Thượng Tiên Ngươi Thật Hư

Chương 141: Ánh trăng vỏ sò




A Sơ mếu máo, giơ tay đánh vào lòng bàn tay Tròn Vo một cái thật kêu, thanh âm tuy to nhưng không đau, Tròn Vo nhẹ nhàng thở ra, nằm bên cạnh A Sơ. A Sơ ngẩng đầu nói với chưởng mô Mao Sơn “không biết chưởng môn có chuyện gì?”

Chưởng môn vung tay áo lên, quân cờ trên bàn lập tức chia thành hai hàng trắng đen nằm ngay ngắn trong hộp, hòa ái cười nói “tiên cô đường xa đến đây, mời ở lại Mao Sơ mấy ngày”

Xem ra chưởng môn Mao Sơn cố ý muốn giữ Tròn Vo lại là muốn dẫn nàng đến. A Sơ nói thẳng “không cần, có chuyện gì cứ nói thẳng, ta không thích quanh co lòng vòng”

Chưởng môn Mao Sơ sắc mặt bình tĩnh nhưng lại nói ra một câu kinh thiên động địa “lão đạo biết mục đích tiên cô đến đây, chỉ muốn khuyên tiên cô, người chết là hết, xin đừng dây dưa”

A Sơ khiếp sợ, đánh giá đạo trưởng tóc bạc trước mặt. Tuy hắn có thể nhìn ra thân phận của nàng, nhìn thấu mục đích của nàng, thậm chí là tiên pháp cao thâm nhưng cũng chỉ là phàm nhân, còn chưa phải là bán tiên, thật sự là kỳ quái.

“Sư phụ.” Mục Thanh và Hoắc Quân cùng đuổi tới, khẩn trương nhìn chưởng môn Mao Sơn và A Sơ.

A Sơ quyết định ở lại nói chuyện với chưởng môn Mao Sơn, vì thế giao Tròn Vo cho bọn họ “phiền các ngươi mang Tròn Vo đi dạo một chút, ta có việc muốn nói cùng chưởng môn”

Mục Thanh và Hoắc Quân đưa mắt hỏi ý chưởng môn, thấy hắn gật đầu mới không tình nguyện đưa Tròn Vo đi.

Chuyện A Sơ hạ phàm tìm Mộ Khanh chỉ có người Thiên giới biết, có thể nói là thiên cơ nhưng chưởng môn Mao Sơn là phàm nhân lại có thể nhìn thấu, còn khuyên nàng một câu như thế, quả không bình thường. A Sơ dè dặt hỏi hắn “nói vậy, ngươi biết thân phận thật của Mục Thanh? Vậy ngươi có biết Mục Thanh cuối cùng cũng phải quay về vị trí cũ?”

Chưởng môn Mao Sơn mỉm cười gật đầu, chậm rãi nói “hắn gia nhập vào Mao Sơn ta, làm cho Mao Sơn ngày càng lớn mạnh, lão đạo cũng mong chờ ngày hắn thành tiên để Mao Sơn được vẻ vang”

A Sơ giật mình, không xác định hỏi “ý của ngươi là…kiếp này Mục Thanh có thể đắc đạo thành tiên?”

“Không sai, Mục Thanh có tiên căn, lòng vì chúng sinh, sẽ là một vị tiên tốt”

A Sơ lại hỏi “nếu kiếp này thành tiên có phải sẽ thay thế cho thân phận cũ của hắn?”

Chưởng môn vuốt cằm “không sai”

Nghe vậy, A Sơ phẫn nộ “không được. Ngươi muốn lợi dụng Mục Thanh thành tiên để Mao Sơn trở thành đại phái tu tiên nhưng ngươi có biết nguyên nhân lần này hắn chuyển thế không? Là vì bị phạt. Hắn phải quy Thiên giới, trở lại thân phận cũ, là chính mình”

Nàng thiên tân vạn khổ tìm hắn, mỗi một thế đều ở cùng hắn, là không muốn tách khỏi hắn. Nếu kiếp này Mục Thanh thành tiên thì Mộ Khanh sẽ không tồn tại. Không được, nàng muốn hắn trở về.

Thấy nàng cố chấp, chưởng môn nhẫn nại khuyên giải “ngươi nói ta lợi dụng Mục Thanh? Ngươi không phải vì chính mình sao? Rõ ràng phu quân ngươi đã sớm chết, dù là kiếp này hay kiếp sau, hắn không phải là phu quân của ngươi trước kia. Mỗi mộ thế, hắn đều có sứ mệnh của mình, ngươi càng không nên can thiệp vào cuộc sống của hắn”

Những lời này làm A Sơ nhớ lại nguyên nhân Mục Thanh bệnh chết ở kiếp thứ nhất, là vì sự xuất hiện của nàng đã làm thay đổi nhân sinh của hắn. Nhưng kiếp này nàng đã hỏi qua Tư Mệnh, hắn cũng đã đáp ứng giúp nàng sửa lại nhân sinh kiếp này cho Mục Thanh, có điều nàng không biết là viết thế nào. Mộ Khanh quay về vị trí cũ là sau khi kết thúc kiếp này hay là ở trong kiếp này thành tiên, không thể nào biết được. Nếu chưởng môn Mao Sơn đã nói vậy, Mục Thanh sẽ đắc đạo thành tiên ở kiếp này, vậy thì Mục Thanh sẽ không biến thành Mộ Khanh khi trở về nữa. Thiên giới sẽ vĩnh viễn không còn Mộ Khanh mà chỉ có Mục Thanh.

