còn lại về sau chính mình giống như đều bị Tống Đình Phàm chế ngự. Bình thường, Trần Lâm không dễ dàng chịu ảnh hưởng của người khác, cũng không dễ dàng có hứng thú với người khác

Nhưng hôm nay, trước cửa hàng oh, đứng sau lưng Tống Đình Phàm nhìn thấy hắn nhíu mày trong khung kính do dự đi vào, biểu tình lại có chút không cam lòng. Trần Lâm cảm giác như chính mình phát hiện ra một tiểu hài nhi thú vị. Hơn nữa với những đồ vật này nọ lại như một tiểu hài nhi, vừa có vẻ muốn, vừa có vẻ cự tuyệt. Bất quá, tiểu hài nhi này lại cao đến 1m80, haha

Bởi vì hắn có bộ dạng này, Trần Lâm nhớ lại cuộc gặp mặt ban sáng mới lớn mật đi lên cười nói bắt chuyện. Tiếp theo, hết thảy Trần Lâm đều nghĩ thuận theo tự nhiên đi, hoàn toàn dựa vào cảm giác tự nhiên của mình mà nói chuyện, nhưng không hiểu sao cuối cùng chỉ mỗi mình xấu hổ không thôi thế này?

Hai người sau lần gặp mặt đầu tiên, ấn tượng lẫn nhau là: một người keo kiệt lời nói quá đáng, một người trẻ chưa hoàn toàn thành thục. Không ai biết đây có phải là ấn tượng cuối cùng hay không….