Thương Thiên

Chương 36: Lão nhân truyền kinh




Ngày hôm sau...
Lệ Vân tỉnh dậy từ sớm. Lão thấy Nhạc Phàm đang ngồi đả tọa sát vách tường nên không quấy rầy mà ngồi trên mặt đất nghĩ ngợi điều gì đó…
Sau một lúc, Nhạc Phàm đột nhiên mở to mắt nói:" Ngục tốt đến rồi!"
Lệ Vân nghe vậy liền rùng mình. Lão biết một hồi nữa ngục tốt sẽ đưa cơm tới, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: "Ngươi sao mà biết được?"
Nhạc Phàm đương nhiên không nói là do tinh thần lực của bản thân cảm ứng được, vì vậy chỉ nói bình thường: "Vãn bối nghe được tiếng bước chân, sự nặng nhẹ trong tiếng bước chân của ngục tốt giống với hôm qua."
Lệ Vân càng ngạc nhiên nói: "Ta cũng là người luyện võ, mặc dù võ công bị phế, nhưng tai mắt cũng linh mẫn phi thường, nhưng ta sao không nghe được âm thanh gì vậy!?"
Nhạc Phàm không trả lời ……
Sau một lúc quả nhiên có một tên ngục tốt đi tới, đưa cơm vào, rồi hắn không nhịn được nói: "Ăn cơm đi. Mẹ nó chứ, bọn tù phạm các ngươi đều được ăn ngon như vậy, thật không biết bề trên nghĩ gì nữa."
Nhạc Phàm đi tới nhận lấy, nhìn thấy quả nhiên có rau thịt, còn có cả trứng gà nữa, so với lúc ăn cơm ở nhà có thể nói là tốt hơn rất nhiều.
Lệ Vân cầm lấy tô cơm lớn, liền bắt đầu ăn dữ dội, giống như là vài ngày rồi không hề được ăn vậy. Tên ngục tốt chửi rủa vài ba câu rồi cũng không nói gì nữa, lẳng lặng thu hồi bát cơm của ngày hôm qua rồi nhanh chóng rời khỏi.
Lệ Vân ăn được một lúc, phát hiện Nhạc Phàm hiện tại vẫn đang nhìn bát cơm, hiếu kỳ nói: "Ngươi sao còn chưa ăn, để nguội sẽ mất ngon đấy, yên tâm, không có độc đâu."
Nhạc Phàm nói: "Vãn bối nghĩ là nếu sung quân từ nay về sau mỗi bữa đều được ăn ngon như vậy, vãn bối có phải là không nên đi một mình hay không. Ách, không bằng vãn bối gọi cả phụ thân đi cùng luôn."
"Khục....Khục....Khục.....Khục..." Chỉ một câu nói, thiếu chút nữa đã khiến cho Lệ Vân phun hết những gì vừa mới ăn ra.
"Khục …… ta nói… khục khục …… ngươi cũng thật là lập dị a…… Bởi vì chúng ta là trọng phạm, cho nên mới có thể được ăn thức ăn ngon, làm binh sĩ sao có thể được ăn ngon như vậy. Hơn nữa ngươi cũng đừng xem đãi ngộ này như là điều được hưởng thụ."
Thấy Lệ Vân sặc sụa như vậy, Nhạc Phàm khẽ nhếch khóe môi nói: "Vãn bối chỉ là nói thế thôi, chứ đối với vãn bối mà nói, không gì có thể so sánh được việc có thể hưởng thụ sự tự do tự tại." Đây là lần đầu tiên vào đây mà Nhạc Phàm có vẻ tươi cười như vậy.
"Xem ra công phu của ngươi cũng rất lợi hại, vừa rồi từ xa như vậy mà có thể nghe được tiếng bước chân. Sư phụ ngươi là ai?" Sau khi ăn xong, Lệ Vân nằm thẳng người trên đống rơm khô an nhàn lấy tay xoa bụng, bộ dạng rất có vẻ hưởng thụ.
"Vãn bối biết bản thân chưa đủ mạnh, vãn bối không có sư phụ, từ nhỏ đều do phụ thân rèn luyện, đến lúc trưởng thành thì tự bản thân rèn luyện." Nhạc Phàm thật thà trả lời.
"Ồ!" Lệ Vân hơi bối rối nói: "Ngày hôm qua thật sự cám ơn ngươi đã nghe ta lảm nhảm suốt một đêm. Lâu rồi không ai cùng ta nói chuyện, cho nên khi bắt đầu là ta không thể dừng lại được, ha ha."
