Thượng Vị - Luyện Nhục Tiểu Miên Áo

Chương 40: Ghen [1]




Hứa Trình buồn bã ỉu xìu ngồi bên trong phòng nghiên cứu nhỏ, một bên xem luận văn một bên chịu đựng học trưởng đang lải nhải: “Em bị bệnh hai ngày mà không nói cho anh. Anh cứ thắc mắc sao cuối tuần mà em vẫn không online… Ngây cả thuốc cũng chưa uống, chẳng lẽ em ỷ vào mình còn trẻ không cần uống thuốc sao?”

“Em… Chỉ là có chút ho khan thôi…”

“Nếu em ngoan ngoãn uống thuốc thì ho khan cũng sẽ không có” học trưởng rót một ly nước ấm để trên bàn của cậu, sắc mặt vẫn không được tốt lắm nói với cậu: “Sớm biết em bị bệnh ban ngày anh nên lại đây một chuyến, còn có thể đưa em đi bệnh viện khám.”

Một học đệ khác tựa vào cửa xem náo nhiệt liên tục lắc đầu: “Anh làm gì mà hung dữ vậy, cẩn thận Hứa học trưởng ghét bỏ anh.”

Học trưởng lật ra ví tiền, lạnh nhạt liếc mắt vị học đệ rảnh rỗi nhiều chuyện: “Cậu tập hợp 100 câu ngữ pháp hay làm luận văn xong chưa hả?”

Cậu học đệ bị nghẹn họng, các bạn học bên ngoài cười cậu ta, làm cậu ta tức giận trở lại chỗ của mình tiếp tục đẩy nhanh tốc độ công việc. Học trưởng vừa lòng nhìn theo cậu học đệ rời đi, anh ta quay đầu lại tiếp tục dặn dò Hứa Trình: “Em nhớ uống thêm nước nhiều vào, anh đi mua thuốc, em chờ một chút anh sẽ trở lại.”

Hứa Trình buồn bực gật gật đầu, tầm mắt một lần nữa trở lại trên máy tính. Trên màn hình bản luận văn từ buổi sáng mở ra đến bây giờ một chữ cũng không có thay đổi, từ trước tới nay hiệu suất làm việc hôm nay của cậu là thấp nhất.

Lúc đầu cậu trông cậy dựa vào phòng nghiên cứu có không khí nhao nhao ồn ào đuổi đi ký ức đêm đó, nhưng hiện tại xem ra chỉ có thể là tốn công vô ích. Cậu khó chịu ném cây bút, vừa định tắt máy tính đi về, thì nghe thấy bên ngoài phòng nghiên cứu truyền đến âm thanh quẹt thẻ.

“Anh đi mua thuốc trở về” học trưởng đem gói thuốc to ném trên bàn của cậu, chóp mũi vì lạnh đã đỏ bừng, anh ta nói tiếp: “Thuận tiện cũng dẫn anh họ của em lên đây.”

Hứa Trình mờ mịt ngẩng đầu: “Em không có anh…” Cậu dừng lại, khó tin nhìn cái người mà mình đã suy nghĩ vài ngày qua.

Hàn Diễn Phong đứng ở cửa, trên mặt anh vẫn mang theo nụ cười quen thuộc: “Trình Trình, đã lâu không gặp.”

Nụ cười này có thể so với thuốc kích thích làm trái tim của Hứa Trình kịch liệt nhảy lên, không dám lại cùng anh đối diện, cậu chỉ nhẹ nhàng nói “À” một tiếng rồi vội bận rộn xoay người tiếp tục xem bản luận văn.

Học trưởng lo lắng đi qua lấy tay sờ lên trán cậu, anh ta nói: “Làm sao mà mặt em đỏ như thế? Có phải phát sốt rồi không?”

“Không…”

“Vậy là tốt rồi” học trưởng thả lỏng, anh ta cầm lấy ly nước: “Anh đi rót nước cho em, em lấy thuốc ra chuẩn bị trước đi.”

Hứa Trình gật đầu đang muốn lấy thuốc liền bị Hàn Diễn Phong đoạt trước. Cậu nhìn anh, cậu đột nhiên phát hiện gương mặt của anh trở nên tối đen, cậu chần chờ một chút lại trở về chỗ ngồi.

Hàn Diễn Phong đọc đơn thuốc rồi lấy hai viên thuốc đưa tới tay Hứa Trình nói: “Em bị cảm sao? Ngày đó buổi tối rất lạnh phải không?”

“… Vâng.”

“Xin lỗi…” Hàn Diễn Phong lấy ghế dựa ngồi xuống ở bên cạnh cậu, vẻ mặt hơi hơi có chút khó sử nói:”Anh không nghĩ tới em sẽ nhìn thấy…”

“Không liên quan đến anh…”

“Nhưng anh lại cảm thấy rất may mắn… “

“Nước đến đây” học trưởng đánh gãy đối thoại của bọn họ, anh ta đem ly nước đưa tới tay Hứa Trình, anh ta nói:”Nhanh lên uống thuốc đi, anh phải giám sát em mới được.”

