Thương Yêu Dương Oa Oa

Chương 2




Dương Oa Oa trong nháy mắt nếm trải đủ cay đắng ngọt bùi.

Trước năm mười lăm tuổi, cô là thiên kim tiểu thư ăn sung mặc sướng.

Nhưng bất đắc dĩ số phận con người lại kỳ lạ như vậy, luôn để cho người ta đang ở trên thiên đường lại rơi thẳng xuống địa ngục.

Trong một đêm, cô từ một thiên kim tiểu thư, là hòn ngọc duy nhất trong tay Dương gia, lại rơi xuống địa ngục tàn nhẫn nhất.

Ba cô kinh doanh buôn bán vì tin lời lừa gạt của tiểu nhân, chẳng những bị lừa đi hết vốn liếng để dành cả đời, công ty cũng mất vốn xoay vòng, kinh doanh không thuận lợi, không còn cách nào phải đi vay ngân hàng.

Nhưng năm đó vận khí không tốt, đầu tư tiền bạc giống như đổ tiền vào động không đáy.

Ba Dương không muốn huỷ đi cơ nghiệp mà ông một tay sáng lập nên, vì vậy lại đi vay lãi ở ngân hàng tư nhân, mang trên lưng món nợ khổng lồ, lại không có khả năng trả lại.

Cuối cùng vì công ty kinh doanh buôn bán không thuận lợi, tuyên bố phá sản, ngân hàng cũng đem toàn bộ nhà của của ba Dương đi bán đấu giá.

Dương gia trở nên trắng tay, còn phải đối mặt với món nợ khổng lồ của ngân hàng tư nhân.

Ba Dương bất đắc dĩ, làm cho vợ hôn mê, thừa dịp ban đêm lái xe đến cảng biển, cả người cả xe lao xuống biển, bỏ lại con gái bảo bối duy nhất.

Ba mẹ qua đời, Dương Oa Oa mệt mỏi mang món nợ ba mẹ để lại, chỉ có thể vứt bỏ quyền thừa kế, cô độc sống trên đời.

Năm cô mười lăm tuổi, cô được nhận nuôi ở Gia Nghĩa quê mẹ đẻ.

Ở nông thôn, bí mật rất khó giữ nếu nhiều người biết đến, hơn nữa cô chỉ là đứa trẻ chỉ biết ăn mà không biết kiếm tiền, không bao lâu, cô trở thành củ khoai lang phỏng tay, cũng không ai đồng ý đóng học phí cho cô học lên trung học.

Bất đắc dĩ, cô bắt đầu vừa đi học vừa đi làm.

Thật vất vả mới học xong trung học, nhưng học phí đại học lại muốn vì mình mà nghĩ biện pháp.

Năm cô mười tám tuổi, mỗi ngày đều sống trong sự sơ hãi vì không có tiền.

Mới trải qua ba năm, cô đối với tiền đã có độ mẫn cảm tới mức, cô có thể phân biệt được âm thanh đồng một đồng, năm đồng hoặc đồng mười đồng rơi xuống.

Cô không thể không phủ nhận, cô thật sư rất thích tiền.

Mà nguyên nhân cô yêu tiền chỉ có một ——

Vì cô thiếu tiền.

Mặc dù ở nhà người thân ăn mặc không cần lo, cũng không có ai ngược đãi cô, cũng không có chuyện khi dễ cô giống như trong phim vẫn hay diễn quá, nhưng dù sao cũng là cuộc sống ăn nhờ ở đậu, quá khác xa so với cuộc sống trước kia.

Cho nên cô học xong tự mình cố gắng tự lập, trừ khi vừa học vừa làm lúc học trung học, hiện tại rốt cuộc cũng để dành được tiền đóng học phí và mua sách vở của kỳ thứ nhất đại học, mấy ngày nữa sẽ phải đi lên Đài Bắc.

Từ ngân hàng đi ra ngoài, Dương Oa Oa nhìn con số trong sổ tiết kiệm, vốn là đang nhăn tít lại một chỗ lông mày lặng lẽ dãn ra.

"Cố gắng quả nhiên là có tác dụng." Cô bĩu bĩu cánh môi mềm mại, nở ra nụ cười thật đẹp mắt.

Cô có một gương mặt mềm mại nhỏ nhắn, hợp với bộ tóc dài buông xoã, dáng vẻ trong sáng mà động lòng người.

