Thượng Tiên Ngươi Thật Hư

Chương 127: Đền mạng




Dây xích xiết chặt đến phát đau, A Sơ kêu to “ngươi muốn làm gì, buông”

Hoắc Quân rút kiếm chỉ vào nữ nhân kia “ngươi mau buông nàng ra, nếu không ta sẽ không khách khí”

Nữ nhân cười lạnh một tiếng, toàn thân nổi cuồng phong, tóc tung bay tán loạn, khuôn mặt nhăn lại dữ tợn, há to miệng rống lên một tiếng, một chùm tia sáng màu đỏ từ trong miệng nàng phóng ta, nhanh chóng mở rộng như cánh quạt. Hoắc Quân không kịp né tránh, bị hồng quang đánh văng xa mấy trượng, phun ra mấy ngụm máu.

“Bản tôn cho ngươi bảy ngày, đưa sư huynh ngươi tới đây, nếu không nữ nhân này sẽ mất mạng”. Nữ nhân kia nói xong lại nổi cuồng phong, trên thạch bích xuất hiện một cánh cửa, cuốn Hoắc Quân ra ngoài. Cửa động nhanh chóng biến mất, địa động lại lâm vào im lặng, chỉ nghe tiếng gió như quỷ khóc bên tai.

Nữ nhân thở dài, mở to đôi mắt màu trắng nhìn A Sơ trên thạch bích, nghiến răng nghiến lợi “cùng là mẹ, hẳn ngươi hiểu được tâm tình của ta. Hai đứa con của ta đều bị người ta hại chết, ta lại bị nhốt trong địa động này, ngươi nói ta có đáng thương hay không?thật muốn…có người giống như ta”

“Bọn họ tới đây, ngươi tính làm gì?”

Nữ nhân cúi đầu cười, hít sâu một hơi giống như dùng toàn bộ khí lực phun ra hai chữ “đền mạng”

A Sơ cả kinh, chưa từng nghe nói Mộ Khanh hay Hoặc Quân đã liên thủ làm gì, mà nữ nhân này rốt cuộc là ai?A Sơ nghi hoặc hỏi “bọn họ không giết con ngươi, sao phải đền mạng?”

“Ha ha ha ha! Ha ha ha ha!” Nữ nhân không đáp, chỉ cười, thanh âm mang theo vô hạn tang thương, vừa buồn vừa hận

Nghĩ tới tình cảnh khi mới tiến vào, A Sơ lại hỏi “chữ và tranh trên thạch bích là do ngươi khắc đúng không?”

“Ta bị vây trong ao thiết, sao có thể khắc được”

“Là người giam ngươi ở đây đã khắc”

“Là nam nhân phụ lòng đã chết nhiều năm kia khắc” nữ nhân lập tức nổi bão.

A Sơ càng thêm tò mò, vì sao nữ nhân này bị vây ở đây?còn có đứa nhỏ đã chết của nàng và nam nhân phụ lòng nữa, chẳng lẽ chính là nam nhân đã vây nàng ở đây sao? người khắc trên thạch bích là ai? Bức tranh kia có ý nghĩa gì?

Nhất trần cốt vì tiên, nhị trần cốt vì ma. Lưỡng đạo chung tu hợp, thiên địa vô tranh.

Lưỡng đạo chung tu hợp, thiên địa vô tranh…

Chẳng lẽ có liên quan tới Ma giới?

A Sơ không hỏi tiếp, nữ nhân kia hận nam tử phụ lòng nàng thấu xương, nữ nhân kia pháp lực không thua nàng hơn nữa xích sắt này đã khóa lại tiên lực của nàng, nàng chỉ có thể bó tay. Nếu lúc này chọc nữ nhân kia nổi giận, chắc chắn hậu quả khó lường. Hơn nữa nàng muốn chờ Mộ Khanh trở về, còn phải chiếu cố Tròn Vo, nàng không thể bỏ chạy một mình.

Liên tiếp ba ngày sau, nữ nhân kia không nói tiếng nào, giống như vừa mới nhìn thấy nàng, khoanh tay cúi đầu, cho đến khi từ xa truyền đến thanh âm nói chuyện, nàng mới ngẩng đầu lên, mở to mắt nhìn chằm chằm về phía trước.

Hai tiếng bước chân chậm rãi tới gần, không lâu sau, Hoắc Quân xuất hiện đầu tiên, đi sau hắn là Mục Thanh. Hoắc Quân chỉ vào nữ nhân trong ao thiết, còn Mục Thanh liếc mắt nhìn A Sơ trên thạch bích. A Sơ kích động hô lên “Mục Thanh, ngươi không cần lo cho t”

Mộ Khanh còn thực sự hỏi “được”

Ách…bỏ mặc thiệt sao? chỉ nói thôi mà, có cần xem là thật vậy không?

