Thương Hành Thiên Hạ

Chương 45: Tâm tình




Tần Đồng búng lên trán tiểu đào một cái thật kêu: “Tiểu quỷ, ngươi dưỡng?”

Tiểu đào sờ sờ cái trán, cười lấy lòng nói: “Đại ca mới lợi hại, ta trợ thủ cho ngươi, cũng có thể cam đoan dưỡng bọn nó thật là mập mạp, tuyệt đối không sai.”

Tần Đồng gõ gõ cái bàn, lại thành công làm cho nhóm tiểu tử kia nhất tề theo dõi ngón tay hắn: “Lại nói, cũng nên đặt tên cho chúng nó, bằng không cũng khó gọi.”

Tiểu đào ôm lấy một con liên thanh nói: “Ta ta ta, tên ta đều đã chuẩn bị tốt lắm.” Thần sắc tràn đầy hưng phấn, ôm sát đến nỗi một chú ngốc phải tìm đường nhảy xuống.

Một con khác chạy đến trước mặt Tần Đồng đảo quanh tay hắn, dường như đối với tay hắn thực cảm thấy hứng thú, Tần Đồng nâng nó lên, đối với tiểu đào nói: “Ngươi đã nghĩ tốt lắm? Bất quá cũng không có nghĩa là chúng nó sẽ muốn nhận a.”

Tiểu đào đang hưng phấn nghe vậy không khỏi có chút lo lắng: “Sao lại có chuyện này?”

Tần Đồng cười cười: “Chó kỳ thực là rất thông minh, đối với thứ gì đó không thích tự nhiên sẽ không nhận.”

Điều này làm tiểu đào hoàn toàn suy sụp: “Kia làm sao bây giờ?” Hai cái tên này nàng suy nghĩ đã lâu lắm mới quyết định được, nếu chúng không thích thì nên làm sao bây giờ?

Một hồi lại nhịn không được ngẩng đầu, tràn đầy tự tin: “Nhưng tên ta nghĩ rất êm tai a, chúng nó như thế nào có thể không thích, khẳng định ta kêu một tiếng chúng nó sẽ chạy tới a.”

Tần Đồng đùa giỡn cảm thấy rất thú vị, nhịn cười nghiêm trang nói: “Ta thật ra có một biện pháp.”

Tiểu đào vội vàng hỏi: “Biện pháp gì?”

“Không bằng chúng ta đều chuẩn bị hai cái tên, sau đó đối với chúng nó kêu, thấy bọn nó hướng về phía ai chạy tới thì chứng tỏ chúng đối với cái tên đó cảm thấy hứng thú, như vậy được không?”

Tiểu đào ngẫm lại, gật gật đầu, sau đó chuyển qua nói với Lục Gia Diễm: “Lục ca ca, ngươi cũng nghĩ hai cái tên đi.”

Không nghĩ tới chính mình bị điểm danh, Lục Gia Diễm vốn đang sống chết mặc bây giật mình chốc lát, một hồi lâu mới nói: “Ta sẽ không đặt tên.”

Tần Đồng nhìn thấy tiểu đào lộ ra biểu tình thất vọng, nói: “Lục ca ca ngươi không tìm được tên nào hảo thì chúng ta cũng không nên làm khó xử hắn. Chúng ta dùng tên mình đã suy nghĩ, nếu chúng không thích thì có thể đổi.”

“…Cũng được.”

Tiểu tử trên bàn kia bắt đầu vòng hết đông sang tây ngửi ngửi, Tần Đồng biến sắc, phóng đến bắt lấy rồi hướng về phía tường, vừa nói với tiểu đào: “Mau mau, mau dẫn con chó lại đây.”

Tiểu đào theo phản ứng bản năng cùng chạy qua, học bộ dáng Tần Đồng đem con chó nhỏ phóng tới góc tường, hỏi: “Đại ca, đây là làm cái gì?”

Không đợi Tần Đồng trả lời, vang “rầm” một tiếng, hai tử kia cơ hồ đồng thời khai áp phóng thủy, khiến tiểu đào vô cùng kinh ngạc, ngây ngốc xem nửa ngày mới tràn đầy sùng bái hỏi: “Đại ca ngươi như thế nào mà ngay cả khi nào chúng nó tiểu cũng biết?”

