Thực Hồn Đồ

Chương 43: Bệnh truyền nhiễm




Long Tinh và Phượng Tuấn Nguyên trong một chốc không có tin tức gì. Tịch Yên Linh bị Hạ Hoằng Thâm ghét bỏ lúc sau cũng không chịu được bỏ đi, cô chỉ là thường xuyên gọi điện thoại hỏi Tống Quân tình hình của Hạ Hoằng Thâm thôi.

Thật ra tình hình của Hạ Hoằng Thâm luôn ổn định, miệng vết thương không có chuyển biến xấu, cũng không có phục hồi.

Nhưng hắn luôn ngủ, không rõ nguyên nhân vì sao có khi ghé vào trong lòng Tống Quân ngủ cả ngày. Tuy Tống Quân gọi hắn đứng lên ăn cơm hắn cũng không phải hoàn toàn không có phản ứng, nhưng hắn chỉ chịu ăn thức ăn của mèo, còn ăn nhiều.

Tống Quân sợ ăn nhiều đối với sức khỏe của Hạ Hoằng Thâm không tốt nên không chịu cho hắn ăn, hắn để lại ít thức ăn của mèo và  uống sữa.

Tống Quân nhìn mùa hè lại sắp tới, cuộc sống năm đầu nghiên cứu sinh cũng sắp chấm dứt. Sau khi học xong toàn bộ lịch học của học kỳ thì cũng kết thúc, bắt đầu học kỳ sau sẽ chỉ ở phòng thí nghiệm làm thí nghiệm, đến lúc đó hắn cũng sẽ có thêm nhiều thời gian. Hơn nữa giáo sư hướng dẫn hắn còn giúp hắn liên hệ với trung tâm xét nghiệm hỗ trợ nhà trường, mỗi tháng hắn sẽ có hơn một ngàn hai tiền lương nên không cần tiếp tục đi làm thêm ở quán trà sữa.

Nhưng trước đó, hắn phải qua được cuộc thi cuối kỳ.

Buổi chiều hai ngày trước cuộc thi, Tống Quân tìm mượn bài thi của năm trước ở trên văn phòng khoa để tự học. Hạ Hoằng Thâm không chịu ở một mình trong ký túc xá nên nên cùng Tống Quân đến phòng học.

Vì thế Tống Quân phải để hắn vào trong một cái ba lô mang theo đến phòng học.

May mắn Hạ Hoằng Thâm không phải là một con mèo thật sự nên không có chạy loạn khắp nơi.

Bởi vì những chuyện xảy ra gần đây, Tống Quân luôn cảm thấy nếu còn không học sẽ không theo kịp bài vở, hắn vừa cầm bản copy bài thi xem vừa lật sách xem gần hai giờ đồng hồ.

Hạ Hoằng Thâm vừa mới bắt đầu thì nằm im trong ba lô, sau đó thì bò tới nằm úp sấp trên đùi của Tống Quân trên ngủ.

Một nữ sinh tên Ngụ Vị Diện ngồi ở phía trước Tống Quân nhìn thấy trên đùi hắn có một chú mèo đen nhỏ nên nhỏ giọng hỏi: “Cậu mang theo con mèo lên phòng tự học sao?”

Tống Quân ngẩng đầu, cười cười xem như chấp nhận.

Nữ sinh đưa tay chạm vào đầu chú mèo đen nhỏ rồi mới quay về chỗ mình ngồi.

Hạ Hoằng Thâm nâng móng vuốt lên cào cào nhưng hắn vớn không tới.

Tống Quân vì vậy phải giúp hắn một chút, sau đó mới ngẩng đầu liếc nhìn nữ sinh kia. Đột nhiên phát hiện phía sau gáy của nữ sinh có một chấm đỏ.

Nữ sinh một bên tự học, một bên đưa tay sờ sau gáy mình.

Một lát sau chỗ chấm đỏ kia thậm chí còn xuất huyết, cô ấy phải lấy khăn tay che không dám chạm vào lần nữa.

Tống Quân cũng không có để ý, cả buổi chiều đọc sách mới ôm Hạ Hoằng Thâm trở về ký túc xá.

Qua hai, ba ngày sau, Long Tinh và Phượng Tuấn Nguyên mới trở lại.

Bọn hắn không thể tìm được Vân Phách mà tìm được trụ trì đại sư chỗ Tự Miếu Vân Phách, đại sư đã nhiều năm không rời Tự Miếu, vì vậy muốn bọn họ đem Hạ Hoằng Thâm tới Tự Miếu, đại sư sẽ xem xét.

“Phải đi Tự Miếu?” Tống Quân hỏi.

Long Tinh nói: “Không còn cách nào khác.”

Mọi người đều trầm mặc.

Long Tinh nói với Tống Quân: “Nếu không anh cùng chúng tôi cùng đi đi, để anh một mình ở lại, chúng tôi thật sự không yên lòng.”

Nghe Long Tinh nói vậy, Tống Quân lập tức nhớ lại bọn người Lăng Tiếu và Phó Văn Hy. Có lẽ vì hai người kia không làm tổn hại hắn nên Tống Quân không sợ bọn họ, nhưng những người này đem mình bán không phải là chuyện dễ chịu gì.

