Thương Tâm Tiểu Tiễn [Luận Anh Hùng]

Chương 114: Trừ bỏ cố chấp, tâm cơ bỗng nảy sinh




Bạch Sầu Phi nhìn chằm chằm vào Vương Tiểu Thạch, trong mắt hiện lên nụ cười lạnh nhạt, nhưng ánh mắt không hề buông lỏng chút nào:

- Ngươi đã bị thương?

Vương Tiểu Thạch ôm ngực nói:

- Bị thương rất nặng.

Bạch Sầu Phi liếc nhìn đối phương:

- Nhưng còn chưa chết, đúng không?

Vương Tiểu Thạch đau buồn nói:

- Ta giống như bị trúng một mũi tên, mũi tên này lại là do ngươi phát ra. Đó là mũi tên vô hình, thương tâm của ta.

Trong mắt Bạch Sầu Phi không còn ý cười, lại đổi thành oán hận:

- Trên người của ta cũng có tên, trong lòng cũng trúng tên.

Vương Tiểu Thạch nói:

- Là ngươi đả thương người khác trước.

Bạch Sầu Phi nói:

- Là ngươi đả thương ta trước.

Vương Tiểu Thạch ngạc nhiên:

- Hả?

Bạch Sầu Phi nói:

- Ngày trước trên sông Hán Thủy, chúng ta đã hẹn nhau vào kinh thành gây dựng sự nghiệp một phen. Chúng ta quen biết trước, nhưng ngươi vừa gặp Tô lão đại thì chỉ trung thành với hắn, quên mất tình nghĩa giữa chúng ta. Nếu như ngươi sớm liên thủ với ta, hôm nay đã có công lớn danh lớn, ta nhất định cũng chia sẻ giang sơn Kim Phong Tế Vũ lâu với ngươi.

Vương Tiểu Thạch nói:

- Bạch nhị ca, ngươi là ngươi, còn ta là ta. Chúng ta giống nhau ở chỗ đều không muốn sống uổng đời này, cũng không muốn uổng tình nghĩa này. Nhưng ngươi tới kinh là để đánh thiên hạ, giành giang sơn, còn ta chỉ tới kinh sư để chơi một chuyến. Trên sông Hán Thủy ta đã từng nói, ta chỉ muốn bình an, vui vẻ, sống cho thoải mái là được rồi. Còn thứ ngươi muốn là bá nghiệp muôn đời, dương danh thiên hạ. Ta bội phục ngươi, bởi vì ngươi dám thực hiện điều mà ngươi muốn, hơn nữa còn dám thừa nhận và đối mặt với nó. Không giống như một số người háo danh háo lợi, nhưng lại giả dối bịa đặt, ra vẻ thanh cao. Có điều ta và ngươi dù sao cũng là hai loại người khác nhau. Lúc ở bờ sông Hán Thủy, cùng với lúc mới vào Kim Phong Tế Vũ lâu, ngươi đều nói là muốn giao đấu với ta. Ta chỉ hi vọng không có ngày đó… thậm chí không tiếc tránh né một ngày như vậy. Vốn là cùng một gốc, là huynh đệ sao lại sát hại lẫn nhau.

Bạch Sầu Phi hừ lạnh nói:

- Đâu chỉ hai lần đó. Tại Phát đảng Hoa phủ, ta cũng từng nói với ngươi “ta muốn phân thắng bại với ngươi, nhưng không phải là bây giờ”. Hiện tại thời điểm đã đến rồi.

Vương Tiểu Thạch nói:

- Khi đó ta cũng đã khuyên ngươi một câu “quay đầu lại đi nhị ca, hiện giờ vẫn còn kịp”. Nhưng bây giờ đã không còn kịp rồi, bởi vì ngươi đã giết Ôn Nhu, Trương Thán, Tô đại ca. Ta đã không thể trốn tránh nữa, cũng quyết không bỏ qua cho ngươi.

Bạch Sầu Phi nói:

- Cuối cùng đã chờ được ngày này, đúng không? Ta cũng biết, một núi không thể có hai hổ, sớm muôn gì ngươi cũng sẽ ra tay với ta. Nhờ ta vẫn luôn cẩn thận đề phòng, mới không đến nỗi sau lưng trúng tên bắn lén của ngươi.

Vương Tiểu Thạch nói:

- Nhưng bây giờ, là vì ngươi đã thương tâm của ta. Ngay cả bọn họ mà ngươi cũng lần lượt xuống tay, giống như một mũi tên đâm qua tim của ta vậy.

Bạch Sầu Phi nói:

- Ngươi còn dám nói sao. Ngươi đã giết sư thúc của mình, trộm đi Sơn Tự kinh, luyện thành “Thương Tâm tiễn”. Ta nhiều nhất chỉ lật đổ một đại ca kết nghĩa vốn nên sớm xuống đài, nhường vị trí lại cho người hiền. Đâu giống như ngươi, nói năng hùng hồn, nhưng lại giết cả sư thúc trưởng bối, chẳng khác nào giết người cướp của.

