Thượng Cung

Chương 23: Một chút lòng tốt lưu lại nhân gian, lại không biết lưới đã giương sẵn




Tinh Huy cung và Trường Tín cung không giống nhau. Đường lót đá xanh xa xôi cứ như vĩnh viễn đi không đến cuối, trên nền trời, các vì sao lấp lánh giữa không trung, càng khiến cả tòa cung điện u buồn chìm trong bóng tối, thê lương mà mờ ảo.

Mấy lần trước, ta đều thay đổi trang phục cung nữ, lần này, ta lại không đổi cung trang, ngồi trên một cái kiệu nhỏ, Tố Khiết đi theo bên cạnh kiệu.

Đêm nay ánh trăng sáng ngời, ta mơ hồ nhìn thấy phiến đá hai bên đường đến Tinh Huy cung có cỏ dại. Nếu là Trường Tín cung trước đây, làm sao có chuyện như vậy? Có lẽ nhóm cung nhân sớm đã nhìn rõ tương lai của thái hậu, nên hiện tại làm việc cũng không chăm chỉ cho lắm.

Đi tới trước cửa cung, chỉ có hai cung nữ gác đêm, thấy ta đến, sau khi hành lễ liền dẫn ta đi gặp thái hậu. Ta cảm thấy kỳ quái, thái hậu ba phen mấy bận cấu kết với thế lực ngoài cung, Hạ Hầu Thần vẫn chỉ giam lỏng bà như cũ, có lẽ thế lực trong ngoài cung của bà sớm đã không chịu nổi một kích, cho nên Hạ Hầu Thần mới không thèm lo ngại nữa. Không ngờ người hẹp hòi như hắn, ở phương diện này cũng có chút rộng rãi.

Tẩm cung thái hậu nằm ở phía Đông Nam Tinh Huy cung, là vị trí tốt nhất trong cung, nhưng cả tòa cung điện dù là kiến trúc hay trang trí đều không thể so sánh với Trường Tín cung, số lượng cung nhân rõ ràng cũng bị giảm bớt. Trên đường ta và Tố Khiết đi tới, chẳng qua chỉ gặp hai ba cung nữ mà thôi. Tinh Huy cung vẫn nơi nơi đèn đuốc sáng trưng, nhưng đèn đuốc như thế lại lộ ra một chút tiêu điều.

Chúng ta theo cung nữ dẫn đường đi tới trước tẩm cung của thái hậu, còn chưa đến gần cửa, liền nghe thấy bên trong có tiếng người cùng với tiếng ho khan. Có người khuyên: “Thái hậu nương nương, ngài nghỉ ngơi một chút đi. Trời giá lạnh đất đóng băng, uống chén trà nóng trước đã.”

Lại có người nói: ” Cục Thượng Cung nói đưa canh thuốc tới đây, sao còn chưa đến?”

Sau một trận ho khan, giọng nói của Thượng Quan thái hậu vang lên: “ Hiện giờ địa vị của ai gia đã thành như vậy, chỉ sợ các nàng tránh còn không kịp, canh thuốc đưa tới đều bị ăn bớt ăn xén nguyên liệu, uống vào cũng đâu có ích lợi gì ?”

Liền có cung nữ khuyên nhủ: “Thái hậu nương nương, dù thế nào đi nữa, ngài luôn luôn là thái hậu, các nàng không nên làm như thế.”

Ta nghe giọng nói của cung nữ này, dù là khuyên nhủ cũng chỉ nhàn nhạt thản nhiên, không có chút thật lòng, nói không chừng việc cắt xén chi tiêu theo quy định của thái hậu, cũng có phần nàng.

Đồ đạc trong hoàng cung ban tặng cho quý nhân, đều phải qua tay cung nhân mới tới tay quý nhân được, uẩn khúc trong đó càng nhiều vô cùng. Hiện giờ thái hậu yếu thế, bị người ta đối đãi như thế cũng không có gì kì lạ.

Cung nữ dẫn đường đi trước một bước, hướng vào trong phòng bẩm báo: “Bẩm thái hậu nương nương, Ninh nương nương giá lâm.”