Hứa Trình uống thuốc xong vừa muốn nói cám ơn, cậu liền bị hành động của người bên cạnh làm cả kinh hít một ngụm khí lạnh.

Hàn Diễn Phong gương mặt nhìn như không có biểu tình gì ngồi trên bàn có một đống lớn bút ký và tư liệu, nhưng thật ra thì anh đang ghen tức đến mức như là chuẩn bị bão táp, có lẽ là vì anh chưa từng ghen với những bạn tình trước đây, nhưng hiện tại khi thấy được cậu được một người khác thân thiết quan tâm, anh cảm thấy thật ghen tức, anh cho rằng những hành động thân thiết này chỉ anh mới có thể làm với cậu, bất cứ ai đều không thể, cái cảm giác như cậu sắp bị một người nào đó chiếm đi, cảm giác này làm cho anh rất là bất an, vì thế anh dùng tay nhẹ nhàng qua lại vuốt ve đùi cậu, anh muốn chiếm hữu cậu. Cậu là của anh chỉ của một mình anh.

Hứa Trình vừa tức lại sợ lấy tay muốn đẩy đối phương ra, kết quả tay cũng bị nắm giữ, hai tay mười ngón giao nhau ở dưới bàn gắt gao nắm lấy. Cậu tức giận trừng mắt nhìn Hàn Diễn Phong, mà người kia còn dùng tươi cười dịu dàng với cậu. Chỉ một nụ cười tươi này cậu lại không có cách nào tức giận, chỉ có thể để đối phương nắm tay mình, cậu khó chịu quay đầu lại giả vờ trấn định mà nghiên cứu luận văn báo cáo. Hàn Diễn Phong lại cười cười, nhẹ nhàng nhéo nhéo ngón tay cậu, anh cúi đầu tiếp tục nhìn cậu đang xem luận văn sắp phát biểu.

Lúc này quả thực là lần đầu hai người cùng một chỗ thuần khiết bên nhau. Hàn Diễn Phong cầm tay cậu, có khi mềm nhẹ vuốt ve, có khi hơi hơi dùng lực xoa nắn, ngẫu nhiên thậm chí anh sẽ giả vờ làm bút rơi xuống đất, rồi mới nhân cơ hội hôn mu bàn tay của cậu. Hành động ngây thơ không giống như anh có thể làm ra, nhưng những hành động đó lại đánh trúng vào chỗ mềm mại nhất trong lòng của Hứa Trình, cảm giác khó chịu bất an cũng bị trấn an đè xuống, hốc mắt cũng không tự chủ được nóng đỏ lên.

 “Hứa Trình?”

Hứa Trình bị người gọi làm cậu sợ tới mức giật mình, vội vàng rút tay mình ra khỏi tay của anh, chột dạ không dám nhìn gương mặt đầy mặt lo lắng của học trưởng, cậu nói: “A?”

“Em còn sốt có phải hay không? Khó chịu thì đêm nay đừng trở về, em có thể ngủ chỗ của anh, như vậy anh cũng tiện chăm sóc cho em.” Hứa Trình cuống quít lắc đầu: “Không cần…”

“Không cần” Hàn Diễn Phong thái độ cứng rắn, giọng nói đầy mùi thuốc sung, anh nói: “Điều kiện ở ký túc xá quá kém, để tôi lo cho cậu ấy so với cậu tiện hơn nhiều.”

Học trưởng ngẩn người, anh ta ôn hòa cười cười: “Cũng được, vậy thì nhờ vào anh.”

Hàn Diễn Phong không có trả lời, tay phải trượt vào đùi trong của Hứa Trình trừng phạt bằng cách nhéo một cái, Hứa Trình thét một tiếng, đau đến mặt mày đều vặn vẹo. Học trưởng lo lắng nhìn cậu hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Hứa Trình xấu hổ lắc đầu, buồn bực đá Hàn Diễn Phong một cái, kết quả tiếp theo hạ bộ của cậu lại bị anh đè lại xoa nắn. Việc này làm cậu không có cách nào chịu đựng được, mặt của cậu đỏ lên đứng dậy nói: “Em đi WC một chuyến.”

Nhưng mà biện pháp trốn tránh của cậu luôn luôn không thành công. Cậu vừa kéo xuống khóa quần cánh tay lại bị bắt được. Hàn Diễn Phong đem cậu kéo đến tận cùng bên trong toilet, trở tay khóa cửa, đem cậu đè ở trên tường thấp giọng cười nói: “Tiểu bảo bối thật ngoan, em biết tìm cơ hội để cùng ông xã một chỗ nữa sao?”