“Đó là do ta tính toán được.”

Ánh mắt tiểu đào càng ngạc nhiên, Tần Đồng cười ha ha, vỗ vỗ đầu nàng: “Chó nhỏ ăn xong liền đại tiện, xong liền ngủ, chú ý một chút sẽ nhìn ra.”

Chà lau sạch sẽ hai chú chó rồi ôm đến giường, tiểu đào đứng ở bên giường vừa chờ mong lại vừa bất an vỗ tay nhỏ giọng kêu: “Thường Thường, An An.”

Tần Đồng cùng Lục Gia Diễm đồng thời ngẩn người, Tần Đồng đồng thời lẩm bẩm nói: “Ta còn nghĩ ngươi hội kêu chúng nó là Bảo Bảo với Bối Bối.”

Tiểu đào quay đầu mỉm cười: “Chúng nó được ta nhặt trở về, hy vọng lớn nhất của ta là mong chúng nó bình an lớn lên.” Đối với nhóm tiểu tử lại vỗ vỗ tay, không nhìn đến hai người bọn hắn: “Bình an là chuyện trọng yếu nhất, Thường Thường, An An, nhanh đến đây đi.”

Kêu thêm vài lần, tiểu đào thất vọng nói: “Xem ra chúng nó thực không thích tên ta nghĩ.”

Tần Đồng còn đang suy nghĩ nên an ủi nàng như thế nào cho tốt, tiểu đào đã chạy tới kéo hắn qua nói: “Chúng không thích tên ta nghĩ, kia đại ca ngươi thử xem.”

Tần Đồng căn bản chưa hề suy nghĩ cái tên gì đang định thẳng thắn nói với tiểu đào đây chỉ là trò đùa, tiểu đào lại mở miệng trước: “Không biết đại ca đặt tên gì, thử xem chúng có thích hay không.”

Tần Đồng đành phải sờ sờ mũi đứng trước giường, suy nghĩ một hồi mới vỗ tay kêu lên: “Tiểu Cáp, Đại Mã.”

Đó là tên hai chú chó mà trước kia hắn thích nhất Cáp Sĩ Kỳ cùng A-la-xka, tuy rằng hắn về nhà rất ít, nhưng chúng lại có thể rất nhanh nhận ra hắn mà lao tới chào đón, có đôi lúc Tát Ma Da cũng sẽ cùng hắn đùa giỡn một trận. Tuy rằng hắn rất muốn dùng hai cái tên đó, nhưng lại không phù hợp với nơi này, đơn giản vì chúng rất tầm thường, chỉ xem như đó là một phần kỷ niệm.

Hai tên này vừa ra khỏi miệng đã khiến cho tiểu đào nhíu mày: “Đại ca, tên ngươi hảo khó nghe, chúng mới không thèm để ý đến ngươi.” Tên mình đặt tốt thế mà chúng còn không để ý, huống chi hai cái tên này còn muốn tệ hơn rất nhiều.

Nhưng mà sự thật lại nằm ngoài dự kiến của nàng, hai chú chó nhỏ đầu tiên giống như là đang hướng về phía Tần Đồng xem xét, không thấy trả lời, ngay khi tiểu đào nghĩ chúng nó không có hứng thú với hai cái tên này thì đột ngột bốn cái chân ngắn tung ra vọt tới trước ngực Tần Đồng.

Tiểu đào trợn mắt há hốc mồm, Tần Đồng cũng hoàn toàn bất ngờ, ôm hai chú chó nhỏ hỏi tiểu đào: “Chúng nó đều chạy tới?” Tiểu đào ngây ngốc gật đầu.

Nhìn thấy hai chú chó nhỏ nhắm thẳng tay phải mình mà tới, chỉ quẩn quanh ngón trỏ, Tần Đồng lúc này mới nhớ lại khi nãy hâm sữa đã dùng ngón trỏ để thử độ ấm, lúc bưng sữa vào nhóm tiểu tử kia bị hấp dẫn bởi chén sữa lớn, uống xong tự nhiên đối với ngón tay thơm mủi sữa của đối thủ cảm thấy cực kỳ hứng thú. Không khỏi cảm thấy được buồn cười trong lòng, này xem như chó ngáp phải ruồi sao? Hay nên nói là có sữa thì được làm mẹ?

