Thương Tâm Tiểu Tiễn [Luận Anh Hùng]

Chương 110: Thái không xuyên toa cơ (cỗ máy bay lượn trên trời)




Ý nghĩa của những lời này đương nhiên không chỉ là “duy đại anh hùng năng bản sắc, thị chân danh sĩ tự phong lưu.” *

* “Chỉ đại anh hùng có bản sắc, là danh sĩ thật tự phong lưu”. Ám chỉ nhân vật cao nhã thật sự, không cần dùng bất cứ trang phục điệu bộ nào, mỗi cử động cũng tự nhiên lộ ra phong thái siêu trần thoát tục.

Nó là một câu “ám hiệu”.

Chỉ cần Lương Hà nghe được câu này, đó là Bạch Sầu Phi đã ra một “mệnh lệnh”. Một trăm lẻ tám tên tử sĩ trong Nhất Linh Bát Công Án do một tay hắn đào tạo ra, lập tức sẽ được điều động, đối phó với nguy cơ.

Bạch Sầu Phi biết hiện giờ đã đến lúc ngửa bài, hắn đã ép Vương Tiểu Thạch phải ra mặt.

Ngoại trừ đệ tử của Kim Phong Tế Vũ lâu và một trăm lẻ tám tên tử sĩ, hắn cũng tự đánh giá sơ qua những đại tướng và cao thủ trong tay. Bao gồm “Quỷ Lệ Bát Xích môn” Chu Như Thị, “Tiểu Văn Tử” Tường Ca Nhi, “Nhất Liêm U Mộng” Lợi Tiểu Cát, “Vô Vĩ Phi Tha” Âu Dương Ý Ý, tứ đại hộ pháp này được gọi chung là “Cát Tường Như Ý”.

Nguyên bản Lương Hà và Tôn Ngư đều là trợ thủ giỏi của hắn, còn có Mã Khắc Bạch, Vạn Lý Vọng, Trần Bì, Mao Lạp Lạp, sát thủ số bảy Điền Thất, sát thủ số mười một Đỗ Trọng… cộng thêm Khuất Hoàn của Đỉnh phái, Lê Tỉnh Đường của Thác phái, Ngôn Trung Hư của Hải phái, đám người Ba Cáp của Tẩm phái, đều là thủ hạ tâm phúc trực thuộc Bạch Sầu Phi điều hành và quản lý.

Ngoại trừ những người này, trợ thủ bên ngoài của hắn cũng rất mạnh mẽ. Trong đó có “Thất Tuyệt Thần Kiếm”, bao gồm “Kiếm Thần” Ôn Hỏa Cổn, “Kiếm Tiên” Ngô Phấn Đấu, “Kiếm Quỷ” Dư Yếm Quyện, “Kiếm Ma” Lương Thương Tâm, “Kiếm Yêu” Tôn Ức Cựu, “Kiếm Quái” Hà Nan Quá và “Kiếm” La Thụy Giác.

Ngoài ra, “Hạc lập sương điền trúc diệp tam” Nhậm Oán và “Hổ hành tuyết địa mai hoa ngũ” Nhậm Lao, cùng với “Bát Đại Đao Vương”, “Trận Vũ Nhập Bát” Triệu Lan Dung, “Bát Phương Tàng Đao Thức” Miêu Bát Phương, “Linh Đình Đao” Thái Tiểu Đầu, Tương Dương “Đại Khai Thiên” Tiêu Bạch, Tín Dương “Tiểu Tích Địa” Tiêu Sát, “Ngũ Hổ Đoạn Hồn Đao” Bành Tiêm, “Kinh Hồn Đao” Tập Luyện Thiên, “Tương Kiến Bảo Đao” Mạnh Không Không… Thậm chí còn có đám người Bàng tướng quân, Di ngự sử, Đồng Quán, Vương Phủ, Chu Miễn, tất cả đều là quân tiếp viện của hắn.

“Viện quân” lớn nhất của hắn là “Vân Diệt Quân” Diệp Thần Du (hoặc gọi là “Thần Du Gia Gia” Diệp Vân Diệt), một trong sáu đại cao thủ đương thời “Đa chỉ hoành đao thất phát, tiếu khán đào sinh vân diệt” cũng đã đến đây, hiện đang ở trong lâu, kịp thời tham dự trận phong vân tụ hội này.

