Thức Nhữ Bất Thức Đinh

Chương 94: Nhân duyên ngã định [4]




Người gác cổng cũng có công phu tốt. Rõ ràng Cố Tiểu Giáp lớn tiếng như vậy, hắn lại một mực làm như không nghe thấy, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Các vị đi khỏe mạnh.”

Cố Tiểu Giáp bĩu môi.

Hách Quả Tử hết sức phối hợp nói: “Cái gọi là không khéo không phải người đọc sách, ai bảo Lô công tử là người đọc sách chứ.”

Cố Tiểu Giáp nói: “Xem ra Lô công tử đúng là đọc sách… quá nhiều rồi.”

Hách Quả Tử ha ha cười.

Đào Mặc dùng thân người ngăn hắn sau lưng, áy náy nói với người gác cổng: “Mong Lô công tử an tâm tĩnh dưỡng.”

Người gác cổng nói: “Đa tạ Đào đại nhân quan tâm.”

Đào Mặc lại cùng Cố Xạ lên xe.

Hách Quả Tử và Cố Tiểu Giáp ở phía trước đánh xe.

Đào Mặc ngồi ở cửa thùng xe, nói với Hách Quả Tử: “Lô công tử chỉ là bị mắc bệnh không đúng lúc, ngươi hà tất phải nói móc hắn?”

Không đợi Hách Quả Tử đáp lời, Cố Tiểu Giáp đã cười lạnh nói: “Cái gì mà mắc bệnh không đúng lúc, ta thấy hắn bệnh rất đúng lúc mới phải! Chân trước mới nói muốn nhận vụ án của tiều phu, kiếm một cái đại nhân tình, quay người đã ngã bệnh. Tốt xấu đều bị hắn chiếm hết rồi, trên đời này nơi nào còn có chuyện trùng hợp như vậy nữa!”

Đào Mặc yên lặng quay đầu nhìn về phía Cố Xạ.

Cố Xạ nói: “Nói không giữ lời, không phải là hành động của quân tử.”

Cố Tiểu Giáp mặt lộ vẻ đắc ý.

Cố Xạ nói: “Nhưng hắn cũng không giống một tên ngụy quân tử.”

Vẻ cười của Cố Tiểu Giáp sụp đổ, “Ý công tử là?”

Cố Xạ nói: “Tuy hắn không thông minh, nhưng cũng không ngốc đến nỗi nói mà không làm.”

Cố Tiểu Giáp nói: “Lẽ nào thật sự là trùng hợp? Ngày hôm trước còn đi dâng hương, quay về đã bị bệnh?”

Cố Xạ trầm mặc không nói. Bệnh thì có lẽ không phải bệnh thật, nhưng lật lọng e là có nguyên nhân.

Hách Quả Tử đột nhiên nói: “Có phải Hoàng Quảng Đức âm thầm giở thủ đoạn gì?”

Cố Tiểu Giáp cau mày nói: “Hoàng Quảng Đức nào có thể thần thông quảng đại như vậy? Lô Trấn Học vừa nói muốn nhận vụ kiện ở Quan Âm miếu, hắn ở ngoài ngàn dặm đã biết rồi.”

Hách Quả Tử cũng hiểu được là không thể. Nhưng chuyện của Lô Trấn Học quả thực lộ ra điều quỷ dị.

Cố Xạ nói: “Trong nhà Lô Trấn Học có người nào?”

Cố Tiểu Giáp hồi tưởng lại nói: “Có lời đồn nói Lô gia có hai vị lão gia làm quan ở kinh thành, hơn nửa tổ tiên từng có người làm Thái phó và Thượng thư.”

Hách Quả Tử líu lưỡi nói: “Thật không nhìn ra hắn mà lại có gia thế như vậy.”

Cố Tiểu Giáp hừ lạnh nói: “Quan ở kinh thành rất nhiều, có gì đặc biệt hơn người!”

Hách Quả Tử nhớ tới vị đại lão gia của Cố gia kia cũng làm quan ở kinh thành, im lặng mếu mếu miệng.

Đào Mặc nghe bọn họ phân tích tới phân tích lui, càng nghe càng hồ đồ, nhịn không được nói: “Kỳ thực bệnh thật cũng tốt, bệnh giả cũng tốt. Hắn đã không muốn đấu vụ này, chúng ta cần gì phải làm khó người khác?”

Cố Tiểu Giáp nói: “Nếu có thể làm khó hắn, ta nhất định vui lòng mà làm.”

Hách Quả Tử ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Cái này có thể coi là cường thưởng dân nam?”

Cố Tiểu Giáp phỉ phui, “Bớt nói bậy!”