A Sơ há mồm, vẻ mặt cầu xin, không biết có nên nói thật tiếng lòng của mình ra hay không.

“Không được!” Hoắc Quân rống to, “Ngươi tới, không phải cứu A Sơ sao!”

“Ta đến là vì nàng” Mục Thanh chỉ kiếm vào nữ nhân kia, ánh mắt lạnh băng, cao giọng nói “mặc kệ ngươi lợi dụng A Sơ để bắt ta đến là vì mục đích gì, nhưng ngươi dùng yêu pháp, ta sẽ thu ngươi”

“Hừ, đều là một lũ vô lương tâm”. Nữ nhân kia nghiến răng đáp trả, vung hai tay lên, chung quanh lại xuất hiện cuồng phong.

Mục Thanh cũng không yếu thế, kiếm trong tay lập tức phóng ra, đánh vào cuồng phong. Nữ nhân kia ngửa cổ rít lên, nhất thời thiên địa chấn động, rất nhiều viên đá liên tiếp bắn ra từ thạch bích. A Sơ vô cùng nôn nóng, trên đỉnh đầu có tiếng động, một khối đá lớn đang chậm rãi bong ra từng mảng.

“Cứu mạng! Cứu mạng! Ta không muốn chết, không muốn” A Sơ sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.

Hoắc Quân thấy Mục Thanh thờ ơ chuyên tâm đối phó nữ nhân kia, gấp đến độ dậm chân, vội phi thân lên. Nhìn thấy người đến cứu mình là Hoắc Quân chứ không phải Mục Thanh, A Sơ cảm thấy rất mất mát. Hoắc Quân bám vào thạch bích, một tay cầm lấy xích sắt, cố gắng tháo bỏ nhưng xích sắt này do nữ nhân kia biến thành, nào có dễ dàng phá bỏ. Đúng lúc này phía dưới vang lên tiếng hét thảm, chỉ thấy hai chân nữ nhân kia đã bị chém đứt, để lại một phần vẫn bị chôn sâu trong ao thiết, thân thể nhào về phía trước, vẻ mặt dữ tợn.

Nữ nhân kia phóng một chưởng đánh về phía Hoắc Quân, bắt lấy A Sơ,xích sắt cũng tự động buông ra. Nữ nhân kia ôm lấy A Sơ hạ xuống mặt đất, nhất thời chung quanh tạo một kết chướng ngân quang, người bên trong không nghe được bên ngoài, người bên ngoài cũng không nghe được bên trong. Mục Thanh điên cuồng cầm kiếm chém vào kết chướng nhưng chẳng gây ra chút hư hại gì, ngay cả khi bị cự thạch va chạm, kết chướng cũng chỉ trầy trụa chút xíu.

Nữ nhân kia cố chịu đứng đau đớn trên chân, chế trụ cổ A Sơ. A Sơ cảm thấy mình hít thở không thông, mở to miệng liều mạng hít thở. Nữ nhân kia nhẹ nhàng nói bên tai nàng “ngươi có biết bức họa trên thạch bích kia vẽ ai không?”

Bức tranh vẽ một nữ nhân, hai hài tử. Nữ nhân kia…

Nữ nhân cúi đầu cười cười, thanh âm khàn khàn “là ta, còn có hai hài tử, Mộ Khanh và Hoặc Quân”

A Sơ khiếp sợ không thôi, hai hài tử, Mộ Khanh cùng Hoặc Quân? Sao có thể?

Nữ nhân kia thở hổn hể, máu trào ra nơi khóe miệng, oán hận nói “hắn nói rất đúng, nữ nhân trời sinh chính là tai họa. Ngươi…ngươi khiến cho bọn hắn giết chết mẹ ruột của mình, ta là tai họa, ngươi cũng chính là tai họa”

“Không!” A Sơ liều mạng lắc đầu. Sao có thể? Mẫu thân của Mộ Khanh sao có thể là yêu ma? Nếu bọn họ là đứa nhỏ của nàng,sao nàng lại nói bọn họ đã chết, còn muốn bọn họ đền mạng?

Nhìn ra nghi hoặc của nàng, nữ nhân nhẹ giọng nói “hài tử của ta đúng là đã chết, bọn họ chết thì mới có thể chuyển thế chứ? Chính bọn họ tự giết mình cũng là giết hài tử của ta. Ta muốn báo thù, muốn làm cho bọn họ thống khổ cả đời. Cho nên ta muốn để bọn họ giết ta, đó chính là đại nghịch bất hiếu. Ngươi cũng đã thấy rõ rồi đó, nam nhân trên đời này không một ai tốt, đều là những kẻ phụ bạc”

“Ha ha ha ha!” Nữ nhân ngửa mặt lên trời cười to, khóe mắt lại chảy ra hai dòng lệ cùng lúc đó kết chướng cũng đột nhiên mở ra, nữ nhân buông tay khỏi cổ A Sơ, thất hồn lạc phách nhìn huyết nhục đọng lại trên chân, đăm chiêu suy nghĩ.