"Không có gì." Nói xong, Nhạc Phàm lại bắt đầu tiếp tục đả tọa tu luyện.
Đêm qua khi đả tọa thì Nhạc Phàm phát hiện thương thế của bản thân chẳng những đều đã khôi phục hoàn toàn, hơn nữa trong cơ thể đạo tử sắc nguyên khí cũng trở nên dày đặc, hơn nữa tinh thần lực cũng có thể dần khống chế nó vận hành, mặc dù rất chậm nhưng cũng đã bị hắn khống chế hoàn toàn.
Nhớ lại tình huống lúc đó, Nhạc Phàm mới hiểu ra. Bởi vì lúc ấy hắn tức giận dị thường cho nên mới xuất hiện tình huống như vậy. Nhạc Phàm liền vui vẻ xóa tan hết những nghi hoặc mà tập trung tu luyện.
Im lặng một lúc, Lệ Vân đột nhiên từ đống rơm đứng dậy, đi đến song sắt bất ngờ nói: "Tiểu huynh đệ, ta muốn nhờ cậu giúp ta giữ một vật." Vẻ mặt lão thay đổi, không còn vẻ chán nản như lúc đầu mà trở nên thật sự nghiêm túc.
Nhạc Phàm giật mình, dừng việc tu luyện nói: "Tiền bối nói trước, rồi vãn bối sẽ quyết định ."
Lệ Vân gật đầu đáp: "Ta thấy cậu là người trọng chữ tín, cho nên ta mới nhờ cậu giữ giùm ta. Ta hy vọng cậu có thể giúp tìm ra người thân của ta, đưa thư của ta cho bọn họ. Coi như lão nhân này phó thác cho cậu vậy." Tiếng nói có vẻ có vẻ thê lương vô lực.
Nhìn vị lão nhân cô độc khốn khổ trong mắt tràn đầy vẻ kỳ vọng, Nhạc Phàm cảm thấy thương tâm, nhẹ nhàng gật đầu đáp: "Sau khi thụ hình trở về, vãn bối sẽ tìm kiếm giúp tiền bối người thân của người. Dù cho chân trời góc biển, vãn bối nhất định tìm cho bằng được. Nếu vãn bối có chết đi thì cũng sẽ phó thác cho những người mà vãn bối tin tưởng nhờ họ tiếp tục. Nếu người thân của tiền bối đều đã chết, vãn bối sẽ mang đốt thứ đó cho họ." Từng chữ rõ ràng mạnh mẽ tràn đầy sự kiên định.
Lệ Vân nghe vậy, nước mắt bất giác ứa ra. Tâm nguyện nhiều năm nay của lão cuối cùng cũng giao phó xong, trong lúc nhất thời kích động phi thường, những nếp nhăn trên khuôn mặt lão đều giãn cả ra. Lão cao hứng nói: "Cám ơn! Cám ơn ……"
Sau một lúc cao hứng, Lệ Vân từ từ bình tĩnh lại. Lão im lặng một lúc rồi nói: "Tiểu huynh đệ, kỳ thật ta biết mình không còn khỏe nữa……"
Nhạc Phàm gật đầu đáp: "Trong cơ thể tiền bối khí tức hư nhược, bệnh tật nhiều năm qua sắp sửa phát tác, vãn bối có thể cảm giác được tính mệnh của tiền bối dần dần mất đi."
Lệ Vân sửng sốt, lập tức cười khổ nói: "Không nghĩ là tiểu huynh đệ còn biết y thuật. Cậu nói không sai, ta lẽ ra đã chết mấy năm trước, nhưng vẫn còn có tâm nguyện phải làm, cho nên ta vẫn kiên trì tiếp tục sống tới bây giờ, hy vọng có thể thấy mặt người thân lần cuối.
Nhưng ta gần đây cảm thấy mình sắp không qua nổi nữa. Không nghĩ được lúc này lại có cậu bên cạnh ta, có lẽ đây là ý trời đã an bài rồi."
Tiếp đó lão lấy từ trong ngực áo ra một vật, bên ngoài được bọc bằng giấy dầu, đưa cho Nhạc Phàm nói: "Đây là di thư mà ta dùng máu để viết lên, nếu cậu gặp người nhà của ta thì nhờ cậu giao lại cho họ, nói với họ cho ta xin lỗi họ."
Sau khi đưa di thư, Lệ Vân lại gần hắn nhẹ nhàng nói cho hắn nghe đó là vật gì ……
"Cái gì?!" Nhạc Phàm nghe xong trong lòng vô cùng chấn kinh, hỏi: "Tiền bối vì sao mà không nói cho người thân của người biết."