Dương Oa Oa hài lòng đem sổ tiết kiệm nhét vào trong túi, sau đó cưỡi xe đạp, trên con đường trong buổi chiều hoàng hôn từ từ trở về nhà.

Gia Nghĩa mặc dù không lớn, nhưng lúc tan tầm cũng đông nghịt.

Cô xuyên qua trong đám người đông nghịt đó, nghĩ tới số tiền tiết kiệm gửi ngân hàng từ từ tăng lên, trong lòng cũng vui vẻ giống như muốn bay lên thiên đường.

Lấy tốc độ này, không chỉ có được học phí học kỳ thứ nhất, sinh hoạt phí cũng không thành vấn đề rồi. . . . . .

Nở ra nụ cười đẹp mắt, cô ra sức đạp xe đạp đi tới.

Đi ngang qua ngã tư đường thì mắt thấy đèn vàng sắp chuyển sang đỏ, vì tranh thủ thời gian mấy giây này, cô tăng tốc đạp nhanh về phía trước, đột nhiên chiếc xe BMW thể thao màu bạc từ bên phải chạy qua——

Ầm!

Tiếng va chạm doạ người vang lên, Dương Oa Oa ngã xuống đất, chiếc xe đạp bên cạnh đã biến dạng.

"Đau đau đau. . . . . ."

Cô nhíu cặp lông mày xinh đẹp lại, xe đạp còn đè lên trên đùi cô.

Cũng may xe thể thao BMW phanh lại kịp thời, mới không gây ra thảm kịch lớn.

Nhưng mà xe đạp dù sao cũng không thể so với xe hơi được, Dương Oa Oa mặc dù không có máu chảy thành sông, chỉ ngã một cái, nhưng da cô vẫn bị trầy xước, mắt cá chân cũng bị trật rồi.

Chủ xe trẻ tuổi gây ra chuyện cũng không bỏ chạy, ngược lại vội vàng xuống xe xem xét tình hình.

Khi thấy một cô gái nhỏ nhắn ngồi dưới đất ôm mắt cá chân, anh thầm kêu một tiếng thảm, vội vàng chạy lại.

“Cô không sao chứ?” Trước tiên anh xem xét trên dưới toàn thân cô, xác định chỉ bị ngoại thương nhẹ, lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm.

"Đương nhiên là có!" Cô ngẩng lên trừng đôi mắt vừa tròn vừa sáng về phía anh.

Chân của cô mắt cá chân thật là đau, sao lại không có việc gì được? !

"Tôi đưa cô đi bệnh viện."

Người đàn ông trẻ tuổi đem chiếc xe đã biến hình dắt qua một bên, không nói hai lời, ôm cô lên.

Dương Oa Oa nhìn về phía đối phương —— anh có một gương mặt rất đẹp trai, ngũ quan sâu sắc, giống như là một tác phẩm nghệ thuật được nghệ thuật gia điêu khắc.

Cô không phải là chưa từng gặp qua trai đẹp, chỉ là cho dù là minh tinh điện ảnh trên ti vi, cũng chưa chắc đẹp mắt được như anh.

Hơn nữa hình như anh còn rất cao lớn. . . . . .

Không biết có phải là di chứng sau tai nạn xe cộ hay không, cô thế nhưng cảm thấy đầu có chút mờ mịt choáng váng, tựa vào ngực anh, cô cảm thấy lồng ngực của anh thật rộng và ấm áp. . . . . .

Cô là bị đụng cho ngốc đi hay sao? ! Tại sao cô có thể có toát ra bong bóng tình yêu, hơn nữa trong đầu lại có loại ý tưởng không thực tế này?

Không, không đúng.

Cô dùng sức lắc đầu một cái thật mạnh, muốn loại bỏ loại ý tưởng kỳ quái trong đầu đi.

Chuyện cô nên nghĩ không phải cái này đi! Mà là ——

Chân của cô giống như bị thương, khoản tiền thuốc thang này không thể không đổ lên đầu anh!

"Đau đau đau đau ——"

Khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc mài của Dương Oa Oa dường như muốn nhăn nhó thành bánh bao hấp rồi.

