Thượng Tiên Ngươi Thật Hư

Chương 143: Tiên ma không cùng tồn tai




Thanh Dật quan tâm như vậy khiến Lục La mặt mày hớn hở, chu miệng nói “đau, rất đau”

Thanh Dật hít sâu một hôi, tiến lên từng bước, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng. Thiên hạ trong lòng giống như bị kinh hách, cả người run lên, lưng cứng ngăc. Thanh Dật bất đắc dĩ cười cười, vỗ nhẹ lưng nàng, thở dài nói “ta không cần ngươi tu tiên. Không ngờ ngươi vì ta mà buông bỏ quyền lực lớn nhất ở Ma giới, ta nghĩ..cứ tưởng ngươi chỉ chơi đùa, không ngờ lại…Thật xin lỗi, sớm biết ngươi thật tâm, ta sẽ không..sẽ không để ngươi chịu đau như vậy”

Lục La ngẩng đầu, giờ phút này không dám nhìn vào mắt hắn, ngơ ngác nhìn hắn nói chuyện, vui vẻ tới mức kích động ‘vậy ngươi chấp nhận ta?”

Thanh Dật không cúi đầu để nàng đối diện với mình, ánh mắt nàng ngẩn ra, lớn mật nhìn lại hắn. Thanh Dật khẽ đưa tay vuốt ve khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng, gật đầu, nhăn mi nói “nhưng mà Lục La, ta tiếp nhận ngươi lại sợ bọn họ không chấp nhận nên chúng ta trước tiên hãy giữ bí mật việc này được không?’

Lục La không chút do dự đáp “có thể, chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với ngươi, cái gì ta cũng nghe ngươi”

Thanh Dật tươi cười, gắt gao ôm chặt nàng vào lòng.

Bọn họ lập nên một địa cung ở thế gian, cùng nhau tạo nên một thế ngoại đào viên ở đó nhưng thực ra đó chẳng qua là do Thanh Dật biến ra mà thôi. Tuy vậy Lục La lại rất thích, vô cùng hưởng thụ cuộc sống an nhiên thoải mái ở đây, Thanh Dật là tất cả của nàng, là người nàng yêu nhất, nơi này chỉ có hai người bọn họ cùng nhau cảm nhận hạnh phúc vô biên. Không lâu sau hai người sinh được hai nhi tử nhưng cũng từ đó sắc mặt Thanh Dật ngày càng trầm trọng.

Lục La nói nhìn chán ánh nắng tươi sáng ban ngày, muốn nhìn bóng đêm yên tĩnh thế là Thanh Dật vung tay lên làm cho ánh mặt trời rực rỡ trở thành ánh trăng dịu nhẹ, thậm chí còn có tiếng gió sâu kín truyền đến. Lục La hạnh phúc dựa vào vai hắn, lẳng lặng nhìn ánh trăng yên tĩnh.

Thanh Dật do dự hồi lâu, cuối cùng quyết định mở miệng “Lục La, Thiên giới có chuyện cần xử lý”. Hắn nắm chặt tay, ôm nàng vào lòng, nhẹ giọng nói “ngươi chờ ta”

Lục La ngẩn người, cúi mắt, mỉm cười kiên cường “được, ngươi đi nhanh về nanh, nếu không các con không nhận ra ngươi thì cũng đừng trách ta. Còn nữa, ta thích ánh trăng nhưng ta không muốn ngắm một mình, cho nên trước khi ngươi đi hãy biến nơi này thành ban ngày đi, đợi khi ngươi về chúng ta lại cùng nhau ngắm trăng”

Nàng không hỏi nhiều, là vì tin tưởng. Bọn họ đã có hai hài tử, hắn nhất định không bỏ lại nàng.

Thanh Dật vui mừng, hôn nhẹ lên mái tóc nàng “được, một lời đã định”

Thanh Dật đi một lần là mấy tháng, Lục La từng ra ngoài tìm hắn, sau đó thì thất hồn lạc phách quay về.

Nàng không biết nên làm gì, thì ra tiên ma đang đại chiến mà Thanh Dật đang tham gia chiến trận. Nàng nên làm thế nào đây? Nàng từ bỏ tư cách kế thừa vị trí Ma chủ nhưng dòng máu Ma giới vẫn chảy trong người nàng, những người đang chiến đấu chống lại hắn lại chính là tộc nhân của nàng.

Không lâu sau thì Thanh Dật trở về, nhưng hắn đã thay đổi rất nhiều, sắc mặt ngưng trọng, ít nói, vô cùng lạnh lùng với nàng. Lục La không hiểu, nếu hắn vì Ma giới mà cố kỵ nàng thì vì sao còn trở về?Nàng nghĩ trong lòng hắn còn có nàng nên mới yêu cầu hắn cùng nhau rời khỏi địa cung. Nhưng hắn không đồng ý.