Thái hậu ngẩn ra nói: “Ai gia còn có người tới thăm sao? Là Ninh nương nương nào?”

Ta vừa sải bước tiến vào cửa, vừa hành lễ với bà, “Thái hậu nương nương, thần thiếp đưa canh thuốc tới cho ngài.”

Thái hậu đang ngồi ngay ngắn trên bàn gỗ đàn hương múa bút viết cái gì đó, nghe thấy tiếng của ta, liền ngẩng đầu lên, sau đó lại cúi đầu xuống lần nữa, cầm bút lông sói vẽ xong một nét bút cuối cùng, lúc này mới nói: “Phiền ngươi nhớ tới ai gia.”

Thái hậu gầy hơn, gương mặt có nếp nhăn lúc ẩn lúc hiện, nhưng tinh thần khá tốt. Tóc hoa râm được chải cẩn thận tỉ mỉ, trên người mặc một chiếc áo dài gấm hoa màu đỏ sậm, phủ một lớp áo ngoài bằng lụa mỏng màu lá cọ có thêu hình chim bay, trên đầu cắm một hạt trân châu hình tròn to bằng ngón cái, trang phục tương đối mộc mạc.

Ta nói: “Thần thiếp luôn nhận ân huệ của thái hậu, sao dám không nhớ?“

Thái hậu buông bút lông sói xuống, chậm rãi đi đến bên cạnh ta, đến cự ly gần hai thước mới dừng lại, “Ai gia sớm biết Ninh Chiêu Hoa thông minh tuyệt đỉnh, bằng không nhiều năm trước cũng sẽ không âm thầm quan sát đề bạt. Chỉ là ai gia không nghĩ tới, không, ai gia phải nghĩ đến, bản tính Ninh Chiêu Hoa không phải là loại ai gia thích sao? Xử lý mọi việc đều suôn sẻ, vốn là sở trường của Ninh Chiêu Hoa mà.”

Ta từng nghĩ khi bà nhìn thấy ta, hoặc là nói lời cay nghiệt, hoặc là ác độc như rắn rết, nhưng chưa hề nghĩ bà ấy sẽ chậm rãi thuật lại tất cả những việc đã phát sinh như kể việc nhà vậy, thật sự đã khiến ta có vài phần khó xử.

Ta đành phải nói: “Thái hậu nương nương, thần thiếp chỉ vì thân bất do kỷ mà thôi.”

Thái hậu chậm rãi tránh ra, nói: ” Mấy ngày gần đây ai gia thường sao chép kinh Phật, Phật nói lục đạo luân hồi*, thiện ác đều có xuất xứ của nó. Ai gia tụng kinh niệm Phật mỗi ngày, nhưng vẫn cảm thấy không thể chuộc hết tội nghiệt trước kia. Ninh Chiêu Hoa cũng nên tự phản tỉnh, tội nghiệt nặng nề như vậy, chẳng những gây họa cho bản thân, còn liên lụy đến người thân.”


(*Lục đạo luân hồi gồm:

1. Thiên (Tiên)

2. A-tu-la(Thần)

3.Nhân

4.Địa ngục

5. Ngạ quỷ (Ma đói)

6. Súc sanh (Thú vật))

Ta hiểu ý của bà. Cái chết của đại nương có thể nói là do một tay ta gây ra, nhưng bà ta làm sao biết được ân oán giữa chúng ta? Chỉ cho rằng đã truy sát người thân nhất của ta.

Lão thái thái này ngồi trong cung niệm Phật, hai bên tóc mai đã nhiễm sương nhưng từ đầu đến cuối vẫn không buông thù hận trong lòng xuống được.

Ta quay đầu nhìn lên trên bàn, chỉ thấy trong mực đen trên bàn mơ hồ có màu vàng, nghĩ đến ánh vàng chói lọi trên trang sách kinh Phật thái hậu sao chép, đáng tiếc dù Phật âm vấn vít như thế nào, cũng không hóa giải được nỗi oán hận trong lòng bà.

Người trong cung, ai không như thế?

