Thương Vụ Hôn Nhân (The Marriage Bargain)

Chương 7




7.1

Nick đóng cánh cửa lại sau lưng mình và rơi vào chiếc ghế da. Anh nhìn chằm chằm vào cái bàn vẽ và cuộn tay thành nắm đấm để chống lại cơn bồn chồn. Anh muốn sáng tạo. Anh đã hình dung ra những vật liệu như đá vôi và gạch, kết hợp với thủy tinh dập dờn uốn lượn cùng các đường cong mượt mà lấp lánh. Những hình ảnh đó đã nhảy múa sau mi mắt khép chặt của anh vào ban đêm, và bây giờ anh ở đây, chủ sở hữu của công ty Dreamscape, và bị mắc kẹt gần như cả ngày hôm nay trong các cuộc họp hội đồng quản trị.

Anh nguyền rủa dưới hơi thở mình. Được rồi, vậy là các thành viên trong hội đồng quản trị đã làm anh phát cáu, với cái sách lược vớ vẩn của những kẻ chỉ biết ngồi bàn giấy và các ý kiến của những kẻ chỉ biết đào mỏ. Hầu hết bọn họ đều phản đối bản hợp đồng dự án bờ sông, họ tin là công ty sẽ phá sản nếu anh nhận công việc này mà không thể đáp ứng được nó. Và hội đồng quản trị đã đúng. Anh chỉ có một giải pháp đơn giản mà thôi.

Đừng để thất bại.

Bữa tiệc của Conte sẽ diễn ra vào tối thứ Bảy này và anh vẫn không có gì để đảm bảo cho cuộc họp trao đổi công việc giữa họ. Hyoshi Komo cũng đã không gọi lại. Bị mắc kẹt trong một khối hình vuông, điều duy nhất để làm bây giờ là chờ đợi tin từ cái người đàn ông sẽ khiến anh tiếp tục tiến lên, và đếm ngược thời gian để đến bữa tiệc. Có thể Conte đang chờ đợi để xem anh thể hiện như thế nào trong các mối quan hệ xã hội của mình trước khi tìm kiếm một cuộc gặp gỡ, không giống như những lời anh ta đã nói với Alexa.

Alexa.

Tên cô xuất hiện đi cùng một cú đấm thẳng vào dạ dày anh. Anh nhớ lại cái cách cô đã hò reo, lắc đầu và nhảy bật lên xung quanh phòng khách trong một điệu nhảy chiến thắng sau khi cô giành được thắng lợi tại ván cờ đêm hôm qua. Một người phụ nữ trưởng thành hành động như một đứa trẻ. Và lại một lần nữa, anh đã cười đến đau cả bụng. Anh không biết vì sao, nhưng sự hóm hỉnh cũng như sắc đẹp của các cô bạn gái anh chỉ có thể chạm được đến bề mặt. Còn Alexandria thì làm anh cảm nhận lại những tiếng cười từ đáy dạ dày, như anh đã từng khi còn nhỏ.

Đường dây trực tiếp của anh reo lên. Anh liền nhấc máy. "Vâng?"

"Anh đã cho cá ăn chưa?"

Nick nhắm mắt mình lại. "Alexa, tôi đang làm việc."

Cô khịt mũi bất mãn. "Và tôi cũng vậy. Nhưng ít nhất thì tôi cũng lo lắng cho Otto tội nghiệp. Anh đã cho nó anh chưa?"

"Otto?"

"Anh cứ tiếp tục gọi nó là cá, nó sẽ bị tổn thương cảm xúc đấy."

"Cá không có cảm xúc. Và rồi, tôi đã cho nó ăn."

"Cá chắc chắn có những cảm xúc của riêng nó. Và tiện thể chúng ta đang thảo luận về Otto, tôi muốn nói cho anh biết tôi đang lo lắng về nó. Nó được đặt trong phòng làm việc và hiếm ai đi vào trong đó bao giờ. Tại sao chúng ta không di chuyển cậu ta vào phòng khách, nơi nó có thể nhìn thấy chúng ta thường xuyên hơn?"

Nick vuốt mặt mình và cầu chúa cho anh sức mạnh để kiên nhẫn. "Bởi vì tôi không muốn có một bể cá phá hỏng tầm nhìn của những căn phòng chính. Maggie đã cho tôi cái thứ chết tiệt đó như là một trò đùa và tôi ghét phải nhìn thấy nó."

Sự lạnh lùng phủ sương giá xuyên qua cả cái ống nghe. "Cả bẩn thỉu nữa, phải không? Tôi đoán là anh chẳng có tình cảm với con người chứ đừng nói đến loài vật. Tôi rất tiết phải nói cho anh biết điều này, nhưng ngay cả cá cũng biết cảm thấy cô đơn đấy. Tại sao chúng ta không để nó có được một vài người bạn chơi?"

Anh đứng thẳng dậy và quyết định chấm dứt cuộc trò chuyện vô lý này. "Không. Tôi không muốn thêm một con cá khác, và nó sẽ không được di chuyển đi đâu hết. Tôi đã nói rõ ý mình chưa?"

Đường dây im ắng. "Rõ như ban ngày."

Rồi cô cúp máy.

Nick nguyền rủa, tóm lấy chồng giấy tờ gần nhất từ cuộc họp hội đồng quản trị vừa rồi, và làm việc với nó. Người phụ nữ này thực sự đã làm phiền anh ngay tại văn phòng của anh chỉ về một con cá.

Anh đẩy cái hình ảnh của cô ra khỏi tâm trí mình và tiếp tục công việc.

...

"Anh ấy sẽ điên lên mất."

Alexa cắn vào môi dưới của cô và tự hỏi tại sao những từ ngữ đó của Maggie lại làm cô ớn lạnh dọc sống lưng đến như vậy. Sau cùng thì, Nick Ryan không phải cái kiểu cởi mở* gì cho lắm. Chắc chắn là, anh sẽ nổi điên một chút với cái tình huống này, nhưng dù sao anh vẫn là người hiểu lý lẽ.

(*Nguyên bản là alpha male: đây là từ chỉ kiểu tính cánh của nam giới. Một con người tự tin, thu hút phái nữ, dễ gần, có tư chất lãnh đạo và quan hệ xã hội rộng, thuộc túyp người thích phô trương sức mạnh. Hơi ngược lại với beta male: ít cởi mở và thu hút phái nữ hơn, thiên về các hoạt động trí tuệ.)

Cô nhìn lướt đánh giá căn phòng khách đang được lấp đầy với những chú chó. Rất rất nhiều chó. Những chú chó con, chó lai, chó thuần chủng và cả những con chó săn nữa. Một vài đang tụ tập ở nhà bếp, chụm đầu vào nhau khi chúng được cho ăn và liếm láp nước. Số còn lại giữ những nhịp chân miệt mài của chúng đi khám phá ngôi nhà mới, đánh hơi các góc nhà và chạy khắp từ phòng này sang phòng khác. Một chú chó săn (terrier) lông xoăn cứng đang nhai chệu chạo cái gối rơi xuống nền nhà. Một chú chó xù (poodle) màu đen đã nhảy lên trên chiếc đi văng và nằm xuống để ngủ. Còn một chú chó lai (mutt) trông như sẵn sàng nâng chân mình lên để đánh dấu vào cái loa, nhưng Maggie đã tóm lấy cậu ta và ném trở lại vào khu vực an toàn trước khi cậu gây ra thiệt hại nghiêm trọng.

