Thượng Thần, Ngài Hạ Lưu!

Chương 30: Nàng sẽ mãi mãi hạnh phúc . .




Sau đó Hào Hành uống vài ngụm mật hoa đào, lại đưa cho Thái Thường nửa ngụm, không khí vừa vặn, ôm Thái Thường ở trên giường lăn qua lăn lại, sư tử đang đang định mở miệng nhào vào con dê, nghe ngoài điện có người nóng lòng gọi: “Thái Thường tiên tử! Thái Thường tiên tử! Người ngủ chưa?”

Hào Hành đối với tiểu đồng không tinh mắt đi quấy rối niềm vui của thượng thần trong phòng có vẻ không ưa, che Thái Thường miệng nói: “Nàng ngủ rồi, có chuyện gì ngày mai tới báo!”

“A! Nàng ấy ngủ là tốt rồi! Ngẫu điện, tiểu nhân tới tìm ngài!”

Hào Hành: “@# $%. . . &*!”

Thái Thường kéo chăn lên đỏ mặt rúc đầu vào trong, đẩy chàng: “Chàng đi nhanh đi… kẻo có người nghe thấy, đi nhanh trở lại là được rồi…”

Hào Hành nổi cáu khẽ nguyền rủa một tràng, kéo miệng nàng lộ ra rồi hôn một lượt, mới chịu sửa tiên bào cẩn thận bước đi ra ngoài.

“Chẳng lẽ các ngươi không biết đêm nay bản điện cùng Thái Thường tiên tử – - lại là ngươi?”

Hào Hành nheo mắt nhìn vị khách không mời mà đến, dứt khoát an vị trên bậc trước điện cười nói: “Lúc nãy gọi bản điện ra, bản điện cảm thấy là Đế Quân ngài cố ý .”

Ti Cầm mím môi cười nhạt: “Đúng, là cố ý. Không muốn để nàng dính dáng với ngươi quá nhiều, lầm đường trọng sinh.”

“Nghĩ đến ngài tiên cấp ở trên, nếu không bản điện thật sự muốn liều sống chết với ngài.”

Hào Hành giận dữ với Ti Cầm: “Không phải ngày xưa ngài ham tiên cấp, mới uổng phí tấm chân tình của Mịch Trăn sao. Hôm nay ngài có tư cách gì tới yêu cầu bản điện không được dính dáng tới nàng?”

“Ngươi biết rõ …” Ti Cầm bật cười: “Mịch Trăn vãng sinh, có thể hồn của nàng chưa chết, sống nhờ trên người Thái Thường. Giải thích rõ chưa?”

Hào Hành phất tay áo: “Ta để ý rõ điều này làm gì!”

“Nếu muốn Thái Thường còn sống, nhất định phải làm cho nguyên thần Mịch Trăn trở về vị trí cũ, cùng nàng hợp hai thành một.” Ti Cầm nhíu chặt lông mày: “Thái Thường vốn không có sinh mạng, nàng ấy bất quá là một bộ phận của Mịch Trăn, cùng với Mịch Trăn trưởng thành thành tiên gia, bây giờ Thái Thường chính là Mịch Trăn khi còn bé! Vốn các nàng chỉ là một người thôi!”

“Nói láo!” thanh kiếm sắc trong tay Hào Hành trồi lên: “Xem ra bản điện thật sự phải cùng Đế Quân tranh tài mấy trăm hiệp, bản điện thấy ngài vì nhớ nhung mà thành bệnh nhập ma chướng rồi!”

Ti Cầm lắc đầu: “Hào Hành, ngươi chỉ sợ thôi. Ngươi sợ một khi hồn phách của nàng trở về vị trí cũ, trái tim Thái Thường sẽ lại không thuộc về ngươi.”

Tay nắm trường kiếm phút chốc run lên, Hào Hành buồn cười nói: “Sợ? Bản điện không sợ! Mặc dù sự thật có như ngài nói, chỉ e đến lúc đó cũng là ngài sợ nàng căn bản sẽ không cùng ngài bên nhau!”

“Tám trăm năm Hào Hành, ” Mắt Ti Cầm khổ sở khôn xiết: “Mịch Trăn còn có thể trở về… Mấy ngày nay nàng ấy lơ lửng không yên, đang chờ nguyên thần trở về vị trí cũ… Ngươi là thượng thần, biết rõ hồn phách không được trở về vị trí cũ là tình huống nào, khi đó chẳng những Mịch Trăn uổng phí kết thúc, ngay cả Thái Thường cũng sẽ qua đời… Cho dù kết cục thế nào, ta cũng cầu xin ngươi…”

***

“Thượng thần? Chàng đã về rồi!”