Tiểu đào vẫn là vẻ mặt khó tin, Tần Đồng an ủi nàng: “Này hai tiểu ngốc tử này không đẹp đẽ gì, tiêu chuẩn thưởng thức bình thường, chỉ thích tên quê mùa thôi, đành chịu.”

Một câu làm tiểu đào “phốc” cười ra, vốn đang thất vọng theo tiếng cười này biến mất sạch sẽ: “Kia thực cũng không có biện pháp.”

Đi qua vuốt lấy chú chó nhỏ có bộ lông màu than bụi: “Này chính là Tiểu Cáp sao?”

Không nghĩ tới chú chó bị kêu Tiểu Cáp thực nể tình ngẩng đầu đối với nàng ô ô kêu lên hai tiếng lại tiếp tục cúi xuống tìm ngón tay Tần Đồng, xem như là khẳng định đối với cái tên này.

Vì thế tiểu đào lại chỉ vào một con khác: “Kia chính là Đại Mã.”

Đại Mã hai màu hắc bạch, trừ bỏ tứ chi cùng trên cổ một vòng màu trắng, còn lại đều là màu đen, khi đang toàn tâm nghiên cứu ngón tay Tần Đồng bị quấy rầy có vẻ rất không vừa lòng, nghiêng đầu đối với ngón tay tiểu đào đang chỉ vào người mình táp một cái, tiểu đào sợ tới mức vội vàng đưa tay về.

Quấy rầy được xua tan, Đại Mã đối với cái lão đang tranh giành bên cạnh mình cũng đã đến giới hạn của sự nhẫn nại, chân trước liền một phát đá qua, “ba” một tiếng nhỏ, Tiểu Cáp bị đẩy ngã ở giường. Tiểu Cáp đối mặt với khiêu khích cũng không cam lòng yếu thế, thân thể tuy rằng không lớn như Đại Mã nhưng vẫn nhảy dựng lên cắn lỗ tai của Đại Mã.

Tiểu đào ở bên cạnh kêu sợ hãi: “Đánh nhau đánh nhau.”

Đưa tay muốn tách hai tiểu tử kia ra lại bị Tần Đồng ngăn lại: “Không có việc gì, đánh nhau mới là bình thường, này đối với răng nanh cùng xương cốt chúng đều có lợi, coi như là một cách thức nói chuyện mà.”

Tiểu đào lo lắng: “Có thể đánh bị thương hay không?” Thoạt nhìn đánh rất là hung a.

Tần Đồng nghe xong nhịn không được cười: “Không đâu, móng vuốt răng nanh nhỏ thế kia không đáng lo, ngoạn ngoạn nháo nháo mới khỏe mạnh.”

Hai người ngồi xổm bên giường nhìn hai khối thịt nhỏ giao chiến, cuối cùng Tần Đồng hưng trí bừng bừng lôi kéo tiểu đào đánh đố, nhìn xem ai có thể đánh thắng, người thua giúp người thắng rửa bát năm ngày.

Tiểu đào ngay từ đầu còn thực lo lắng nhìn hai vật nhỏ, sau thấy chúng nó chỉ là có vẻ hung mới nhẹ nhõm, thấy bọn nó đẩy nhau còn vui vẻ bên cạnh cổ vũ, nghe được đề nghị của Tần Đồng liền không chút do dự chọn Đại Mã.

Lần này đã không làm nàng thất vọng, Đại Mã ỷ vào thân hình lớn hơn mà thành công đem Tiểu Cáp áp đảo dưới móng vuốt, tiểu đào mừng rỡ ôm lấy nó hôn nhẹ: “Đại ca, đừng quên giúp ta rửa chén a.”

Tần Đồng thấy cao hứng, cười nói: “Biết, không phải là chỉ có năm ngày thôi sao.”

Tiểu đào đột nhiên nhẹ “Di” một tiếng, hỏi: “Lục ca ca đâu?”