Sự lo lắng đã biến thành một cơn hoảng loạn toàn diện.

Maggie đã đúng.

Nick có thể sẽ giết cô.

Cô quay về phía người bạn của mình. "Tớ nên làm gì đây?"

Maggie nhún vai. "Nói cho anh ấy sự thật. Cậu chỉ cưu mang chúng trong một hoặc hai đêm, cho đến khi chúng tìm được một nơi nương tựa khác. Nếu cậu đem trả lại chúng, chúng sẽ bị giết."

Cô cau mày. "Vậy nếu anh ấy vẫn muốn tớ tống chúng đi thì sao?"

"Hãy đem chúng về căn hộ của cậu."

"Quá nhỏ."

Maggie giơ hai tay lên khi cô phát hiện ra cái nhìn đó. "Chết tiệt, không được, tớ sẽ không mang chúng về chỗ tớ! Tớ có một anh chàng sẽ ở lại và anh ấy sẽ đem lại nhiều sự ấp ám hơn là một chú chó con. Cậu phải tự mình xoay xở thôi."

"Nhưng, Maggs–"

Maggie đưa cho cô một cái vẫy tay chào. "Tớ phải đi đây. Ôi, tớ rất muốn được xem biểu hiện của anh trai tớ khi anh ấy bước vào. Hãy gọi cho tớ vào di động nhé."

Cánh cửa đóng lại.

Alexa khảo sát căn phòng, bây giờ đang hỗn loạn với những chú chó con, và quyết định rằng cô đã khá là bốc đồng. Cô có thể hợp lý hơn khi nói với trại nhà tạm cô sẽ nhận một vài con rồi mang chúng về căn hộ của cô. Nhưng không, cô đã nổi giận với Nick vì anh đã trở thành một quái vật lạnh lùng với chú cá, và cô quyết định sẽ dạy cho anh một bài học. Ngoại trừ bây giờ, cô chỉ cảm thấy hoàn toàn sợ hãi.

Một con chó săn (hound) đang gặm nhấm cái chân bàn. Cô liền sốc lại tinh thần và chuẩn bị kế hoạch tác chiến của mình. Cô đưa tất cả chúng vào trong căn phòng ngủ dành cho khách và hi vọng Nick sẽ không nhận thấy chúng.

Anh không bao giờ đi vào trong căn phòng đó. Cô mang tất cả các đồ chơi của chúng, thực phẩm và lùa chúng lẻn ra phía sau. Cô đã tự thuyết phục mình rằng chiến lược đó sẽ hiệu quả. Cô đổ ra cả một túi đồ chơi và đảm bảo hầu hết tất cả bọn chúng chạy theo sau cô. Rồi cô đóng cửa lại, bồng lên chú chó con đang ngủ trên chiếc đi văng, lấy thức ăn và nước uống, và một vài tờ báo bỏ đi. Cô chạy ra ngoài và bắt lấy con đi lạc cuối cùng từ sân sau, rồi sắp xếp lại căn phòng để các chú chó cảm thấy được thoải mái.

Alexa đang nhìn chằm chằm lo lắng vào chiếc sofa đôi (loveseat) tuyệt đẹp và cái ghế mang những hoa văn xoáy bạc và xám. Chết tiệt, tại sao Nick lại phải giàu chứ? Không một căn phòng ngủ dành cho khách nào lại trông rất tuyệt đến thế, với thảm đá phiến, những cái bàn bằng hợp kim thiếc trang trí hoa văn hình xoắn ốc tinh tế, và bộ khăn trải giường còn đắt hơn cả toàn bộ số chăn lông vịt có ở nhà cô. Cô lướt những ngón tay của mình trên chất liệu len đan mềm mại với những mũi khâu tỉ mỉ của tấm khăn trải giường. Cô đang cần một vài tấm chăn cũ, và cô cược rằng chồng mình sẽ không có bất cứ một cái nào. Cô quyết định lục tìm trên lầu thử nhưng cô đã nghe thấy tiếng chìa khóa lách trong ổ khóa.

7.2

Hoảng sợ, cô ném tấm khăn trải giường bằng len đan lên chiếc ghế và đóng cánh cửa lại đằng sau cô. Sau đó, cô phóng mình lên phòng trước và dừng lại ngay ở phía trước anh. "Chào."

Anh nhìn nghi ngờ ngay lập tức. Một lọn tóc vàng rơi xuống trán anh và mắt anh hẹp lại, như thể anh không tin được cô có thể tử tế như vậy. Tội lỗi quằn quại bên trong cô, nhưng cô bỏ qua nó.

"Chào". Anh nhìn xung quanh nhà và cô nín thở. "Có chuyện gì vậy?"

"Không có gì. Tôi đang định nấu bữa tối. Trừ khi anh cảm thấy mệt mỏi và muốn đi ngủ ngay bây giờ thôi."

Một bên lông mày anh bắn lên với cái giọng điệu hy vọng của cô. "Đã 6 giờ rồi."

"Phải. Vậy là, tôi cho rằng anh có rất nhiều việc phải làm, phải không? Tôi sẽ mang thức ăn lên lầu vào văn phòng cho anh nếu anh muốn."

Bây giờ, anh trông hoàn toàn cáu tiết. "Tôi đã làm việc đủ với ngày hôm nay rồi. Giờ tôi chỉ muốn thư giãn với một ly rượu vang và xem trận bóng."

"Có đội Mets chơi không?"

"Không biết. Dù sao thì họ cũng không đủ điều kiện tham gia chơi ở các trận playoff. Nhưng đội Yanks vẫn còn cơ hội."

Cô cau có trong cơn tức giận bị dồn nén. "Họ đang ở quá xa cuối bảng – nó sẽ không bao giờ xảy ra. New York sẽ không được chơi trong giải serie năm nay."

Anh thở hắt ra thiếu kiên nhẫn. "Sao cô không đi mà xem đội Mets trên lầu ấy?"

"Tôi muốn cái TV lớn."

"Thế thì tôi cũng vậy."

Cơn tức giận đã tác động mạnh đến cô. Alexa liền giữ chặt lấy cảm xúc đó, cảm thấy biết ơn khi sự sợ hãi của cô đã tan biến hết. Cô quay lưng lại và đi hiên ngang vào nhà bếp. "Tốt thôi, tôi sẽ sử dụng quyền đặc ân của tôi."

Anh treo chiếc áo khoác len màu đen vào tủ đựng quần áo, rồi sau đó đứng ở giữa lối đi. Cô lấy các nguyên liệu cho món salad mà cô sẽ không ăn ra và thái nhỏ rau để làm một món xào. Anh tóm lấy một chai rượu vang từ tủ lạnh và rót cho cô một ly. "Cô nói cái gì vậy?"

"Tôi sẽ sử dụng quyền đặc ân của mình. Tôi muốn được xem đội Mets ở tầng dưới với cái TV lớn. Tôi muốn anh xem đội Yankees ở trên lầu, và tôi không muốn nghe thấy bất kì một âm thanh nào cả. Không tiếng cổ vũ, không tiếng reo hò, hay không cả "Tiến lên Yankees". Hiểu chưa?