Người gây ra họa muốn đưa cô tới bệnh viện tỉ mỉ kiểm tra, toàn thân trên dưới cô anh đã kiểm tra đầy đủ, trừ tay chân có chút trầy xước cùng với mắt cá chân bị trật thì cũng không thấy có bị thương chỗ nào khác.

Sau đó bệnh viện đem cô chuyển tới khoa trung y chỉnh hình để xoa bóp rượu thuốc, xoa bóp vết bầm, nhưng trời sinh cô sợ đau, trong khi bác sĩ dùng sức xoa nắn mắt cá chân cô, thì đôi tay cô không nhịn được cầm chặt một tay người đàn ông bên cạnh.

Cánh tay, khi cánh tay của anh lấy ra cũng bị bầm tím, thế nhưng anh cũng chân mày không thèm động một cái.

"Thật sự có đau như vậy không?" Ông bác sĩ vẻ mặt hoài nghi, trên tay dính rượu thuốc, xoa bóp lên mắt cá chân trắng mịn của cô.

Mẹ nó! Nếu như chân của cô đá vào chỗ kín của ông ta xem ông ta có đau không, cô muốn hỏi lại tên ngu ngốc vấn đề này!

Dương Oa Oa đau đến chỉ có thể dùng một đôi mắt đẫm lệ, nhìn chằm chằm bác sĩ trung y nói xong lời châm chọc.

"Bác sĩ, ông nhẹ một chút." Người đàn ông thấy cô kêu đau giống như con heo bị chọc tiết, không thể không đứng về phía cô.

Ông bác sĩ lầu bầu mấy câu trong miệng bọn họ nghe không hiểu, có chút làm nhẹ nhàng hơn.

Mười phút trước, ông bác sĩ đem máu ứ đọng trong mắt cá chân cô đẩy ra, mới để cho y tá thay cô băng bó.

Sau một canh giờ, Dương Oa Oa hai mắt ngấn nước, nhìn giống như con thỏ nhảy ở trong phòng nhảy a nhảy a.

"Cô có khỏe chưa?" Người đàn ông dịu dàng nhỏ giọng hỏi .

"Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi khoẻ rồi?" Cô ngước mắt, hung hăng trả lời.

Cứ cho là người đàn ông này dáng dấp đẹp trai đi chăng nữa, cô cũng sẽ không quên anh lại xe đụng vào cô, hại cô biến thành “bó bột”!

Anh ta sửng sốt, không ngờ người cô dáng dấp nhỏ nhắn, tính khí trái lại rất lớn.

"Tôi sẽ chi trả tất cả tiền thuốc thang cho cô." Anh rất có ý thức trách nhiệm, một bộ dạng sẽ không quịt nợ.

Đó là điều tốt nhất. Trong lòng cô hừ một tiếng.

Cảm thấy anh đẹp trai cô trở mình muốn trở thành cô gái ôm ấp tình cảm hơi sớm, hôm nay cũng bị cuộc sống thực tế chia thành hai mặt.

Bây giờ điều cô muốn chính là ——

Hôm nay thế nào lại xui xẻo như vậy? Thật vất vả mới được nghỉ làm một ngày, lại đụng phải chuyện xui xẻo này.

Hơn nữa ngày mai cô làm sao mà đạp xe đi học, đi làm đây?

Dương Oa Oa cau chặt lông mày, nhìn cái chân băng bó, lại nghĩ tới phải xin nghỉ làm, cái miệng nhỏ nhắn dẹp thành một đường, không nhịn được ngẩng lên khuôn mặt nhỏ nhắn trừng anh.

Lớn lên đẹp trai có dùng được cái rắm gì chứ! Lái xe cũng không nhìn đường! Hay là anh mắt mù lại còn thiểu năng? Cô là một người lớn như vậy, mà còn đụng vào cô . . . . .

"Cô gái, rõ ràng là cô giành đèn vàng." Anh không nhịn được lên tiếng, cắt đứt mấy lời lầu bầu của cô.

"Cái gì?" Cô lấy lại tinh thần, cau mày nhìn anh.

"Tôi dáng dấp đẹp trai như vậy, phải cám ơn ba mẹ của tôi. Tôi không cẩn thận đụng vào cô, không phải là bởi vì mắt mù, thiểu năng, mà là bởi vì cô giành đèn vàng. . . . . ." Anh rất có phong độ giải thích.

Nghe được lời giải thích của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô có chút ửng đỏ.

