Thương Tâm Tiểu Tiễn [Luận Anh Hùng]

Chương 52: Cơ phùng (cơ duyên gặp mặt)




Tại con đường phía dưới lầu Tam Hợp, có người đang chờ Bạch Sầu Phi.

Người này đương nhiên không phải là do Bạch Sầu Phi hẹn gặp.

Người này trắng trẻo mập mạp, nhàn nhã ung dung, ôn hoà thân thiết, tươi cười nghênh đón, thoạt nhìn không hề có vẻ khôn khéo giỏi giang, ngược lại có phần ngờ ngệch.

Hắn đương nhiên không tới một mình.

Hắn dẫn theo hai người, đều rất trẻ tuổi, tuấn tú, xinh đẹp, ánh mắt long lanh như nước. Nam nhân rất ít người có hình dáng đẹp như vậy.

Với thân phận và địa vị của hắn tại Hình bộ, hôm nay chỉ dẫn theo hai người có thể nói là rất ít.

Nhưng đây cũng không phải là lần đầu tiên. Bảy năm rưỡi trước, Tô Mộng Chẩm dẫn Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi lên lầu Tam Hợp đàm phán với Địch Phi Kinh (còn có Lôi Tổn trong bóng tối), hắn cũng tới nơi này thám thính tin tức như vậy.

Chuyện nhỏ thì hắn giao cho thủ hạ làm, còn chuyện lớn thì hắn phải là người đầu tiên nhận được tin.

Chỉ có điều, lúc ấy hai người đi theo phía sau hắn là Nhậm Lao và Nhậm Oán. Hiện nay, hai người họ Nhâm này đã rất ít lao (khổ), có nhiều oán, bọn họ đã trèo lên đến mức có thể nhòm ngó vị trí của hắn.

Cho nên gần đây, người đi theo phía sau hắn không phải là Nhậm Lao và Nhậm Oán, mà là hai người này, Tảo Tảo và Vãn Vãn.

Hắn đương nhiên chính là “Tiếu Kiểm Hình Tổng” Chu Nguyệt Minh.

Chu Nguyệt Minh vừa thấy Bạch Sầu Phi, lập tức cao hứng chào hỏi:

- Bạch lâu chủ, gần đây phát tài chứ?

Bạch Sầu Phi cười một tiếng:

- Ta vốn chẳng có tài vận gì, tiền đến nhanh nhưng cũng xài nhanh lắm, không thể giữ được. Không giống như Chu tổng ngài, từ cổ chí kim chắc là hình tổng có tiền nhất trong nha môn. Nghe nói nhà cửa ở ngoại thành có bốn phần là của ngài, trong kinh chắc cũng có bảy tám con đường đứng tên ngài và người thân của ngài.

Chu Nguyệt Minh vừa nghe liền giật mình, cười đến híp mắt nói:

- Bạch lâu chủ nghe lời đồn nhảm ở đâu thế, nói như vậy đúng là hại chết ta lăn lộn kiếm cơm rồi, thậm chí có lúc ăn khuya còn phải nợ tiền rượu. May là còn chưa tệ đến mức phải vác cái mặt dày này đến chìa tay với Bạch lâu tổng ngài.

Bạch Sầu Phi nghe được những lời này, chỉ trầm mặt trầm giọng hỏi:

- Chu tổng, chúng ta gặp mặt lần này không phải là tình cờ chứ?

- Không phải, không phải.

Chu Nguyệt Minh vội vàng nói:

- Đây xem như là cơ duyên, cũng là cơ hội khó gặp khó thấy. Bạch lão đại là người bận rộn nhất trong kinh thành, cũng là hồng nhân bên cạnh tướng gia, hôm nay lên lầu có chuyện gì quan trọng không? Muốn gặp người nào? Người trên lầu là ai? Tiếng cười của Bạch lâu chủ truyền đến tận dưới đường, nhất định là gặp được chuyện gì rất đắc ý hài lòng? Có thể nói cho tại hạ biết một chút hay không?

Bạch Sầu Phi chỉ lạnh lùng nói:

- Chuyện thì có chuyện, nhưng đó là chuyện gì, người nào, lại không thể nói cho ngài biết.

- Ai da, ta cũng đâu muốn quản. Có điều mấy ngày qua trong kinh gió thổi cỏ lay, sau khi tiền nhiệm lâu chủ của quý lâu ra đi thì lại càng sợ bóng sợ gió. Có một số chuyện, ta nghĩ nếu không biết một chút, e rằng sẽ bị mấy người Công Tôn thập nhị công công và Nhất Gia trách cứ.

Chu Nguyệt Minh lộ ra một chút tin tức, nói:

- Ngài là người thông minh. Bạch tổng, ngài đúng là nhân vật tài giỏi, tới chỗ nào cũng có chuyện lớn xảy ra. Cho dù ta không quản thì cấp trên cũng sẽ quản. Ngài hãy thông cảm đi. Tin tức do cơn gió vô định thổi tới, nói rằng phía trên còn có một nhân vật hàng chữ tổng nữa.