Ta nói: “Thần thiếp đưa canh thuốc trị bệnh tim đập nhanh tới cho thái hậu nương nương, trời lạnh đến đóng băng, không bằng thái hậu nương nương uống ngay lúc còn nóng, thân thể cũng ấm áp hơn một chút.”

Tố Khiết đặt canh thuốc ở trên bàn, lấy bát sứ ra, múc cho thái hậu.

Thái hậu cười lạnh: “Canh thuốc ngươi mang đến, ai gia cũng không dám uống. Tuổi tác ai gia không còn trẻ, cũng chỉ sống trên đời thêm vài năm nữa, chỉ là Ninh Chiêu Hoa còn trẻ, con đường về sau còn rất dài. Ai gia đã trải qua Phật đạo luân hồi, chẳng biết lúc nào sẽ thấy luân hồi đến trên người Ninh Chiêu Hoa đây.”

Ta cười nhàn nhạt, nhìn vầng trăng sáng xa xa, “Thái hậu nương nương, ngài còn nhớ thần thiếp xuất thân từ chỗ nào chăng? Mùa đông rét đậm thần thiếp còn quỳ ở trong đống tuyết giặt quần áo, thần thiếp có thất thế ra sao, cũng không thể tệ hơn được nữa.”

Mặt thái hậu hiện lên vẻ tán thưởng, “Không sai, rất nhiều cung nhân không sánh bằng ngươi, đấu không lại ngươi, đều do các nàng không có kinh nghiệm như ngươi. Ngươi đã trải qua tất cả, nếu là người bình thường, sớm đã bị cuộc sống khổ ải đó khiến cho suy sụp, mà ngươi thì khác, luôn luôn có thể hóa bất lợi thành có lợi, người như ngươi…”

Bad đột nhiên khẽ mỉm cười, cầm lấy canh thuốc Tố Khiết để ở trên bàn, cầm thìa bạc trong tay uống một hớp, thở dài mà nói: “Hậu cung này vốn đã không còn chỗ cho ai gia nữa, nhưng ai gia lại muốn nhìn xem, ngươi sẽ ở trong hậu cung này hô mưa gọi gió ra sao!”

Ta cười khổ trong lòng, bản lĩnh ta đâu có lớn đến vậy, với tình huống hiện giờ, địa vị của ta chỉ sợ lung lay sắp đổ.

Hôm nay ta tới cũng có mục đích khác. Tâm tình thái hậu có vẻ cũng khá tốt —— với lại hiện nay địch thủ của bà ta quá nhiều, những việc ta làm chẳng qua chỉ là trò trẻ con, bà đã không còn để trong lòng, ta liền cẩn thận nói: “ Mấy ngày gần đây Hoàng thượng ngủ lại Lan Nhược hiên, buổi tối thường từ trong ác mộng giật mình tỉnh dậy, nhớ lại lúc niên thiếu thái hậu đối xử hiền hoà với hoàng thượng, lại nghĩ đến biến cố thời niên thiếu khiến thái hậu sầu lo, thần thiếp nghĩ hoàng thượng vẫn thường nhớ đến thái hậu.”

Thái hậu khẽ mỉm cười, lại uống một hớp trà, “Từ phong hào hắn ban tặng ai gia liền có thể nhận ra rốt cuộc hắn tôn kính ai gia bao nhiêu, về phần chuyện lúc niên thiếu thì…”

Vẻ mặt thái hậu hơi rối loạn, nhìn ta, lại mỉm cười, “Chắc hẳn Ninh Chiêu Hoa muốn biết?”

Đã nhiều ngày ta một mực ngẫm nghĩ lời Ninh Tích Văn nói với ta, nếu như quả thật lúc niên thiếu Hạ Hầu Thần đến nhà ta lánh nạn, nếu như phụ thân thật sự có ơn với hắn, như thế ta sẽ có một món tiền vốn cực lớn. Chỉ tiếc, trước kia sự nghiệp của phụ thân quá lớn, tôi tớ thành bầy, chuyện phát sinh ở trong chỗ đại nương ta lại không biết chút gì.

Trong lòng ta gấp gáp, lại chậm rãi mở nồi canh ra múc một chén nước canh đưa cho thái hậu, thấy bà chậm rãi uống, cũng không thúc giục.