Cô suy nghĩ cái gì đều lảm nhảm nói hết ra ngoài, còn bị anh nghe được sao?

Được rồi, đã vậy thì cô cũng không cần giấu giếm nữa.

"Đụng vào người khác chính là anh không đúng!" Cô cắn cánh môi mềm mại. "Anh có biết hay không, anh đụng tôi như vậy, tôi làm sao đạp xe đạp đi học và——"

Ah, không đúng! Cô đột nhiên phát hiện một chuyện ——

"Mẹ nó! Bàn đạp xe đạp của tôi cũng bị anh đụng cho nát luôn rồi!"

Hả? Anh cho là cô muốn mắng anh hại cô bị thương mà không đi lại được ngay, không ngờ cô lại là lo lắng cho cái xe đạp của mình?

Người phụ nữ này. . . . . . Suy tư Logic là lạ.

"Shit!" Cô lại khẽ tuôn ra mấy câu nguyền rủa. "Tôi vốn là tính đem chiếc kia xe đạp đó chuyển lên Đài Bắc . . . . . ." Cái người máy đàn ông này! Người xui xẻo. . . . . .

"Tôi tên là Hàn Dục." Anh cũng không vì những lời cay cú cá tính của cô mà sinh ra ấn tượng xấu với cô.

Vị thần xui xẻo mau đi hết đi. . . . . .

"Tôi sẽ chịu trách nhiệm tất cả mọi tổn thất cho cô." Thấy cô đắm chìm trong phiền não, anh lại một lần nữa mở miệng.

Hả? Anh nói gì? Cô ngước mắt, nghi ngờ trừng mắt với anh.

"Tất cả mọi tổn thất." Anh nhắc lại lần nữa.

Cô giống như một con quỷ mê tiền, mắt sáng lên chớp chớp, không thể tưởng tượng nổi nhìn anh.

"Bao gồm. . . . . . Bồi thường tinh thần?" Cô nghiêng đầu, thu lại vẻ mặt vừa mới hứng khởi kia bày ra bộ dạng thất bại.

"Chỉ cần có thể xoa dịu cơn tức giận của cô, trong phạm vi hợp lý, tôi đều chịu trách nhiệm." Anh giữ vững phong độ thân sĩ.

Cuối cùng, cô cũng nở ra nụ cười ngọt ngào.

"Anh nói anh tên là gì?"

Cô rất thực tế, cho tới bây giờ mới có hứng thú đối với tên tuổi của anh.

"Hàn Dục." Anh rút ra danh thiếp ở trong túi, đưa vào trong tay của cô.

Cô giơ tay nhận lấy, phát hiện tên anh trước, tiếp theo là chức vụ.

Những thứ này đều không quan trọng! Quan trọng là. . . . . . Nhìn anh có vẻ rất có tiền!

Hừ, chỉ cần là cô cần phải bồi thường, cô nhất định sẽ bắt anh chịu trách nhiệm tới cùng!

Coi như biến thành "Bó bột", cô vẫn còn rất chấp nhất với cái chân xe đạp của cô.

Trên đường trở về, Hàn Dục vừa nghĩ tới sự kiên trì của Dương Oa Oa, không nhịn được cười lên.

Anh còn tưởng rằng yêu cầu của cô sẽ vô lý tới cỡ nào, không ngờ điều cô muốn rất đơn giản ——

Trong giai đoạn cô “Bó bột” này, cô đi làm, đi học toàn bộ chi phí đi lại, anh phải chi trả hoàn toàn.

Đụng chiếc xe đạp của cô siêu vẹo méo mó, cô muốn anh đền lại cho cô một chiếc xe mới.

Dĩ nhiên, toàn bộ tiền thuốc thang cũng muốn anh hoàn toàn chịu trách nhiệm.

Cô nói, anh phụ trách gật đầu là được rồi.

Nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn bộ dạng nghiêm túc quang minh chính đại của cô, anh cảm thấy cô thật đáng yêu.

Ban đầu anh chỉ là muốn lái xe tới Gia Nghĩa giải sầu, không ngờ lại ngoài ý muốn đụng vào búp bê xinh đẹp đáng yêu như vậy.

Sáng sớm anh đưa cô về nhà thì phát hiện cô là cô nhi ăn nhờ ở đậu, người thân của cô đối với thương tích của cô không có vội vàng, lo lắng, đối với vết thương trên chân cô cũng không có hỏi nhiều.

