Thuốc Lãng Quên

Chương 34: Kí ức tuổi thơ




Ở bên sông Thất Nguyệt, Minh Lan ngồi nức nở,nô tì bên cạnh dỗ mãi mà nàng vẫn không chịu nín, vài người liền chạy đi gọi Thiên Khải đến an ủi muội muội của mình. Mẫu hậu lâm bệnh nặng, vừa mất được vài hôm, Minh Lan còn bé lại không chịu được nổi sợ đó, suốt ngày ra sông bật khóc. 

Thiên Khải từ xa đi đến, ánh mắt đã sớm lạnh toát lên khí chất một người anh. 

- Muội có im ngay đi không? 

Minh Lan nhòa trước mắt quay lại nhìn Thiên Khải rồi quay lại mếu máo. 

- Huynh tránh xa muội ra.

Thiên Khải thở dài nắm lấy tay Minh Lan,đỡ nàng dậy, nàng liền vùng khỏi người anh.

- Muội muốn gặp mẫu hậu. Người chắc chắn là chưa chết. 

Thiên Khải nhiu lông mày nhìn Minh Lan không biết là muội ấy giả vờ hay là tâm trí không ổn định. Phụ hoàng bận bịu nhiều công việc chỉ an ủi qua loa vài câu,Minh Lan thấy vậy liền tủi thân suốt ngày đòi mẫu hậu làm anh phát nhứt cả đầu. Nhưng nhớ lời mẫu hậu dặn, cho dù muội muội có quá đáng cũng phải nhún nhường,không dám quát lớn. 

- Mẫu hậu mất rồi. - Anh sụt sịt, thật ra cũng đau lòng lắm, nhưng phụ hoàng đã từng nói là nam nhi, cho dù có tổn thương đến mấy cũng không được rơi nước mắt, anh đành nuốt nổi đau đó vào trong lòng. - Muội về tẩm cung nghĩ ngơi, huynh gọi thái y nấu thuốc bổ cho muội. Chúng ta về thôi. 

Minh Lan với ánh mắt kiên quyết, đi đến đánh vào người Thiên Khải, cái đánh không mạnh nhưng làm anh đau lòng thay. Vừa đánh, nàng luôn trách móc vì sao mẫu hậu qua đời lại có thể bình thản sống như vậy,bởi nàng biết rằng sau này sẽ chẳng còn ai thương yêu hai huynh muội, chẳng còn ai ra sức bảo vệ mình nữa, hoàng cung mặc dù đối với mình là mấy năm tiếp xúc nhưng lúc nào cũng thấy mẫu hậu lo lắng không yên vì lắm kế đa mưu của mọi thế lực khác muốn lật đổ người thì đã hiểu được hoàng cung đáng sợ thế nào. Thật sự lúc này, Minh Lan rất sợ, sợ rằng sau này hoàng cung sẽ chẳng có ai đứng về phía mình nữa. Trước giờ mẫu hậu luôn là chiếc áo giáp sắt của huynh muội, bỗng một ngày áo giáp đã trở thành phế vật bỏ đi, mọi nguy hiểm sẽ đổ dồn vào kẻ trước giờ được bao bọc.

Thiên Khải đỏ hoe mắt ôm lấy Minh Lan vỗ về, tay đặt lên lưng nàng vuốt ve an ủi. Sau này, nếu ai dám đụng vào một sợi tóc,anh sẽ liều mạng đối đầu với người đó. Minh Lan nghe vậy liền yên tâm thở phào nhẹ nhõm. Thiên Khải thương yêu cõng Minh Lan về, giữa đường thiếp đi trên vai anh. 

Đặt muội muội xuống giường, Thiên Khải liền kêu thái y đến khám bệnh cho Minh Lan,biết tâm tình bị khủng hoảng, cú sốc quá lớn. Trước giờ dù có đau đớn hay mệt mõi ra sao, mẫu hậu luôn tỏ vẻ mạnh khỏe, hạnh phúc trước con của mình. Nghe tin mẫu hậu ra đi, Minh Lan thẫn thờ như người mất hồn. 