Bạch Sầu Phi cũng cố tỏ ra thân thiết, thấp giọng áp tai nói:

- Chu hình tổng ngài cũng là bằng hữu của ta, ngài muốn quản chuyện, sao ta có thể không cho ngài quản. Chỉ có điều, ta làm việc thường là do cha nuôi chỉ bảo, mà ý của cha nuôi phần lớn lại đến từ mật chỉ của hoàng thượng. Ngài… nếu vẫn cương quyết muốn nhúng tay, e rằng sau này sẽ không dễ rút tay. Là bạn tốt nên ta mới nói nhiều như vậy, còn sợ vì ngài đau lưỡi.

Chu Nguyệt Minh vừa nghe, biết rằng có hỏi tiếp cũng chỉ phí công. Hơn nữa người này đúng là con nuôi của Thái Kinh, mặc dù con cháu tay sai của Thái Kinh trải khắp cả triều đình, nhưng người này rõ ràng rất được tướng gia coi trọng, không thể trêu chọc được. Nói không chừng hắn thật sự phụng chỉ làm việc, mình cũng không muốn bước một chân vào tổ ong vò vẽ.

Hắn đành phải chắp tay cười nói:

- Xin lỗi, xin lỗi, đã làm trở ngại việc công của Bạch tổng, thứ tội, thứ tội! Chu mỗ tự biết tiến lùi.

Ánh mắt Bạch Sầu Phi quét ngang mấy lần, bỗng nhiên hỏi:

- Bọn họ là…

- Gần đây nhân thủ của Hình bộ thiếu thốn, chắc Bạch công tử cũng đã nghe nói.

Chu Nguyệt Minh vẫn tươi cười nói:

- Không có cách nào, đành phải tạm thời bổ sung. Hai nha đầu này, ta đã bảo bọn họ đừng có giả nam, làm mất thể diện. Bây giờ rơi vào trong pháp nhãn của Bạch đại hiệp, thật là xấu hổ. Tảo Tảo, Vãn Vãn, còn không mau bái kiến Bạch đại hiệp, hi vọng sau này trên giang hồ sẽ tìm được một cây đại thụ che chở.

Hai tên tiểu tử xinh đẹp nghe vậy, lập tức chắp tay thi lễ với Bạch Sầu Phi.

- Như vậy thì tốt. Đi theo Chu hình tổng, cho dù sau này bị mất quan cách chức, cũng học được nhiều thứ dùng cả đời sau không hết, góp được vốn liếng ăn tám đời không xong.

Bạch Sầu Phi chỉ đáp lễ qua loa:

- Chu tổng còn muốn hỏi gì không? Ta có một cuộc hẹn quan trọng, nếu trễ hẹn thì e rằng cả trên lẫn dưới đều không dễ ăn nói.

- Được, nếu Bạch gia đã bận việc công, ta là người sáng không làm chuyện tối, sẽ đi thẳng vào vấn đề.

Chu Nguyệt Minh chợt tiến đến gần một bước. Bạch Sầu Phi cũng hiểu ý, lập tức tập trung lắng nghe:

- Những ngày vừa qua, trong kinh thành chúng ta “không thấy” một đại nhân vật, dĩ nhiên là sợ bóng sợ gió. Ta cũng không thể không tìm ngài hỏi thăm.

Bạch Sầu Phi kinh ngạc nói:

- Là ai mất tích, sao ta không biết? Lại có chuyện gì liên quan đến ta?

Chu Nguyệt Minh tươi cười nói:

- Chuyện của người khác đương nhiên là không dám kinh động đến Bạch lâu chủ. Có điều, người này chính là nhân vật đứng đầu của quý lâu, nghe nói chuyện này cũng phát sinh ở trong lâu. Y rốt cuộc là sống hay chết? Nếu như còn sống thì người ở đâu? Nếu như đã chết thì chết thế nào?

Bạch Sầu Phi hỏi lại:

- Ngài muốn nói đến Tô Mộng Chẩm Tô lão đại?

Chu Nguyệt Minh lập tức gật đầu, thúc giục hắn nói tiếp:

- Là y, đương nhiên là y. Ngài quả nhiên biết chuyện của y, có thể nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì hay không? Có người nói là ngài đã giết y, liệu có chuyện này hay không?

- Nào có chuyện này.

Bạch Sầu Phi cười nói:

- Ta cũng đang tìm y.

- Nhưng mà có người tố cáo chuyện này với ta, cáo lên nha môn, lại tố đến Hình bộ. Cấp trên cũng có người nhờ giúp đỡ, áp lực rất lớn, ta không thể không quản, không thể không hỏi.

Chu Nguyệt Minh híp mắt nhìn Bạch Sầu Phi, giống như con chồn nhìn thấy một con gà mập:

- Hôm nay nhân cơ hội gặp mặt này, đặc biệt đến thỉnh giáo, khi trở về cũng dễ ăn nói.

Bạch Sầu Phi cười nhạt nói:

- Nếu như Chu hình tổng hoài nghi ta, vậy cứ dứt khoát bắt ta về thẩm vấn là được. Hình như không có vụ án nào mà Chu tổng ngài hỏi không ra.