Xe ngựa cứ lắc lư như vậy quay về cửa nha môn.

Đào Mặc xuống xe ngựa, trong lòng còn có chút lưu luyến. Hắn phát hiện mình quyến luyến Cố Xạ không muốn xa rời càng ngày càng sâu, một là tham luyến sự ôn nhu của Cố Xạ, hai là sợ lần sau gặp lại, Cố Xạ sẽ không còn ôn nhu nữa.

Tâm tình mâu thuẫn như vậy khiến hắn lúc xuống xe còn lần lữa không chịu đi.

Cố Tiểu Giáp có chút mất kiên nhẫn, nhưng thấy Cố Xạ không thúc giục, cũng chỉ có thể đem lời nói nuốt trở xuống.

Nha dịch huyện nha thấy Đào Mặc trở về, sớm đã chạy bay vào bẩm báo cho Lão Đào.

Bởi vậy lúc Đào Mặc và Cố Xạ giao hẹn ngày mai lại gặp, đang muốn cáo biệt, lại thấy hắn vội vội vàng vàng chạy ra, kéo Đào Mặc đến bên, nhỏ giọng nói: “Thiếu gia, đại sự không ổn!”

Cố Xạ vén rèm thấy Kim sư gia đi ra, sóng mắt khẽ dao động, mở miệng bảo Cố Tiểu Giáp dừng xe.

Cố Tiểu Giáp vừa lúc nhìn thấy Lão Đào thần tình ngưng trọng đi ra, trong lòng lại không kiềm được hiếu kỳ, không đợi Cố Xạ phân phó, ngựa đã bị ghìm lại.

Lão Đào ghé vào tai Đào Mặc nói một câu, sắc mặt Đào Mặc bỗng nhiên trắng bệch.

Cố Xạ xuống xe ngựa, chậm rãi đến bên cạnh Đào Mặc, “Chuyện gì?”

Đào Mặc hít một hơi thật sâu nói: “Tiều phu tự vẫn trong ngục.”

Cố Xạ cau mày.

Tiều phu chết, vụ án này trở thành một vụ án phức tạp không có đầu mối, muốn lật án nào có thể nói dễ như vậy.

Sắc mặt mọi người trong sảnh đường đều không được tốt lắm, giống như bị người dội gáo nước lạnh vào đầu, vừa lạnh vừa cóng vừa tức vừa sốt ruột.

Kim sư gia ở quan trường lăn lộn nhiều năm, chuyện như vậy há có thể lần đầu nghe thấy? Lão thở dài nói: “Ta nghe nói sau khi huyện quan Lân huyện giao vụ án này lên trên, chậm chạp không có tin tức, kéo dài thời gian. Huyện quan Lân huyện phái người đến thăm dò vài ba lần, đều như đá chìm xuống đáy biển, không ngờ cũng không qua bao lâu, tiều phu lại tự vẫn trong lao phòng.”

Cố Tiểu Giáp nói: “Sao lại có chuyện trùng hợp như vậy! Ta thấy hơn phân nửa là huyện quan Lân huyện sợ đêm dài lắm mộng, cho nên không làm khác không yên, bức tử tiều phu ở trong lao!”

Kim sư gia nói: “Không bằng không cứ, không được phỏng đoán ngông cuồng.”

Cố Tiểu Giáp nói: “Lẽ nào lão thật sự tin thiên hạ này có chuyện trùng hợp như vậy?”

Hách Quả Tử nói: “Ta lại thấy gần đây chuyện trùng hợp cũng có hơi nhiều một chút.”

Lão Đào hỏi: “Còn có chuyện gì trùng hợp nữa?”

Hách Quả Tử nói chuyện Lô Trấn Học mang bệnh.

Lão Đào nói: “Nghe vậy, thật giống như có người nào đang ở phía sau thao túng.”

Cố Tiểu Giáp nói: “Chính là như vậy.”

Lão Đào nhìn về phía Cố Xạ, “Cố công tử nghĩ sao?”

Cố Xạ nói: “Bây giờ trong lòng ta chỉ nghĩ đến một chuyện.”

Đám người Lão Đào nghe y nói nghĩ đến một chuyện, liền biết chuyện này không phải chuyện đùa, mỗi người đều chăm chú lắng nghe.

Cố Xạ từ từ nói: “Lúc nào dâng trà?”

Đám người Lão Đào: “…”

Hương trà bốn phía, hơi nóng lượn lờ.

Lão Đào nhìn Cố Xạ thong thả uống trà nói: “Hôm nay Cố công tử có thể nói một chút nhận định của mình về chuyện này hay không?”