“Yêu nghiệt! Nhận lấy cái chết!” thấy kết chướng đã mở, Mục Thanh nhanh chóng vung kiếm đánh tới.

A Sơ vội nhảy lên phía trước, đưa tay nắm lấy mũi kiếm, hoảng sợ lắc đầu “Mục Thanh, không thể giết, không thể”

Mục Thanh nhìn tay nàng vì nắm mũi kiếm mà chảy máu, khó hiểu hỏi “vì sao? vì sao ngươi phải bảo vệ nàng?”

Hoắc Quân cũng sốt ruột nói “A Sơ, mặc kệ nữ nhân này nói gì với ngươi, ngươi cũng đừng tin. Mau tránh ra đi”

Đúng vậy, nữ nhân này là yêu ma, lời này của nàng không thể tin nhưng nếu lỡ nàng thực sự là mẹ của Mộ Khanh thì sao?

“Ta… Ta…” A Sơ đưa tay ôm đầu, mặt dính đầy máu.

Thân thể đột nhiên bị túm lấy, nữ nhân kia nói nhỏ bên tai nàng “Mộ Khanh là quân sư Thiên giới, Hoặc Quân là Ma chủ Ma giới, sư phụ bọn họ là bạn cũ của Thái Thượng Lão Quân. Ngươi có thể hỏi Thái Thượng Lão Quân, hỏi hắn có nhớ Lục La hay kho6g, hắn sẽ biết lời của ta là thật hay giả”

A Sơ lắc đầu “không đúng, cho dù ngươi muốn sống cũng không nên lừa gạt ta”

Nữ nhân lại cười rộ lên, tròng mắt đầy tơ máu “muốn sống? hahaha. Lục La là nữ nhân ngốc, là nữ nhân ngốc nhất. Lục La sớm đã chết mấy chục vạn năm trước rồi, sao còn muốn sống?”

Lục La… Nàng kêu Lục La?

Đang lúc nữ nhân kia điên cuồng cười to, Mục Thanh nhanh chóng tiến lên, vung kiếm xuyên qua yết hầu của nàng. Tiếng cười im bặt, chỉ có hai dòng lệ đỏ chảy ra từ mắt nàng. A Sơ giật mình đưa tay che miệng, trợn mắt nhìn dòng máu đỏ chảy xuôi theo thân kiếm. Trường kiếm nhanh chóng được rút ra, nữ nhân kia té xuống đất, lấp tức hóa thành ngàn vạn điểm hồng quan, phiêu tán trong không trung.

Thân thể cứng ngắc bị túm lấy, ánh mắt A Sơ vẫn dừng lại ở chỗ nữ nhân kia ngã xuống, trong đầu trống rỗng. Có người lôi kéo nàng đi về phía trước, nàng đi được vài bước, cảm thấy hai chân mềm nhũn, trước mắt toàn màu đen rồi ngất đi.

Như một cơn ác mộng. A Sơ bừng tỉnh, phát hiện mình nằm trong một gian phòng được bố trí tao nã.

Xòe hai tay ra, lại bị băng bó, vết thương cũ chưa lành, lại thêm vết thương mới, cứ tiếp tục như vậy, sớm hay muộn hai tay cũng bị kiếm của Mục Thanh cắt đứt. Hai tay bị thương, vậy là tất cả đều là sự thật, như vậy những lời Lục La nói…

A Sơ ra sức lắc đầu, cố gắng quên đi những lời Lục La nói.

Cửa phòng bị đẩy ra, có người đi vào

“Đại phu nói, ngươi đã bị kinh hách, cần ổn định cảm xúc, tĩnh tâm tĩnh dưỡng.” Hoắc Quân bưng một chén thuốc đi tới, đưa cho nàng.

A Sơ cầm lấy, ngửi mùi thuốc không biết như thế nào lại nghĩ tới hình ảnh Lục La gục ngã dưới trường kiếm, nhất thời cảm giác chén thuốc phát ra mùi máu tươi.

A Sơ nghiêng người, nôn thốc nôn tháo, làm đổ cả chén thuốc.

Hoắc Quân bắt đắc dĩ vỗ vỗ lưng nàng, cho đến khi nàng bình tĩnh lại mới thu thập mọi thứ, đi ra ngoài.

A Sô vô lực nằm trên tháp, vẫn không quên được hình ảnh nữ nhân kia. Lục La, Mộ Khanh, Hoặc Quân, quan hệ của ba người có giống như Lục La nói không?

Không thể tin được !