Khi cô nhìn lại, anh đã há hốc miệng ra nhìn cô trong sự ngạc nhiên tuyệt đối, như thể đầu cô vừa mới mọc sừng. Cô cố gắng để bỏ qua anh trông đáng yêu như thế nào, với cái miệng hơi hé mở, và đôi vai rộng đáng kinh ngạc kéo căng dính sát vào cái áo sơ mi xám nhạt màu. Tại sao anh lại phải quá hấp dẫn đến chết tiệt như vậy? Hai tay và cái cổ áo sơ mi đã nhàu lại sau nhiều giờ mặc. Chiếc quần màu than chì của anh vẫn giữ được đường li chạy dài ở giữa.

Anh đã tháo các nút ở cổ tay và xắn tay áo lên trong kiểu cách thời trang thông thường của mình. Cẳng tay anh lắc rắc lớp lông sáng màu và những ngón tay mạnh mẽ đang cầm ly rượu tao nhã với một sức mạnh khiến cho cô bồn chồn khi cô nghĩ về nhiều thứ khác anh có thể chạm vào. Cô cố gắng không nhìn hau háu vào anh như một thiếu nữ và tập trung vào cái thớt.

"Cô điên rồi." Anh thực sự đã mất một vài phút để tập hợp lại sức mạnh cho lời nói của mình trước khi tiếp tục. "Những quyền lợi đó được cho là chỉ sử dụng trong những việc quan trọng."

"Sự lựa chọn của tôi. Quyền lợi của tôi."

Anh bước lại gần hơn. Nhiệt độ cơ thể của anh đã lôi kéo, thách thức và tra tấn sự tỉnh táo tinh thần của cô. Cô ước muốn được dựa vào ngực anh và để cho đôi tay anh được siết chặt quanh eo cô. Cô khao khát được cảm thấy tất cả các cơ bắp mạnh mẽ đó truyền sức mạnh cho cô và giả vờ rằng họ là cặp vợ chồng thực sự. Họ sẽ âu yếm nhau trong nhà bếp và làm tình trên cái bàn gỗ sồi nặng bên cạnh rượu vang và mì ống. Rồi sau đó cùng nhau chia sẻ bữa tối và nói chuyện nhẹ nhàng trong khi cùng nhau xem đội Mets thi đấu. Alexa buộc phải nuốt cục nghẹn trong cổ họng của mình xuống và đẩy đi những hình ảnh tưởng tượng.

"Cô sẽ sử dụng quyền đặc ân chỉ để xem một trận bóng chày tệ hại hử?"

"Đúng thế."

Cô ném tỏi và rắc tiêu vào chảo trong khi anh di chuyển gần lại thêm một inch. Thắt lưng anh cọ vào mông cô. Ngay cả khi được bao phủ trong cái chất liệu vải jean dày cộm, nhưng lời cảnh báo của những cái chạm ngày càng thân mật đã khiến hai bàn tay cô run rẩy trên con dao. Hơi thở nóng hổi dồn dập của anh phả vào gáy cô. Anh đặt cả hai lòng bàn tay tì lên mặt bàn bếp và khóa cô lại. "Những đặc ân rất quý giá đấy. Muốn lãng phí nó vào một trò chơi bóng chày ngu ngốc không có bất kì ý nghĩa nào hử?"

"Tôi quan tâm về tất cả các trận đấu của đội Mets. Anh, mặt khác, không coi nó như là một việc nghiêm trọng bởi vì đội của anh quá tự mãn. Chiến thắng đến quá dễ dàng và anh nghĩ nó là một việc hiển nhiên."

Anh càu nhàu vào tai cô. "Chúng tôi không giành chiến thắng tất cả mọi lúc."

Cô đã bị mắc kẹt vào cái chủ đề về bóng chày. "Thậm chí sau khi thua đội Sox trong giải World Series thì anh cũng không bao giờ bỏ đi cái sự kiêu ngạo của anh. Vẫn không thèm tôn trọng bất kì một đội bóng nào khác."

"Tôi chưa bao giờ biết đội Yanks tội nghiệp lại nhặng xị đến như vậy."

"Đó là các fan hâm mộ chứ không phải đội bóng. Chúng tôi biết thua là như thế nào. Và mỗi trận đấu chúng tôi giành được chiến thắng, thì đó là một vinh quang nhỏ mà chúng tôi trân trọng và không bao giờ nghĩ nó là điều hiển nhiên. Chúng tôi cũng luôn tin tưởng hơn."

"Hmmm. Nói chuyện về đội Mets hay là những người hâm mộ của họ đây?"

"Thấy chưa, anh nghĩ rằng nó thật buồn cười. Nếu anh đã trải qua những trận thua thì anh sẽ biết khiêm tốn hơn. Và cảm thấy những chiến thắng thậm chí còn ngọt ngào hơn."

Anh nghỉ hai tay của mình trên đường cong của hông cô. Chiều dài cứng rắn của anh ép vào phía sau cô. "Có lẽ cô nói đúng," anh thì thầm.

Con dao rơi loảng xoảng xuống cái thớt. Cô xoay lại và va vào ngực anh. Anh bắt lấy vai cô và nghiêng cằm cô lên. Những cảm xúc nhục dục được cuộn vào nhau và đẩy lên cao. Đôi môi của cô tách ra với lời thú nhận hấp dẫn của anh. "Cái gì cơ?"

Một ánh mắt láu cá xuất hiện trong đáy đôi mắt màu vàng nâu. "Có lẽ tôi đang bắt đầu đánh giá cao những thứ tôi không thể có được." Anh chạy một ngón tay xuống má cô. Lần theo làn môi dưới của cô. Chà sát ngón tay cái của mình lên trung tâm da thịt nhạy cảm đó. "Có lẽ tôi đang bắt đầu tìm hiểu về những thứ tôi thiếu sót."

Miệng cô khô khốc. Cô đưa lưỡi liếm lên đôi môi của mình để làm ẩm chúng, và sự căng thẳng nhục dục được đẩy thêm lên cao. Cô đang lơ lửng trên cái ranh giới của những khám phá mà sẽ thay đổi mối quan hệ giữa họ, và cô chiến đấu chống lại bản năng để nhảy khỏi vách đá và vào địa ngục mặc kệ những hậu quả.

Thay vào đó, cô buộc mình tiếp tục cuộc trò chuyện kỳ quặc của họ. "Vậy là, anh đồng ý hả? Anh đã hiểu ra cái lý do tại sao đội Mets lại là một đội bóng tốt hơn rồi à?"

Một chớp sáng lóe lên đến ra từ một bộ răng trắng chế nhạo lời tuyên bố của cô. "Không. Đội Yankees là đội bóng tốt hơn. Họ giành chiến thắng chỉ vì một lý do." Anh thì thầm lời bình luận của mình trên môi cô. "Họ muốn nó nhiều hơn nữa. Alexa, nếu cô muốn một cái gì đó đến quá tệ, thì cô cuối cùng cũng sẽ bắt lấy nó."

7.3

Cô xô mạnh vào ngực anh và xoay lại, mong muốn được vung con dao lên nhiều thứ hơn là chỉ vào số rau đó. Một kẻ hâm mộ Yankee điển hình, kiêu ngạo. "Tôi sẽ gọi khi bữa tối sẵn sàng. Cho đến lúc đó, tôi hy vọng anh sẽ ở trên lầu."

Tiếng cười của anh vang vọng khắp nhà bếp. Sự ớn lạnh quay lại cô khi anh đã rời đi. Alexa tổ chức lại hơi thở của mình khi anh bắt đầu đi lên cầu thang, và con chó vẫn còn giữ được yên tĩnh.

Cô chạy vào phòng khách, bật trận đấu bóng chày lên, vặn to âm lượng và đi vào căn phòng phía sau để kiểm tra những chú chó.