Bên cạnh hắn cao thủ như mây, còn bên cạnh Vương Tiểu Thạch phần lớn chỉ là một đám ô hợp máu nóng, trận chiến này hắn có thừa phần thắng.

Chỉ cần đánh bại Vương Tiểu Thạch, giải quyết Tượng Tị tháp, hắn sẽ thừa dịp mượn gió bẻ măng, liên kết với binh lực của Long Bát thái gia, toàn diện phát động công kích Lục Phân Bán đường.

Hắn cũng tuyệt đối nắm chắc có thể đánh bại Lục Phân Bán đường. Ít nhất hắn đã hù dọa Địch Phi Kinh, nếu như Địch Phi Kinh dám có hành động, hắn sẽ hù dọa lần nữa; còn nếu không dọa được, hắn sẽ giết chết cái tên cúi đầu làm người này.

Còn về Lôi Thuần, một đại cô nương thì tài cán bao nhiêu? Có thể làm được gì? Huống hồ hắn còn nắm được tử huyệt của cô gái này, chỉ cần tung ra pháp bảo, có thể khiến cho cô ta mất hết hi vọng và sụp đổ, bảo đi sang đông thì không dám đến tây.

Nếu Lục Phân Bán đường muốn chống cự, bọn chúng dựa vào gì? Chỉ bằng Lâm Ca Ca? Lỗ Tam Tiễn? Phản đồ của Mê Thiên minh là Đặng Thương Sinh và Nhâm Quỷ Thần? Hay là Mạc Bắc Thần vốn đã phản bội Kim Phong Tế Vũ lâu?

Đám vô dụng này vốn không chịu nổi một kích, Bạch Sầu Phi cũng không để bọn họ vào mắt.

Một khi giải quyết xong Tượng Tị tháp, thôn tính Lục Phân Bán đường, hắn biết mình sẽ có thể “bay”, có đầy đủ phân lượng để “mặc cả” với nghĩa phụ Thái Kinh.

Hắn biết rõ nếu muốn thật sự vượt trội, chỉ trở thành hùng bá một phương, tông chủ một phái trong võ lâm, e rằng vẫn không đủ để lưu danh muôn đời, quyền thế một thời.

Muốn thật sự lập đại công, dựng đại nghiệp, vẫn phải nắm quyền trong hoàng thành, giữ chức trong triều đình. Nhưng một người giang hồ không có bối cảnh như hắn, muốn giữ được chức cao trong triều đình, trước tiên phải đắc thế trong võ lâm, dương danh trên giang hồ, sau đó sẽ dùng những thứ này để giành lấy công danh.

Bạch Sầu Phi mặc kệ tất cả, hắn muốn thành công.

Thiên hạ chỉ có một loại thành công, đó là thật sự có được thành tựu mà mình muốn có.

Trên đời cũng chỉ có một loại phương thức thành công, đó là dùng phương thức mà ngươi yêu thích sống qua cuộc đời này.

Bạch Sầu Phi cho rằng mục tiêu của hắn rất hợp lý và khả thi. Một khi hắn đã quyết định theo đuổi mục tiêu thì sẽ vùi đầu làm việc, không ngại liều lĩnh, không nghe lời bất cứ ai, không để ý tới bất cứ người nào ngăn cản, cũng không cho bất cứ người nào cản đường hắn. Hắn tuyệt đối là một người có thể vượt qua tất cả khó khăn để đạt thành mục tiêu của mình.

Khi trở thành phó lâu chủ của Kim Phong Tế Vũ lâu, hắn từng gợi ý với Thái Kinh, người lung lạc hắn sau đó còn nhận hắn làm con nuôi, rằng hắn muốn có quan hàm chức vị. Nhưng Thái Kinh không giống với Tô Mộng Chẩm (năm đó Bạch Sầu Phi vừa vào Kim Phong Tế Vũ lâu, liền cậy công đòi Tô Mộng Chẩm chức phó lâu chủ. Tô Mộng Chẩm lại khen hắn thẳng thắn bộc trực, vui vẻ đồng ý), chỉ hời hợt nói:

- Chờ ngươi làm lâu chủ của Kim Phong Tế Vũ lâu rồi hãy nói.