Thật lâu sau, bà ta mới buông chén xuống, nói: “Ai gia dưỡng dục hoàng thượng nhiều năm, làm sao lại không biết bản tính hoàng thượng ra sao. Nhất là bệnh hay quên của hắn, trong mơ làm sao còn nhớ đến ai gia. Ninh Chiêu Hoa muốn lấy chuyện năm xưa gợi lòng thương tiếc của hoàng thượng, thì sai lầm rồi.”

Trong lòng ta vui vẻ, nghe khẩu khí của bà, chuyện năm đó là thật! Gương mặt lại hiện lên thần sắc ảm đạm, nói: “Hóa ra là thần thiếp mơ mộng hão huyền.”

Sau khi uống hai chén canh, thái hậu liền nhắm mắt. Ta thấy bà mỏi mệt, liền đứng dậy cáo từ.

Đi về nửa đường, ta liền kêu phu kiệu tự mang kiệu trở về, cùng Tố Khiết đạp lên ánh trăng trên mặt đất, men theo con đường lót đá trong ngự hoa viên chậm rãi trở về. Lúc đến cửa Đông, lại gặp Khổng Văn Trân vội vàng đi ra, nhìn thấy ta, gương mặt nàng lộ ra thần sắc quái dị, nhưng vẫn cung kính hành lễ với ta như cũ. Ta thấy nàng vội vàng, liền hỏi: “Trời đã tối rồi, Khổng thượng cung định đi đâu vậy?”

Khổng Văn Trân nói: “Dung phi nương nương muốn ăn canh tóc tiên, nô tì thấy tóc tiên ở ngự hoa viên đang mọc tươi tốt, nên muốn đến hái một ít.”

Ta kinh ngạc trong lòng. Dung phi chỉ là một phi tần bậc thấp mang phong hào mỹ nhân, Khổng Văn Trân lại tự mình đi ngắt tóc tiên, rất không phù hợp với tính cách của nàng ta lúc bình thường, nhưng thấy trên tay nàng cầm mấy bó tóc tiên, ta cũng không hỏi thêm gì nữa, để nàng đi.

Xuyên qua ngự hoa viên đến Lan Nhược hiên, sẽ gần hơn rất nhiều, nhưng ngự hoa viên luôn luôn là lãnh địa của nhóm phi tần, Hạ Hầu Thần lại thường lưu luyến ở đó, ta liền hơi chần chờ. Trước khi biết rõ tâm tư của Hạ Hầu Thần, ta thật sự không muốn đụng phải hắn, thế là đòi đi đường vòng. Tố Khiết lại nóng lòng muốn thử xem sao, thấy ta muốn đi đường vòng, vẻ mặt thất vọng.

Thấy bộ dáng nàng như thế, ta càng không muốn đi ngự hoa viên, liền chuyển hướng qua một con đường khác. Đi một lát, qua một góc tường, lại gặp Tố Hoàn cúi thấp đầu, trong tay ôm cái giỏ, đâm đầu đi tới. Thấy là ta, thần sắc nàng hơi kích động, vẫn hành lễ như thường. Lúc nàng còn ở Lan Nhược hiên, tuy quan hệ giữa Tố Khiết và nàng cũng không quá thân cận, nhưng hôm nay gặp lại người cũ, biểu hiện vẫn thân mật như trước, hỏi Tố Hoàn: “Tố Hoàn tỷ tỷ, tỷ vội vàng như thế là muốn đi đâu? Trong giỏ xách đựng cái gì vậy?”

Nói xong liền định mở giỏ của nàng ra. Tố Hoàn dùng tay giữ, sắc mặt nghiêm túc nói: “Đây là thứ hoàng hậu nương nương yêu cầu, ngươi cũng dám đụng đến?”

Tố Khiết luôn luôn sợ nàng, liền ngừng tay. Ta lại hơi kỳ quái. Tố Hoàn luôn luôn nghiêm chỉnh, cũng không thích nhiều lời, nàng đầu quân vào Chiêu Thuần cung, quan hệ giữa ta và hoàng hậu, nàng tất nhiên đã từng nghe nói qua, tại sao hiện nay lại nói ra những lời như vậy?

