Thượng Tá Không Quân Xấu Xa

Chương 125-2: Yêu, phải hồi đáp (2)




"Mộ tiên sinh, ngài đã hai ngày không có chợp mắt, đi về nghỉ ngơi đi, nơi này chúng tôi sẽ chăm sóc tốt." Vú Lâm đứng một bên, nhẹ nói .

"Đúng, Mộ tiên sinh, Quý tiểu thư hiện tại. . . . . . Ngài không thể mệt mỏi mới được." Lão Trung đứng bên cạnh Vú Lâm, nói.

Yên tĩnh, kế tiếp chính là một trận trầm mặc, Mộ ly rời khỏi ghế ra ngoài phòng bệnh, cúi thấp đầu, không trả lời.

Vú Lâm cùng lão Trung liếc mắt nhìn nhau, hai người trong mắt đồng thời ra vẻ bất đắc dĩ.

"Vú Lâm, bà trở về chuẩn bị canh gà đen, sau khi cô ấy tỉnh lại, sẽ đói." Mộ Ly bỗng dưng mở miệng.

"Hả? A a, tôi bây giờ lập tức đi chuẩn bị." Vú Lâm có chút sững sờ sau đó liền trả lời, nói dứt lời, liền vội vàng rời đi.

"Lão Trung."

"Mộ tiên sinh."

Mộ Ly ngẩng đầu lên, "Đem Tần Mộc Vũ gọi tới, tôi có chuyện muốn nói với anh ta." Cằm của anh đã lúng phún râu, cả người xem ra cũng tiều tụy đi vài phần.

"Dạ, để tôi đi làm." Lão Trung cũng rời đi.

Chỉ còn lại một mình Mộ Ly.

Anh quay đầu lại, vừa liếc nhìn phòng bệnh, cặp mắt chán chường, biểu hiện tâm tình lúc này của anh.
"Nếu như anh chăm sóc không tốt cho cô ấy, tôi liền sẽ mang cô ấy đi."

Mộ Ly nhìn đôi giày da xuất hiện trước mắt mình, chậm rãi ngẩng đầu lên.

"Những lời này, tôi đã nói qua rất nhiều lần rồi, nhưng là lần này là một lần cuối cùng, anh và cô ấy không thích hợp." Lãnh Dạ Himặt bình tĩnh, cho dù là ai đều nhìn không ra tâm tình của anh lúc này.

Là tức giận sao? Hoặc là đối với loại tình cảnh này đã tập mãi thành thói quen? Hình như mỗi lần Quý Linh Linh bị thương tổn thì anh đều là người đầu tiên xuất hiện, nhưng hình như cô có chút không hiểu phong tình, mỗi lần cũng không phát hiện được anh tốt như thế nào.

Mộ Ly nhẹ nâng đôi môi, khóe miệng ngưng ra mấy phần nụ cười, "Anh muốn mang cô ấy đi? Lấy cái danh nghĩa gì."

"Yêu."

Mộ Ly nhẹ nheo mắt lại liếc nhìn anh, trong ánh mắt giống như chứa đao, đao đao muốn mạng của anh.

Lãnh Dạ Hiđi tới bên người anh, ngồi xuống bên cạnh.

"Bây giờ không phải là đã rất rõ ràng sao? Hai người các người căn bản sẽ không cókết quả tốt. Anh đã không thương cô ấy, tại sao không buông tay? Chẳng lẽ là bởi vì đứa bé?" Lãnh Dạ Hidựa vào ghế, giọng nói cực kỳ nhẹ nhõm.

Mộ Ly vẻ mặt trầm xuống, không để ý đến lời của anh.

"Vậy tôi hiện tại sẽ nói cho anh biết một tiếng, nếu như anh đang để ý đến đứa bé trong bụng cô ấy, tôi đồng ý với anh, về sau đứa bé sanh ra được, tôi sẽ đưa đến bên cạnh của anh. Hoặc là, người giống như anh, còn lo lắng không tìm được người phụ nữ vì anh mà sinh con?" Lãnh Dạ Hikhông khỏi bật cười,

"Anh chỉ cần cô ấy, không cần đứa bé?" Mộ Ly quay đầu, hỏi.

