Thượng Ẩn - Phần 2

Chương 107: Phiên ngoại 1: Một Chú Cảnh sát bị sa thải




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: phuongchuchoe

Vào một ngày, không khí trong lành, ánh nắng chiếu khắp nơi.

Khó có được một ngày đẹp trời như vậy, Dương Mãnh vui vẻ xuống dưới đầu phố đi tuần tra. Đi ngang qua trạm xổ số, theo thói quen dừng xe lại ven đuờng. Đi vào mua rồi thổi thổi xung quanh ( chắc thổi lấy hên :v =)) ) mua hai tờ đang được treo ở trên, dùng 5 tệ đổi tờ thứ nhất. Này thì thổi, thế mà thổi đến những năm trăm tệ.

Dương Mãnh nhanh mồm nhanh miệng nói với anh bạn ở bên kia.

"Hôm nay đúng là ngày lành tháng tốt, mọi việc đều tốt, ngày mai cũng tốt..." Dương Mãnh vui vẻ chọc ghẹo một chút liền đi ra khỏi trạm xổ số. Hít thật sâu, không khí thật là mới mẻ, trong lành, sau đó tâm tình của cậu vô cùng thoải mái.

Sau khi trải qua những ngày tháng cần kiệm gian khổ, cuộc sống của Dương Mãnh liền trở nên vô cùng thuận lợi. Đầu tiên là ở hôn lễ của Bạch Lạc Nhân mà lấy đến 5 vạn tệ phí dịch vụ, sau đó được lãnh lương chuyên cần, bây giờ lại trúng được 500 tệ... Ngay cả bà bán bánh rán cũng có thể vượt qua Song Hoàng Đản* mà!

(*Chủ nhà: Mình nghĩ đây tựa như câu thành ngữ "Có công mài sắt có ngày nên kim" hoặc " Sau cơn mưa trời lại sáng" , mà mình không rõ nghĩa của từ Song Hoàng đản là gì nên không dịch sát ý đuợc :( / )

Ông đây có thể đổi vận nhá! Dương Mãnh vừa nghĩ vừa nghe nhạc, ngâm nga mở của xe.

"Cứu tôi với! Đồ Lưu manh!!! "

Nghe thấy tiếng hét thê thảm của người phụ nữ, Dương Mãnh liền căng thẳng thần kinh, mau mau chạy theo hướng phát ra âm thanh vừa rồi. Chạy đến giao lộ tấp nập, cậu nhìn thấy một đôi nam nữ đang giằng co quyết liệt. Hắn ta lấy tay xé rách váy, tất chân đều bị xé ra từng mảnh lớn. Mọi người xung quanh vây lại xem, nhưng không một ai tiến lên ngăn lại.

Dương Mãnh tức giận, hét lớn một tiếng rồi chạy đến.

Quần chúng lập tức tản ra, tên kia thấy cảnh sát đến, chẳng những không ngừng tay, mà còn càng đánh càng hăng. Cậu thấy quần áo của người phụ nữa kia đều từng mảnh bị xé rách, Dương Mãnh tiến đến lấy cây côn, đối phó với tên lưu manh kia một trận.

"Mày có buông tay không!!!"

Dương Mãnh tức giận hét lớn.

Hắn ta hoàn toàn không để vào trong mắt, Dương Mãnh lại không dám đánh mạnh, thế là hắn liền mặc cậu, ra sức mà đánh. Dù thế nào hắn cũng không thả! Dương Mãnh gặp phải một tên lì lợm, thế là hung hăng đánh một gậy. Tuy là thân thể cậu có chút nhỏ bé, sức lực kém một chút, nhưng tham gia huấn luyện quân đội nhiều năm như vậy, cho nên tay lại có chút sức lực.

Thế là một gậy đánh xuống, tên lưu manh lập tức nhảy dựng lên.

"Con mẹ nó! Dám đánh ông, mày chán sống hả!!!?" Hắn ta liền túm cổ áo Dương Mãnh.

Cậu sao chịu yếu thế, tức giận quát to "Đánh mày đó, thì sao! Đánh vậy là còn nhẹ !!! Đi theo tao về đồn cảnh sát!"

Hắn ta tất nhiên không chịu, Dương Mãnh càng không buông tay, vì thế hai người bắt đầu đánh nhau.

Người phụ nữ bên cạnh đứng dậy, sửa sang lại quần áo một chút rồi chạy đến chỗ Dương Mãnh: " Cảm ơn đồng chí cảnh sát, cậu nhất định phải bắt hắn lại, hắn ta khi dễ tôi không chỉ một hai lần!"

Dương Mãnh nghe xong lời này xuống tay càng mạnh, quyền lúc đầu tuy nhỏ, nhưng nhiều lần chọc trúng chỗ trọng yếu. Người này nhìn yếu ớt như vậy, mà lực thì rất lớn, sớm đã đem cậu xem thường. Dương Mãnh cũng khó gặp đối thủ như vậy, hai chân lại không thể gạt đổ hắn, cũng chỉ có thể cùng hắn đánh mấy quyền, đánh đến càng đánh càng hăng.

"Yaaaaa...!!!!"* Dương Mãnh quét chân đem tên lưu manh ngã ra đất.

Còng tay lại, vô số ánh mắt khâm phục với cậu thiếu niên sáng láng này đi lên xe cảnh sát.

"Đồng chí cảnh sát, tôi có thể không đi đuợc không?" Người phụ nữ mặt mày đầy rối rắm.

Dương Mãnh do dự một chút, liền nói " Cô vẫn là theo tôi một chuyến, làm biên bản"

"Tôi mất mặt!" Người phụ nữ lau nước mắt.

