Thuật Sĩ Trong Thế Giới Marvel

Chương 12: Cuối Cùng Cũng Bịa Xong




“Chỉ dựa vào những tiêu chuẩn mông lung như thế sao?” Coulson cảm thấy không thể tin được: “Không thể tưởng tượng được việc truyền thụ của các cậu lại như thế, không lẽ phải dựa vào may mắn giống như trúng xổ số sao?”

“Trên thực tế thì cũng tương tự như thế, ở phương đông gọi là tùy duyên.” Evanson bĩu môi: “Đương nhiên sẽ dễ hơn trúng số một chút, vì vẫn có thể xét trên một phương diện nào đó. Những người thích hợp để được khai sáng thì tinh lực của họ sẽ dồi dào hơn người thường, tư duy cũng sẽ nhạy cảm hơn, tức là vừa khỏe mạnh lại vừa thông minh.”

“Vừa khỏe mạnh vừa thông minh? Thế thì tôi cảm thấy các sinh viên xuất sắc của Viện Công Nghệ Massachusetts hoàn toàn có thể trở thành pháp sư rồi.” Coulson nói một cách mỉa mai. Giờ đâu phải là thời trung cổ nữa, thời nay khoa học phát triển, điều kiện vệ sinh y tế rất tốt khiến cho hầu hết mọi người đều có được một cơ thể khỏe mạnh. Còn về thông minh, các sinh viên xuất sắc của những học viện cao cấp cho dù không phải trí tuệ siêu phàm nhưng cũng không đến nỗi ngu ngốc, cứ thử kiểm tra họ xem.

“Là Warlock. Đừng có gộp lại, chúng tôi và pháp sư là hai nghề nghiệp khác nhau.” Evanson chỉnh lại: “Những người này chỉ phù hợp để khai sáng rồi, hơn nữa tỉ lệ khai sáng thành công không cao, trong một trăm người như thế mà có thể khai sáng thành công một người đã là khá lắm rồi.”

“Sau khi được khai sáng rồi thì sao?” Tuy Coulson cảm thấy tỉ lệ thành công thế này có hơi thấp, nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng thấy hợp lý, nếu không thì giờ trong các trường đại học đã có thêm một môn phép thuật rồi, hoặc có khi mở cả một trường đại học phép thuật rồi đó chứ.

“Sau đó à? Nếu được khai sáng thì cơ thể sẽ càng khỏe hơn, tư duy sẽ càng nhạy cảm, còn lại thì chẳng có gì hết.” Evanson đưa mắt nhìn Melinda: “Có một câu nói này chắc chị Melinda biết đấy, đó là ‘sư phụ đưa vào cổng, tiến bộ tự bản thân’. Sau khi được khai sáng thì sư phụ sẽ truyền đạt tri thức, nhưng bạn có học được hay không hoặc học được bao nhiêu, hoặc có thể tạo ra điều bất ngờ gì thì còn phải xem khả năng của bản thân đã.”

“Sư gì? Có thể giải thích được không May?” Melinda là một Hoa kiều nói được tiếng Trung lưu loát nên đương nhiên hiểu câu ngạn ngữ vừa rồi, nhưng Coulson là một người phương Tây thì hoàn toàn chẳng hiểu gì cả, huống hồ Evanson còn dùng tiếng Trung để nói câu ngạn ngữ đó, cũng không phải anh có ý đồ gì mà là đơn giản vì anh thật sự không biết phải dịch sang tiếng Anh như thế nào.

“Đại khái tức là, tôi đưa anh vào SHIELD, giúp anh nhận được sự huấn luyện, dạy cho anh kỹ năng. Nhưng sau đó anh sẽ trở thành đặc vụ cao cấp hay là chết ngay ở nhiệm vụ đầu tiên là hoàn toàn dựa vào năng lực của anh.” Melinda kiên nhẫn giải thích cho Coulson, nhưng mà cách giải thích này nghe có vẻ không tốt lành cho lắm.

“Cũng có thể anh ta mãi mãi chẳng bao giờ trở thành đặc vụ được. Nhưng mà ví dụ như thế là sát lắm rồi.” Evanson cười phụ họa: “Thật sự như thế, sau khi được khai sáng thì chỉ có rất ít người có thể trở thành Warlock chính thức, đồng thời cũng chỉ mới có thể diễn được vài trò nhỏ nhặt, sẽ không thể nào mà hoành tráng như mấy trò ảo thuật của David Copperfield được.”

“Thế phải làm sao để kiểm tra được họ có thể trở thành, à, Warlock hay không?” Câu hỏi này của Coulson xem ra có vẻ hơi ngớ ngẩn. Còn cần gì phải kiểm tra chứ? Dạy pháp thuật cho bạn, bạn học được thì tốt, học không được thì thôi. Nhưng mà, cũng có một vài người sẽ học hơi chậm. Tìm được một hạt giống đã không dễ, người ta chỉ là học hơi chậm thôi, cuối cùng lại tưởng người ta không học được mà đá người ta đi, thế thì vô lý lắm.