Lãnh Dạ Hivô vị nhún vai một cái, "Nếu như anh đồng ý để cô ấy mang theo đứa bé đi, tôi đương nhiên không có ý kiến, nuôi dưỡng đứa bé, tôi còn có chút kinh nghiệm." Lãnh Tư Viễn chính là một ví dụ rất tốt a.

Mộ Ly lại một lần nữa trầm mặc, không tiếp tục nói chuyện.

"Động lòng sao? Anh bây giờ đã tra ra đáp án năm đó, cũng xem như hoàn thành một cái tâm nguyện. Anh không thể hạ quyết tâm để lấy mạng của cô ấy, vậy thì thả cô ấy đi, sau đó anh có thể tìm kiếm người phụ nữ khác, bắt đầu lại một giai thoại tình ái khác. Anh sẽ có người phụ nư của mình, có đứa con mới, còn nữa . . . . . . Nhà." Lãnh Dạ Hiâm thanh, nhiều hơn mấy phần nghiêm túc, ít đi mấy phần trêu chọc.

Nhà? Đổi người phụ nữ khác, đổi đứa bé khác, đó là nhà của mình sao?

Thử nghĩ đến, Quý Linh Linh rời đi, ngày nào đóanh sẽ gặp được một người phụ nữ giống như Quý Linh Linh, anh lại một lần nữa lâm vào tình yêu cuồng nhiệt, bắt đầu cuộc theo đuổi lãng mạn, nữa sau đó bọn họ rối rít rơi vào bể tình, anh và cô ta ở chung, ngày nào đó, sẽ có đứa bé của họ . Anh lại một lần nữa tiến hành"Lừa gạt cưới", cộng thêm một lời cầu hôn không quá đáng tin, cuối cùng cô ta nói một tiếng"Em nguyện ý" , như vậy "Nhà"của anh đã được lập.

Loại cảm giác này. . . . . . Hình như cũng không tệ lắm. Cuộc đời của anh không có gì tiếc nuối, có một người phụ nữ, có đứa bé, có nhà.

Nhưng. . . . . . Quý Linh Linh nên làm cái gì? Cô cũng sẽ lại một lần nữa gặp phải một người giống mình sao? Mà cái người đó, sẽ dễ dàng xuất hiện như vậy sao?

Không, không được, anh không cho phép chuyện như vậy xuất hiện, cô không thể nào tìm thêm một người giống mình, cô sẽ không lấy được hạnh phúc, cô. . . . . . Trong lòngmơ hồ có một chút không bỏ được.

Khi thấy cô ôm bụng đau đớn, là anh đã biết, anh không bỏ được cô, hơn nữa còn là vĩnh viễn.

"Nếu như anh không thả cô ấy, đau lòng vĩnh viễn là hai người các người. Có nghe qua một câu nói, thời gian là tốt thuốc giải, con người trí nhớ không có tốt như vậy, sớm muộn gì hắn sẽ quên người kia, mà anh cũng cũng sẽ lần nữa bắt đầu cuộc sống của mình."

"Nếu như tôi nói cho anh biết, không buông tha cô ấy?" Mộ Ly đầu cũng không chuyển, liền mở miệng nói.

"Vậy tôi hỏi một câu, anh còn có thể yêu cô ấy sao? Khi anh biết cha của cô ấy hãm hại cha của anh, anh còn có thể sẽ tiếp tục yêu cô ấy sao?" Lãnh Dạ Hiquá tàn nhẫn, anh muốn đem Mộ Ly bức đến đường cùng sao?

Không thể.

Anh không thể yêu cô nữa rồi, không phải là không yêu, là không thể yêu nữa.

Bỗng nhiên, Mộ Ly đứng dậy.

Lãnh Dạ Hibên ngẩng đầu lên, nhìn về phía anh.

"Giúp tôi chăm sóc tốt cho cô ấy, nếu như có thể, dẫn cô ấy đi, vĩnh viễn không cần trở về nữa." Mộ Ly đi hai bước, liền ngừng lại, "Tôi hiện tại không có năng lực này."

Dứt lời, anh liềnrời đi.

Lãnh Dạ Hinhìn anh, từng bước một cách xa tầm mắt của mình, khóe miệng hiện ra mấy phần nụ cười. Anh ta đây là từ bỏ sao? Anh đây là thành công sao?