Tấm ra trải giường bằng len đan đã bị xé tan thành từng mảnh.

Cô gỡ nó ra khỏi hàm răng của chú chó giống labrador đen và nhét nó vào trong cái ngăn kéo bàn dưới cùng. Các tấm giấy đã bẩn, vì vậy cô dọn sạch, trải những tờ báo mới xuống, và xếp thêm một vài tờ trên cái đi văng và cái ghế để đề phòng. Cô đổ đầy lại bát nước và tính toán để tất cả chúng đều phải được đi ra ngoài thêm một tiếng khác trước khi đi ngủ.

Cô đóng cửa, chạy xộc vào nhà bếp, và kết thúc bữa ăn tối trong khi la lớn tiếng bình luận với các cầu thủ của mình.

Nick đi xuống dùng bữa tối và nhanh chóng quay lên lầu. Kiệt sức từ trò thủ đoạn gian trá của mình, cô hứa từ bây giờ sẽ phải trung thực với trại nhà tạm. Cô xoay xở phần còn lại của buổi tối để dẫn những con chó lẻn ra ngoài trong các tốp nhỏ.

Khi trận đấu kết thúc và đội Mets giành chiến thắng trước đội Marlins với tỉ số 4-3, cô đã thực hiện một điệu nhảy chiến thắng nhanh chóng, rồi làm sạch nhà bếp, kiểm tra các chú chó, và leo lên cầu thang để đi ngủ. Toàn bộ cơ bắp của cô bắt đầu đau nhức và đầu cô thì căng như sợi chỉ, nhưng cô đã giành được chiến thắng.

Cô cần phải thức dậy trước năm giờ sáng để dẫn tất cả lũ chó ra ngoài đi dạo, cho chúng ăn, và dọn sạch trước khi Nick đi làm.

Cô rất mệt mỏi nhưng vẫn xoay xở để tắm táp nhanh chóng rồi rơi vào giường. Cô thậm chí còn không thèm bận tâm đến cái áo ngủ, trườn ngay xuống dưới tấm ra và ngủ thiếp đi.

...

Có một ai đó ở trong nhà.

Nick ngồi thẳng trên giường và lắng nghe. Một âm thanh xì xào nho nhỏ vang vọng trong không khí. Như thể một ai đó đang xoay cái chìa khóa trong ổ và cố gắng để lách mở cửa.

Với chuyển động nhanh chóng, hiệu quả, anh bước nhẹ trên đôi chân trần đến cửa và mở hé nó ra một inch. Sự im lặng chào đón anh. Rồi sau đó ông đã nghe thấy cái âm thanh đó.

Một tiếng xì xào thấp. Gần như là một tiếng gầm gừ.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng anh và anh suy nghĩ lại toàn bộ các lựa chọn của mình. Đồ khốn nào đang trong nhà anh vậy? Còi báo động đã không hoạt động, có nghĩa là tên trộm đã hóa giải được nó. Anh không có một khẩu súng hay một chai xịt hơi cay nào cả. Còn gì khác được dùng trong trận đấu bí ẩn này? Một khẩu súng lục ổ quay, chân nến, dao, dây thừng, hay một cái ống sắt.

Tốt hơn nên gọi cho 911.

Anh di chuyển thận trọng ra khỏi cửa và nhón chân nhẹ nhàng qua cánh cửa đóng kín trước phòng Alexa. Anh dừng lại, rồi sau đó quyết định rằng đánh thức cô sẽ là một việc sai lầm – cô có thể hoảng sợ hoặc sẽ cung cấp cho những kẻ đột nhập một mục tiêu mà Nick không hề muốn phải đối phó. Mục đích chính của anh bây giờ là giữ cho cô an toàn. Anh nắm lấy cây gậy bóng chày từ cái kho nhỏ ở hành lang, rà tìm cái điện thoại không dây, nhấn vào ba con số và thông báo rằng anh cần một sự can thiệp.

Sau đó, anh bắt đầu xuống cầu thang để đánh cái gã khốn đó.

Nick dừng lại ở bậc cuối cùng và nấp trong bóng tối. Âm thanh không có gì thay đổi, ngoại trừ tiếng kêu ro ro ổn định phát ra từ cái tủ lạnh. Anh đứng yên lặng một lúc và nghiên cứu các phòng tối. Cánh cửa trước hoàn toàn được khóa – dây khóa vẫn níu lại với nhau – báo động đang được thiết lập. Thật kỳ lạ, nếu nó đã bị hóa giải thì ánh sáng đỏ phải tắt rồi chứ. Có lẽ là cửa sau, nhưng anh không nghe thấy âm thanh kính vỡ, trừ khi–

Cánh cửa phòng dành cho khách kêu lách cách. Anh nhẹ nhàng tiến về tiếng động, bám sát vào bức tường, cây gậy bóng sẵn sàng được vung trong khi anh đếm ngược từng giây trước khi cảnh sát đến. Anh không phải là Clint Eastwood, nhưng nếu anh có thể ra một cú vung tốt, thì anh sẽ tự gọi mình là một người đàn ông.

Hơi thở dồn dập. Gần như là hổn hển. Một tiếng sột soạt.

Cái quái gì vậy?

Anh dừng lại và tìm quả đấm. Mạch đập của anh hối hả với lượng adrenalin tăng vọt. Anh gạt bỏ nỗi sợ hãi và nắm lấy kiểm soát. Nick nâng cây gậy lên, xoay quả đấm, và đẩy mở toang cánh cửa với tất cả sức mạnh của mình.

"Aaaaghhh!"

Một tốp các con chó chạy băng qua anh. Hai, bốn, sáu, tám– cả một đám đông lông bao quanh dưới chân anh– những con chó đốm, những con chó nhỏ, những con chó lớn– tất cả đều đang sủa, vẫy đuôi và thè lưỡi của chúng ra.

Cây gậy đang lơ lững trong không khí nhưng chúng chẳng cảm nhận thấy nguy hiểm gì cả. Vui mừng khi thấy một con người xuất hiện ngay trước buổi bình minh, tất cả bọn chúng đều đang nhảy lên dành sự chú ý và muốn được chơi đùa.

Trong một vài giây, anh đã tự thuyết phục mình rằng anh đang mơ, và sẽ thức dậy trong giường của mình thôi.

Sau đó anh nhận ra tất cả những cảnh trên là có thật.

Và một vụ giết người có thể được xem xét.

Liên quan đến vợ của anh.

Căn phòng đang trong tình trạng hỗn loạn. Vụn giấy báo bay rải rác khắp nơi. Cái thảm sang trọng giờ đang lốm đốm với các vòng tròn chất lỏng mà chúng trông chẳng giống như nước. Bông gối thò ra khỏi một cái đệm đi văng. Cái cây được trồng trong chậu của anh đang nằm say rượu nghiêng ngả sang một bên và vết chân của một con chó con mang cả đống bụi bẩn. Khối kiến trúc đồng hóa (Architectural Digest) của anh đã bị nhai vụn và dính đầy dãi.

Nick nhắm mắt mình lại. Đếm đến ba. Mở chúng ra.

Sau đó, hét lên tên vợ của anh to nhất có thể.