Tần Đồng ngẩng đầu theo mới phát hiện Lục Gia Diễm không biết khi nào đã đi ra ngoài, tiếng cười trong phòng ngừng lại, tiếng kêu nho nhỏ của chú chó không hiểu sao vào tai Tần Đồng lại có chút trống rỗng khó hiểu.

Lục Gia Diễm khi lực chú ý của bọn họ dồn hết vào hai tiểu tử kia đã lặng lẽ ra cửa, bên ngoài ánh mặt trời chói chang lại không hề cảm giác được chút độ ấm nào, gió lạnh như dao cắt vào mặt có chút đau đớn, lững thững dạo vài vòng quanh vườn liền trực tiếp đi vào đại sảnh.

Trong sảnh tĩnh lặng âm trầm, ánh mặt trời giống như bị một thứ gì đó vô hình ngăn cản không thể tiến vào, làm cho đại sảnh càng có chút âm lãnh, không khí nguội lạnh như đánh thẳng vào đáy lòng con người.

Tùy ý chọn cái ghế dựa ngồi xuống, hai mắt khép hờ, một chút ánh sáng mờ ảo khiến cho biểu tình trên mặt cũng có vẻ mông lung. Không bao lâu sao, hai mắt khai mở, quang mang lãnh khốc khiến đại sảnh càng thêm vẻ lạnh lẽo: “Ngươi còn muốn xem bao lâu?”

Giang Kì cười hì hì tiêu sái tiến vào, nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện: “Trong phòng không phải thực náo nhiệt, ngươi như thế nào lại chạy đến đây một mình?”

Lục Gia Diễm không đáp, Giang Kì tiếp tục nói: “Trước kia ngươi không phải vẫn rất nhớ muội muội ngươi, hiện tại có cơ hội sao lại không ở cùng nàng nhiều thêm một chút?” Hắn chính là nhớ rõ người này đối với muội muội của mình có bao nhiêu nhớ mãi không quên, cũng chỉ những lúc đó mới có thể làm cho hắn có vẻ giống người một chút, không phải lúc nào cũng là một thanh hung khí phát ra sát khí bốn phía. Mà hiện tại, hắn tựa hồ càng giống người hơn.

Lục Gia Diễm đã đóng mắt lại, nghiêng đầu đem biểu tình của chính mình toàn bộ giấu vào trong ánh sáng mờ ảo ảm đạm: “Ta cảm thấy được mình cũng không phải là một ca ca tốt.”

Mất mác suốt mười năm nay chưa bao giờ lại cảm thấy rõ ràng như hiện nay, mặc dù hắn rất muốn thân thiết hơn một chút nhưng lại hoàn toàn không biết như thế nào mới có thể dung nhập vào, lúc này hắn thực hâm mộ Tần Đồng có thể dễ dàng cùng tiểu đào hữu thuyết hữu tiếu, cũng mang theo sự ghen tị khó che giấu. Làm đại ca, tựa hồ Tần Đồng rất thích hợp.

Giang Kì thở dài: “Ta nói ngươi sớm cùng các nàng nhận thức đi, như vầy đề làm gì? Hơn nữa từ nương ngươi có thể biết trực tiếp không ít đi, so với tự điều tra nhanh hơn rất nhiều.” Này muốn đào ra sự kiện đã bị người ta cố ý phủ đầy bụi lên đó thực đúng là hao tổn không ít khí lực đi.

Lục Gia Diễm lắc đầu: “Sự tình trước kia còn không giải quyết hoàn toàn, ta không muốn vì nhận thức các nàng mà đem các nàng vào nguy hiểm, cảm giác vô lực chỉ cần cảm nhận một lần là đủ rồi, lần này ta nên chân chính bảo hộ các nàng.”

“Hoàn toàn.” Tay ghế dưới một chưởng đã “tạp tạp” rung động, khi hắn đứng lên đã hoàn toàn trở thành củi đốt.

Khi Lục Gia Diễm đi rồi, Giang Kì đối với mớ gỗ vụn trên mặt đất mà lắc đầu: “Ta chắc phải chuẩn bị thiệt nhiều ghế dựa.” Thật sự là một tên khó chịu.