Vương Cẩm Hân đứng ở khúc quanh hành lang, nhìn Lãnh Dạ Hi , đây tựa hồ là lần đầu tiên anh cười khi gặp mặt Mộ Ly.

Lúc xế chiều, Quý Linh Linh tỉnh.

"Cô đã tỉnh? Ngủ được một giấc đủ dài, uống trước một ngụm nước đi." Vương Cẩm Hân đi lên trước, rót một ly nước, bưng đến trước mặt của Quý Linh Linh.

"Vương tiểu thư? Làm sao cô lại ở chỗ này?" Quý Linh Linh theo bản năng nhìn vòng quanh phòng bệnh, trong đầu cô mơ hồ nhớ, là anh đưa mình tới được.

"Bọn họ đã đi về hết rồi, đang đến phiên trực của tôi." Vương Cẩm Hân, đem đầu giường nâng lên cao giúp cô, dễ dàng uống nước.

"Oh." Cô hạ khóe mắt, chợt nhìn thấy trên bàn salon, "Vú Lâm đã tới?"

"Ừ, phải bà ấy tới đưa cho cô gà đen canh, đã đi rồi. Cô muốn uống sao? Tôi đem cho cô một chút."

"Không, không cần. Tôi hiện tại uống không được." Quý Linh Linh siết thật chặt ly nước, trong lòng có rất nhiều nghi vấn, cô không biết nên mở miệng hỏi làm sao.

Vương Cẩm Hân nhìn cô một cái, một bộ dáng tâm sự nặng nề, nhưng cuối cùng cô lại không có mở miệng.

"Vậy. . . . . . Cái đó Vương tiểu thư, tôi có thể xuất viện được không?" Anh ấy lúc nào thì rước tôi về nhà, câu nói sau cùng này, cô không nói ra ngoài.

"A, một lát chúng ta có thể đi, anh ta đang có công chuyện, chờ một chút sẽ tới." Vương Cẩm Hân ngồi ở bên người của cô, cúi đầu ngắm mười đầu ngón tay của mình.

Có công chuyện rồi sao, a, thì ra là vậy. Vừa nghe Vương Cẩm Hân nói xong, lòng Quý Linh Linh cũng buông xuống, cô nhìn cửa, trên mặt lộ ra mấy phần nụ cười.

Cái tên kia, anh rốt cuộc có thể ngụy trang bao nhiêu, cái cảm giác lành lạnh đó, nhất định là, anh rơi nước mắt. Cũng biết, đau lòng đi.

Vương Cẩm Hân ngẩng đầu thoáng nhìn, liền thấy được bộ mặt nở nụ cười ngân người, ngay sau đó cô liền lại cúi đầu, cười đến quá chói mắt, cô không dám nhìn thẳng.

"Xuất hiên hiện tượng xảy thai, bác sĩ nói này lần cũng không có cái gì đáng ngại, nhưng cô phải chú ý nhiều một chút." Cách một lát, Vương Cẩm Hân lại nói.

"Xảy thai?" Đột nhiên nghe được cái từ này, khiến Quý Linh Linh trong lòng không khỏi cả kinh, cô theo bản năng vuốt bụng của mình, bảo bảo xấu, con hù mẹ rồi.

"Ừ, chú ý một chút việc ăn uống cùng tâm trạng của cô, cô đã hơn sáu tháng rồi, nếu như đứa bé có chuyện gì ngoài ý muốn, cũng sẽ gây ảnh hưởng đến cô."

"Không, sẽ không, sẽ không có chuyện ngoài ý muốn, tôi sẽ bảo vệ tốt cho nó!" Quý Linh Linh có mấy phần lo lắng nói.

Vương Cẩm Hân ngẩng đầu lên, cười cười, "Được, cô có thể nghĩ như vậy là tốt. Phụ nữ, nên tự đối tốt với mình một chút , đàn ông cũng không phải là tất cả."

"Ừ." Đàn ông không phải là tất cả của cô, nhưng anh ấy là tất cả của cô.

"Em đã tỉnh?"

"Dạ Hi?" Quý Linh Linh nhìn người đàn ông đột nhiên tiến vào, trên mặt nhiều hơn mấy phần kinh ngạc.

"Mẹ!"

"Mẹ!"