Ái phi Tĩnh Châu thấy Minh Lan yếu đuối đau lòng như vậy liền bảo Thiên Uy đến bầu bạn. Lúc nhỏ, Thiên Uy là một cậu bé năng động, lại hòa đồng liền đồng ý đến kết thân với Minh Lan,hằng ngày liền giúp nàng chăm sóc hoa, cây cối do chính tay mình trồng, còn dạy Minh Lan cách vẽ tranh, đọc sách khiến tâm tình công chúa tốt hẳn lên, dường như đã chấp nhận việc mẫu hậu ra đi thật sự. Sau đó, suốt ngày bám theo Thiên Uy học hỏi, không những thế tình cảm dành cho huynh ấy cũng một khác đi, không phải là anh em đơn thuần như huynh đệ khác hay là tình nghĩa ruột rà như Thiên Khải mà là tình cảm một thiếu nữ mới chớm tuổi dành cho người mình yêu.

Trong khi Minh Lan mang tính cách hiền dịu bên cạnh Thiên Uy thì Âu Nhiên lại là một cô gái bướng bỉnh suốt ngày làm phiền hắn. Từ nhỏ thấy tài nghệ nhị sư huynh, trong lòng đã thầm ngưỡng mộ, chỉ dám đứng từ xa ngắm nhìn,càng ngắm nàng cảm giác đang có một khoảng cách lớn. 

Ai ngờ nhờ Thiên Khải mà Âu Nhiên và Thiên Uy có thể nói chuyện và tiếp xúc nhiều hơn. Hóa ra nhị sư huynh lại là một con người hòa động, dễ dàng bắt chuyện, lại còn chu đáo với muội muội của mình. 

Nhưng từ lúc ái phi Tĩnh Châu sắp lên làm hoàng hậu thay cho cố hoàng hậu đã mất, mọi người quan thần trong cung kẻ phản đối kẻ bênh vực,kẻ tăng bốc kẻ hạ thấp thân phận, dòng họ của cố hoàng hậu còn cố tình đỗ lỗi cho ái phi Tĩnh Châu là người hãm hại cố hoàng hậu, giết chết để lên ngôi,lòng tham không đáy. Từ việc đó cũng như chia rẻ tình cảm huynh muội của Thiên Uy và Minh Lan, mặc dù cả hai chưa từng cãi nhau về điều gì nhưng mãi đến bây giờ khó có thể như trước. Trong khi đang rối bời đến vậy, Hoàng thượng lại thản nhiên không bận tâm đến thanh danh của hoàng hậu, cũng may thái hậu anh minh dẹp mấy lời chỉ trích tin đồn mà ai đã dựng lên,khuyên nhủ hoàng thượng nên chú tâm, bất đắc dĩ cũng phong cho Tĩnh Châu chức hoàng hậu kia. Cứ tưởng sẽ an phận sống, ai ngờ hoàng thượng phong cho Tĩnh Châu thân phận hoàng hậu cũng chỉ là bù nhìn, lúc trước cố hoàng hậu có dòng tộc lớn mạnh, có thể dựa dẫm vào,bây giờ ra đi, hai người con cũng coi như vứy bỏ. Nếu hoàng hậu Tĩnh Châu là một bù nhìn thì Thiên Uy lại không, từ lúc thay đổi danh phận, hắn càng phải chăm chỉ luyện tập mọi điều, nghe đâu nước Lương rất thích hắn,nước Lương cũng là một nước mạnh, có thể chống lưng viện trợ khi các nước khác muốn lật đổ Minh Ngọc này. Hoàng thượng ra ý định Thiên Uy sau khi hoàn tất tất cả tài nghệ võ công phải đến Lương Sơn làm con tin, ép buộc nếu không đồng ý sẽ phế thải hoàng hậu Tĩnh Châu thành phế vật, sẽ có kết cục lạnh nhạt như cố hoàng hậu, thậm chí nếu chết sẽ không được chôn cất tử tế. Nhưng sau đó, Lương Sơn lại kết thân với Hướng Ngọc, không mấy để tâm đến Minh Ngọc, hoàng thượng nghe tin rất tức giận, bèn đẩy Thiên Uy mãi mãi ở Hướng Ngọc, không muốn hắn trở về. Lúc đi, Âu Nhiên còn khóc một trận rõ lớn làm ầm lên khiến mọi người không tài nào dỗ được,đòi phụ hoàng không thể đẩy huynh ấy đi, hoàng thượng càng tức giận nhốt Âu Nhiên trong phòng suốt một tháng, lạnh lùnh ra chỉ thị. 