A Sơ dùng sức lắc đầu “không được, ta cần Mộ Khanh, Tròn Vo cũng cần hắn”

“Ngươi không tin tưởng kiếp này không thể làm cho Mục Thanh yêu ngươi như Mộ Khanh từng yêu ngươi đúng không? Đúng là kiếp này Mục Thanh lòng vì chúng sinh, trải qua chuyện của Lâm Nhi vẫn chưa là cho hắn ngộ ra, đây là tình duyên nông cạn. Trên đời này không phải cứ muốn là được, tiên cô vẫn nên quay về Thiên giới đi, yên lặng chờ xem kết quả ở kiếp này của Mục Thanh đi”. Chưởng môn Mao Sơn vung phất trần, vẽ ra một vòng bạch tuyến, một đám mây màu trắng bốc lên, chậm rãi nâng thẩn thể A Sơ lên.

Sợ hãi trong lòng A Sơ lúc này ào ạt dâng lên “mặc kệ hắn là ai, hắn sẽ không bỏ ta và Tròn Vo, không có đâu”. A Sơ kêu to, ra sức xóa bỏ pháp thuật của chưởng môn, phóng chưởng đánh lại hắn.

Chưởng môn Mao Sơn tuổi tác đã cao, nên một chưởng này không nặng cũng làm hắn lảo đảo ngả xuống. Người bên ngoài thấy quang hoa lóe lên, vội vàng vọt đến, nhìn thấy chưởng môn té ngồi dưới đất, Mục Thanh giận đỏ mắt rút kiếm ra nhưng lập tức nhịn được, cùng Hoắc Quân cẩn thận đỡ chưởng môn đứng lên, xoa thắt lưng cho hắn.

A Sơ đứng sững, ngay cả Tròn Vo kéo tay nàng cũng không có phản ứng

“Tại sao ngươi đả thương sư phụ ta” Mục Thanh tức giận quát lớn tiếng.

“Mục Thanh…” Thấy hắn tức giận, A Sơ trong lòng rất khó chịu lại không biết nên nói thế nào, là do nàng nhất thời nóng vội nên đã ra tay, không cách nào biện giải được.

Chưởng môn Mao Sơn ngồi xếp bằng trên đất, khoát tay tỏ vẻ không sao, lại hỏi Mục Thanh “Mục Thanh, vi sư hỏi ngươi, ngươi có nguyện ý cả đời ở lại Mao Sơn hay không?”

Mục Thanh sắc mặt cứng ngắc, gục đầu xuống “lần này xuống núi, đệ tử phạm không ít sai lầm. Đệ tử…đệ tử vẫn không dám nói với sư phụ”

Chưởng môn Mao Sơn chậm rãi vuốt cằm “vi sư tất cả đều biết. Người tu đạo phải chống lại các loại khảo nghiệm và dục hoặc, nhìn thấu hồng trần, buông bỏ hết thảy thì mới có thể đắc đạo”

Mục Thanh ngẩng đầu, trong mắt tràn ngập vui sướng và hi vọng, gật đầu thậ mạnh “đa tạ sư phụ dạy bảo, đệ tử đã hiểu. Sai lầm này, đệ tử sẽ tự mình giải quyết, không để cho sư phụ thất vọng”

Chưởng môn Mao Sơn vuốt đầu hắn “hảo hài tử” sau đó quay sang A Sơ “ngươi có dự tính của ngươi nhưng ngươi không thể bắt buộc Mục Thanh đi theo ngươi. Mục Thanh nguyện ý ở lại Mao Sơn, dốc lòng tu đạo, tiên cô…đừng hoài công nữa”

Mục Thanh khó hiểu hỏi “sư phụ nói vậy là sao?”

Tròn Vo vẫn đứng trước A Sơ, lớn tiếng nói “ta và mẫu thân cất công đi tìm phụ thân, hi vọng phụ thân theo chúng ta về nhà”

Chưởng môn Mao Sơn lắc đầu “hắn không phải là cha ngươi”

Tròn Vo liếc nhìn sắc mặt không tốt của Mục Thanh, thanh âm thấp lại “mẫu thân nói hắn là phụ thân chuyển thế, hắn chính là cha ta”

“Không phải vậy!” chưởng môn Mao Sơn đứng lên, phất tay áo chỉ vào dòng suối dưới chân núi “ngươi xem dòng suối dưới chân núi kia đi, lúc này dòng suối đã không phải là dòng suối ngươi nhìn thấy một khắc trước, Mục Thanh cũng không còn là Mộ Khanh trước kia”

Tròn Vo không phục hét lớm “ta…ta không hiểu”. Hắn chạy đến trước mặt Mục Thanh, lôi kéo tay hắn, mở to mắt, điềm đạm đáng yêu “ngươi còn nguyện ý cùng Tròn Vo và mẫu thân về nhà không?”