Chu Nguyệt Minh vội vã cười nói:

- Bạch lâu chủ nói đùa rồi, nào có chuyện như vậy. Bạch công tử là tâm phúc bên cạnh tướng gia, thủ hạ trung thành vô số. Ta làm như vậy, chẳng phải là trong mưa to gió lớn còn đi cắn ngón chân của Lôi Công, cắn lỗ tai của Điện Mẫu sao? Bạch công tử không nhận, ta cũng không làm gì được, sao có thể nói bắt là bắt?

Lúc này Bạch Sầu Phi mới chậm rãi nói:

- Chu hình tổng ngài là người thông minh, chỉ cần hiểu được là tốt rồi. Nhậm Lao và Nhậm Oán do một tay ngài bồi dưỡng ra, lại dòm ngó vị trí của ngài đã lâu, cho nên mới loan ra tin tức, nói rằng hình tổng trong kinh sớm muộn gì cũng sẽ bị đuổi về quê cày ruộng nuôi heo. Ta nghe được lời đồn này, cảm thấy rất bất bình cho ngài. Chu tổng vì sự thái bình của kinh sư, đã cống hiến không ít sức lực, chiến công đếm không hết, gặp nghĩa phụ cũng luôn bày tỏ ý kiến. Vụ án Tô Mộng Chẩm này, quyền hạn vốn không thuộc về ngài, không bằng để ta thay mặt điều tra, dù sao đây cũng là chuyện trong lâu chúng ta. Thực ra Chu tổng cũng chẳng có gì khó ăn nói. Thứ nhất, đây là chuyện của bang hội, trong hắc đạo đánh đánh giết giết, người sống người chết luôn khó tránh khỏi. Quan (官) chỉ có hai cái miệng (口), còn không quản được miệng đao, miệng lửa, miệng máu phun người. Thứ hai, Tô Mộng Chẩm vốn là lão đại của bang hội, lỡ may xảy ra chuyện gì, cũng chỉ là nội chiến trong bang, hoặc là bang hội đánh nhau, vốn không liên quan gì đến công sai. Gieo gió gặt bão, bang phái giao đấu, nếu làm hình tổng mà phải quản cả những việc này, không bằng đi làm minh chủ võ lâm cho rồi, đúng không?

- Đúng đúng đúng, ngài nói đúng.

Chu Nguyệt Minh vẫn cười híp mắt:

- Thực ra ta cũng chỉ muốn biết, bên trong lầu Tam Hợp không có Tô Mộng Chẩm chứ? Cho dù ta có nhiều thời gian, cũng không bản sự như vậy. Muốn vào trong quý lâu lục soát, ta thật sự không có cái gan này.

Bạch Sầu Phi đã hiểu ý của hắn, vì vậy nghiêm mặt nói:

- Trong Lầu Tam Hợp không có Tô Mộng Chẩm. Ta tới đây cũng không phải vì chuyện này.

- Có lời nói của Bạch lâu chủ, ta sẽ dễ dàng báo cáo rồi.

Chu Nguyệt Minh vái tạ:

- Như vậy, đã quấy rầy rồi, xin mời!

Bạch Sầu Phi cũng khẽ khom người nói:

- Mời!

Hai người từ dưới lầu Tam Hợp, mỗi người đi một hướng.

Khi vừa đi xa, Bạch Sầu Phi liền hừ lạnh một tiếng.

Tường Ca Nhi nói ngay:

- Lão hồ ly Chu Nguyệt Minh này đã khó giữ được chén cơm, còn dư hơi đến quản chuyện của người khác, đúng là không biết tự lượng sức.

Bạch Sầu Phi hừ một tiếng nói:

- Không phải hắn muốn quản. Đương nhiên là một nhân vật có vai vế tìm được chút chứng cứ, tố cáo đến quan phủ, cho nên hắn không thể không ra vẻ một chút. Muốn bắt ta à? Hắn còn chưa có bản lĩnh này. Nghĩa phụ không gật đầu, trong nha môn ngoại trừ họ Gia Cát và họ Công Tôn, không ai có thể trêu chọc được ta.

Âu Dương Ý Ý nói:

- Nhưng lần này Chu Nguyệt Minh cố ý để lộ tin tức, một là muốn lấy lòng ngài, hai là muốn ra oai phủ đầu.

- Hắn à? Hắn đã như trời chiều ngả về phía tây, không có uy phong gì đáng kể.

Bạch Sầu Phi suy nghĩ nói:

- Ngược lại hai tiểu tử đi theo phía sau hắn, không phải nữ mà là nam thứ thiệt.

Âu Dương Ý Ý ngạc nhiên nói:

- Lâu chủ làm sao nhìn ra được? Bọn họ thoạt nhìn giống hệt như nữ cải nam trang vậy.

Bạch Sầu Phi cười lạnh nói:

- Chuyện này còn không gạt được ta.

Tường Ca Nhi lấy làm lạ hỏi:

- Như vậy, lúc mưa gió nguy ngập này, hắn dẫn hai kẻ tướng mạo tuấn tú theo bên cạnh để làm gì?

Bạch Sầu Phi lạnh lùng không đáp, trong mắt lại thoáng hiện lên vẻ nghi ngờ.