Vương Tiểu Thạch cả giận nói:

- Nói bậy! Ta đối phó với y là vì muốn báo thù giết sư phụ. Ta cũng không giết y, là do y tự sát. Ta vốn không học Sơn Tự kinh, cũng chỉ đọc sơ qua Thương Tâm tiễn quyết, không hề ghi nhớ, còn Sơn Tự kinh ta cũng đã đưa cho người khác…

- Ngươi đưa cho người khác?

Bạch Sầu Phi động dung, lập tức hỏi:

- Người nào?

Vương Tiểu Thạch lập tức cảnh giác:

- Ta sẽ không nói cho ngươi biết, cũng sẽ không cất trong tay áo để cho ngươi cướp đoạt.

Bạch Sầu Phi cười ha hả:

- Đúng là trừng mắt nói nhảm. Vì võ công tuyệt kỹ này, ngươi không tiếc giết cả sư thúc của mình, làm sao có thể chắp tay dâng cho người khác, ngay cả trẻ con cũng không tin.

Vương Tiểu Thạch nghe được liền tức giận. Hắn không giết Nguyên Thập Tam Hạn, hắn đối phó với Nguyên Thập Tam Hạn chỉ vì muốn báo thù cho sư phụ, hắn còn từng cho Nguyên Thập Tam Hạn cơ hội quyết chiến công bình. Mặc dù vì hiếu kỳ, hắn đã xem sơ qua Thương Tâm tiễn quyết, nhưng vẫn luôn cảm thấy đây là tâm quyết đã giết chết sư phụ, cho nên không muốn học. Có điều nhờ bản tính thông minh, tuy chỉ đại khái xem lướt qua, nhưng cũng có tác dụng nhất định đối với việc vận kình bắn đá của hắn. Còn về Sơn Tự kinh, hắn thật sự chưa từng xem qua, hôm nay còn đưa cho nữ nhân cuối cùng mà sư thúc khi còn sống yêu thương nhất, Vô Mộng Nữ. Hắn đương nhiên sẽ không nói cho Bạch Sầu Phi biết đó là ai, bởi vì hắn không muốn Vô Mộng Nữ còn chưa luyện thành “Thương Tâm tiểu tiễn” thì đã trúng tên bắn lén rồi.

Bạch Sầu Phi lại ở trước mặt mọi người vu cáo Vương Tiểu Thạch. Vương Tiểu Thạch luôn luôn không vì quyền, danh, lợi, dục mà thương tổn người, hại người hay giết người, bởi vì hắn cảm thấy không đáng. Hắn chỉ làm chuyện mà mình thích làm, không làm những chuyện mà mình không thích, sống như vậy mà thôi. Hôm nay hắn bắt buộc phải đánh một trận với Bạch Sầu Phi, đó là vì Bạch Sầu Phi đã hại Tô đại ca, còn đang tàn hại đồng đạo võ lâm (chẳng hạn như huyết án của Phát đảng Hoa phủ), hơn nữa còn nối giáo cho giặc (loại người chuyên hoành hành ngang ngược như Thái Kinh, có thêm Bạch Sầu Phi cũng như hổ thêm cánh, thế lực vươn rộng vào trong võ lâm. Bởi vì người võ lâm thân mang tuyệt kỹ, sức sát thương lớn, mức độ hoành hành cũng càng lớn hơn). Dã tâm của Bạch Sầu Phi cũng quá lớn (nếu đoán không sai, Bạch Sầu Phi đang tìm cách phá vỡ sự hạn chế và cân bằng giữa các bang phái trong võ lâm kinh sư, để cho hắn độc bá thiên hạ, độc chiếm võ lâm). Bạch Sầu Phi còn mượn cớ sát hại huynh đệ của Tượng Tị tháp, cùng với những bộ hạ cũ trong Kim Phong Tế Vũ lâu vốn trung thành với cố chủ.

Đáng hận nhất là Bạch Sầu Phi còn giết Ôn Nhu.

Vương Tiểu Thạch biết Ôn Nhu chưa chắc đã “có cảm tình” với mình. Lần đó trên sông Hán Thủy, Bạch Sầu Phi cố ý dùng lời nói đắc tội với Ôn Nhu, cho nên nàng giận dữ bỏ đi. Từ đó Vương Tiểu Thạch đã biết, trong suy nghĩ của Ôn Nhu, mình vẫn không quan trọng bằng Bạch Sầu Phi.

Nhưng chuyện này cũng không quan trọng.

Hắn chỉ cần an ủi Ôn Nhu lúc nàng thương tâm, khi nàng buồn thì giúp nàng vui vẻ, khi nàng cô độc thì khiến nàng sôi nổi, khi nàng tịch mịch thì làm bạn với nàng.

Khi nàng cần thì hắn sẽ có mặt, chỉ như vậy mà thôi.

Tóm lại, đây là trách nhiệm của hắn, hắn làm như vậy không cần báo đáp. Hơn nữa, ngoại trừ những năm tháng lưu vong, còn lại hắn vẫn luôn đảm nhận vai diễn này, không oán không trách.

Hôm nay Bạch Sầu Phi lại giết nàng, đây là chuyện không thể tha thứ.