"Tiểu Tiểu Tình, Tiểu Tư Tư, các con tại sao lại ở chỗ này?" Quý Linh Linh vừa thấy được hai đứa nhơ, vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

"Mẹ, Tiểu Tiểu đẹp trời nhớ mẹ nha." Nói xong, chỉ thấy bé con chạy tới bên giường của cô, thân thể nhỏ bé nhảy lên, nhưng là cuối cùng vẫn chỉ có thể miễn cưỡng nằm ở bên giường.

"Tiểu Tiểu Tình, mẹ cũng nhớ con rồi." Quý Linh Linh xoa đầu nhỏ của bé, mắt không khỏi trở nên ấm áp .

"Mẹ, bệnh của mẹ khỏi chưa?" Tiểu Tư Viễn đứng ở bên cạnh Tiểu Tiểu, lôi kéo vạt áo của Quý Linh Linh hỏi.

"Ừ, Tiểu Tư Tư, mẹ tốt rồi. Hai người các con có ngoan không?"

"Ừ, Tiểu Tiểu Tình rất biết điều, anh Tư Viễn rất thương Tiểu Tiểu Tình."

"Ừ, chúng ta rất biết điều."

"Dạ Hi, hai đứa nó. . . . . . Cái đó hai đứa nhỏ . . . . ." Quý Linh Linh đang muốn hỏi Lãnh Dạ Hitại sao hai đứa nhở lại ở cùng nhau, liền thấy được Lãnh Dạ Hi đứng bên cạnh một đứa bé khác, một cô bé nhỏ, tóc được cắt ngắn, mặt trái xoan tiêu chuẩn, chỉ là có chút lạnh lùng.

"Con bé là cháu gái tôi, Vương Tính Tâm, Tiểu Ý." Vương Cẩm Hân nói xong, liền giang hai tay, chỉ thấy đứa bé được gọi Tiểu Ý, liền khéo léo đi tới bên cạnh.

"Mẹ, bạn ấy là bạn học mới, Tiểu Ý." Lúc này, tiểu Tư Viễn liền đi tới bên cạnh Tiểu Ý, không chút khách khí kéo tay của cô bé.

"Hả?"

"Mẹ. . . . . ." Tiểu Tiểu khẽ chu cái miệng nhỏ nhắn, " Chị Tiểu Ý chính là chị gái mà trước kia anh Tư Viễn nói. . . . . ."

A, cô hiện tại có chút hiểu, cái này Tiểu Ý, chắc hẳn trước kia có đi qua nhà bọn họ . Nhìn Tiểu Tiểu Tình cúi đầu, tay nhỏ nắm lấy nhau, trong bụng cô có chút đau lòng.

Tiểu Ý, ánh mắt lạnh lùng, nét mặt kia, hình như cô đã gặp qua ở nơi nào .

"Chuẩn bị đồ đạt đi? Chúng ta chuẩn bị xuất viện." Lãnh Dạ Hi đem Tiểu Tiểu Tình ôm lên, một bên hỏi Vương Cẩm Hân.

"Ừ."

"Xuất viện?" Quý Linh Linh theo bản năng có chút không hiểu, "Đây là ý gì?"

Vương Cẩm Hân đứng lên, "Anh ấy dẫn cô xuất viện, tôi mới vừa rồi đã nói anh ấy đi làm công chuyện rồi mà."

Quý Linh Linh vừa cả kinh, "Tôi. . . . . ." Anh ấy đâu rồi, anh ấy tại sao không xuất hiện?

"Mẹ, chúng ta sẽ đên nhà Lãnh thúc thúc sao?" Tiểu Tiểu Tình cúi người, lôi kéo tay Quý Linh Linh.

Quý Linh Linh ngẩng đầu lên, có chút không nhìn rõ người trước mặt .

"Mẹ, mẹ khóc?"

Cô ngay sau đó khẽ lắc đầu một cái, chậm rãi cúi đầu, trong lòng nghẹn lại, không biết nên phát tiết như thế nào, anh ấy tại sao chưa có tới?

"Anh ta sẽ không tới, tôi dẫn em rời đi."

Cô bỗng dưng ngẩng đầu lên, vừa đúng chống lại ánh mắt kiên định của anh.

Anh ấy sẽ không tới, là có ý gì, anh ấy không cần cô sao? Không một lời từ biệt, thừa dịp cô hôn mê, trực tiếp đem cô bỏ lại? Tại sao lại như vậy, không nở để cô ở phòng khách, như thế nào có thể dễ dàng bỏ lại cô như vậy?