Ta lặng lẽ quan sát cái giỏ. Bởi vì bị Tố Khiết quấy rầy một phen, giỏ hơi mở ra một chút, vừa vặn để cho ta nhìn xuyên qua khe hở, trong khe giỏ lộ ra màu vàng óng ánh. Ta lại nhìn Tố Hoàn một cái, khuôn mặt nàng vẫn đoan chính trước sau như một, nói: “Ninh nương nương, nô tì đi đã lâu, sợ quản sự thúc giục, nô tì xin được cáo lui trước.”

Nói xong, đậy kín giỏ lại, vội vàng đi mất.

Tố Khiết liền nói: “Hừ, bay lên cành cây cao Chiêu Thuần cung, liền không để người khác vào mắt.”

Ta cảm thấy nghi ngờ, đột nhiên liên tiếp gặp gỡ hai người có quan hệ mật thiết với ta, rốt cuộc là vì duyên cớ gì?

Cùng Tố Khiết trở về Lan Nhược hiên. Trời đang rét đậm, lá cây trong viện cũng chuyển vàng, hoa cỏ trân quý sớm đã được nhóm thợ làm vườn chuyển vào phòng ấm. Tố Khiết thấy ta thất thần, ngây ngốc nhìn trong viện không thốt ra nửa lời, liền nói: “Nương nương, ngài yên tâm, lan nhụy điệp ngài yêu thích nô tì sớm đã kêu người đưa vào phòng ấm. Tuy là mùa rét đậm, nhưng nhóm thợ làm vườn tay nghề khéo léo. Nghe người của Tư chế phòng nói, trước đó vài ngày còn nở ra mấy nụ hoa!”

Ta đột nhiên nhớ ra, thứ có màu vàng sáng trong giỏ xách của Tố Hoàn là cái gì, còn không phải là đóa hoa lan nhụy điệp quý báu kia ư?!

Chỉ có nó mới có màu vàng rực rỡ sáng bóng mà xanh biếc này, dù dùng phương pháp nhuộm cao cấp nhất cũng nhuộm không ra.

Ta dám chắc chắn mười phần, nhưng ta lại nghĩ không ra, hoàng hậu sai Tố Hoàn đi hái lan nhụy điệp làm cái gì.

Nhụy điệp có một loại mùi hương kỳ dị, nhưng hoàng hậu luôn không thích mùi hương quá nồng, chắc hẳn cũng không phải là dùng để chế hương.

Đến nửa đêm, ngoài trời mưa nhỏ, thời tiết đột ngột chuyển lạnh. Tố Khiết đốt lửa trong phòng, tuy ta không nghe thấy gió lạnh thổi vù vù bên ngoài, lại lăn lộn khó ngủ, trong lòng lấy làm kỳ lạ, lúc có Hạ Hầu Thần bên cạnh ta ngủ không yên, đã hai ba ngày ngủ không ngon giấc, tại sao hôm nay vẫn ngủ không được?

Thật sự không thể đi vào giấc ngủ, ta liền kêu Tố Khiết bỏ một viên thuốc ngủ vào trong lò xông hương. Khiến cả gian phòng đầy mùi thơm an thần, ta mới mơ màng thiếp đi.

Cảm giác như mới ngủ được mấy canh giờ, Tố Khiết đã ở ngoài cửa gọi: “Nương nương, nương nương, tỉnh dậy đi?”

Trong lòng ta có việc, vốn cũng ngủ không sâu, bị nàng kêu, liền từ trong mộng bừng tỉnh dậy, vừa đưa tay sờ trán, lại ra mồ hôi lạnh. Ta nói: “Có chuyện gì mà kích động như vậy, còn không mau vào giúp ta rửa mặt chải đầu?”

Lúc này Tố Khiết mới bước nhanh đến, thi lễ bẩm báo với ta: “Nương nương, mới sáng sớm thái giám quản sự đã tới truyền lệnh, nói là thái hậu hoăng*, phải mặc váy màu trắng, trên đầu không được cắm trâm hoa. Nương nương, bàn ghế dài bên ngoài đều phủ gấm trắng, ngay cả trên tường đỏ cũng treo đầy vải trắng!”