Mục Thanh rút tay lại, lạnh mặt nói “ta là người ngoài, sao có thể theo ngươi và A Sơ trở về. Các ngươi là tiên, ta là người, chúng ta không can thiệp chuyện của nhau là tốt nhất”

A Sơ cười lạnh, hạ pháp chú lên người Mục Thanh, nhanh như chớp lôi hắn lên vân đoàn “không thể, dù thế nào, hôm nay ta cũng nhất định mang ngươi rời khỏi Mao Sơn”

Chưởng môn lập tức thi pháp cố định tiên vân, A Sơ vừa vội vừa giận, vẫy tay kéo một tảng đá lớn trong đình phóng qua. Chưởng môn vung tay áo, đánh nát tảng đá, A Sơ lại kéo một tảng đá lớn, đột nhiên sau lưng nhói lên một cái, tứ chi liền không thể nhúc nhích, vì thế động tác bị đình chỉ, một vật kim sắc từ trong tay áo rớt ra. Tảng đá theo quán tính vẫn bay về phía bên này, Mục Thanh chưa kịp phản ứng thì một bóng trắng đã bay lên, đánh rớt cự thạch. Bóng trắng lảo đảo hạ xuống, văng ra một ngụm máu.

Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì thấy máu kia đã nhanh chóng ngưng tụ lại, bị kim vỏ sò hút vào. Phút chốc kim quang bắn ra, làm người ta chói mắt. Hồi sau, kim quang giảm dần, vỏ sò chậm rãi mở ra một khe hở, kim quang từ trong bắn ra, tạo thành một ánh trăng thanh nhã mơ hồ, dần dần ảo giác bị án trăng chiếm lĩnh, còn mơ hồ ngửi được hương hoa thoang thoảng.

Thì ra trong vỏ sò này lưu giữ một mảng ký ức.

Vừa rồi vì vận khí quá mau cho nên công tâm phải ói máu, không ngờ lại nhìn thấy cảnh đẹp kỳ lạ như vậy, chưởng môn Mao Sơ ngơ ngác nhìn ánh trăng, trong đầu không tự giác hiện lên những đoạn ký ức, dần dần tạo thành một trí nhớ hoàn mỹ, nó như ẩn lại mãnh liệt mênh mông, như trăm ngàn lưỡi dao cứa qua lòng hắn. Hắn chằm chằm nhìn ánh trăng ảo giác, thì thào tự nói “ta đã hiểu…ta đã hiểu, nguyên nhân ta không thành tiên được thì ra là vì ta không bỏ xuống được”

Máu của chưởng môn Mao Sơn lại có thể mở được kim vỏ sò của Lục La? Thì ra trí nhớ trong vỏ sò không phải của Lục La mà là của hắn. Kiếp trước hắn là ai?

Vân đoàn dần dần tản ra, A Sơ và Mục Thanh hiện ra, Mục Thanh rời mắt khỏi ảo giác, lạnh lùng nhìn A Sơ, thản nhiên nói “ngươi muốn đi thì cứ đi, không cần lôi kéo ta”

A Sơ cười khổ hỏi “vừa rồi ngươi nói tự mình giải quyết sai lầm của mình, vậy ta muốn hỏi ngươi giải quyết thế nào?”

“Ngươi muốn giải quyết thế nào cũng được, trừ việc bảo ta đi theo ngươi”

“Ta lại muốn ngươi theo ta, ngoài ra ta không cần gì cả”

Hắn rũ mắt xuống, không nhìn nàng, thái độ kiên định như cũ “thật xin lỗi, trừ điều này, cái gì ta cũng có thể đáp ứng ngươi. Chắc chắn sẽ có cách”

A Sơ hít sâu một hơi, lại hỏi hắn “ngươi thật sự không muốn theo ta?”

Hắn cúi mắt, gật đầu thật mạnh.

A Sơ bi ai cười cười, cố nuốt nước mắt ‘sư phụ ngươi nói đúng, ta không nên ép buộc ngươi. Mục Thanh, ta sẽ không làm khó dễ ngươi. Là do ta nói chuyện không giữ lời, lại cùng ngươi gặp mặt. Lần sau, ta sẽ không đến thế gian nữa, ngươi sẽ không gặp lại ta nữa. Kiếp này ngươi có thành tiên hay không phải coi Thiên giới an bài thế nào, đợi ngươi lên Thiên giới rồi tự giải quyết đi”