Thượng Tiên, Nàng Dám Trốn?

Chương 20: Say rồi




" Tiểu Hi... Đừng sợ... Tôi đến rồi"

Hắn nói cơ hồ như dùng hết sức lực.

Vậy mà bên trong....

Cẩn Thần Hi ôm vai bá cổ Tống Lam Quân, một tay cầm chai rượu mạnh đưa lên tu một hơi dài, còn hát mấy câu linh tinh vớ vẩn gì đó.

Thấy hắn, cô cười rực rỡ.

" Mặt nạ... anh đến rồi sao? Hì hì... lại đây uống rượu, tôi chưa bao giờ... uống loại rượu nào ngon như vậy a..."

Vừa nói còn theo tiếng ợ nhẹ, Tống Lam Quân vỗ vỗ vai cô.

" Không sao chứ"

" Không sao... anh đẹp trai à~"

Tống Lam Quân nhìn hắn, trên quần âu một chỗ bị rách còn kèm theo máu tươi, dưới mắt còn có quầng thâm. Bộ dáng bôi nhếch không tả nổi.

" Thái tử Long tộc đây ư? Lại gặp nhau rồi"

" Về thôi"

Hắn ôm cô đặt lên vai, cật lực bỏ qua sự có mặt của Tống Lam Quân. Hiện giờ hắn đang bị tổn hao nguyên khí, đối mặt với Ma Vương e là không ổn.

Thấy hai người dời đi, hắn nhếch khóe miệng, biến trở về hình dáng cũ:

Cả người mặc đồ đen, mũ trùm đầu đen, cả người tỏa ra âm khí rõ rệt.

" Tốt lắm... Lãnh Hoa nhãi ranh"

Ba người thủ hạ đồ đen đó nhìn Ma vương không tin nổi.

" Người tha cho chúng thật sao? Uống máu của Long tộc giúp ngài gia tăng tuổi thọ cùng năng lực mà"

" Ta tự có trù tính riêng"

Giọng nói ấy không hề cuốn hút như khi còn hình dáng con người mà đầy quỷ dị.

***

Lãnh Hoa cõng cô ra khỏi hộp đêm trong tình trạng nửa say nửa tỉnh. Ra ngoài công viên gần đó hắn mới kiểm tra xem trên người cô có vết thương nào không. Sau đó đem âu phục trên người khoác lên vai cô, bao bọc thật kĩ.

Hắn thật muốn đem cô nhốt vào nhà, không cho đi đâu!

"Món nợ hôm nay ta từ từ tính với nàng!

Thứ nhất dám ăn mặc hở hang ra ngoài đường.

Thứ hai dám đi tìm trai bao? Gan thật lớn!

Thứ ba dám uống say để tên đó có cơ hội nhìn thấy bộ mặt đáng yêu như vậy!

Cẩn Thần Hi sau này nàng chết chắc rồi..."

Cẩn Thần Hi nghe không hiểu hắn nói gì chỉ dám làm bộ mặt biết lỗi. Cô cúi đầu xuống thật thấp...

Mỗi khi Thiên Đế trách phạt cô đều bày ra bộ mặt như vậy!

Lãnh Hoa thở dài, vai hơi trùng xuống rồi ôm cô cõng trên vai.

Hắn giờ không mang theo xe hơi, đành đi bộ về thôi. Hơn nữa, đi như vậy giúp cô thoải mái hơn là đạp mây về.

Cẩn Thần Hi nằm trên lưng hắn, tìm một vị trí thoải mái nhất mà chuẩn bị đánh một giấc. Hắn thấy cô lịm dần không nói linh tinh khiến người ta chú ý nữa nên cũng an tâm.

Trời mùa hạ sao sáng, đêm đã khuya nên trên đường đi hầu như không gặp ai cả. Bóng đèn đường trải dài, thỉnh thoảng có vài cái đã hỏng nên đường đi hơi tối.

Lãnh Hoa biết cô đã ngủ nhưng vẫn luôn miệng trách mắng.

" Thượng tiên thì sao chứ, còn vô dụng hơn đứa con nít, lại còn suốt ngày gây họa! Thê tử của ta thì sao chứ, sau này ta cũng đem nàng hảo hảo trừng phạt!"

Đột nhiên Lãnh Hoa khững người lại, gió đêm mùa hạ thổi nhè nhẹ qua mái tóc. Sao cảm thấy đã rất lâu rồi chưa được bình yên như vậy?

Hắn nhìn thân ảnh hai người qua một vũng nước mưa mà hơi khững lại một chút. Cẩn Thần Hi chưa ngủ mà mở đôi mắt to tròn nhìn hắn, cô ôm hắn rất chặt.