Ngày mai, Tống Quân có một bài thi, trong hai tuần liên tiếp hắn có ba bốn bài thi, hắn không thể rời đi cũng không thể vì hắn mà bỏ mặc thương thế của Hạ Hoằng Thâm.

Sau khi do dự, Tống Quân nói với Long Tinh: “Mọi người vẫn nên đưa Hạ sư huynh đi trị thương trước, tôi không sao.”

Long Tinh chần chờ nói với Phượng Tuấn Nguyên: “Anh mang theo Thầy giáo Hạ đi, tôi ởcùng Tống Quân.”

Phượng Tuấn Nguyên lại nói: “Vẫn là tôi nên ở lại, anh đi đi.”

Tống Quân đột nhiên có chút xấu hổ nói: “Tôi không sao…” Nhưng rõ ràng lời nói không hề có sức thuyết phục.

Cuối cùng vẫn quyết định để Phượng Tuấn Nguyên lưu lại, ít nhất nếu như Tống Quân có chuyện sẽ có người hỗ trợ. Long Tinh một mình mang theo Hạ Hoằng Thâm đi Tự Miếu. Tịch Yên Linh cũng giống Tống Quân đều phải thi cuối kỳ nên phải ở lại.

Long Tinh mang Hạ Hoằng Thâm đi, bên này Tống Quân cũng thi cuối kỳ, mỗi ngày hắn đề ôn tập chuẩn bị cho bài thi, vì để chuyên tâm đọc sách, phần lớn thời gian đều học ở phòng học.

Bên phía Long Tinh chậm chạp không có tin tức, Tống Quân luôn cảm thấy lo lắng.

Cứ như vậy, Tống Quân cũng bình yên hoàn thành các môn thi sau đợt thi cuối kỳ, hai năm tiếp theo, hắn không cần tiếp tục đi học trên lớp.

Mùa hè này, có rất nhiều người định ở lại trường học như Hành Huy sắp chấm dứt thực tập ở bệnh viện.

Chu Hoa Phùng Xuân gọi điện thoại bảo Tống Quân ngay từ đầu kỳ nghỉ hè tới hỗ trợ trung tâm xét nghiệm, thứ bảy chủ nhật được nghỉ, tiêu chuẩn lương của hắn là năm mươi đồng một ngày.

Tống Quân liên tục cảm ơn Chu Hoa Phùng Xuân.

Lúc trước kỳ thi, hắn đã nói với chủ quán trà sữa sau khi thi xong hắn sẽ không tới đó làm thêm nữa, thái độ của chủ quán rất tốt, tỏ vẻ hoàn toàn không có vấn đề.

Đêm hôm Tống Quân thi xong, hắn tới hỗ trợ quán trà sữa một lần cuối cùng.

Hơn tám giờ tối, hắn nhìn thấy Phó Văn Hy một đầu tóc vàng từ bên ngoài bước vào.

Tống Quân nhất thời có chút khẩn trương, theo bản năng nghĩ muốn gọi điện thoại cho Phượng Tuấn Nguyên.

Kết quả Phó Văn Hy ngồi ở trước quầy mặt, gọi một ly trà sữa.

Tống Quân đưa hắn cốc trà sữa, nhịn không được hỏi: “Lăng Tiếu có khỏe không?”

Phó Văn Hy hai tay chống nghiêm mặt, nhìn hắn nói: “Hoàn hảo, không chết.”

Tống Quân đưa cốc trà sữa tới, hỏi: “Trà sữa uống không?”

Phó Văn Hy gật đầu. Tống Quân  đem ống hút vào cốc rồi đưa cốc cho hắn.

Phó Văn Hy nhận lấy, hét lên hai tiếng, sau đó nói: “Lăng Tiếu không chết, ta sẽ không tính toán với các ngươi.”

Tống Quân theo bản năng phản bác nói: “Là ngươi trộm đồ của chúng ta trước, phải là chúng ta tính toán với ngươi mới đúng chứ.”

Phó Văn Hy trừng mắt liếc hắn một cái.

Tống Quân cúi đầu, lấy khăn lau quầy.

Phó Văn Hy nói: “Ngươi giết anh của ta, ta còn không có ý định tính toán với ngươi đâu! Khoản nợ này thật muốn tính với chúng ta sao?”

Tống Quân thầm nói đó cũng là anh của ngươi nổi lên tâm địa hiểm độc trước, Hạ sư huynh mới giết hắn! Nhưng cãi nhau với Phó Văn Hy không có ý nghĩa, dù sao Phó Văn Thạch cũng bị mất một mạng. Em trai của hắn muốn trả thù cũng là bình thường, vì thế Tống Quân rầu rĩ không nói.

Phó Văn Hy nói tiếp: “Tiếc là các ngươi đắc tội một người, chỉ sợ người kia sẽ không dễ dàng bỏ qua các ngươi.”

Tống Quân nghe vậy, có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn.

