Thượng Vị

Chương 49: Bí mật




Lý Nam nghe vậy thì trong lòng khẽ động, thầm nghĩ:
- Phòng giáo dục, là trưởng phòng họ Chu, chẳng lẽ...

Lần trước Lý Nam quay về tìm quan hệ, vốn thông qua người anh họ của mẹ để tìm chút quan hệ, muốn được phân phối đơn vi tốt một chút, nhưng không ngờ người kia lại không chịu gặp mặt, chuyện này làm cho hắn cảm thấy rất bực mình.

- Cũng không biết trong phòng giáo dục có bao nhiêu lãnh đạo họ Chu.
Lý Nam thầm nghĩ:
- Nghe giọng điệu của người phụ nữ kia thì tên trưởng phòng họ Chu kia liên thủ với người nào đó để lấy tiền, sự việc bại lộ, người kia đẩy chồng của người phụ nữ này ra mặt, bản thân mình thì chối tội bay biến, cũng không biết có phải là thật hay không.

Sự việc như vậy căn bản là bình thường đối với phòng văn thư, vì mỗi ngày có rất nhiều quần chúng đến phản ánh sự việc tương tự, phần lớn là chưa được kiểm tra, tính chân thật còn phải được xác minh. Nếu như đều phải coi trọng tất cả những sự việc người dân đến phản ánh, như vậy số lượng công tác của bọn họ sẽ rất lớn, hơn nữa lại dễ dàng làm cho đơn vị khác tỏ ra bất mãn.

Cho nên đối mặt với những thông tin mà người dân đến phản ánh thì trước tiên phải ghi chép lại rõ ràng, sau đó căn cứ vào tình huống sự việc để chuyển giao cho ban ngành tương quan, yêu cầu bọn họ xác minh rõ ràng sự việc.

Như vậy dựa theo những lời người phụ nữ trung niên này đã nói, dựa theo trình tự công tác thì phải chuyển giao cho phòng giáo dục, yêu cầu phía phòng giáo dục xác minh tình huống, xem sự thật có phải là như vậy hay không.

Tất nhiên một bản báo cáo tương quan cũng phải gửi cho ủy ban kỷ luật thị ủy, nhưng đầu tiên là phải có căn cứ chính xác chứng tỏ sự việc này tồn tại vấn đề, nếu không tự tiện đưa đến tay của ủy ban kỷ luật, chẳng phải mỗi ngày ủy ban kỷ luật đều phải bận rộn xử lý những sự việc tương tự hay sao? Đó là một thái độ không chịu trách nhiệm, dù sao thì có quá nhiều phản ánh, cũng không phải tất cả đều nghiêm trọng và đúng đắn như vậy.

Thẩm Ngọc Phương nói:
- Chị à, tôi đã ghi chép lại rõ ràng những gì chị đã nói, chúng tôi sẽ chuyển giao cho các ban ngành tương quan tiến hành điều tra xác minh theo đúng quy trình, nếu như tình huống là thật, tất nhiên chúng tôi sẽ xử lý nghiêm túc theo đúng điều lệ tương quan.

Lý Nam cảm thấy câu trả lời của Thẩm Ngọc Phương thật sự là rất chu toàn, nhưng nếu đổi lại là bản thân hắn cũng không thể có câu trả lời tốt hơn. Dù sao đối mặt với quần chúng đến phản ánh vấn đề, nếu như vô ý làm cho sự việc thêm nghiêm trọng, để cho bọn họ sinh ra chờ mong hoặc ảo tưởng không cần thiết, như vậy cũng không có thêm được bao nhiêu trợ giúp ở phương diện giải quyết vấn đề.

Nhưng Lý Nam rất để bụng chuyện này, vì người phụ nữ trung niên đến phản ánh chuyện liên quan đến trưởng phòng Chu, làm hắn sinh ra hứng thú.

Mặc dù Lý Nam cũng không phải là người có thù tất báo, cũng không phải vì lần trước bị người ta xa lánh thì ghi hận trong lòng, nhưng hắn là một thanh niên có nhiệt huyết và dã tâm, nên vẫn có chút để bụng những gì gặp phải trước đó, cũng cực kỳ hiếu kỳ về trưởng phòng Chu kia, muốn biết đối phương là dạng người gì.

Tất nhiên nếu như vị trưởng phòng Chu kia thật sự là người không sạch sẽ, Lý Nam cũng vui mừng được thấy người này bị pháp luật trừng phạt thích đáng.

Người phụ nữ trung niên cũng có chút không hài lòng vì câu trả lời của Thẩm Ngọc Phương, nàng không phải là kẻ ngu, tất nhiên nghe rõ ý nghĩa ứng phó trong câu trả lời của Thẩm Ngọc Phương. Sở dĩ nàng đến đây cũng vì muốn có được sự giúp đỡ trực tiếp và đầy lực lượng, không phải một quả bóng bị người ta đá đi đá lại, cuối cùng không giải quyết được gì.

- Này, em gái à, trong tay chị có chứng cứ, nếu như các em không giúp chị giải quyết vấn đề này, khi đó chị sẽ đến cổng văn phòng cấp ủy chính quyền thành phố để tìm gặp lãnh đạo, cùng lắm thì chị sẽ liều mạng, nhất định phải bắt tên họ Chu kia đền tội.
Người phụ nữ trung niên dùng giọng hung hăng nói.

