Thượng Thần, Ngài Hạ Lưu!

Chương 23: Ngưu Lang và Chức Nữ . .




Mới sáng Hào Hành mở mắt ra đã bị hai con mắt thâm quầng của Thái Thường dọa cho hết hồn: “Thái Thường tiểu tiên? Cả đêm nàng không chợp mắt sao?”

“Ừm…” Thái Thường chậm chạp ngẩng mặt nhìn Hào Hành, mặt mũi vô cùng bẩn thỉu hồng hồng như là đã khóc.

Hào Hành tìm chiếc khăn lau mặt cho nàng, cố ý cười hỏi: “Chẳng lẽ tối qua mẫu thân nói rất nhiều chuyện cũ đau lòng với nàng sao?”

“Á – -” Thái Thường vừa nghe lại giật mình chui vào trong chăn.

Hào Hành cười một hồi kéo nàng ra tắm: “Mẹ ta thấy bộ dạng vô cùng bẩn thỉu của nàng mới tức giận đấy, nếu là nữ tiên tử trắng trẻo sạch sẽ mẹ ta tuyệt đối sẽ không ra hù dọa nàng.”

Thái Thường run rẩy đáp lời, Hào Hành kéo nàng ra ngoài, nhìn ánh nắng sớm mai, “Bản điện dẫn nàng đi hái táo xanh thì thế nào? Tùy nàng muốn hái bao nhiêu thì hái. Sáng sớm trái cây vừa ngọt vừa lớn, bản điện ở chỗ này ăn mấy trăm năm rồi đó.”

Thái Thường nghe vậy sắc mặt trong nháy mắt liền tốt hơn nhiều, cười hì hì gật đầu kịch liệt, thúc giục Hào Hành đi nhanh nhanh.

Nhưng hai người chưa vui vẻ được mấy bước thì một trận huyên náo mang điềm xấu truyền đến, Hào Hành giương mắt, thấy một đội thiên binh uy vũ sinh phong đứng ở trước mặt chặn đường đi. Thái Thường cũng thấy, mồ hôi lạnh chảy ra, kéo chặt cánh tay Hào Hành kêu: “Thượng thần, chẳng lẽ việc chúng ta ăn trái cây không thành rồi ư?”

“Cuối cùng thì người ngựa bắt kẻ thông dâm đã đến, chậm thêm chút nữa bản điện sẽ phải lên báo quân thượng thay đám thổ đản này.”

Hào Hành mặt không đổi sắc mà dẫn nàng ra nghênh đón, thấy đám thiên binh tránh qua một đường, một tiên nga dắt tay Tiên Mẫu thong thả bước ra.

Thái Thường thấy là Tiên Mẫu thân tự giá lâm, chân mềm nhũn, nói: “Tiểu tiên tham kiến bà… bà trẻ.”

Hào Hành lãnh đạm để mặc Thái Thường nắm tay áo mình, cuối cùng thở dài một hơi: “Không biết Tiên Mẫu giá lâm Liên đảo, quả thật hạ thần không tiếp đón từ xa, mong Tiên Mẫu tha tội.”

Tiên Mẫu thấy bộ dạng phu xướng phụ tùy của hai người, nhất thời đau lòng đi tới kéo tay Thái Thường: “Đứa nhỏ này, con đó vì sao có thể làm ra chuyện bại hoại tiên phong như thế? Chưa được Thiên đế chỉ hôn, cũng chưa đến Nam Hải giạm ngỏ, đã tự mình cùng thượng thần làm ra…chuyện song tu, chẳng lẽ không cảm thấy hổ thẹn với tiên hồn Mịch Trăn sao?”

Thái Thường chỉ lo vùi đầu nghe tiếng dạy bảo không liên tục ngừng, đương nhiên Tiên Mẫu lại nhầm lẫn nàng với Mịch Trăn nữa rồi.

Hào Hành cười một tiếng nói: “Tiên mẫu lời ấy sai rồi, chúng ta dù chưa có quân thượng chỉ hôn, cũng chưa đến Nam Hải giạm ngỏ, nhưng tóm lại có nhật nguyệt làm mối, có tinh hà làm chứng, lưỡng tình tương duyệt, hơn nữa còn lưu ấn ở đền Nguyệt lão.”