"Cẳm Hân, cô mang bọn nhỏ đi ra ngoài trước." Lãnh Dạ Hiđể Tiểu Tiểu Tình xuống.

"Mẹ, Tiểu Tiểu Tình sẽ ngoan nha, sẽ không khóc."

"Tiểu Tiểu Tình, a di mang bọn ngươi đi ra ngoài ăn cái gì đó, có được hay không?" Vương Cẩm Hân một tay lôi kéo Tiểu Ý, một tay ôm lấy Tiểu Tiểu Tình.

Tiểu Tiểu Tình nằm trên vai Vương Cẩm Hân, hai mắt vụt sáng lên, nhìn mẹ. Không phải mẹ bệnh đã tốt hơn ư, nhưng tại sao còn khóc, là bởi vì đau sao?

"Anh ấy tại sao chưa tới?" Đợi bọn họ đều đi hết, Quý Linh Linh liền ngẩng đầu lên hỏi. Cô cắn thật chặt môi, nước mắt theo gò má không khống chế được rơi xuống. Tay của anh khoác lên trên vai của cô, "Về sau, tôi sẽ chăm sóc em và bảo bảo, tin tưởng tôi."

"Anh? Chăm sóc tôi cùng bảo bảo?" Quý Linh Linh thân thể không nhịn được run rẩy, "Anh tại sao muốn chăm sóc tôi cùng bảo bảo? Tôi là người phụ nữ của Mộ Ly, bảo bảo là con của Mộ Ly , anh tại sao muốn chăm sóc? Tại sao?"

Quý Linh Linh ôm lấy tay của anh, "Anh nói cho tôi biết, tại sao là anh, tại sao là anh a! Tôi không thương anh, tôi căn bản cũng không yêu anh a, anh biết rõ ràng . . . . . . Vì. . . . . ." Nước mắt vào giờ khắc này đã hoàn toàn không thể khống chế, cô nghẹn ngào lớn tiếng hỏi, "Tại sao anh còn phải làm như vậy? Tôi muốn Mộ Ly , người tôi yêu là Mộ Ly ! Là Mộ Ly , anh có biết hay không!"

"Quý Linh Linh, em bình tĩnh một chút!" Lãnh Dạ Hinhìn Quý Linh Linh gần như điên cuồng, một tay đè lại bả vai của cô, "Mộ Ly bây giờ đã không thể yêu em nữa, hai người ở chung một chỗ sẽ không có kết quả tốt, đối với em, đối với bảo bảo cũng không tốt."

"Anh ấy không thể yêu tôi nữa, nhưng tôi có thể thương anh ấy a. Anh có nghĩ tới hay không, anh ấy không thể yêu tôi, tôi lại không thương anh ấy, anh ấy sẽ khổ sở rất nhiều? Lãnh Dạ Hi , đến cuố cùng anh có bao nhiêu độc ác, vì lấy được tôi, anh không tiếc thủ đoạn nào, cho Mộ Ly một đả kích nặng nề?" Quý Linh Linh tâm tình dần dần bình tĩnh lại, còn dư lại chính là bất lực rơi lệ, và sự đau lòng, "Lòng của anh đến cuối cùng có bao nhiêu độc ác? Nếu như mà tôi trong lúc vô tình làm anh yêu tôi, như vậy. . . . . . Hiện tại tôi van cầu anh, không cần yêu tôi nữa, không cần yêu nữa. . . . . ." Cô chăm chú nhìn Lãnh Dạ Hi , cô chờ câu nói của anh, chờ anh nói buông tay.

"Em biết rõ anh ta không thể yêu em nữa, yêu một người lại không có được bất kỳ hồi báo, còn ý nghĩa gì?" Lãnh Dạ Hi ánh mắt trở nên băng lạnh.

"Chẳng lẽ anh yêu tôi, là có ý đồ sao? Yêu một người, chính là một loại cá cược sao? Vậy tôi hiện tại liền nói cho anh biết, tôi yêu anh ấy, không cầu bất kỳ hồi báo nào, chỉ cần anh ấy có thể cho tôi một chỗ nhỏ trong cuộc sống của anh ấy là được rồi."