Ngay lúc đó, anh nghe thấy tiếng cô lao xuống cầu thang trong hoảng loạn. Khi cô nhìn thấy vấn đề rắc rối ngay trước mặt cô, cô cố gắng để quay lui nhưng cô đã chạy quá nhanh. Đôi chân trần của cô bị trượt trên sàn nhà và tông thẳng vào anh với toàn bộ sức mạnh. Với một tiếng thốt hổn hiển thoát ra từ phổi của cô, cô giữ chặt lấy vai của anh để giữ thăng bằng và nhìn vào khuôn mặt anh.

Cô đã nhận ra ngay nguy hiểm trong vòng vài giây. Làn da tái ngắt của cô lan rộng trong sợ hãi thuần khiết và cô lảo đảo lùi lại với cánh tay dang ra như thể để né tránh một kẻ tấn công. Nick hầu như không để ý đến cái cử chỉ đó.

Anh đang quá chăm chú nhìn xuyên qua làn sương mù đỏ ngầu, cái mà đang che mờ mắt anh.

Một bàn chân đầy lông hạ cánh thẳng vào háng anh. Anh đẩy nó ra và thốt lên một tiếng thì thầm giận dữ. "Cái quái gì gì đang diễn ra vậy?"

Cô nhăn mặt. "Nick, tôi xin lỗi. Tôi không biết phải làm gì nữa, bởi vì trại nhà tạm đã gọi và nói rằng họ đã quá tải và hỏi xem tôi có muốn giúp đỡ một vài đêm không, và tôi không thể nói không, Nick, tôi không thể hoặc chúng sẽ bị giết vì nguồn kinh phí rất khó kiếm cho các trại nhà tạm hiện nay, nhưng tôi biết anh ghét động vật vì vậy tôi chỉ nghĩ rằng chúng sẽ trải qua một đêm yên tĩnh ở đây và về nhà vào buổi sáng thôi."

"Cô nghĩ rằng cô có thể dấu một căn phòng đầy chó khỏi tôi?" Anh đã cố gắng hết sức để kiểm soát những cơn giận dữ vào lần này, anh thực sự đã làm, nhưng anh cảm thấy giọng của anh ngày càng cao hơn. Sau đó, anh hiểu lý do tại sao những kẻ vũ phu lại túm lấy tóc của phụ nữ.

7.4

Anh nhìn khuôn mặt của cô đang đánh giá phản ứng của anh. Răng của cô cắn vào môi dưới, và cô chuyển trọng lượng từ chân này sang chân kia như thể đang suy nghĩ một cách khó khăn làm thế nào để giải thích mọi thứ theo cách mà sẽ không làm cho anh nổi điên.

Một khúc xương đi lạc đã lăn trên bàn chân trần của anh. Anh nhìn xuống cái đuôi ngheo nguẩy và cài lưỡi đang thè ra.

"Nó muốn anh ném nó đi."

Anh nhìn chằm chằm. "Tôi biết con chó chết tiệt đó muốn gì, tôi không phải là một thằng ngốc. Đó chắn hẳn trái ngược với những gì cô đang nghĩ về tôi đấy. Cô sử dụng đặc ân của cô để cầm chân tôi trên lầu để tôi không thể phát hiện ra điều này ư." Anh thu nhận toàn bộ biểu hiện có lỗi của cô. "Cô là một kẻ nói dối rất giỏi, Alexa. Tôi đoán là tôi đã không biết nó giỏi đến thế nào."

Cô thôi không hèn nhát nữa, và kéo mình đứng thẳng trên đôi chân trần với toàn bộ chiều cao của cô. "Tôi buộc phải nói dối! Tôi đang sống với một kẻ thù ghét động vật, người mà thích nhìn thấy những con chó vô tội trong buồng hơi ngạt hơn là phải dọn dẹp nhà anh ta!"

Nick nghiến răng và nguyền rủa. "Đừng có cố gắng đổ lỗi cho tôi, cô gái ạ. Cô thậm chí đã không hỏi, cứ tự ý dẫn một lũ chó lẻn vào căn phòng bỏ không của tôi. Cô có thấy chúng đã làm những gì với ngôi nhà của tôi không? Và tấm ra len đan màu cam của tôi nó đâu rồi?"

Cô ngửa đầu ra sau với một tiếng rên thất vọng. "Tôi đã nên biết anh quan tâm nhiều đến cái tài sản ngu ngốc của anh hơn là một cuộc sống! Anh giống hệt như cái gã trong bộ phim Chitty Chitty Bang Bang– có nhớ hắn ta đã thường xuyên nhốt tất cả bọn trẻ lại để thành phố được gọn gàng, sạch sẽ và có tổ chức không? Lạy trời là tất cả mọi thứ không diễn ra chính xác như theo cái cách hắn ta muốn nó. Luôn giữ cho cuộc sống gọn gàng. Luôn đảm bảo tấm ra màu cam không bị phá hoại."

Sự bình tĩnh của anh đang bấp bênh trên bờ vực.

Rồi sau đó đổ sụp.

Tay anh siết chặt thành nắm đấm và anh gầm lên, những con chó chắc phải rất thích thú bởi vì tất cả chúng đều bắt đầu tru lên cùng một lúc, nhảy lên xung quanh chân anh trong một vòng tròn lông, đuôi và những bàn chân.

"Chitty Chitty Bang Bang? Cô điên rồi– cô cần phải được nhốt trong cái nhà thương điên. Cô đã nói dối tôi, phá hỏng nhà tôi, rồi sau đó so sánh tôi với cái thằng bất lương với trẻ em, tất cả những thứ trên chỉ bởi vì cô không thể làm một người bình thường nhận lấy trách nhiệm và xin lỗi thôi sao?"

Cô nhón gót lên và và đối diện ngay trước khuôn mặt anh. "Tôi đã cố gắng nhưng anh trở nên thật vô lý."

Anh đưa tay ra, nắm chặt hai bắp tay của cô. Những ngón tay của anh đóng lại xung quanh một cái gì đó mượt mà rồi anh lắc nhẹ. "Vô lý? Vô lý hả? Bây giờ đã là nửa đêm và tôi đang đứng trong một căn phòng đầy những con chó, nói về một bộ phim ngu ngốc!"

"Nó không ngu ngốc. Tại sao anh không thể giống anh chàng Ralph Kramden trong phim Honeymooners hơn chứ? Chắc chắn là anh ta ồn ào và đáng ghét, nhưng anh ta đã cứu cả trại nhà tạm cho chó khi anh ta phát hiện ra nó sẽ bị phá hủy. Tại sao anh không thể có tính người hơn?"

"Và giờ lại là cái bộ phim Honeymooners vớ vẩn đó hả? Thế đấy, tôi đã nói đủ rồi. Cô sẽ phải đóng gói toàn bộ lũ chó này và đưa chúng quay lại trại nhà tạm ngay bây giờ, hoặc thề có Chúa, Alexa, tôi sẽ tự mình tống khứ chúng!"

"Tôi sẽ không làm điều đó."

"Cô phải."

"Thách anh đấy."

"Thách tôi? Thách tôi ư?" Những ngón tay anh siết lại xung quanh một chất liệu mềm mại, mượt mà trong khi anh chiến đấu chống lại sự tự chủ đang bị xé vụn. Khi màn sương mù chắn tầm nhìn của anh cuối cùng cũng tan, Nick chớp mắt và nhìn xuống.

Rồi sau đó anh nhận ra vợ mình đang khỏa thân. Cái áo choàng màu xanh-vàng nhạt (lime-green) của cô đã trượt xuống qua vai và bây giờ hoàn toàn mở rộng. Sợi dây thắt lưng của cô đã trượt một cách không thông báo xuống sàn nhà. Anh chỉ mong đợi sẽ nhìn thoáng thấy một số vải ren xuềnh xoàng làm kích động ham muốn của một người đàn ông. Nhưng anh đã nhận được nhiều hơn.