(*Thời xưa khi quan lớn hoặc quý nhân qua đời người ta gọi là hoăng.)


Ta cả kinh, từ trên giường ngồi dậy, cảm giác mồ hôi lạnh trên trán càng nhiều hơn. Tối hôm qua ta mới gặp hái hậu, tuy bà nói rất nhiều câu oán hận, nhưng tinh thần vẫn phấn chấn, vì sao hôm nay đã hoăng rồi? Mà vấn đề lớn lại là, bà hoăng vào lúc nào? Sau khi ta rời đi bao lâu?

Không biết vì sao, từ khi nghe được tin tức này, trái tim ta liền đập bùm bùm, lưng ứa mồ hôi lạnh. Tố Khiết gọi ta vài tiếng: “Nương nương, nương nương?”

Lúc này ta mới tỉnh lại, phát hiện mình ngồi bên mép giường, ngón tay bấm vào mép giường, suýt tý nữa móng tay đã gãy ngang.

Ta vội vàng đứng dậy, lấy lại bình tĩnh, nói: “Tố Khiết, giúp ta tìm một ít y phục màu trắng, đổi hết gấm trải trong phòng đi, còn có…”

Tố Khiết nói: “Nương nương, những việc ngài phân phó nô tì đã làm xong rồi, nương nương không cần lo lắng.”

Có tiểu cung nữ bưng một ly trà đến cho ta, ta sẩy tay, huých chén trà rơi xuống, tiểu cung nữ bị dọa quỳ mọp trên mặt đất, cả người run run.

Nhìn lá trà cặn, cái chén sứ thanh hoa bể thành hai nửa rơi trên mặt đất, tựa như khúc hết người tan, phồn hoa tận lạc, ta hỏi Tố Khiết: “Mấy ngày trước đây kêu ngươi ra ngoài cung truyền tin tức, không biết đã truyền đi chưa?”

Tố Khiết nói: “Nương nương, nô tì đã làm rất thỏa đáng.”

Ta khẽ gật đầu, nhìn mây đen bao phủ cả bầu trời ngoài cửa sổ, thầm nghĩ, nếu như ta dự đoán, thì dù ngươi có bắt được ta, ngươi cũng chạy không thoát đâu!

Nếu ngươi coi ta là cá nằm trên thớt thì ngươi sai lầm rồi.

Từ sáng sớm, thời tiết đã u tối, trên không trung đầy sương mù, tường đỏ ngói xanh vốn tươi sáng lại có vẻ cũ kỹ, cả hậu cung bao phủ trong tầng tầng mây đen. Cung nhân lui tới cũng không dám nói chuyện lớn tiếng, gấm đỏ phủ trên ghế đã được thu hồi, đổi hết thành gấm trắng hoa văn mộc mạc. Nội thị giám phủ vải trắng lên tường. Mọi người khẩn trương mà bận rộn, lại không nghe thấy chút tiếng động nào.

Tình hình như thế, ta chỉ còn cách ngồi đợi ở Lan Nhược hiên, thân mặc áo trắng, trên đầu không cắm châu thoa, lẳng lặng chờ.

Cái gì sắp đến?

Sau giờ ngọ, vừa mới dùng bữa xong, liền nghe thấy ngoài Lan Nhược hiên có tiếng người ồn ào. Tố Khiết chạy vào, thần sắc kích động, nói: “Nương nương, Lý công công dẫn theo một đám người tới đây…”

Ta đứng lên, nhìn mái hiên màu ngọc bích bị khói mù mông lung che phủ xa xa, thầm nghĩ, rốt cuộc đã tới rồi sao?

Người tới là thái giám quản sự Lý công công trong cung hoàng hậu. Lúc quan hệ giữa ta và hoàng hậu còn tốt, cũng từng đem chút đồ cho hắn, ngày thường gặp ta, hắn luôn tươi cười, nhưng ngày hôm nay, một nụ cười hắn cũng không có, sau khi hành lễ với ta liền nói: “Ninh nương nương, hoàng hậu cho mời.”