Tiên mẫu thở dốc mấy cái, lườm Hào Hành, nói: “Bản giá đang có lời muốn nói lý cùng ngẫu thần đại điện. Thái Thường, con đứng sang một bên chờ đi.”

“Dạ?” Thái Thường ngẩng đầu lên, lo lắng nhìn Hào Hành. Hào Hành dịu dàng vuốt tóc nàng: “Bà trẻ nàng có chuyện muốn nói riêng với bản điện, nói xong cũng có thể dẫn nàng đi hái trái cây, nàng đi ngắm ánh nắng trước một chút, được không? Mặt trời mọc trên đảo thoạt nhìn còn đẹp hơn ở Thiên cung.”

Thái Thường buông cánh tay đang nắm lấy Hào Hành, ung dung đứng sang một bên.

Hào Hành cười một cái, đưa ngón tay chỉ về phòng: “Nhà cửa đơn sơ, kính xin tiên mẫu đừng ghét bỏ.”

Tiên mẫu hừ một tiếng phất tay, đám Thiên binh sau lưng đều nghỉ ngơi tại chỗ. Bà đội y quan mẫu mực nhấc chân ngẩng đầu bước vào. Thái Thường ngồi xổm ở phía xa nhìn thấy rất lo lắng, mặt đất trong nhà gập ghềnh, tiên mẫu không nhìn dưới chân rất dễ bị ngã.

“Ai u – -!”

Quả nhiên thế.

Hào Hành xoa xoa trán, vội vàng đi theo vào: “Tiên mẫu xin coi chừng!”

Sóng biển vỗ từ lúc mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn, dưới chân Thái Thường còn mang giày tiên của Hào Hành, nàng vuốt ve một lát thì sững sờ, sau lưng truyền đến tiếng ngáy liên tục của đám thiên binh.

Cho đến khi trời chiều tan, hàng rào gỗ kẽo kẹt một tiếng Hào Hành đẩy cửa bước ra, Thái Thường vội vàng đứng dậy chạy tới kéo Hào Hành nói: “Thượng thần, bà trẻ mắng chàng à! Chàng bị đánh sao? Có đau ở đâu không?”

Hào Hành níu tóc của nàng, vui vẻ nói: “Ừ, đánh ta, nơi này và nơi này đều đau lắm.”

Hào Hành lấy tay chỉ chỉ bờ vai và lồng ngực của mình, Thái Thường khổ sở kiễng chân xoa xoa cho chàng.

“Còn nơi này nữa.” Chàng lại chỉ chỉ gương mặt của mình.

Mắt Thái Thường đỏ dần, với lên cao một chút nói với Hào Hành: “Thượng thần, nếu Tiên Mẫu độc ác chia rẽ chúng ta, chúng ta lén đánh bà một trận, chàng thấy được không?”

“Tiên mẫu không độc ác.” Hào Hành vuốt ve xoa gương mặt nàng: “Bà đã đồng ý hôn sự của chúng ta .”

“Thật sao?” Mặt mũi Thái Thường tràn ngập chữ không tin: “Không thể nào, chàng đừng gạt ta.”

Hào Hành kéo tay nàng nói: “Là thật. Có điều Tiên Mẫu ra một điều kiện, chúng ta phải đợi sau khi Tử Loan thành thân mới có thể thành thân.”

“Đợi đến khi điện hạ thành thân?” Thái Thường đột ngột mất mát: “Vậy chẳng phải là phải đợi rất lâu sao? Lỡ đâu điện hạ không thành thân thì làm sao bây giờ? Vậy tiểu tiên ta cũng phải tách ra khỏi thượng thần?”

“Không biết.” Hào Hành tràn đầy tự tin: “Nàng quên rồi sao, không thành thân chúng ta cũng có thể có con chung phi pháp mà!”