" Lãnh Hoa à..."

" Hử? Tôi không phải Lãnh Hoa. Nàng say rồi"

Má cô vẫn còn hồng hồng kèm theo làn da trắng noãn, một bộ đầy điềm đạm đáng yêu như mèo nhỏ.

" Ta không say"

Cái miệng nhỏ chu ra, đầy quả quyết!

" Nàng say rồi" Hắn thong dong cãi lại.

" Ta đã nói không say... Grừ~"

" Làm con gì vậy? Mèo gì mà dữ tợn vậy hả?"

" Là con hổ đó!"

" Nàng chắc chắn là say thật rồi. Nếu là bình thường làm sao mà đáng yêu như vậy được"

Đôi mắt hắn là một tầng nhu tình, đôi mắt ấy thật sáng, sâu tựa như biển cả lại êm đềm tựa mây trắng.

Không cãi lại được, cô lại rúc vào cổ hắn, thật ấm a~. Vai cũng thật rộng, sao cô ôm mãi mà không hết vậy...

Lãnh Hoa chỉ cảm thấy cô cứ đều đặn hô hấp bên cổ hắn như vậy rất ngứa ngáy, rất nóng...

Đang cảm thấy cô rất đáng yêu thì một bên tai đau nhói.

" A, nàng làm gì vậy? Sao lại cắn ta?"

" Lãnh Hoa chết tiệt, sao không xuống nhân gian tìm ta? Lần này phải đánh đòn thật đau. Ta vừa " đánh dấu" chàng, sau này thành người của ta rồi phải nghe lời ta. Rõ chưa?"

Nói rồi, cô lấy ngón tay chọt chọt lên má hắn, dí sát mặt hắn dặn dò.

Lãnh Hoa mặt đã đen thui nhưng vẫn gật đầu.

" Ngoan lắm"

" Đợi nàng tỉnh rượu rồi ta sẽ trả thù. Thật muốn đem mông nàng ra đánh đòn"

" Hở..." Cô nghe không hiểu, tưởng hắn đang nói chuyện cười nên cười ngây ngốc.

An ổn được một lúc, Cẩn Thần Hi lại ở trên vai hắn điên cuồng giãy giụa, một mực đòi xuống công viên chơi cầu trượt cùng đu quay.

Cô lảo đảo chạy đi, được một vài bước còn suýt ngã, miệng còn theo nụ cười lưu manh không chịu nổi.

" Cầu trượt a~ Nghe nói trượt rất thú vị! Lãnh Hoa, bế..."

" Tự trèo lên"

Hắn coi như không thấy cô một bên đòi làm nũng, tự nhiên bước tiếp ra ghế đá ngồi.

Cẩn Thần Hi không thấy có chỗ nào không phù hợp vẫn tự chơi một mình.

Lãnh Hoa giờ mới có thời gian rảnh vạch vết thương ở chân ra xem. Màu đen đầy âm khí tỏa ra kèm theo một chút máu tươi, nhìn cẳng chân rất kinh dị. Vết thương trông có vẻ rất đau đớn nhưng chỉ là ngoài da, điều trị dần sẽ khỏi.

Quả thật, đám người đó cũng thật lợi hại!

Đến hắn mà cũng đem đánh bị thương được...

Hắn nhìn cô nhóc ngây ngốc ngồi trêm đu quay. Không biết khởi động nhưng cũng không dám đòi hắn nên đành ngồi im buồn rầu.

Thật là...

Lãnh Hoa phất tay làm đu quay phát sáng còn kèm theo điệu nhạc du dương, giọng nói lạnh lùng.

" Uống rượu đến lú lẫn. Ngay cả phép thuật khởi động cũng quên"

Cẩn Thần Hi chơi chán không biết bị dây thần kinh nào đụng phải, điên cuồng làm phép biến tất cả công viên thành kẹo bông gòn.

" Ha ha.... mắc cười quá~ Kị sĩ biến thành kẹo rồi kìa, ta phải ăn"

Miệng Cẩn Thần Hi không khép nổi lại, cái miệng tham ăn chuẩn bị ăn mất đầu của kĩ sĩ uy nghiêm.

Không được rồi, cô đây đang phá phách của công a...

" Về nhà thôi"

Lãnh Hoa túm lấy áo cô làm cơ thể treo lơ lửng trên không trung, cật lực ngăn cản không để tên tội đồ này gây họa!

" Bỏ ta ra! Grừ... ta cắn đó... Bỏ ra đi mà đại ca, ta biết lỗi rồi, nhưng mà kẹo bông gòn không có tội mà..."

Hắn lại thở dài rồi...