Lệ Vân cảm khái nói: "Ta cả đời này cảm thấy xấu hổ với họ. Ta bây giờ chỉ muốn họ có một cuộc sống yên bình hạnh phúc. Đây là tâm nguyện lớn nhất của ta, cho nên hy vọng cậu không nói cho bọn họ biết bí mật này."
Nhạc Phàm gật gật đầu, trong mắt hắn, cuộc sống yên bình mới là lựa chọn tốt nhất.
"Tiểu huynh đệ, ta cũng có một vật muốn đưa cho cậu, có lẽ đối với cậu sẽ hữu dụng." Lệ Vân nói với Nhạc Phàm.
"Năm đó ta cứu một đại hòa thượng trong tay đám tặc khấu. Lão cũng là một trong những người giang hồ đứng lên tiêu diệt uy khấu. Lão chính là La hán Đạt Ma đường của Thiếu Lâm tự. Lão không muốn nhắc tới pháp danh của mình, mà chỉ nói mình là một tội nhân. Bởi vì lúc ấy thương thế của lão quá nặng, hơn nữa tâm mạch đã ngừng đập, cho nên ta không thể đưa lão đi cứu chữa.
Lão trước khi chết đưa cho ta một pho tượng Phật bằng ngọc, chính là tín vật do Đạt Ma tôn giả sư tổ của bọn họ lưu lại. Lão phó thác cho ta giúp lão đem nó trở về Thiếu Lâm tự. Lúc ấy ta thấy lão cố chấp như vậy nên đành phải đáp ứng. Chỉ là lúc bấy giờ chiến hỏa không ngừng, ta không thể dứt ra được. Chờ đến sau khi ta trở về kinh đô thì đã xảy ra một loạt biến cố như vậy, cho nên đến tận bây giờ ta vẫn chưa có khả năng hoàn thành di nguyện của vị đại sư kia, trong lòng cảm thấy xấu hổ vô cùng! Ta hy vọng khi cậu ra khỏi đây, đem tượng ngọc Phật hoàn trả lại cho Thiếu Lâm tự, giúp ta hoàn thành lời hứa năm đó. Ta sẽ nói cho cậu biết địa điểm cất giữ ngọc Phật, cậu phải nhớ thật kỹ đó …….
Năm đó, vị đại sư kia trả ơn bằng cách cho ta một thiên kinh văn. Ta đã không thể hoàn thành phó thác của lão, thì ta cũng đem thiên kinh văn này truyền lại cho cậu, xem như là vị đại sư kia báo đáp cho cậu vậy.
Đoạn kinh văn là do khi vị đại sư ấy ở Thiếu Lâm tự, trong lúc đọc kinh thư trong Tàng Kinh Các, vô tình phát hiện một thiên "Kim Cương kinh". Loại kinh thư này có sự khác biệt so với Kim Cương kinh lưu truyền trong thế gian. Tên đầy đủ của bộ kinh thư này là "Kim Cương Kinh Chi Long Cực Cửu Biến", chính là một môn ngoại gia công phu cực kỳ lợi hại. Năm đó ta tu luyện mới đến tầng thứ hai đã có thể trên chiến trường giết địch vô số, có thể thấy được môn ngoại gia công phu này quả thực không hề tầm thường.
Công phu này tịnh không có phương pháp tu luyện cụ thể, hoàn toàn là dựa vào lĩnh ngộ của bản thân. Mặc dù thiên kinh văn này rất đơn giản, nhưng chữ nghĩa lại thập phần thâm ảo, ta nghiên cứu nhiều năm cũng không thể lĩnh ngộ được ảo diệu trong đó. Nửa trước của kinh văn chính là ba mươi hai câu câu kệ "Kim Cương kinh", nhưng nửa sau văn tự mới lạ khó nhận ra, câu văn đọc ra lại rất không thuận, ta cơ bản không thể hiểu rõ được.
Thời gian của ta bây giờ không còn nhiều, cho nên ta hy vọng cậu chăm chú nghe ta niệm, tận lực mà nhớ kỹ, có thể nhớ được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu, không được cắt ngang khi ta đang đọc ."

Trở nên mạnh hơn vẫn là mục tiêu theo đuổi của Nhạc Phàm, khổ nỗi là bản thân hắn vẫn chưa tìm ra được công pháp tu luyện, cho nên đến giờ cũng chỉ có thể tự mình tìm kiếm mò mẫm. Nghe thấy pháp môn tu luyện ngoại gia công phu, lúc này trong lòng hắn kích động phi thường, đây thực sự đây đúng là những gì hắn cần. Vì vậy Nhạc Phàm nhẹ nhàng gật đầu, dụng tâm ghi nhớ.