Thiên Uy không chỉ chịu nổi đau này đến nổi đau khác, chứng kiến mẫu hậu bị người khác coi thường, có kẻ còn nịnh bợ để lợi dụng,hoàng thượng lại mặc kệ không tình nghĩa,không kìm lòng được hắn cuối cùng cũng rời đi, từ một đứa trẻ hòa đồng, phút chốc vì nổi căm hận mà trở nên lạnh lùng. 

A Phủ từ bên trong đi vào làm hắn chợt tịn giấc, ánh mắt chưa tỉnh táo hẳn.

- Hoàng tử,công chúa Minh Dương đang ở bên ngoài. 

Thiên Uy rửa mặt thay y phục đi ra đã thấy Minh Dương đang chọc ghẹo chú chim nhỏ của mình, trên tay còn cầm trái đào cho chim ăn. 

Thấy Thiên Uy vừa ra, nàng cười tươi rồi cho chim ăn hết chỗ táo trên tay mới quay lại chào hỏi. 

- Cận Lam hoàng tử Hướng Ngọc. - Minh Dương khẽ trêu với giọng nghiêm túc như thể đang gặp trường hợp rất cấp bách. Trong kí ức của hắn, Minh Dương rất năng động, thông minh lại nhanh nhẹn, chỉ cần nhìn qua một lượt sẽ tiếp thu ngay, lúc bé cũng thường đến đây cùng hắn chơi đá cầu, tưới cây. Minh Dương cầm khăn tay ve vẩy bật cười. Ánh mắt nhìn Thiên Uy vẻ hồn nhiên có khác, đúng là nam nhân với nữ nhi luôn có ái mộ, cách nhìn khác nhau. - Huynh vẫn ổn chứ? Muội đến đây thứ nhất thăm huynh, lâu lắm rồi vẫn chưa đến đây. Thứ hai là theo Viên tỷ tỷ nói sắp đến lễ kết giao, nhắc huynh đi viện kiến. - Minh Dương nghiêng đầu nhìn trong khi hắn vẫn điềm tĩnh thưởng thức mùi trà mà mình vẫn dùng. - Huynh không phải là không muốn đi đấy chứ? Nhất định phải đi, kẻo làm phụ hoàng phật lòng. 

Thiên Uy khẽ nhếch môi đặt ly trà xuống nhìn Minh Dương một hồi. A Phủ bên cạnh cúi đầu rồi tiếp lời Minh Dương thay.

- Hoàng tử bảo nếu công chúa đã xong việc, có thể trở về tẩm cung chuẩn bị dự lễ.

Minh Dương thở dài chống cằm.

- Huynh đúng càng lúc càng kì quặc. Không biết lão lão có cho huynh uống nhầm thuốc không. - Minh Dương đứng dậy, vẫy khăn tay bĩu môi. - Thôi được rồi muội về, huynh rãnh rỗi đến tẩm cung muội đánh cờ. 

Thiên Uy liếc thoáng qua rồi lại nhìn chú chim trong lồng đang hót. Minh Dương định rời đi, nhưng nhớ điều gì đó liền quay lại. 

- Nô tì lúc trước có thể rủ huynh ra tẩm cung mà dạo chơi bị trục xuất,huynh cũng đừng bận tâm nô tì đó. Dù gì cũng chỉ là một nô tì rách rưới,Lan tỷ xử phạt người đó bằng roi pháp,bây giờ người đầy sẹo, không xứng để hầu hạ huynh. Sau này muội sẽ sai một nô tì mới đến chăm sóc huynh chu đáo hơn. 

Thiên Uy nghe xong, miệng khẽ giật giật nhưng vẫn kìm chế trong lòng, ánh mắt lộ rõ đau xót. Nhưng chỉ trong vài giây đã có thể lấy lại sắc khí ban đầu. Minh Dương ngờ vực nhìn hắn rồi cũng ra về, trong lòng không khỏi thắc mắc tại sao nhị hoàng tử có cảm giác như thế. 

- A Lộc... - Minh Dương vừa cất tiếng một nô tì nhỏ bé liền chạy đến nghe lệnh. - Tìm hiểu rõ năm xưa nhị hoàng tử lúc ở Hướng Ngọc, trước khi chinh chiến đã xảy ra những việc gì?