Sau đó dường như muốn bổ sung, lại nói thêm một câu:

- Nếu như Vương Tiểu Thạch cũng gia nhập dưới trướng của ta, quan vị của ngươi sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Vương Tiểu Thạch!

(Lúc nào cũng là Vương Tiểu Thạch!)

(Hắn là thứ gì?)

Hiện tại, trải qua tranh đấu trong thời gian dài, cuối cùng hắn đã đuổi được Vương Tiểu Thạch đi, lật đổ Tô Mộng Chẩmu. Nhưng khi hắn lại gợi ý với Thái Kinh muốn một “quan hàm”, Thái Kinh trầm ngâm một lúc, chỉ nói sẽ để Long Bát lo liệu chuyện này.

Không lâu sau, Long Bát thật sự cho hắn vài cái quan hàm, bảo hắn chọn một trong số đó. Hắn nghe vậy lại cảm thấy không vui, bởi vì tuy đối với người khác, loại quan hàm kia có cầu cũng không được, nhưng đối với hắn mà nói, mấy chức quan này còn chưa bằng tứ phẩm, trên đầu có trăm ngàn người chỉ chỉ điểm điểm, bên dưới lại chưa chắc có mấy người để chỉ huy, không làm còn tốt hơn.

Hắn quả thật không làm những chức quan đó.

Hắn muốn bay, không muốn bò, cũng không muốn đi, thậm chí ngay cả chạy cũng cảm thấy quá chậm.

Tuổi tác của hắn đã không còn trẻ, vừa bắt đầu thì ít nhất phải nhảy.

Đến cuối cùng, mục đích vẫn là bay.

Tâm muốn bay vĩnh viễn không chết.

Hắn là Bạch Sầu Phi.

Hiện giờ hắn muốn sống mái với Tượng Tị tháp, đánh hạ Lục Phân Bán đường, trở thành một đảng duy nhất trong kinh thành, đại bang đại phái có một không hai. Khi ấy hắn mới có đủ thế lực và thực lực, giành lấy một chức quan ở chỗ Thái Kinh, dưới vài người mà trên vạn người.

Hắn vẫn chờ đợi ngày này.

Hắn muốn chờ đợi ngày này.

Hắn đang chờ đợi ngày này.

Hắn luôn chờ đợi ngày này.

Vì ngày này, vì mục tiêu này, tất cả đều chỉ là “máy móc” của hắn.

“Máy móc” là dùng để khởi động, trợ giúp làm việc.

Hắn muốn “bay”, bay lên trời cao, thẳng đến mây xanh.

Vì vậy, Tô Mộng Chẩm, Kim Phong Tế Vũ lâu, Tượng Tị tháp, Lục Phân Bán đường… tất cả đều trở thành cỗ máy để hắn bay lên, tất cả đều biến thành máy móc để hắn bay lượn trên trời.

Hắn muốn làm anh hùng.

Anh hùng hôm nay, hô mây gọi gió, lật tay làm mưa, có thể tung hoành ngang dọc, có thể kinh thiên động địa, có thể bày mưu lập kế, có thể quyết thắng thiên lý, không ngại độc bộ thiên hạ, độc bá võ lâm. Thắng được cũng thua được, cầm lên được cũng bỏ xuống được. Hắn làm những chuyện mà người khác muốn làm nhưng không dám làm, những chuyện người khác không làm được thì hắn lại làm đến mức thiên kinh địa nghĩa, chưa từng sợ gièm pha đàm tiếu, chỉ chuyên quyền độc đoán.

Cho dù không thể làm anh hùng, hắn cũng muốn làm kiêu hùng.

Kiêu hùng còn cao hơn anh hùng một bậc, có thể không cần để ý tới tất cả tình lý pháp tắc trên thế gian, đi con đường hắn cho là đúng. Mặt mày tươi tắn có thể đón người, trở mặt có thể không nhận người; ôn nhu như gió xuân, nghiêm khắc sẽ giết người.

Hôm nay hắn muốn đại khai sát giới, hơn nữa bắt đầu giết từ bên cạnh.

Trước tiên trừ lo lắng bên trong, sau đó diệt mối họa bên ngoài.