Thương Hành Thiên Hạ

Chương 2: Lạc hải




Hắn đang hưởng thụ vui vẻ, hồn nhiên không biết có người đang mang theo cơn tức giận đầy mình đi tới gần, bỗng nhiên thân thủ vô cùng thuần thực hung hăng nhéo vào lỗ tai hắn. Tần Đồng nhất thời ai oán kêu lên “A a a… Đau đau đau…”. Một thanh âm quen thuộc như sấm vang lên bên tai hắn: “Tên tiểu tử chết tiệt này, thật sự quá tiêu dao a! Theo ta trở về!”. Mang theo cái lỗ tai của hắn thuận tiện hướng về phía sau khách sạn. Đau đớn quen thuộc cùng sự phẫn nộ quen thuộc nhất thời khiến cho hắn hiểu được chuyện gì đang xảy ra, da mặt nhăn lại thành trái khổ qua, một bên ai ai kêu đau, một bên chỉ có thể để bị kéo đi, lưu lại những mỹ nữ tóc vàng đang ngồi bên bờ cát theo dõi diễn biến trò vui, cười đến mức mất cả hình tượng.

Người đi đường dọc theo đường đi cùng với tên nhóc ở bãi đậu xe trước cửa khác sạn, các du khách tiến tiến xuất xuất bên trong khách sạn tất cả trước sự việc phát sinh đều hoặc dại ra hoặc buồn cười thưởng thức một màn, thẳng đến khi bị kéo đến thang máy, vào được căn phòng khách sạn cái lỗ tai đáng thương của hắn rốt cuộc mới được buông tha. Cho dù là đại nam nhân thì Tần Đồng cũng bị đau đến nước mắt lưng tròng, chính là hắn không có thời gian thương tiếc cho lỗ tai của chính mìn, vì một ánh mắt phẫn nộ lạnh như băng thẳng tắp bắn trên người, chỉ hận không thể xuyên thủng người hắn. Hắn chỉ có thể yếu ớt cất tiếng “Ba, ca ca.”.

Cây gậy gỗ lim rắn chắc đập mạnh trên mặt đất một chút, phát ra một tiếng “Đông” nặng nề, nếu không phải bên trong khách sạn trang hoàng toàn những vật dụng cao cấp, chỉ sợ sớm đã tạo thành khe nứt, Tần Đồng không khỏi co rúm lại một chút, tiếp đó là tràng âm thanh rít gào đâm thẳng vào như muốn phá hủy màng nhĩ của hắn: “Tên tiểu tử chết tiệt này, dám lừa gạt lão ba của ngươi sao? Tùy tiện kiếm cớ trốn ra ngoài ăn chơi đàng điếm, xem ta là kẻ hồ đồ hả.”. Quay đầu lại đối với Tần Nam nói: “Ta đi trước, tránh phải càng xem càng sinh khí, ta còn luyến tiếc mẹ ngươi, không nghĩ tức chết. Ngươi đóng gói ném hắn trở về cho ta.”. Tần Nam gật gật đầu, lão gia tử liền hầm hừ vài tiếng rồi đi.

Tần Đồng một mình đối mặt với ca ca, lưng không khỏi phát lạnh, nói thật hắn không sợ tiếng quỷ rống quỷ kêu của lão ba, mà chỉ sợ ca ca lấy ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm chính mình, cảm giác giống như một chú chuột đang bị một con mèo nhìn xuyên thẳng, động cũng không dám động. Tần Nam cũng không có làm gì khác, chính là nhìn chòng chọc hắn trong chốc lát, sau đó mở miệng nói: “Đi thôi, ta đưa ngươi quay về trường học.”. Một câu trực tiếp đem hắn đánh thẳng xuống địa ngục. Thời điểm ra khỏi khách sạn, du khách ra vào không có gì sai biệt lắm, bất quá nhóm phục vụ nhìn thấy hắn xuất hiện, biểu tình mỗi người đều cực kỳ cổ quái, muốn cười lại không dám cười, khiến hắn xấu hổ không thôi, che đậy cái lỗ tai đau đớn sưng vù của mình, thầm nghĩ muốn chui xuống lỗ mà tránh, lại đau lòng một đời anh danh chính mình gầy dựng đã bị hủy hoại toàn bộ chỉ trong chốc lát.

Bị ca ca áp giải lên phi cơ, vẻ mặt khổ qua chưa từng thay đổi kia nhìn thời điểm ngôi trường càng ngày càng gần thì càng nhíu lại. Rốt cuộc chỉ một ngày sau đó, hắn bị ca ca mình lần thứ hai ném vào học viện mà trong mắt hắn xem ra so với những âm hồn ngàn năm xa xưa còn đáng sợ hơn. Không chỉ như thế, ca ca nhà hắn vì phòng ngừa hắn lén trốn đi, cư nhiên ở lại nhà hắn suốt một tháng trời, vứt lại những công việc nặng nề, hai mắt giống như rađa thường gắt gao theo dõi hắn, làm cho hắn khóc không ra nước mắt, chỉ có thể ngoan ngoãn thu thập sách vở đến trường.

Một tháng sau, ca ca làm cho hắn kinh hồn táng đảm kia rốt cục đã chịu thu thập đồ đạc về công ty xử lý công việc bị chồng chất một đống, cảm giác được tái sinh làm người trở lại khiến cho Tần Đồng quyết định phải hảo hảo chúc mừng một phen. Không lãng phí chút thời gian nào để dụ dỗ một lưu học sinh xinh đẹp nước Pháp, sau đó tìm đám hồ bằng cẩu hữu của hắn mượn một căn phòng biệt thự cạnh bờ biển, hắn liền mời mỹ nữ cùng nhau thực hiện một buổi tối lãng mạn.

Đêm đến, Tần Đồng hưng phấn không thôi, lái xe đưa mỹ nữ vào biệt thự, không có mở đầu đã khẩn cấp bắt đầu hồ thiên hồ địa. Đợi đến khi giải tỏa hết áp lực của hơn một tháng qua, mới thật sự nhớ đến còn có cái gọi là lãng mạn, bèn mang theo bạn gái chạy tới bờ biển ngắm trăng sao, thuận tiện một người một chai rượu vang.

Hai người ngồi trên bờ cát chán chê, bình rượu cũng đã cạn sạch, lúc này mới đứng dậy trờ về, Tần Đồng hơi thấm rượu, đầu óc không còn sáng suốt mang theo bạn gái nói là muốn trèo lên con đê để nhìn sóng biển, vì thế hắn say chuếnh choáng vừa bám vừa kéo bạn gái mình lên. Gió biển cùng tiếng sóng rì rào vỗ vào bên tai hắn, lại nhìn sang khuôn mặt xinh đẹp của người kia, Tần Đồng đưa tay muốn kéo người đó vào trong lòng ngực, chuẩn bị cho một nụ hôn dài, nào biết đâu rằng trên con đê ấy vốn đã không cân bằng, hơn nữa sóng biển thỉnh thoảng lại vỗ vào làm nước văng tung tóe, đã sớm trở nên ẩm ướt trơn trượt, hắn vừa đi một bước liền mất thăng bằng, tay vừa mới sờ vào khuôn mặt thì dưới chân tức khắc té ngã, bên tai vang lên một tiếng hết chói tai, cái đầu bị chất cồn làm mê hoặc phản ứng chậm nửa nhịp, chỉ kịp nghĩ đến một câu: “Con mẹ nó cái âm thanh này thật khó nghe.”. Trước mắt tựa hồ có một luồng ánh sáng chớp nhoáng, rồi tối sầm lại, cái gì cũng không biết.