Chúa Giê-xu, cô thật là hoàn hảo.

Không có mảnh vải nào làm hỏng những đường cong bất tận của làn da thịt ấm áp và màu mỡ đó. Ngực của cô căng tràn và được sinh ra để lấp đầy bàn tay của một người đàn ông, núm vú của cô có màu sắc của một quả dâu tây chín, vẫy gọi cầu xin lưỡi của một người đàn ông. Hông cô có dáng như một chiếc đồng hồ cát cổ điển hiện ra trong những tưởng tượng đầu tiên của người nghệ sĩ thay vì hình dáng một bộ xương bị điều khiển bởi xu hướng thời trang hiện nay. Đôi chân dài miên man. Một mảnh nhỏ của chiếc quần lót màu đỏ là điều duy nhất chặn cái nhìn của anh lại.

Nhưng từ ngữ chết cứng trong cổ họng anh. Hơi thở của anh đứng lại, sau đó vội vàng hắt ra như thể anh đã bị thoi vào bụng. Cô cau mặt nhắm chặt mắt để tiếp tục la hét, nhưng rồi dừng lại khi cô nhận thấy sự thay đổi trong biểu hiện của anh. Nick biết cái thời điểm cô nhận ra chiếc áo choàng của mình đã tụt xuống. Biết khi nhận ra việc cô đang khỏa thân đã tác động mạnh đến cô. Nhìn đôi môi của cô bĩu ra thành một vòng tròn nhỏ ngay trước khi sự sáng suốt làm cô với lấy chiếc áo choàng.

Nick sử dụng khoảng thời gian giữa những việc đó để đưa ra quyết định.

Ngón tay của cô bắt đầu giật mạnh cái chất liệu vải khi anh chặn lại toàn bộ các cử động của cô, kéo đầu anh thấp xuống, và đóng dấu miệng mình bao phủ môi cô. Cơn sốc giữ cô đứng bất động và anh đã tận dụng nó như là một lợi thế. Với một lực đẩy nhanh, anh tách đôi môi đầy đặn của cô ra và cho phép anh được thâm nhập vào mỗi góc trơn mượt, ấm nóng đầy nữ tính của miệng cô. Say mê bởi hương vị của cô, anh xoắn vào lưỡi cô trong những cái vuốt ve khẩn thiết và đòi hỏi, cầu xin cô trao lại tất cả nó cho anh.

Và cô đã làm.

Với toàn bộ sức mạnh của mình.

Như thể một cách cửa được đóng chặt đã bật mở bởi một cú đá mạnh, Nick gần như đã nghe thấy tiếng vỡ khi sự kiểm soát của họ bị đập tan. Cô mở miệng mình ra và uống vào, rồi sau đó thực hiện cái nhu cầu của riêng mình khi một tiếng rên rỉ thấp đói khát thoát ra khỏi đôi môi của cô. Anh đẩy mạnh cô dựa vào tường và khiêu khích từng lực đẩy của lưỡi cô, trong khi cánh tay của cô quấn quanh cổ anh và lưng cô cong lại. Ngực cô được đưa nhô cao hơn lên phía trên trong một lời mời chào trọn vẹn. Đầu óc anh quay cuồng khi hương vị của cô tràn ngập mọi giác quan của anh. Đôi tay anh đưa lên nhanh chóng để khum lấy đôi ngực nặng trĩu của cô, ngón tay cái của anh cọ xát vào núm vú đã săn cứng lại của cô. Anh trở nên điên cuồng với toàn bộ cảm giác, vị giác và thị giác về cô. Lũ chó đứng bao vây xung quanh mắt cá chân họ, tiếng sủa điên cuồng của chúng không đáng kể gì so với tiếng gầm rú sôi sục trong máu của anh.

7.5

Anh kéo miệng mình ra khỏi miệng cô để cắn nhẹ nơi đường cong thanh tú ở cổ cô. Một cơn rùng mình tàn phá cơ thể của cô, và anh phát ra một tiếng thì thầm hài lòng khi anh di chuyển xuống thấp hơn để được thiết đãi trên đôi ngực của cô, lưỡi anh liếm vào đỉnh nhọn, cắn nhẹ gặm nhắm, trong khi cô quằn quại trên bức tường và thúc dục anh. Miệng anh mở ra bao phủ cô rồi anh thưởng thức, mút mạnh vào núm vú màu dâu tây của cô khi đôi tay anh trượt khỏi lưng cô để ôm vào các đường cong ở mông cô, ép hông cô tựa sát vào cái chiều dài phồng lên cứng rắn, đập rộn ràng đang cầu xin để được vào.

"Nick, Tôi–"

"Đừng nói với tôi dừng lại."

Anh nhìn lên. Ngực cô trượt ra khỏi miệng anh, núm vú của cô săn cứng và khuấy động bởi sự quan tâm của anh. Dạ dày cô run lên. Đôi môi sưng húp của cô tách ra, cho phép những hơi thở hổn hển, vỡ vụn được thoát ra ngoài.

Đôi mắt cô tối sâu thăm thẳm, làm át đi sắc xanh khi cô nhìn chằm chằm khóa vào mắt anh. Một giây trôi qua khi anh chờ đợi. Một khoảnh khắc. Một thế kỷ.

"Đừng dừng lại."

Cô kéo đầu anh xuống và hôn anh. Anh đã tàn phá làn da thịt ở môi cô như thể anh đang bị bỏ tù và cô là hương vị tự do cuối cùng của anh, cảm thấy chính mình chìm vào sâu thẳm nơi cơ thể cô cho đến khi...

"Cảnh sát!"

Những âm thanh của còi báo động đã chiến đấu theo một cách nào đó để tràn vào cái thế giới nhục dục mà họ đang tạo ra. Cánh cửa sập mạnh với lệnh của cảnh sát– ánh đèn đỏ báo động nhấp nháy quay cuồng với màu sắc chiếu xuyến qua các cửa sổ và vào cả sảnh lớn. Tiếng chó sủa đang tăng dần lên với sự hoảng loạn.

Anh lảo đảo lùi lại khỏi cô như thể vừa thoát khỏi một cơn mê dài. Cô chớp mắt, rồi sau đó cử động một cách máy móc để tìm cái áo choàng của cô. Nick quay người lại và đi về phía cánh cửa, tắt chuông báo động, và để tay dừng lại trên nắm đấm cửa.

"Cô ổn chứ?"

Cô cảm thấy run rẩy nhưng vẫn xoay xở để nói. "Vâng."

Anh mở cửa cho một nhân viên cảnh sát mặc đồng phục, người mà sự đề phòng của ông ta giờ đã chuyển sang nghi hoặc. Đôi mắt vẫn còn say mê và tình trạng khuấy động rõ ràng của Nick chắc hẳn rất đáng nghi, bởi vì người cảnh sát đã nhòm vào sảnh lớn đến người phụ nữ mặc áo choàng và lũ chó đang quanh quẩn dưới chân cô. Ông tra vũ khí vào bao. "Thưa ông, ông đã báo cáo xin được can thiệp."

Nick tự hỏi đây có phải là lúc thách thức lần xấu hổ nhất của anh không. Anh lùa một bàn tay vào mái tóc rối bù của mình và bám vào cái trình tự suy nghĩ bình thường, logic của anh. "Phải. Tôi xin lỗi, ngài sĩ quan, đã có một sai lầm.