Mặc dù bề ngoài của cô non nớt trẻ trung, nhưng tính tình hết sức độc lập, cũng rất chững chạc, biết tính toán cho tương lai.

Còn có một điều nữa đó là —— cô hình như rất thích tiền.

Hôm nay hình như cô có nói, cô phải đi Đài Bắc đi học. Vừa nhắc tới Đài Bắc, thì trong mắt cô lại loé lên tia sáng vừa vui lại vừa sợ, hình như rất tò mò lài có vẻ rất mờ mịt.

Hàn Dục không nhịn được chớp chớp con mắt hồi tưởng lại nét mặt của cô. . . . .

Quái lạ, anh tại sao lại để ý chuyện của cô như vậy?

Trở lại khách sạn, Hàn Dục đem cửa sổ sát đất mở ra ban công.

Ngoài cửa sổ cao mười tầng, mùa hè hiếm khi có gió thổi lồng lộng.

Anh ngồi vào salon trước cửa sổ ngắm cảnh đêm, suy nghĩ bị khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Dương Oa Oa chiếm giữ hết.

Lấy tuổi của cô, không phải cũng giống như em gái anh, không buồn không lo sống qua ngày sao? Làm sao lại trưởng thành như vậy, lên kế hoạch cho cuộc sống tương lai?

Anh không nên vì cô mà tốn nhiều thời gian suy nghĩ, hay là đi thăm dò thân thế của cô xem sao?

Hàn Dục mới hình thành suy nghĩ trong đầu, tay đã cầm lấy điện thoại, sau đó anh gọi một cú điện thoại ——

"Trạch, làm phiền cậu tìm một thám tử đáng tin cậy, điều tra giúp tôi một người người. . . . . ." Giọng anh trong đêm hè phát ra hết sức dịu dàng.

"Búp bê?" Người đàn ông bên kia đầu dây điện thoại khẽ cau mày.

"Dương trong chữ cây dương cây liễu, Oa trong chữ Oa nhi." Anh giải thích. "Hôm nay lái xe không cẩn thận tôi đã đụng cô ấy bị thương. . . . . ."

"Tôi thấy người cậu cần chính là luật sư, chứ không phải là thám tử điều tra." Giang Trạch mạnh mẽ trả lời ngắn gọn.

"Cô ấy không có đe dọa tôi." Anh không nhịn được nhỏ giọng cười.

Nếu như yêu cầu của cô quá đáng, vậy cũng không làm anh ta tức giận như vậy chứ.

Giang Trạch không có hỏi nhiều, viết yêu cầu của anh xong, lại mở miệng nói, "Bà Hàn sáng nay gọi điện tới, bữa tiệc ngày mai anh cần phải có mặt."

"Nói cho mẹ tôi biết, tôi tạm thời chưa trở về Đài Bắc được." Hàn Dục đốt một điếu thuốc.

Giang Trạch ở bên kia đầu điện thoại kia mím môi, một lúc lâu không có lên tiếng.

"Trạch?" Anh nghi vấn nhíu mày.

"Cậu không thể đem tất cả công việc đổ hết lên đầu tôi được." Giang Trạch rốt cuộc cũng lên tiếng, giọng nói vẫn bình thản như cũ, giống như một cái đầm nước thanh tĩnh không một gợn sóng.

"Cậu sớm muộn gì cũng quen những loại chuyện như vậy." Anh nở nụ cười sang sảng. "Tôi phải cúp máy rồi, ngủ ngon."

Hàn Dục tùy hứng kết thúc cuộc nói chuyện, lần nữa đem ánh mắt nhìn ra ngoài màn đêm đen tối.

Cuộc sống, quả thật rất nhàm chán.

Nhất là cảm giác bị trói buộc, càng làm anh thấy chán ghét.

Gia sản khổng lồ không nên để cho anh thừa kế. . . . . .

Anh nâng nhẹ nhẹ khóe miệng, nghe lời hai mươi bốn năm qua, chẳng qua là muốn xây dựng vây cánh hùng mạnh.

Không bao lâu sau, anh sẽ vứt bỏ mọi gông xiềng mà vỗ cánh bay cao, bay tới bầu trời thuộc về anh——