Cố Xạ đặt chén trà xuống, thản nhiên nói: “Lá trà đảo cũng không tệ lắm, chỉ là thủ pháp pha tra còn phải cái tiến.”

Lão Đào bưng chén trà uống, không nói nữa.

Kim sư gia nói: “Cái chết của tiều phu chỉ là che giấu chân tướng cái chết của Vãn Phong. Mà cái chết của Vãn Phong cũng chỉ là một góc tảng băng của một âm mưu khác. Bây giờ cái thật sự đáng lo nghĩ là, đối phương đến tột cùng là muốn cái gì.”

Đào Mặc nhìn về phía Cố Xạ.

Cố Xạ bình thản ung dung.

Lão Đào và Hách Quả Tử nhìn nhau. Hách Quả Tử rốt cuộc không đủ tu luyện thành tinh, trên mặt lộ ra chút bất an. Kim sư gia im lặng nhìn.

Cố Tiểu Giáp nói: “Có âm mưu mới tốt. Có âm mưu chứng tỏ hắn sẽ không vì vậy mà bỏ qua, sẽ còn nhiều lần nảy ra cái gì đó!”

Đào Mặc nói: “Đáng thương Vãn Phong và tiều phu hai cái nhân mạng.”

Cố Tiểu Giáp nói: “Nếu ngươi thật sự thương tiếc hai cái nhân mạng đó, càng phải nỗ lực thêm đem Hoàng Quảng Đức ra công lý mới được!”

Tay Đào Mặc đặt trên đùi nắm chặt thành quyền.

Lão Đào nói: “Hoàng Quảng Đức có thể xưng bá một phương lâu như vậy, bè phái trong triều từ trên xuống dưới không thể không có. Muốn lật đổ hắn, sợ là không dễ.”

Cố Tiểu Giáp hừ lạnh nói: “Bè phái thì có gì đáng lo?”

Lão Đào nói: “Nghe nói Hoàng Quảng Đức tự xưng là môn sinh Cố tướng.”

Cố Tiểu Giáp sửng sốt, “Cố tướng? Cố tướng nào?”

Lão Đào nói: “Kinh thành có mấy vị Cố tướng?”

Cố Tiểu Giáp nhìn về phía Cố Xạ.

Cố Xạ nhàn nhạt nói: “Ông ta ngay cả thê cữu còn không quan tâm, huống hồ là người ngoài.”

Cố Tiểu Giáp rụt vai một cái.

Lão Đào tuy không biết thê cữu mà Cố Xạ nói là ai, nhưng cũng biết y đã bác bỏ mối quan hệ giữa Cố Hoàn Khôn và Hoàng Quảng Đức. Như vậy cũng tốt, lão cũng không muốn sau này lại dây dưa với Cố tướng, khiến thế cục càng phức tạp hơn.

Cố Xạ nói: “Đảng phái trong triều như rừng, dù không phải họ Cố, cũng có thể là họ khác.”

“Ngươi nói…” Lăng Dương vương? Lão Đào nhớ tới con ngựa kia. Nhưng lập tức liền đem lời nói nuốt xuống. Tuy rằng Kim sư gia hiện nay ngồi cùng chiếc thuyền với bọn họ, nhưng khó nói sau này sẽ không có điều bất trắc. Tâm hại người có thể không có, tâm phòng người không thể không có. Lão vẫn là đem chuyện này giấu đi.

Cố Xạ nhìn lão, đã rõ suy nghĩ.

Chẳng ngờ Kim sư gia lại nghĩ sang hướng khác, “Lẽ nào ngươi nói Sử thái sư?”

Từ lúc Tuyết Y hầu đến Tây Nam xa xôi, trong triều chỉ còn Cố tướng và Sử thái sư hai phái giằng co. Hoàng thượng đối với hai người đều sủng tín có thừa, lại chưa bao giờ vì sự phân tranh giữa hai người mà khuyên bảo điều gì, chỉ là lúc bọn họ đấu đến lợi hại, lại sai người hạ thánh chỉ bế môn nghiền ngẫm lỗi lầm.

Cho nên, nếu Hoàng Quảng Đức có chỗ dựa là Sử thái sư, lại là chuyện nan giải.

Kim sư gia nói: “Tri phủ Đàm thành không phải nói, chất tử Sử thái sư sắp tới sao?”

Trong mắt Cố Xạ lóe lên một tia vô cùng kinh ngạc. Chuyện này y hoàn toàn không biết đến.

Lão Đào nói: “Ngươi nói, hắn là do Hoàng Quảng Đức phái tới?”

Kim sư gia nói: “Hoàng Quảng Đức phái thì phái không động đến hắn, chỉ sợ là dùng cách gì đó, dẫn hắn tới đây.”