Xin mời ông vào."

Anh biết rằng nếu anh không để cho ông ta vào trong thì trông sẽ đáng ngờ hơn. Người cảnh sát nhìn lướt qua toàn bộ khung cảnh và dường như lưu ý đến người phụ nữ xuất hiện đầy thân thiện và những con chó đã không cố gắng để bảo vệ cô từ một người đang nổi điên. Ông khẽ gật đầu. "Thưa bà."

Cô nuốt xuống khó nhọc. "Ngài sĩ quan. Xin lỗi ông về điều này." Như thể cô đã biết Nick vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, cô liền cố gắng giải thích. "Chồng tôi đã nghĩ rằng có một ai đó trong nhà, nhưng tất cả đó là lỗi của tôi. Tôi đã giấu những con chó trong căn phòng không sử dụng, hy vọng anh ấy sẽ không phát hiện ra, nhưng chúng chắc phải phát ra một số tiếng ồn trong lúc nửa đêm và anh ấy nghĩ rằng đó là một kẻ đột nhập."

Nick nhắm mắt mình lại.

Một khoảnh khắc thật sự xấu hổ.

Anh cố gắng để ngắt lời cô. "Alexa, tại sao chúng ta không chỉ–"

"Không, Nick, hãy để em kết thúc. Ông thấy đấy, ngài sĩ quan, chồng tôi không thích động vật và tôi thì lại làm tình nguyện viên cho trại nhà tạm vì vậy đôi khi tôi nhận một vài con bị lạc, nhưng lần này tôi đã không muốn anh ấy biết về việc đó nên tôi cố gắng giấu những con chó ở một nơi mà anh ấy sẽ không phát hiện ra."

Người cảnh sát quay đầu về phía anh một cách lịch sự. "Ông đã không đề cập đến một căn phòng đầy chó, thưa ông?"

Nick nghiến răng cáu tiết. "Cô ấy khiến cho tôi phải ở trên lầu."

"Tôi hiểu."

"Vậy là, chồng tôi đã nghe thấy tiếng những con chó và gọi 911, nhưng khi anh ấy cố gắng tự mình kiểm tra toàn bộ hiện trường thì anh ấy đã tìm thấy lũ chó, và tức giận và bắt đầu la hét, rồi tôi chạy xuống và chúng tôi đã có cãi nhau một chút và sau đó ngài xuất hiện."

Người cảnh sát liếc nhìn cây gậy rơi trên sàn nhà. "Thưa ông, ông đang cố gắng làm bất ngờ một tên trộm chỉ với một cây gậy bóng chày?"

Nick tự hỏi tại sao anh đột nhiên lại cảm thấy như đó là một lời cáo buộc. Anh nhún vai. "Tôi đã gọi cảnh sát nhưng tôi thấy là tôi sẽ cố gắng tự mình bắt lấy tên trộm."

"Ông không có một khẩu súng nào cả?"

"Không."

"Tôi sẽ khuyên ông nếu lần tới ông nghĩ rằng có một kẻ đột nhập, thì hãy gọi ngay 911, khóa mình và cả vợ ông trong một căn phòng, rồi chờ cho cảnh sát đến."

Cơn tức giận sôi lên nhưng anh vẫn gật đầu. "Vâng, tất nhiên."

Người cảnh sát thực hiện một số ghi chú trên tập giấy của ông ta. "Thưa bà, bà sẽ ổn với những con chó đêm nay chứ?"

"Vâng, chúng tôi sẽ ổn thôi."

"Vậy thì tôi sẽ phải làm việc của mình. Tôi sẽ phải lấy một số thông tin cho bản báo cáo." Ông hỏi một số điều cơ bản, sau đó dừng lại để vỗ nhẹ vào đầu chú chó giống labrador màu đen. Một nụ cười hiện trên đôi môi của ông.

"Những chú chó đáng yêu. Bà đang làm một điều tuyệt vời đấy, bà Ryan. Tôi ghét phải nhìn thấy những con vật này bị giết đi."

Cô thật sự đã cười tươi với ông trong chiếc áo choàng màu xanh-vàng nhạt và mái tóc rối bù bị tàn phá của cô. "Cảm ơn ông."

"Chúc ngủ ngon." Với một cái gật đầu lịch sự, ông rời đi.

Nick đóng cửa lại, sau đó quay sang đối mặt với vợ của mình.

...

Alexa đã không chờ để nghe lời giải thích hợp lý của anh. Cô cược rằng có một danh sách dài các lý do bay lượn trên đầu lưỡi của anh. Anh đã bị điên và mất kiểm soát. Tình trạng mất ngủ đã khiến cho anh vồ lấy cô và chết tiệt những hậu quả. Giờ thì người cảnh sát đã dội cho anh một gáo nước lạnh choáng váng, anh đã thông suốt cái ý tưởng trên và quyết định rằng nó sẽ không đem lại lợi ích tốt nhất cho họ nếu họ ngủ với nhau. Xét cho cùng thì, đó là điều khoản trong hợp đồng. Xét cho cùng thì, đây là một cuộc hôn nhân kinh doanh.

Và xét cho cùng thì, điều này là không thực.

Đám mây mù nhục dục đã trôi đi và để lại cho cô một nỗi đau âm ỉ, dai dẳng. Cô coi như người cảnh sát là một vị thần số mệnh – cuối cùng thì Mẹ Trái đất của cô đã can thiệp vào giúp đỡ cô một tay.

"Alexa–"

"Đừng." Cô giơ một tay lên và Nick yên lặng, chờ đợi. Alexa đã biết, ngay lúc đó và ngay tại kia rằng cô đã có những cảm xúc rất nguy hiểm với Nicholas Ryan. Những xúc cảm rất hỗn độn, rất thực. Cô nhận lấy sự thật giống như một liều thuốc đắng và tiến lên đương đầu với sự thật. Nếu cô ngủ với anh, thì mọi thứ sẽ chỉ quay vào cô, và vẫn sẽ như cũ đối với anh. Cô muốn tình yêu, và anh thì chỉ muốn có một khoảng thời gian vui vẻ. Cô sẽ mang trái tim tan vỡ vào cuối năm, và anh thì sẽ bỏ đi mà không thèm ngoái lại nhìn. Một mẩu thông tin khác đánh vào cô giống như một cú knockout thẳng vào đầu.

Nếu anh đề nghị, cô sẽ lên giường với anh.

Cô thực sự đã rùng mình với sự xấu hổ. Cô không kiểm soát được hoóc môn của mình khi anh chạm vào cô. Cô thậm chí còn không thể hứa rằng cô sẽ không bao giờ xem xét đến cái cơ hội đó trong tương lai. Nhưng cô biết được một điều– cách duy nhất để cô sẽ lên giường với chồng cô là khi anh cầu xin. Cô muốn anh đến điên cuồng, nóng bỏng, bùng nổ và quá kích thích để chỉ cần một cú động chạm sẽ đẩy anh đến bờ vực. Giống như tối nay. Nhưng cô không muốn có thêm bất cứ một lý do giải thích nào như tâm trạng, hay sự mất ngủ, hay do rượu nữa. Cô muốn có quan hệ tình dục tuyệt vời, không do dự, đầy đam mê với đầu óc anh được giũ sạch và đôi mắt của anh ở trên cô. Không suy nghĩ về Gabriella. Và không suy nghĩ về một kết thúc cho cuộc đời sống độc thân.