Hắn lạnh lùng quá mức khiến Lục La nản lòng thoái chí, trong lòng nảy sinh lo lắng trước giờ chưa từng có, nàng run giọng hỏi “vì sao? có phải ngươi sợ mọi người biết ngươi ở cùng một chỗ với ta không?sợ ta phá hỏng danh sự của ngươi? Chẳng lẽ ngươi muốn ba mẹ con ta vĩnh viễn trốn tránh trong địa động này?”. Nàng tiến gần hắn, nắm chặt ống tay áo hắn “Thanh Dật, vì ngươi, ta cái gì cũng không sợ, ngươi quan trọng hơn so với bất kỳ ai, kể cả là bản thân ta. Ngươi…ngươi có thể xem trọng ta một chút hay không?”

Hắn đưa tay vuốt ve tóc nàng, lại sẵng giọng nói “ngươi trong lòng ta rất quan trọng nhưng vào thời điểm mấu chốt này, ngươi…không thể ra đi”

Lục La lui ra sau, chua sót cười “ngươi hối hận? hối hận ở cùng ta? Ta và hai hài tử đã liên lụy ngươi, đúng không?”

Mặc kệ nàng chất vấn, Thanh Dật vẫn mặt không đổi sắc, nhìn nàng chằm chằm, lạnh lùng nói “ta muốn danh dự nhưng ta cũng muốn ngươi, có hiểu không? Đều quan trọng như nhau, cho nên ta không thể vì ngươi mà từ bỏ danh dự, ngược lại ta cũng sẽ không vì vinh dự mà từ bỏ ngươi. Hơn nữa ngươi đã không còn là người của Ma giới, ngươi trở về làm gì?”

Thì ra nàng không phải là quan trọng nhất nhưng hắn lại là người quan trọng nhất của nàng. Kiêu ngạo của nàng đã bị bóp chết trong tay hắn, Lục La cố nén lệ nhưng thanh âm lại nức nở “nhưng các ngươi muốn giết mẹ và tỷ tỷ ta, ta không thể trơ mắt nhìn bọn họ chết ah”

Thanh Dật đưa tay ôm nàng, áp chế bực bội “vậy ngươi có thể trơ mắt nhìn ta chết sao? ngươi luôn miệng nói ta quan trọng hơn bất kỳ ai, kể cả bản thân ngươi, thực ra ta chẳng là gì cả”

Cái ôm của hắn làm cho tâm tư Lục La toàn bộ đảo lộn, nàng ôm chặt hắn, dựa sát vào ngực hắn “thật xin lỗi, Thanh Dật. Ta không đi nữa, nhưng nếu Ma giới thua, xin ngươi nhất định phải tha cho bọn họ một con đường sống nha”

Hắn nhẹ vỗ về lưng nàng “ta sẽ tận lực”

Hai ngày sau hắn lại rời đi.

Lục La ngày ngày ôm nỗi tương tư, viết thành lời để có thể gởi gắm nỗi lòng. Một ma nữ tùy ý làm càn không kiềm chế lại vì yêu một người mà cam tâm tình nguyện sống trong địa động, nghĩ lại ngay cả chính nàng cũng thấy buồn cười. Nàng lại ra ngoài hỏi thăm một tiểu yêu tình cảnh tiên ma đại chiến, kết quả làm nàng choáng váng.

Nghe nói đại chiến đã kết thúc, Ma giới thua trận bỏ chạy, trong lòng Lục La không biết nên buồn hay vui. Nàng lập tức quay về địa cung rồi lại đột nhiên dừng bước nhìn chung quanh. Chẳng lẽ nàng phải theo hắn sống trong địa động cả đời sao? nếu hắn thật tình với nàng, xem nàng là quan trọng thì cần gì phải quan tâm tới lời đàm tiếu hay bị thiên hạ phản đối? nàng còn không sợ, hắn sợ cái gì.

Lục La bước nhanh hơn, vào phòng ôm Hoặc Quân đang ngủ say, đánh thức Mộ Khanh dậy, đưa bọn họ trốn đi nhưng vừa mới xoay người đã thấy Thanh Dật trở về. Hắn thản nhiên nhìn ba mẹ con, hiển nhiên đã biết được Lục La muốn làm gì.

Ánh mắt thê lương nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn lãng lạnh nhạt của hắn, Lục La cười khổ nói “mẫu thân ta đã chết, tỷ tỷ của ta cũng chẳng sống được bao lâu nữa”

Nghe vậy, vẻ mặt bình tĩnh của hắn rốt cuộc có biến hóa “ngươi đi ra ngoài?” từ kinh ngạc hóa thành phẫn nộ “chẳng phải ta đã nói ngươi đừng ra ngoài sao? ai cho ngươi đi?”