Thái Thường bọc chăn trượt xuống thấy Hào Hành cười gật đầu tiến đến đóng kỹ cửa, đi qua: “Là người phương nào gọi chàng đi ra ngoài? Có chuyện gì sao?”

Hào Hành ngắm khuôn mặt trắng trắng tròn tròn thì lắc đầu: “Không có ai, chỉ là thiên binh giữ cửa tra tiên bài của bản điện.”

“A! Thế có phải bọn họ phát hiện ra chuyện chàng đổi lệnh bài? Chàng có muốn trốn về trước mấy ngày rồi lại đến không?”

“Không đâu ! Bản điện mẫn tiệp, mới nói mấy câu đã che đậy.”

“Hắc hắc, vẫn là đầu óc thông tuệ tốt! Nếu đổi lại ta nhất định đã sớm lộ ra!” Thái Thường nắm tay chàng: “Ai nha, chàng mặc không nhiều áo đã chạy đi mất, tay lạnh thế này, ta giúp chàng.” Phù…Phù…

Hào Hành chỉ cười nhìn nàng nghiêm túc chà xát tay mình, thổi vào đó chút hơi ấm.

“Thái Thường… Có đôi khi, ta hận ta không sớm nhận ra nàng một ngàn năm.”

“Dạ?” Thái Thường nghe không hiểu, cười ngây ngô: “Chậm thêm một ngàn năm cũng không sao mà, ta lại chạy không được, không phải đã ở đây chờ chàng thế này sao?”

Ban đêm Thái Thường tựa vào ngực chàng ngủ yên bình, Hào Hành lại không ngủ được. Nghe nàng nói mê trong giấc mơ cùng người ngoài tranh giành hạt sen, liền ôm nàng chặt hơn.

“Thái Thường… Gã thúc công của nàng nói đúng, bản điện chính là sợ… Sợ nàng tỉnh lại, chỉ mấy tháng ngắn ngủi bên bản điện sao có thể sánh hơn ngàn năm của nàng và hắn đây? Đợi lúc ngày nàng trở về, nàng có thể giữ lại một chút, dù chỉ là một chút quyến luyến đối bản điện hay không?”

Trước khi bình minh, Hào Hành ra khỏi cửa diện, đem thiết hạ huyền chướng giải khai.

Thái Thường rời khỏi giường, thấy Hào Hành cười híp mắt đang ngồi đối diện nhìn nàng, liền cúi đầu nghía vạt áo mình một cái. Gì? Nàng ăn mặc chỉnh tề, xem ra đêm qua chàng không giở trò lưu manh.

“Thái Thường tiểu tiên, đêm qua không phải nàng oán hận bản điện không cùng nàng đi xem ‘cây lắc lư’ của thúc công nàng sao? Hôm nay bản điện dẫn nàng xem được không?”

“Được được!” Thái Thường bước nhanh nhảy xuống giường, lau mặt đến cạnh chàng: “Hắc, kỳ thật ta vốn định cùng chàng đi xem .”

Hào Hành gật đầu, kéo tay nàng nắm chặt đi ra cửa.

“Thượng thần, cây lắc lư chỉ có ở Bắc Cực sao? Nghe có vẻ thú vị, hay chúng ta chặt một gốc mang về được chứ?”

“Không hay lắm, thế gian chỉ vẻn vẹn có một cây, do Huyền Hoàng và Địa Mẫu sau khi chết hóa thành liền cành với nhau, đứng dưới táng cây này nam nữ nhất định phải dắt tay mới không té ngã.”

“Đúng, vậy thì dắt tay, dắt tay!” Thái Thường như có điều suy nghĩ mà đáp lời, nhìn bóng cây lờ mờ hiện ra trước mắt, tim đập không còn quy luật: “Thượng thần, ta có chút hoảng hốt, dường như ta không thích xem cây lắc lư…”

Hào Hành đứng lại nhìn nàng nhíu chặt lông mày, thử dò độ ấm của trán nàng: “Hoảng hốt? Ở đâu không thoải mái à?”

“Không phải… Chỉ là…” Thái Thường xoa xoa từng cơn đau đầu: “Ta luôn cảm thấy trước kia đã từng thấy qua cây đó. Ta còn nhớ có người hung hăng gạt tay ta, sau đó ta liền rơi rất thảm… Có thể là đã nằm mơ… Nhưng nỗi đau lòng đó đến bây giờ ta cũng có thể cảm giác được.”