Phía sau hắn mang theo hơn mười gã thái giám, có lẽ không chỉ đơn giản là mời ta đi gặp hoàng hậu, không lật đáy Lan Nhược hiên chổng lên trời, hắn sẽ không bỏ qua.

Ngốc như Tố Khiết cũng cảm giác được sự nguy hiểm đang tới, không tự chủ được bước đến bên cạnh ta, “Nương nương…”

Ta quay đầu nói với nàng: “Xem ra Lý công công muốn điều tra Lan Nhược hiên, Tố Khiết, ngươi kêu mọi người phối hợp một chút.”

Ta biết chuyện xảy ra kế tiếp ta đã không thể khống chế. Ta không thể khống chế hắn nhận mệnh lệnh của người khác ra tay với ta, đành kêu Tố Khiết tỉnh táo một chút, nhưng Tố Khiết luôn ngốc nghếch, sao có thể địch nổi Lý công công thông minh lanh lợi mà sành sỏi?

Ta đứng dậy, kêu Tố Khiết đem một kiện áo choàng da chồn tía, khoác tử tế lên trên người, tùy ý Tố Khiết giúp ta cài một cái đai lưng cùng màu. Kiện áo khoác da chồn này màu đen ánh tím, màu sắc chẳng hề tươi đẹp, Lý công công thấy, cũng không nói gì.

Ta một đường đi ra, nhóm cung nhân Lan Nhược hiên đều đã bị người ta quản chế, tập trung ở trong đình quỳ thành một nhóm. Ta thấy tình thế như vậy, chỉ biết cười khổ. Nàng ta ra tay, không ngờ lại nhanh chóng như thế.

Ta bị Lý công công kèm sát, chui vào kiệu nhỏ bốn phía có màn che. Bốn phía kiệu nhỏ, chắc hẳn có thủ hạ của Lý công công vây kín, đề phòng ta có hành động khác thường. Hắn còn gọi một mama đến lục soát thân thể ta. Ta buông xuôi bỏ mặc hết thảy, không phản kháng gì.

Ngồi trong kiệu nhỏ bốn bề kín mít, không có chút ánh sáng. Bên ngoài có tiếng động mơ hồ truyền tới, lúc tới bên tai ta, lại không thể nghe thấy nội dung, chỉ cảm thấy có tiếng nói tiếng sột soạt, khiến người ta khủng hoảng mà lạnh cả người.

Ta nắm áo choàng chồn tía trên người thật chặt, vuốt ve mặt ngoài mềm mại ấm áp của nó, mỉm cười. Một lần mưa gió này sẽ mang đến cho ta cơ hội như thế nào?

Ta nhắm hai mắt, không nghe tiếng người từ ngoài kiệu truyền tới nữa, chỉ cảm thấy cái kiệu vững vàng đi tới, hoặc rẽ hoặc thẳng, thật lâu sau sau đó, cái kiệu ngừng lại, có lẽ là đã đến.

Tiểu thái giám vạch màn, ánh sáng xuất hiện bất thình lình khiến ta hơi chói mắt, thì ra tuy sắc trời u ám, hai bên Chiêu Thuần cung lại đốt đèn cung đình bằng ngọc lưu ly. Ta bước xuống kiệu, sớm đã có tiểu thái giám vây quanh, cung nữ dẫn đường đi trước, dường như đã coi ta thành phạm nhân. Tình huống đã tệ đến mức không thể tệ hơn, nhưng ta nghĩ, dù có tệ đến thế nào? Cũng không tệ bằng một năm đại tuyết** tung bay kia, ta giãy dụa bên bờ sinh tử?

(**Đại tuyết ở đây là một trong 24 tiết khí của lịch Trung Quốc)

Vào cung nhiều năm, chẳng phải ngày ngày ta đều giãy dụa bên bờ sinh tử sao?!