Lục La cười thảm, đi đến gần hắn ‘ta không yên lòng. Ngươi căn bản là không muốn cho bọn họ một con đường sống, người đâm tỷ tỷ ta một kiếm chính là ngươi”

Hắn cười lạnh phản bác “ta không phản công, tỷ tỷ ngươi sẽ giết chết ta, bây giờ ngươi còn có thể thấy ta sao? đến lúc đó ngươi sẽ trách ai”

Lục La dừng bước, cúi đầu nhìn mũi chân, nhịn không được mà rơi lệ “ta sai rồi. Tiên ma vốn không thể cùng đường, ta không nên khổ tâm bám lấy ngươi, không nên phản bội gia tộc của mình’ nói xong đi vòng qua hắn, muốn đi ra ngoài.

Thanh Dật sắc mặt cứng đờ, vươn tay kéo nàng lại “ngươi muốn đi đâu?”

Lục La lau nước mắt “ta phải về, cầu xin tỷ tỷ tha thứ, để ta trở về đi”

Thanh Dật kéo Mộ Khanh lại “không được. Ngươi còn mang theo Khanh nhi và Quân nhi, nếu tỷ tỷ ngươi dùng bọn chúng để uy hiếp ta thì phải làm sao? ta còn có chỗ đứng trên Thiên giới sao? ngươi muốn ép chết ta à?”

Lục La ôm lấy Hoặc Quân còn trong tã lót vào ngực, mặt lộ ra biểu tình ngoan tuyệt nhiều năm không thấy “ép ngươi thì sao? ngươi yêu thanh danh của mình hơn cả ta và Khanh nhi, Quân nhi. Ngươi đã không cần ba mẫu tử chúng ta thì chúng ta cũng không cần để ý tới ngươi”

Thê tử luôn phục tùng hắn nay lại cãi lại làm cho Thanh Dật tức giận vô cùng, tát Lục La một cái “làm càn”

Hoặc Quân trong lòng Lục La khóc lớn tiếng, Mộ Khanh thì sợ hãi không thôi, không biết sao cha mẹ lại đột nhiên trở mặt thành thù. Lục La bị đánh đến ngây người, nàng che mặt, không thể tin nam nhân trước mắt, sủng ái mấy năm qua hoàn toàn tan biến, hắn vậy mà đánh nàng.

Bàn tay run run, Thanh Dật vẻ mặt rối rắm, cuối cùng tay nắm thành quyền, nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo “ngươi tốt nhất ở yên đây, nếu không đừng trách ta không niệm tình chồng vợ. Ngươi phản bội Ma giới là sự thật, cho dù bây giờ ta giết chết ngươi cũng là vì Ma giới trừ hại. Ngươi cho là tỷ tỷ ngươi sẽ để ý ngươi sao? ngươi từ bỏ tư cách kế thừa, người cao hứng nhất là tỷ tỷ ngươi, bây giờ nàng đã truyền chức vị Ma chủ lại cho nữ nhi mình, ngươi xuất hiện sẽ làm hỏng chuyện tốt của nàng, ngươi cảm thấy nàng sẽ để cho ngươi tồn tại sao?”

Lục La trầm mặc không nói, gắt gao nhíu mày, trong lòng rối bời.

Thấy vậy, Thanh Dật nhẹ nhàng thở ra, nói tiếp “nàng đối với ngươi đã không còn tình nghĩa tỷ muội, ngươi còn quan tâm nàng làm gì? Chi bằng ngươi cứ ngoan ngoãn ở lại đây, chờ khi Thiên giới giết được tỷ tỷ ngươi, ta sẽ vụng trộm đưa ngươi về, đến lúc đó chúng ta cùng nhau thống trị hai giới tiên ma, chẳng phải tốt lắm sao?”

Lục La kinh ngạc “ngươi muốn thống trị Thiên giới?”

Hắn nhẹ nhàng xoa bên má sưng đỏ của nàng, ôn nhu nói “chỉ có như vậy chúng ta mới có thể sống an ổn”

Kinh ngạc trong mắt chậm rãi hóa thành hơi nước, Lục La cúi đầu “vậy mà ta cứ tưởng…cứ tưởng…”

Thanh Dật ôm lấy Hoặc Quân đang khóc trong lòng nàng, nhẹ giọng dỗ dành, Lục La nhìn bọn họ, trong lòng đã có tính toán.

Lục La vẫn quyết định rời đi, nếu Thanh Dật sợ hai hài tử trở thành uy hiếp đối với hắn, vậy thì nàng sẽ từ bỏ nhi tử của mình. Nhưng nhất cử nhất động của nàng đều bị Thanh Dật nhìn thấy, ngay khi nàng quyết định rời đi, hắn tức giận quát lớn “ta đã biết ngươi sẽ không chết tâm mà, ngươi thực sự khiến ta rất thất vọng”