“Ở mỗi thời đại sẽ có các cách kiểm tra khác nhau. Ở thời trung cổ, thầy giáo sẽ ném cho học trò một quyển sách ma pháp, những người đã được khai sáng nhưng không thích hợp thì khi vừa nhìn thấy quyển sách thường sẽ cảm thấy sợ hãi, muốn tránh xa nó. Đương nhiên cũng có những kẻ lấy hết can đảm giở ra xem thử, nhưng sẽ không hiểu được những thứ ghi bên trong đó, cũng như học sinh tiểu học đọc một bài luận vậy, sẽ đọc được mọi từ ngữ trong đó, nhưng ghép thành một câu hoàn chỉnh thì sẽ chẳng hiểu gì cả. Nhưng mà kết cục như thế là tốt nhất rồi đấy.”

“Thế kết cục không tốt thì sao?” Có tốt nhất thì đương nhiên sẽ có không tốt, thậm chí còn có tệ nhất nữa, thế nên Coulson đương nhiên phải hỏi câu này.

“Không tốt à? Ha.” Vừa nhắc đến không tốt, trên mặt Evanson lập tức nở ra một nụ cười nham hiểm, hệt như khi người lớn kể chuyện kinh dị cho trẻ con nghe vậy: “Có một loại người, chúng tôi gọi là nửa thùng nước, tức là loại có thể xem hiểu được vài câu trong sách, nhưng thực sự lại không phải là người thích hợp để trở thành Warlock. Kết cục của họ à? Ha ha.” Evanson nói đến đây, lại nở một nụ cười lạnh lùng.

“Chết rồi sao?” Melinda thận trọng hỏi. Cô cảm thấy, chết chẳng phải là nghiêm trọng nhất rồi sao?

“Quyển sách ấy gọi là Sách Tử Linh. Vật liệu dùng để tạo ra nó rất đặc biệt.” Evanson nói đùa: “Là da người, đám nửa thùng nước đó khi đọc quyển sách thì sức mạnh trên quyển sách sẽ lột da của họ ra rồi nuốt chửng. Bọn họ thường sẽ phải chịu đau đớn một khoảng thời gian rồi mới chết.”

“Thời trước, Giáo hội gần như điên cuồng tàn sát những người bị xem là phù thủy, xem ra không phải không có nguyên nhân.” Evanson nói xong thì đưa mắt nhìn hai người đối diện, phát hiện gương mặt họ đều có chút kinh sợ. Dù gì thì việc lột da người, tưởng tượng thôi cũng đã thấy nổi cả gai ốc. Lúc này Evanson trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm, khốn kiếp, cuối cùng cũng đã bịa xong rồi.

Đúng, đều là bịa cả, vì thật ra anh đã xuyên không đến đây, mấy thứ học được là kỹ năng Warlock của lục địa Azeroth, hệ thống sức mạnh này của anh làm gì có lịch sử và truyền thống ở thế giới này chứ? Thế nên chắc chắn cần phải bịa ra, nếu không người ta nhìn thấy một người tự tạo ra hệ thống phép thuật, tự học thành tài, sau này không khéo có phải sẽ biến thành thần thánh luôn không?

Còn về tại sao anh lại không chịu dựa theo lời của Coulson, nhận mình là người đột biến cho rồi, có phải sẽ bớt được bao nhiêu sự phiền phức không? Thật ra là không nên, vì nếu nhận mình là người đột biến thì SHIELD chắc chắn sẽ lấy mẫu máu để xét nghiệm so sánh rồi lưu trữ. Đến lúc xét nghiệm xong phát hiện ra hệt như người bình thường, không hề bị nhiễm bất cứ tạp chất gì thì phải giải thích thế nào đây?

Thế nên Evanson cảm thấy chi bằng cứ trực tiếp nói thật cho xong. Hơn nữa việc này cũng xem như nói rõ cho SHIELD biết, thứ mà ông đây dùng là phép thuật của Warlock, không phải đột biến gen gì cả. Các người không cần phải cứ cách đôi ba ngày lại đến lấy máu xét nghiệm, cho dù có cắt ông đây nát ra như miếng thịt dê thì cũng không tìm hiểu được cái gì đâu. Cái gì? Các người muốn ép tôi dạy phép thuật cho các người à? Cũng tốt thôi, không cần ép. Muốn học thì tôi rất hoan nghênh. Nhưng muốn làm được như tôi đây thì điều kiện cao lắm. Các người mà không chuẩn bị kỹ càng thì ngay cả tư cách trở thành học việc còn không có nữa là, mà trở thành học việc rồi cũng chưa chắc sẽ học được. Hơn nữa rủi ro rất lớn, không cẩn thận sẽ bị lột da đấy, có sợ không hả?

Vả lại chuyện này cũng không phải giả hoàn toàn, học phép thuật thật sự đòi hỏi năng khiếu xuất chúng, nói chọn ra một người trong vạn người là còn khiêm tốn đấy. Huống hồ ở đây hiện giờ chỉ có một mình Evanson là biết pháp thuật, nên anh chính là chúa tể, nắm được quyền giải thích cuối cùng, muốn nói thế nào cũng được, dù gì người khác cũng không hiểu.

“Quyển sách ấy đâu?” Sau khi bớt kinh ngạc, Coulson lập tức hỏi dò tung tích của quyển sách. Một quyển sách có thể lột da người, thật sự là quá nguy hiểm.

“Ở đây này.” Evanson tay trái chống cằm, tay phải giơ ngón tay ra gõ một cách nhịp nhàng vào một quyển sách bìa đen trên bàn.