“Sẽ không sẽ không!” Hào Hành kéo nàng ôm vào lòng: “Sẽ không còn người gạt bỏ tay của nàng, sẽ không còn !”

Nước mắt Thái Thường tụ lại, níu lấy tà áo: “Nhưng ta nhớ rằng… Người ta hất tay ta ra là người rất tuyệt tình, rất tuyệt tình. Hình như ta có vẻ buồn rất lâu, đáng tiếc ngay cả đứng dậy ta cũng không làm được. Nghĩ đến những việc này lập tức trong đầu rất khó chịu, đầu óc ta ngốc nhưng cân nhắc rất rõ, thậm chí còn cảm thấy phải ngăn lại…”

“Thái Thường… Thái Thường…” Hào Hành đau lòng gọi tên nàng: “An tâm đi ! Chờ đến ngày đó, người nọ vĩnh viễn sẽ không làm nàng khó chịu nữa. Hai người cuối cùng sẽ đoàn tụ, hạnh phúc mãi mãi, sẽ không còn phải khóc…”

***

Trước khi ngủ, Thái Thường vào trong kéo chăn mền, chừa cho chàng chỗ trống: “Thượng thần… Đầu ta đã không còn đau, chàng lên ngủ đi, đừng nhìn ta chằm chằm nữa.”

“Ừ.” Hào Hành cười rồi chạm một cái lên chóp mũi nàng: “Bản điện sẽ đi ngủ, muốn ngắm nàng cho kỹ, chỉ sợ về sau không còn nhìn thấy .”

“Hắc…” Thái Thường thẹn thùng rụt đầu lại: “Ta mập như vầy, trắng như vầy, làm sao chàng không nhìn thấy ta.”

Hào Hành chỉ cười không đáp, hôn trán nàng, “Mau ngủ đi, Thái Thường.”

Ta không sợ không trông thấy nàng mà chỉ sợ nàng sẽ không trông thấy ta.

***

“Ti Cầm Đế Quân.”

Ti Cầm nghe tiếng gọi, quay đầu lại chạm mặt chỉ là một chiêu kiếm xẹt qua, đem lồng ngực của Ti Cầm xé rách một đường.

Hào Hành thu kiếm, lạnh lùng trừng mắt nhìn Ti Cầm: “Hi vọng ngài không làm bản điện hối hận.”

“Hào Hành… thật xin lỗi…” Ti Cầm một tay chống đất, che lại tâm mạch giữ chàng lại: “Nhưng ngươi cứ đi như vậy… Dù hồn phách Mịch Trăn trở về vị trí cũ, bản quân nghĩ… Nàng ấy cũng sẽ muốn gặp mặt giải thích với ngươi … Dẫu sao những ngày này bên ngươi, có lẽ nàng cũng có chút tình cảm với ngươi…”

Hào Hành không nói, chỉ lo xoay người rời đi.

Ti Cầm vuốt miệng vết thương đứng lên, nhịn đau nói: “Tám trăm năm trước bản quân phạm sai lầm, tuyệt sẽ không tái phạm! Ngươi hãy yên tâm!”

Bắc Cực đã đóng băng trái tim Hào Hành. Chàng không nói gì thêm, chỉ hướng về nơi rộng lớn mà bước.

Sau một khắc, e là sau một khắc sẽ lập tức hối hận …

Tia nắng ban mai chiếu xuyên qua cung điện, Thái Thường duỗi lưng mỏi đứng lên, mơ mơ màng màng gọi một tiếng: “Thượng thần… Ta đói bụng… Chàng gọi tiểu tiên nga làm chút gì mang tới cho ta được không?”

Cung điện vắng vẻ không tiếng trả lời, Thái Thường dụi mắt, bốn phía không gặp bóng dáng Hào Hành, liền để chân trần xuống giường tìm một vòng.

“Thượng thần? Thượng thần!”

Nàng gọi vài tiếng vẫn không có ai trả lời, mở cửa điện nhìn trên mặt tuyết không một dấu chân. Thái Thường bước ra, lòng bàn chân chạm vào băng lạnh lẽo như lòng nàng, cái lạnh làm cho nàng muốn rơi lệ.

Bầu trời bay tới nửa đám mây, có một hàng chữ do Hào Hành tự viết: “Đừng lạc đừng quên, đừng mong đừng nhớ…”*

Ba trăm năm sau…