Cung nữ dẫn đường đưa ta tới chính điện Chiêu Thuần cung, hoàng hậu sớm đã ngồi trên ghế phượng, tay áo dài, trên búi tóc mang trâm phượng màu tím. Bởi vì thái hậu mới hoăng, nàng không mặc màu đỏ, chỉ mặc một kiện bào phục màu sắc ảm đạm, gương mặt tất nhiên là không chút phấn son. Ta không nhìn ngó lung tung, chỉ cung kính hành lễ với nàng, Lúc nàng kêu bình thân, mới đứng dậy dùng khóe mắt đánh giá những người khác trong điện. Quả nhiên không ngoài dự liệu, Khổng Văn Trân đứng ở một góc, mà Tố Hoàn, thì đứng bên cạnh hoàng hậu, cầm lấy ấm sứ trên bàn, thêm trà cho hoàng hậu.

“Hôm nay bản cung tìm Ninh chiêu hoa tới đây, thực sự là bất đắc dĩ, vạn lần mong Ninh chiêu hoa không phiền lòng.” Thời Phượng Cần chậm rãi uống một hớp trà, rồi mới nói.

“Hoàng hậu nương nương triệu kiến thần thiếp, đó là vinh hạnh của thần thiếp, nào dám dùng tới hai chữ phiền lòng?” Ta cúi đầu nhẹ nhàng đáp. Nàng đã không xưng ta một tiếng “Muội muội”, nghĩa là đao đã ra khỏi vỏ, liền không thu hồi lại nữa.

“Bản cung luôn luôn thân thiết với Ninh chiêu hoa, hôm nay lại không thể không triệu Ninh chiêu hoa đến hỏi han, thật sự là bản cung buộc phải như vậy. Chỉ vì chuyện này ảnh hưởng trọng đại, bản cung đã nắm công việc của lục cung trong tay, nên không thể không điều tra rõ ràng chuyện này, để tránh mọi người nghi ngờ, nảy sinh tranh chấp, dao động nền móng của quốc gia.”

Nghe nàng nói lưu loát một tràng, không có câu nào không đường hoàng, ta chỉ biết cúi đầu xuống, liên tục đồng ý.

Nàng thấy ta có không lời nào để nói, liền hỏi: “Ninh chiêu hoa, giờ Thân tối hôm qua, ngươi có dẫn người đến thăm thái hậu hay không?”

Ta đáp: “Thần thiếp nghe Khổng thượng cung nói, bệnh tim đập nhanh của thái hậu tái phát, thần thiếp mang theo canh thuốc mà ngự thiền phòng đã chưng sẵn đến thăm thái hậu, cũng không để ý đến giờ giấc.”

Lúc này Khổng Văn Trân bước ra khỏi hàng chứng minh, “Canh thuốc Ninh nương nương mang đi, quả thật là do nô tì kêu Tư thiện phòng chuẩn bị, nhưng từ lúc Ninh nương nương đem đi rồi. Trong quá trình có phát sinh chuyện gì thì nô tì cũng không biết.”

Ta biết rõ hoàng hậu đã sớm hạ quyết tâm, bất luận ta biện giải cái gì, nàng cũng sẽ đưa tất cả nghi vấn hướng về ta. Nàng đã bày bố sẵn kết thúc, cho nên trước khi mọi chuyện phát sinh, ta không tìm hiểu được tin tức gì, chỉ biết thái hậu hoăng, quá trình trong đó lại hoàn toàn không biết gì cả. Ta không biết nên biện giải ra sao, chỉ đành đi bước nào tính bước đó.

Hoàng hậu nói rất hòa nhã, lại nói ra những câu bức người, “Ninh chiêu hoa, tuy thái hậu có bệnh, không ngừng ho khan, nhưng thân thể luôn luôn khỏe mạnh. Tối hôm qua sau khi uống canh thuốc của ngươi nga đến, chưa đến hai canh giờ liền ruột đau như cắt, đột nhiên hoăng. Kinh thái y điều tra những thứ thái hậu nôn mửa ra, phát hiện trong dạ dày bà có độc. Sau bữa cơm chiều Thái hậu chưa hề ăn gì, chỉ uống mỗi canh thuốc ngươi mang đến, ngươi còn gì để nói?”

Ta sớm đã đoán được nàng sẽ dựa vào việc này, lại không ngờ tới nàng ra tay tuyệt tình như thế, đem hết thảy nghi vấn chỉ về hướng ta, chỉ thẳng ra ta là hung thủ đầu độc thái hậu.