Thẩm Ngọc Phương nói:
- Chị cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ chuyển giao sự việc của chị cho các ban ngành tương quan đi xác minh, sẽ nhanh chóng cho chị một câu trả lời thuyết phục. Chị đã đến đây thì phải có lòng tin với chúng tôi, nếu thật có ai đó làm việc tái pháp luật, như vậy sẽ bị pháp luật trừng phạt.

- Tôi sẽ chờ ở đây vài ngày, xem các người xử lý sự việc thế nào.
Người phụ nữ trung niên lầm bầm một câu, sau đó bất mãn đứng lên.

Lý Nam thừa dịp Thẩm Ngọc Phương đã có chút nhàn rỗi, hắn nói:
- Chị Thẩm, tôi mới đến công tác, có nhiều phương diện không hiểu, mong chị Thẩm chỉ điểm cho.

Thẩm Ngọc Phương hé miệng cười nói:
- Cậu khách khí như vậy làm gì? Cậu đã được phân phối đến khoa số một, như vậy chúng ta sẽ là người một nhà, có gì không hiểu thì cậu cứ hỏi trực tiếp. Cậu là sinh viên tốt nghiệp đại học, cậu có văn hóa, tương lai còn phải giúp đõ chúng tôi nhiều hơn.

Lý Nam nói:
- Chị Thẩm quá khen, tri thức sách vở là một chuyện, kinh nghiệm thực tế mới là quan trọng. Tôi thấy chị Thẩm xử lý vấn đề rất thuận buồn xuôi gió, nếu đổi lại là tôi thì chỉ sợ không thể làm được tốt như vậy.

Sau khi nghe xong lời nịnh nọt của Lý Nam thì tâm tình của Thẩm Ngọc Phương rất vui vẻ, nàng nói:
- Tôi cũng không phải tự khen mình đâu, thế nhưng cậu biết không, mặc dù phòng văn thư chúng ta có nhiều người nhưng lại phân ra ba bảy loại...

Thẩm Ngọc Phương nói rồi đưa mắt quan sát chung quanh, khi thấy không có người chú ý sang bên này thì khẽ hạ giọng :
- Cậu biết không, trong phòng văn thư chỉ có hơn hai mươi người biên chế hành chính, còn một bộ phận biên chế sự nghiệp, mặt khác có một số nhân viên công tác thuộc về hạng hợp đồng. Khi mọi người làm việc với nhau thì không có vấn đề gì, thế nhưng khi tiến hành đề bạt, tính phúc lợi thì có sự khác biệt rất lớn. Cậu là sinh viên mới tốt nghiệp, lại thi đậu nhân viên nhà nước, tôi đoán chừng cậu là nhân viên biên chế hành chính. Chỉ cần cậu có biểu hiện cho tốt, làm cho lãnh đạo hài lòng, tương lai sẽ nhanh chóng được đề bạt. Còn chúng tôi thì sao, dù có liều mạng công tác thì cũng không có được tương lai tươi sáng hơn.

Lý Nam có chút kinh ngạc vì lời nói của Thẩm Ngọc Phương, không ngờ tình huống trong phòng văn thư còn phức tạp như vậy, dù mọi người là nhân viên công tác trong một đơn vị thế nhưng lại vẫn có sự khác biệt rất lớn.

- Mình là nhân viên tham gia cuộc thi tuyển nhân viên nhà nước của phòng tổ chức thị ủy, nhất định phải có biên chế hành chính.
Lý Nam thầm nghĩ:
- Nhưng một đơn vị đã có sự phân cấp thân phận cho nhân viên, như vậy khi làm việc nhất định sẽ không thể nào dung hòa thành một chỉnh thể, hiệu suất công tác chắc cũng không cao. Mình lại công tác trong đơn vị thế này, nhất định phải toàn lực ứng phó, nếu như mình không hòa đồng với mọi người, chỉ sợ sẽ không ai nhớ đến.

Lý Nam căn cứ vào lời nói của Thẩm Ngọc Phương, hắn cảm thấy giống như trong lòng nàng có bực tức gì đó, ít nhất thì bản thân nàng cũng không phải biên chế hành chính.

- Tôi cũng không hiểu rõ điều này, cũng chưa từng được người nào nói đến, xem ra sau này còn phải học tập nhiều hơn.
Lý Nam cảm thán nói.

Thẩm Ngọc Phương nói:
- Cũng không có gì hay để học đâu, sau một thời gian cậu sẽ biết có chuyện gì xảy ra. Cậu biết không, trưởng khoa Chu của chúng ta trước kia rất nổi tiếng ở văn phòng ủy ban nhân dân thành phố, nhưng bây giờ còn phải công tác ở phòng văn thư, chỉ sợ cũng không dễ dàng xoay người đi ra. Cậu đừng thấy bình thường anh ấy tỏ ra hòa ái vô hại mà lầm, anh ấy là người rất nghiêm túc đấy, sau này cậu nên cẩn thận hơn, người này lòng dạ rất hẹp hòi.

Thẩm Ngọc Phương nói và thấy Chu Huy đẩy cửa phòng làm việc đi ra, thế là nàng tranh thủ thời gian dừng lời, sau đó dùng giọng nghiêm túc nói:
- Tiểu Lý, cậu vừa mới đến công tác, cậu cứ ở bên cạnh quan sát và ghi nhớ, hai ngày nữa sẽ cho cậu tiếp dân, đây chính là một quá trình chỉ cần làm từng bước sẽ thuần thục mà thôi...