Cô cần anh chỉ muốn có duy nhất cô.

Rõ ràng đó sẽ là cái đinh cuối cùng đóng vào cỗ quan tài của cô. Bởi vì tối nay, cô vẫn không được thuyết phục rằng anh chỉ muốn người vợ của mình trên giường của anh.

Thẫn thờ, cô chúc mừng chính mình đã suy nghĩ hợp lý như Nick. Nếu cô không thể ngủ với anh, cô sẽ phải đẩy anh ra và tiếp tục đi trên làn ranh giới giữa tình bạn và sự kháo khát. Cô đã quá mệt mỏi vì phải đấu tranh rồi. Vì vậy, cô chọn sự trung thực với một ít bóp méo. Cũng giống như một ly toddy nóng hổi – thứ dược liệu được ủng hộ nhiệt liệt có pha một ít rượu.

(Toddy: cốc rượu được pha chế bằng đường, nước nóng và rượu mạnh)

"Nick, tôi xin lỗi." Cô kéo mình đứng thẳng với toàn bộ chiều cao và bọc mình trong một đám mây nghiêm trang vô hình. "Tôi đã sai khi giấu những chú chó đó khỏi anh. Tôi sẽ dọn sạch tất cả mọi thứ và mang chúng trở lại trại nhà tạm vào buổi sáng. Và nếu chúng cần đến tôi một lần nữa, tôi sẽ cho anh biết và tôi chắc chắn rằng chúng ta có thể sắp xếp được việc đó."

"Alexa–"

Cô tiếp tục trong sự gấp gáp. "Và về những gì đã xảy ra ở đây. Nó ổn cả. Tôi đã bị mất kiểm soát trong thời khắc đó cũng giống như anh, và tôi đã từng nghe nói rằng giận dữ thường rất dễ biến thành niềm đam mê, và hãy nhìn thẳng vào nó, chúng ta đang trong tình trạng không có được quan hệ tình dục nào cả. Những cảnh trên cứ thế xảy ra. Và tôi không muốn nói về nó– Tôi phát chán đến chết phải nói về mối quan hệ kinh doanh này rồi. Nó chỉ là về tiền bạc, do đó chúng ta cần phải tuân thủ theo bản hợp đồng. Được chứ?"

...

Nick đấu tranh để điềm tĩnh với bài phát biểu của vợ anh. Sự ngứa ngáy ở ngay giữa hai bả vai của anh đã cảnh báo anh rằng cô đang giấu nhiều điều hơn là cô giả vờ. Anh biết cái khoảnh khắc này có thể mở ra một hướng mới và cái giá của nó không phải rẻ nếu anh bước chỉ một bước ra xa khỏi sự hợp lý trong mưu đồ của anh.

Anh đẩy cái suy nghĩ dai dẳng ấy đi và nhìn vào cô. Trong những ngày qua, anh nhận ra rằng cô ngày càng trở nên đẹp hơn đối với anh. Từ cái ánh sáng lung linh trong đôi mắt cô, từ nụ cười của cô cho đến tâm hồn ấp áp cô. Cuộc nói chuyện giữa họ đã mở ra những cánh cửa mà anh nghĩ đã bị khóa chặt, nhưng kết quả lại là một luồng cảm xúc kỳ lạ khiến anh cảm thấy không thoải mái– và sẽ không bao giờ cả. Cô là người phụ nữ cần một mối quan hệ vững chắc. Thật chết tiệt, cô cũng là người phụ nữ xứng đáng với điều đó. Nhưng anh chỉ có thể cho cô tình dục và tình bạn. Không phải là tình yêu.

Anh đã quyết định điều đó nhiều năm trước đây. Cái giá phải trả là quá lớn.

Vì vậy, Nick đứng nhìn cái ranh giới mong manh giữa họ đứt lìa một lần nữa với nhiều cảm xúc hòa trộn và quá nhiều điều hối tiếc đến chết tiệt.

Anh buộc mình gật đầu và cười nhẹ với cô. "Lời giải thích và xin lỗi được chấp nhận. Không cần phân tích nhiều thêm nữa."

Cô mỉm cười trở lại nhưng đôi mắt cô vẫn rất xa xăm. "Tốt. Tại sao anh không trở lên lầu trong khi tôi dọn sạch chỗ này?"

"Tôi sẽ giúp đỡ."

"Tôi muốn tự mình làm điều đó."

Anh di chuyển về phía cầu thang và nghiên cứu con chó săn đang thu mình trong góc. Một cơ thể dài, màu vàng. Khuôn mặt xấu tệ. Nhưng cặp mắt đó đã gợi lại quá khứ của chính anh– rất nhiều nỗi đau và không cái nào trong số chúng có hy vọng cả. Bộ lông trơ trụi rất phù hợp với cái đuôi dài, nghiêng ẻo lả sang một bên. Chắc chắn đó là một kẻ cô độc, giống như một đứa trẻ lớn tuổi trong cái trại trẻ mồ côi bị ném vào giữa những cô cậu bé dễ thương.

Có lẽ là nó đang cố gắng ăn cắp một ít thức ăn. Hoặc có lẽ nó không có gia đình hay con cái hay bất kì sự kết nối nào cả. Con chó chỉ đứng lặng lẽ ở chân cầu thang và nhìn anh leo lên.

Nick nhớ lại cái mùa hè anh đã tìm thấy một con chó lai già (mutt) ở trong rừng. Con chó đã bị bỏ đói, với đám lông vón cục và cặp mắt vô vọng. Nick đã lôi chú ta về nhà và tiếp đãi với thức ăn và nước uống. Cuối cùng anh đã săn sóc nó khỏe lại và họ trở thành bạn bè.

Anh xoay xở để giấu nó khỏi mẹ anh trong một khoảng thời gian bởi vì ngôi nhà khá là lớn, và người quản gia đã đồng ý giữ bí mật. Rồi một ngày anh đi học về và tìm chú chó, rồi nhận thấy bố anh đã trở lại sau một chuyến đi đến quần đảo Cayman. Anh biết ngay lập tức rằng chú chó của mình sẽ không có ở đó. Khi anh cãi nhau với bố mình, Jed Ryan đã cười và đưa cho anh sự thúc đẩy cứng rắn. "Không có chỗ cho kẻ thua cuộc trong ngôi nhà này, anh bạn ạ. Có lẽ nếu con có một con chó thực sự giống như chó Shepherd giống Đức. Con chó lai kia chẳng được tích sự gì cả và nó thực ra chỉ là thứ bỏ đi trong cái nhà này. Bố đã tống khứ nó đi rồi."

Jed Ryan đã bỏ đi, nhưng Nick vẫn còn nhớ đến cái bài học đó một lần nữa. Không bao giờ bị trói buộc. Anh đã nghĩ về con chó đó mỗi ngày trong nhiều năm, rồi cuối cùng anh cũng khóa nó lại nơi mà không bao giờ có thể làm phiền anh một lần nữa.

Cho đến bây giờ.

Lần thứ hai trong đêm, Nick ngập ngừng, muốn nắm lấy cơ hội về một điều gì đó nhưng lại quá lo sợ hậu quả. Trái tim anh đang đập mạnh với niềm khao khát, sự hoang mang và bối rối. Sau đó anh quay lưng lại với vợ anh và con chó xấu xí rồi đóng cánh cửa lại phía sau lưng mình.