Hiện giờ Bạch Sầu Phi còn ở trước mặt mọi người (bao gồm kẻ địch, huynh đệ, đồng đạo và thủ hạ cũ của Vương Tiểu Thạch), vu cáo sỉ nhục tất cả những gì Vương Tiểu Thạch làm, chỉ vì muốn tranh quyền đoạt lợi. Còn chuyện gì nhục nhã oan uổng hơn so với chuyện này sao?

Vương Tiểu Thạch đang định phát tác, bỗng nhiên trong lòng rộng mở. Tại sao lại cần tất cả mọi người phải hiểu mình? Người khác muốn nghĩ thế nào, cứ để bọn họ nghĩ thế ấy. Đúng và sai, chỉ cần trong lòng mình biết là được, cần gì phải tính toán, cần gì phải tranh luận.

Một người chỉ cần trừ bỏ lòng cố chấp, tự nhiên tâm cơ sẽ nảy sinh.

Vương Tiểu Thạch cười.

Hắn chú ý tới bên mép Bạch Sầu Phi đã mọc mấy nốt mụn, chắc là gần đây Bạch Sầu Phi đã gặp nhiều phiền não.

Khi hắn nghĩ đến những tiểu tiết không liên quan này, ngược lại không cần biện bạch, hơn nữa còn khẽ cười, nút thắt trong lòng cũng được tháo gỡ.

- Ngươi gạt ta.

Hắn mỉm cười nói.

Bạch Sầu Phi nghe được liền kinh hãi, thật sự kinh hãi.

Hắn rõ ràng đã chọc giận được Vương Tiểu Thạch, không ngờ chỉ trong phút chốc, Vương Tiểu Thạch đã khôi phục thần thái vốn có của mình, đó tự tại, tự đắc, tự nhiên đến mức không quan tâm, không xem trọng.

Lúc này hắn mới ý thức được, người mà hắn đối mặt không còn là một tiểu huynh đệ trên sông Hán Thủy, mà là chúa tể một phương trong võ lâm kinh thành, tháp chủ của Tượng Tị tháp, Vương Tiểu Thạch.

Chỉ cần hắn sơ sẩy một chút, người trước mắt luôn cười hì hì, không để ý cũng không quan tâm này, sẽ tùy thời giành lấy, ngồi lên vị trí hiện tại của hắn, quản lý Kim Phong Tế Vũ lâu.

Trong giây phút này, hắn đột nhiên hiểu được một chuyện.

Hắn hiểu được vì sao mình lại không thích Tôn Ngư, vì sao mình lại muốn kiếm cớ diệt trừ Tôn Ngư.

Bởi vì Tôn Ngư có phần giống như kẻ đó.

Kẻ đó.

Vương Tiểu Thạch.

Ít nhất, nụ cười kia rất tương tự, cũng không xem trọng, không quan tâm, không để ý.

Hắn hận Vương Tiểu Thạch, bởi vì hắn sợ có ngày Vương Tiểu Thạch sẽ thay thế hắn.

Hắn chí lớn tài cao, hiện giờ cũng có thể xem là quyền cao chức trọng, nhưng hắn vẫn luôn không hài lòng, không vui vẻ, đa nghi và đầy ham muốn. Hắn không giống như Vương Tiểu Thạch, Vương Tiểu Thạch mặc dù lưu vong ngàn dặm, lưu lạc chân trời, nhưng vẫn luôn có nhiều quan hệ, có những cơ hội, vui vẻ tự tại, lòng dạ thẳng thắn.

Cho nên Vương Tiểu Thạch vĩnh viễn luôn nở nụ cười, cười rất vui vẻ.

Còn Bạch Sầu Phi lại không cho rằng trên thế gian này có gì đáng cười, trong cuộc đời này có gì đáng để lưu luyến.

Vì vậy hắn hâm mộ Vương Tiểu Thạch, hơn nữa còn đố kỵ với đối phương.

Hắn muốn phá hủy đối phương, ít nhất cũng phải hủy diệt khuôn mặt tươi cười đáng ghét kia.

Hắn đố kỵ với “thành tựu” của Vương Tiểu Thạch, mặc dù thành tựu của hắn có lẽ còn lớn hơn Vương Tiểu Thạch.

Hắn muốn làm cho khuôn mặt thích cười kia không thể cười được nữa.

Hắn không làm được những gì mà Vương Tiểu Thạch làm được, hắn quyết không để cho một người như vậy có thể sống tiêu dao tự tại, không ham không muốn, nhằm để phản bác thiếu sót trong tính cách bẩm sinh của hắn, đó là tràn đầy tự tư tự lợi, tự đại tự cao.

Trên thì hắn muốn tiêu diệt Tô Mộng Chẩm (nhưng dường như Tô Mộng Chẩm chỉ biến mất chứ chưa chết), dưới thì hắn muốn giết chết Vương Tiểu Thạch (thừa dịp vây cánh của Vương Tiểu Thạch trong kinh thành còn chưa lớn mạnh, tối nay chính là thời điểm quyết một trận tử chiến).