Cửa phòng lại vang lên một tiếng, tiên mẫu cau mày đi ra, “Dặn dò tốt chưa? Nếu dặn dò tốt rồi, Thái Thường, kể từ hôm nay con theo bản giá trở về Bắc Cực.”

“Trở về Bắc Cực? !” Thái Thường giật mình sững sờ hết nhìn bà rồi lại nhìn Hào Hành: “Thượng thần thượng thần, bà trẻ muốn dẫn tiểu tiên trở về Bắc Cực làm sao bây giờ!”

Hào Hành không nói gì, kéo nàng vào lòng ôm một cái: “Thái Thường tiểu tiên, thừa dịp này theo tiên mẫu tu tiên đi.” Chàng hạ thấp giọng xuống nói: “Lão yêu tinh này nói với bản điện một ngày nàng không thành thượng thần thì một ngày không cho phép cùng bản điện ân ái! Cho nên nàng xem xét một chút, có phải nàng nên nghiêm túc tu tiên rồi hay không?”

Thái Thường rất uất ức nói: “Bà trẻ cố tình không chuẩn hôn sự của chúng ta sao! Ta làm sao có thể thành thượng thần? Không thành thượng thần cũng không cho phép trở về thăm chàng sao?”

“Không phải thế, nói không chừng thời khắc này tiên lực của Thái Thường tiểu tiên đã tăng mạnh, còn có thể vượt qua bản điện ấy chứ. Nếu nàng sớm một ngày thành thượng thần, chúng ta cũng không cần đợi Tử Loan thành thân nàng nói có tốt không.”

Thái Thường trầm mặc, ngước đôi mắt nước mắt lưng tròng nhìn chàng: “Thượng thần, không phải là chàng ghét bỏ ta tiên thuật không tinh sau đó cùng với bà trẻ lập bẫy lừa gạt ta chứ? Nếu ta một mình đi tu tiên, chàng lại bắt đầu cùng các nữ tiên gia làm loạn thì có phải ta rất thảm không?”

“…” Khóe môi Hào Hành run run: “Bản điện bảo đảm với nàng, sau khi nàng đi bản điện nhất định sẽ nhớ nàng, tuyệt đối không sinh chân tình mập mờ với các nữ tiên tử khác. Mà các chư tiên biết rõ bản điện vừa ý nàng, đều nhìn bản điện với ánh mắt chỉ trích, chỉ sợ là không có nữ tiên tử nào dám tìm đến bản điện đàm luận thi từ, ca phú, nhân sinh triết học đâu.”

“Dặn dò đủ chưa?”

Tiên mẫu nhíu mày thúc giục: “Thái Thường, mau cùng bản giá trở về thôi! Thuật tu hành của con đến nay đã bắt đầu muộn rồi. Ngẫu thần điện cũng mời về cho, gần đây Đông Hải không thái bình, bản giá tin rằng giờ phút này quân thượng sẽ vạn phần cần chúng tiên gia Thủy sinh tộc của ngài hết sức tương trợ.”

Hào Hành nhìn một cái, buông Thái Thường ra, chạm chạm chóp mũi của nàng mới nói: “Đi thôi Thái Thường, bên đó không có thúc công phiền phức của nàng, bản điện tương đối an tâm, chờ nàng trở về bản điện lập tức cùng nàng thành thân.”

Thái Thường lắc lắc đầu, ôm Hào Hành khóc: “Chỉ là ta cảm thấy sau khi tiểu tiên ta đi chàng sẽ bắt cá hai tay, nhất định sẽ bắt cá hai tay!”

“Vậy nàng cố gắng tu tiên! Trở về sớm một chút để xem bản điện có bắt cá hai tay hay không!”

“Dạ!”

“Thái Thường… Tự chăm sóc cho mình, đừng có tham ăn .”

“Ừm.”

Thái Thường lau nước mắt, đưa gò má tròn trịa qua: “Ta phải đi rồi, cho chàng hôn thêm một cái.”

Hào Hành cười cười khom người hôn hôn gương mặt nàng, cũng đem gương mặt của mình đưa qua: “Vậy bản điện cũng cho nàng hôn một cái.”