Phó Văn Hy nói: “Ngày đó chuyện Trậm Liêu đại náo Yêu Thị, ngươi không nhớ rõ sao? Chủ nhân Yêu Thị nghe nói lai lịch bối cảnh đều rất lợi hại, ta chỉ sợ hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua.”

Tống Quân nói: “Chuyện ngày đó rõ ràng là các ngươi gây ra.”

Sắc mặt Phó Văn Hy nhất thời cũng có chút vi diệu, trầm mặc nói: “Ta mang Lăng Tiếu đi trị thương, rất nhiều nơi dám thu hắn. Ta cảm thấy có thể có người sau ở lưng gây chuyện.”

Tống Quân ngừng lau quầy, hỏi Phó Văn Hy: “Chủ nhân Yêu Thị đến tột cùng là người nào?”

Phó Văn Hy lắc đầu, “Ta cũng không biết, dù sao nhĩ hảo tự vi chi ba.” Nói xong hắn lại bổ sung một câu, “Nếu ngươi thật là Tinh Quân.”

Nói xong, Phó Văn Hy cầm trà sữa đi. Chờ sau khi hắn rời khỏi, Tống Quân mới phát hiện hắn căn bản cũng không đưa tiền, mà chính mình không thể không trả tiền cho cốc  trà sữa kia.

Hôm nay gặp được Phó Văn Hy, Tống Quân cũng có thể buông lỏng một hơi. Ít nhất Phó Văn Hy và Lăng Tiếu không có ý định bắt hắn bán nữa. Nghe ý của Phó Văn Hy, hiện tại bọn họ có lẽ đều có chút ốc còn không mang nổi mình ốc.

Chủ nhân Yêu Thị không biết là người nào, tổn thương trên đùi của Hạ Hoằng Thâm cũng không biết là sao lại như vậy.

Việc này đối với Tống Quân mà nói, chỉ bằng suy nghĩ của hắn thì bất kể như thế nào cũng thấy không rõ ràng lắm.

Hạ Hoằng Thâm còn chưa trở lại, Long Tinh gọi điện thoại, nói bọn họ yên tâm, đã có cách chữa thương cho Hạ Hoằng Thâm.

Nghe Long Tinh nói vậy, Tống Quân cũng thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Nghỉ hè bắt đầu, hắn chính thức đến trung tâm xét nghiệm hỗ trợ. Công việc của hắn rất đơn giản, phụ trách tiếp đón khách đến làm xét nghiệm và giúp lấy máu để thử máu.

Tống Quân vừa mới bắt đầu tiếp xúc công việc này, khó tránh không quen, may mắn có một đàn chị khóa trên cũng dạy hắn từng bước một.

Trung tâm xét nghiệm tiếp đón nhiều nhất vẫn là trường hợp khách nhân xét nghiệm thân tử. Chủ yếu tiếp đoan là đàn chị khóa trên phụ trách, Tống Quân phụ trách lấy máu để thử máu.

Nhưng mới đi làm ngày hôm sau, khi đang lấy máu của một người khách, hắn xắn tay áo lên phát hiện cánh tay người này toàn bộ đều là hồng loét.

Cho dù đã đeo bao tay, Tống Quân vẫn hoảng sợ, theo bản năng muốn rút tay về.

Người khách kia cũng thoáng cảm thấy có chút xấu hổ, nói: “Tôi không rõ gần đây bị mẫn cảm cái gì, một vết cào mà tay đầy vết thương.”

Tống Quân chấn định, nói: “Mẫn cảm nghiêm trọng như vậy, hay là đi bệnh viện kiểm tra đi.”

Sau đó hắn không nói gì thêm, đợi người khách rời đi, Tống Quân trở lại trước mặt máy vi tính, đàn chị khóa trên cũng ngồi ở bên cạnh cách hắn không xa tiếp tục lên mạng.

Một lát sau, Tống Quân phát hiện một vết cào trên mặt cô, hắn quay đầu nhìn một chút, nhìn trên mặt cô xuất hiện không ít vết màu đỏ.

Tống Quân ngăn cô ấy lại và bảo cô ấy không được sờ.

Đàn chị lặng đi một chút, chạy tới buồng vệ sinh soi gương, sau khi trở về nói: “Hình như là mẫn cảm, không biết sao lại thế này, đợi lát nữa đi mua một ít thuốc kháng mẫn cảm.”

Tống Quân gật gật đầu, sau đó lại cảm thấy không đúng lắm. Hắn đột nhiên bắt đầu lo lắng có phải là bệnh truyền nhiễm hay không, vì thế nói với cô: “Tan việc sớm một chút đi bệnh viện kiểm tra đi, sợ là bệnh truyền nhiễm, em vừa rồi nhìn thấy trên cánh tay người khách kia đều là hồng loét.”

Đàn chị nghe vậy có biểu hiện ghê tởm, nói: “Vậy chị đi bệnh viện kiểm tra xem đây.”

Nghĩ đến đấy, Tống Quân nhịn không được đi vệ sinh rửa sạch tay một lần nữa.