Dương Mãnh cam đoan " Cô yên tâm, tôi đem cô vào phòng trong, không ai có thể nhìn thấy, chúng tôi khẳng định sẽ thay cô bảo mật thật tốt! "

"Tôi về thay quần áo trước, lát hãy đi!" Cô ta khập khiễng chạy xa xa.

Dương Mãnh vốn định xuống xe đuổi theo, nhưng nhìn thấy váy của cô ta bị xé rách từng, nhìn nhìn vị chủ nhân của xe kia, sau đó cậu liền khởi động xe, trước hết vẫn nên đem tên kia vào đồn cảnh sát.

"Chu Tử, hôm nay trở về nên đãi một chầu nha!"

Dương Mãnh đi tuần tra còn có thể bắt người? Trong ấn tượng của các vị đồng nghiệp, Dương Mãnh trực thì chỉ có hai loại kết quả, hoặc là trở về mặt mũi bầm dập, hoặc là một đi không trở lại! Hôm nay không chỉ trở về, mà còn hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc, thật là một điều vô cùng mới mẻ !

"Mọi việc thế nào?" Chu Tử hỏi.

Dương Mãnh một bên vừa uống nước vừa nói " Trên đường gặp phải tên lưu manh ức hiếp người khác"

"Mọi chuyện còn lại để tôi, cậu làm tốt lắm!"

Chu Tử nói, sau đó liền một cước xuống đũng quần của tên đó, hắn kẹp lấy hai chân tức giân chửi hai câu, sau bii Chu Tử đem vào phòng thẩm vấn.

Dương Mãnh ngoài này thảnh thơi uống trà, mọi lỗ chân lông trên người đều giãn ra, trong lòng vô cùng thoải mái. Không chỉ bởi vì một tai nạn, mà đối với cậu đây chính là lúc khẳng định năng lực bản thân đó nha! Dương Mãnh liền tự kỷ thưởng thức nấm đấm của mình, khoa chân múa tay trong không khí, miệng hô lên phối hợp với tiếng gió vun vút.

Buổi tối tan tầm, Dương Mãnh vừa định ra về thì thấy một loạt xe hơi cao cấp đậu ở trước cửa, cậu hiếu kỳ nhìn ra ngoài.

Một người phụ nữ, phía sau là bảy tám tên tráng kiện, gương mặt lạnh lùng nhìn vào bên trong. Dương Mãnh nhận ra đó chính là người phụ nữ bị tên lưu manh khi dễ ngày hôm qua, không nghĩ đến khi cô ta đến đây, lại tạo một trận thế có chút...

"Này..." Dương Mãnh vươn tay ngăn người phụ nữ trước mặt "Đồn Cảnh sát không cho phép đánh người, mấy người muốn tìm hắn ta trả thù, cũng nên để chúng tôi xử lý mới phải!"

Không ngờ, người phụ nữ ngày hôm qua còn khách khí nói lời cảm tạ, nay lập tức trở mặt, chỉ thẳng vào mặt Dương Mãnh: " Chính là hắn, hắn ta không những xàm sỡ tôi mà còn bắt chồng của tôi đi, cấp trên của các người là ai!!? Cái gì mà là luật pháp, cảnh sát thậm chí còn bắt loạn người dân vô tội, còn ra thể thống gì nữa! "

Dương Mãnh mơ màng " Các người muốn làm gì!? Này, tôi nói, không phải ngày hôm qua cô..."

"Tôi cái gì!!!" Người phụ nữ gân cổ chỉ vào mũi Dương Mãnh chửi " Đồ lưu manh! Người như mày mà còn xứng đáng làm cảnh sát hả!!? Lợi dụng cơ hội đi tuần tra rồi bày trò đồi bại với phụ nữ, chồng bà ngăn cản không được, mày còn đánh người! Mày có đạo đức không? Cảnh sát như mày thì người dân hết đường sống mất!!!"

"......."

Trận cãi vả này kéo dài đến hơn 9 giờ tối, Dương Mãnh mới được cho về nhà.

Sáng sớm hôm sau, cậu liền bị cấp trên gọi vào văn phòng.

"Đội trưởng, người kia căn bản là nói chuyện bậy bạ, ngài tin tôi là người như vậy sao? Tôi tuy rằng không có tiền đồ,lại không có gia thế, nhưng không lẽ lại đi xàm sỡ đàn bà sao? Mọi chuyện thật..."

"Được rồi" Đội trưởng mặt mày ngưng trọng "Tôi tin tưởng anh không phải là người như thế"

Dương Mãnh lập tức thở phào nhẹ nhõm.

"Ngài tin tưởng tôi là được"

Đội trưởng nâng mí mắt lên, liếc nhìn Dương Mãnh, trầm giọng nói " Nhưng sự việc này vô cùng ồn ào, ảnh hưởng vô cùng không tốt, hơn nữa nhà người ta không có vô duyên vô cớ tìm cậu gây phiền toái, cậu khẳng định là lúc trước có tìm họ gây sự không?"

Dương Mãnh kêu oan" Tôi thậm chí còn không biết cô ta là ai!" (T___T)

"Như vậy, cậu..." Đội trưởng dừng một lát " Cậu nghe tôi nói, đối phương không phải người lương thiện gì, tối qua nhà họ nói, hoặc là cậu rời đi, hoặc là bọn họ mỗi ngày sẽ đến đây làm loạn. Tôi cũng chỉ là một Đội trưởng nhỏ bé, sống nửa đời người, cậu đừng để tôi phải khó xử, con đường của cậu còn dài, sau này cố gắng, sẽ có cơ hội phát triển tốt hơn. Nói thật, một đời ở chốn nhỏ bé này thật sự cũng rất uỷ khuất* "

(* tủi thân)

Tâm tình nóng giận của Dương Mãnh trong nháy mắt trở nên lạnh thấu xương.