Thượng Tá Không Quân Xấu Xa

Chương 120-5: Em lựa chọn yêu anh (5)




"Hả?Vú Lâm, bà đang nói cái gì?" Quý Linh Linh lộ ra mắt to ngập nước, bộ dáng thật đáng thương.

"Ách. . . . . . Chuyện này. . . . . ."Vú Lâm bỗng nhiên lại ý thức được, miệng của mình vừa nhanh rồi, thật đáng chết, nếu như Mộ tiên sinh trách tội thì phải làm thế nào?

"Vú Lâm. . . . . ." Quý Linh Linh lôi kéo thật chặt tay của bà,vẻ mặt năn nỉ, " Vú Lâm, tôi rất nhớ Mộ Ly, không thấy được anh ấy, ngay cả bảo bảo mỗi đêm cũng không thể an tâm ngủ. . . . . .Vú Lâm. . . . . . Tôi. . . . . ." Quý Linh Linh một tay ôm bụng, vừa ríu rít khóc thút thít.

"Ai nha, phu nhân, người đừng khóc, đối với thân thể không tốt ." Trong ngày thường, Mộ tiên sinh đối với phu nhân rất tốt, hiện tại thấy cô khóc đến sắp ngất, ngộ nhỡ thật động đến thai khí, mặc dù hiện tại Mộ tiên sinh cùng phu nhân. . . . . . Nhưng nếu có chuyện gì xảy ra, bà cũng đảm đương không nổi.

"Vú Lâm, tôi muốn tìm anh ấy, hiện tại mỗi ngày tôi đều không gặp được, không biết anh ấy ăn ngon không, ngủ có ngon không?Vú Lâm, van cầu bà nói cho tôi biết có được hay không?" Nói xong, Quý Linh Linh liền lập tức chuẩn bị quỳ xuống.

"Phu nhân, phu nhân! Như vầy không được, không được a."

"Vú Lâm. . . . . ." Quý Linh Linh khóc òa lên, đừng nói là Mộ tiên sinh, chính bà chỉ là một người giúp việc, nhìn bộ dáng này của phu nhân, trong lòng cũng không bỏ được .

"Phu nhân, người hãy nghe tôi nói, đừng khóc, tôi sẽ nói những gì tôi biết nói cho người có được không."Vú Lâm giống như đã quyết tâm, cầm thật chặc tay của Quý Linh Linh, nói ra những lời thấm thía.

Quý Linh Linh nghe vậy, lập tức ngừng tiếng khóc, trên mặt chỉ còn vài giọt nước mắt chưa kịp lau đi.

"Phu nhân, tôi nói thật với người, trong mấy ngày người không có ở đây, Mộ tiên sinh ngài ấy. . . . . . Mỗi lần cơm cũng ăn được rất ít, bây giờ còn mắc chứng mất ngủ nghiêm trọng, hơn nữa còn bắt đầu hút thuốc lá. Tôi theo tiên sinh nhiều năm như vậy, cho dù là thời điểm khó khăn nhất, cũng không còn nhìn thấy ngài ấy như vậy khổ sở. Phu nhân, tôi hiểu biết rõ người và tiên sinh giữa xảy ra một chút chuyện, nhưng là tiên sinh trong lòng vẫn có người. Thật, ngài ấy mặc dù trên miệng để cho người rời đi, nhưng người sau khi rời đi, ngài ấy liền phái người đi âm thầm bảo vệ. . . . . ."Vú Lâm nói xong, không khỏi lấy tay lau đi nước mắt.

"Mấy năm này tôi vẫn đi theo bên cạnh tiên sinh, đây là lần đầu tiên phát hiện tiên sinh ‘bị thương’ rồi. Giang tiểu thư mỗi ngày đều sẽ tìm đến, nhưng mỗi lần cũng làtiên sinh tìm một lý do để cô ta rời đi. Theo tôi thấy, Giang tiểu thư mỗi lần cũng muốn cùng tiên sinh. . . . . . Nhưng là tiên sinh cũng không có cho cô ta cơ hội. Phu nhân, nếu như có thể, người hãy trở về đi. Tiên sinh hiện tại ai cũng không cần, chỉ cần người, cùng bảo bảo."

Quý Linh Linh nghe lời Vú Lâm nói, không nhịn được cúi đầu.

"Còn có chuyện gì khác không?"

"Tiểu thư hôm trước đã được Ngụy tiên sinh mang đi, tiểu thiếu gia cũng trở về Lãnh gia. . . . . . Bây giờ trong nhà vắng lạnh, không có cái gì khác. Tiên sinh mỗi ngày buổi tối đều muốn hút thuốc lá đến rất khuya. . . . . ."

"Vậy bà không có khuyên anh ấy sao?" Quý Linh Linh hỏi.