"Đắc thủ công phu thiết mặc nghi, nghi tâm nhược khởi tiện đồ mê. Hành hành trực thướng sơn đầu khứ, liễu mị hoa minh ngộ tự kì. Tác thiện như đăng bách xích can, hà lai dung dịch thượng lai nan. Trực tu cần lực hành công quá, nhân thú kỉ hi yếu tế tham. Tấn tốc quang âm bất khả lưu, niên niên chích kiến thủy đông lưu. Bất tín thí bả thanh lăng chiếu, tích nhật chu nhan kim bạch đầu Phật thuyết ba la mật diệu kinh, tiền vô thiên cổ hậu vô kim. Chú thành nhân quỷ tề siêu độ, công đức như thiên mạc bỉ luân. Tu thân cửu cực biến long ngâm, kim thân ngã ngữ chứng thiên địa."
Sau khi yên lặng niệm xong hơn một ngàn chữ, thấy Nhạc Phàm đang nhắm mắt lại yên lặng ghi nhớ, Lệ Vân thở dài một hơi thoải mái, sắc mặt lộ ra vẻ hồng nhuận.
Nhạc Phàm ngồi bên cạnh yên lặng ghi nhớ cũng như lĩnh hội ý nghĩa thâm sâu trong đoạn kinh văn. Cho đến lúc ghi nhớ mười câu cuối cùng thì lông mày càng lúc càng nhíu lại, cuối cùng Nhạc Phàm mở hai mắt nói: "Vài câu cuối cùng của đoạn kinh văn này vãn bối không thuộc lắm, nhưng tất cả đều nhớ rất rõ."
Lệ Vân nghe vậy trong lòng vô cùng kinh ngạc, hơn một nghìn chữ của "Kim Cương Kinh Chi Long Cực Cửu Biến" lão phải mất hơn một tháng mới có thể hoàn toàn nhớ kỹ, không nghĩ là Nhạc Phà chỉ là nghe lão mặc niệm một lần là có thể nhớ kỹ tất cả. Mặc dù vài câu cuối cùng không được thuộc cho lắm, nhưng nhớ kỹ đến mức độ này, sao không khiến cho lão cảm thấy giật mình chứ. Lão sững người nhìn Nhạc Phàm, miệng không ngừng lẩm bẩm nói: "Thiên tài, thật sự là thiên tài mà!"
Nhạc Phàm tịnh không cần biết mình có phải là thiên tài hay không. Từ khi bắt đầu tu luyện tinh thần lực, hắn phát hiện thấy não bộ của bản thân càng lúc càng linh mẫn, cho nên ghi nhớ ngàn chữ đối với hắn mà nói không có gì là khó khăn cả. Nhạc Phàm lại nhắm mắt, yên lặng tiếp tục đọc thuộc lòng, sau một lúc hắn mới nói: "Vãn bối đã nhớ kỹ rồi, sẽ không bao giờ quên được."
Lệ Vân phục hồi lại tâm tình, chậm rãi nói: " Bản 'Kim Cương Kinh Chi Long Cực Cửu Biến' này phải tự mình lĩnh ngộ, ta cũng không thể dạy cho cậu điều gì. Bất quá ta hiểu được mấu chốt chính là ở mười câu kinh văn cuối cùng. Năm đó ta cũng chỉ lĩnh ngộ được nửa đầu tiên của đoạn kinh văn này, chính là 'Luyện Thể Tu Thân', 'Đoán Cân Luyện Cốt', 'Kim Thân Hộ Thể', mà ta chỉ tu luyện đến 'Đoán Cân Luyện Cốt' là không tiến thêm được nữa. Cho nên mười câu kinh văn sau cùng, hy vọng cậu có thể lĩnh ngộ được nó, xem như giúp ta hoàn thành chút tiếc nuối nhỏ này."
"Lệ gia gia yên tâm, con sẽ lĩnh hội được."
Nghe Nhạc Phàm xưng hô như vậy Lệ Vân tâm thần chấn động, vẻ mặt mơ màng lẩm bẩm nói: "Gia gia! Hắn gọi ta là gia gia ư?"
"Đúng vậy, Lệ gia gia." Nhạc Phàm khẳng định.
"Ha ha ……" Lệ Vân cười to nói: "Ta cũng có người thân rồi, không nghĩ là trước khi chết ta lại có người thân bên cạnh, ha ha ……"