Thuỳ Dữ Đồng Tiếu

Chương 10




Liễu Tử Thừa cởi xuống ngọc tiêu, chậm rãi đặt lên môi, cất lên một khúc du dương.

Thanh ngọt mà u nhã tiếng tiêu làm trưa hè nắng chói có phần nhu hoà giãn ra, làn điệu trầm thấp uyển chuyển khiến cho không khí oi bức dẫn theo một tia mát mẻ.

Triệu Thư An tâm tình vốn nôn nóng đã bị âm thanh u tĩnh của khúc nhã tiêu này dần dần đạm đi, tâm thần trầm tĩnh lại. Hắn không phải lần đầu tiên nghe tiếng tiêu của Liễu Tử Thừa, ngày ấy ở tửu quán vẫn là tiếng tiêu này hấp dẫn hắn, do đó mà hai người tương giao. Nhưng hôm nay nghe lại cảm xúc vẫn vẹn nguyên như lần đầu.

Khí hậu trưa hè làm người trước nay vẫn ôn nhu như nước kia trên trán trơn bóng thấm ra vài giọt mồ hôi, người nọ ngưng thần chuyên chú thổi tiêu, nguyên bản trong sáng đoan chính trên nét mặt lại thêm vài phần túc mục. Vài sợi tóc đen mượt như tơ rũ xuống hai bên trán trắng nõn, dưới mặt trời sáng chói, cô độc lẻ loi càng phát ra vẻ xinh đẹp nho nhã xuất trần.

Thổi tiêu vốn rất hao tổn tinh thần, huống chi Liễu Tử Thừa vì để có thể gặp mặt Phượng Vô Tuyết đã chọn một cổ khúc cực khó. Qua thời gian một chén trà nhỏ, y liền bắt đầu cảm thấy khí lực tiêu hao không ít, từng giọt mồ hôi chảy dọc theo hai má ôn nhuận, chậm rãi len vào cổ áo buông lỏng, dần dần xuống nửa thân áo, đôi tay thon dài nâng tiêu kia vốn xưa nay ổn định bây giờ lại có một tia run rẩy.

Triệu Thư An nhìn thấy trong lòng hơi đau xót, đang muốn mở miệng thì đại môn kia “chi nha” một tiếng mở ra, tiểu đồng khi nãy nhô đầu ra có chút không vui nói: “Ai a, quấy rầy giấc ngủ trưa của chủ nhân ta?”

Liễu Tử Thừa buông xuống ngọc tiêu, tiến lên mỉm cười: “Chính là tại hạ.”

Tiểu đồng kia nhìn Liễu Tử Thừa từ trên xuống dưới vài lần, lại bĩu môi nói: “Vào đi”, nói xong tránh qua thân mình. Liễu Tử Thừa cũng không khách khí, liền theo Triệu Thư An vào Phượng phủ.

Ba người bên ngoài đợi cả ngày, vừa mệt vừa đói rốt cuộc cũng vào được, tiểu đồng kia dẫn bọn họ vào nội đường ngồi đợi. Trong phòng trang hoàng bài trí cực kỳ có bố cục, mặc dù không bằng Vương phủ khí thế quảng đại, nhưng thanh lịch xa hoa không phải người thường có thể so sánh được, trong không khí mát mẻ ẩn ẩn một tia lịch sự tao nhã hương khí, thanh nhã mà cổ kính.

Ba người nhịn không được thầm nghĩ, Phượng Vô Tuyết này quả là vị diệu nhân, trong nhà bố trí theo phong cách riêng như thế, không biết chủ nhân phong thái thế nào?

Nghe bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân, ba người thấp thỏm kỳ vọng rồi lại thất vọng, tới lại là tiểu đồng nọ nhưng còn theo một nha hoàn đưa tới chút trà nước, còn có một cài bàn cờ. Tiểu đồng đối Liễu Tử Thừa hơi khom người, mặt lạnh như băng nói: “Chủ nhân nhà ta đang rửa mặt, mời khách nhân chờ chút, chủ nhân nói, nếu là khách nhân có thể phá được ván cờ này càng tăng thêm hứng thú nhàn đàm.”

Dứt lời, cúi chào rồi lui xuống, chỉ còn Triệu Thư An ba người đối cục diện suy nghĩ xuất thần.

Triệu Thư An tuy là hoàng tộc từ nhỏ học qua cổ kim, có văn cùng võ, nhưng chính là chuyện chơi cờ, hắn vô cùng đau đầu, từ nhỏ vốn đã không am hiểu, chỉ có thể nhìn Liễu Tử Thừa miễn cưỡng lắc đầu.

Liễu Tử Thừa tiến lên xem xét tàn cục ván cờ kia, trong lòng thầm cả kinh, rõ ràng là “Tâm võ tàn cục” của Tiền hướng sở lưu. Y mày hơi nhíu, tay cầm một quân chậm rãi hạ xuống mà nặng như ngàn cân.

Triệu Thư An một bên nhìn y suy nghĩ khổ não, vẻ mặt nghiêm trọng, hiểu được Phượng Vô Tuyết này quả nhiên không phải hạng người chỉ có hư danh, trong lòng thiện ý mời chào càng thêm trọng.

Thời gian lẳng lặng trôi, cũng không biết qua bao lâu, bên ngoài lại truyền đến một trận cười thoải mái đem tâm Liễu Tử Thừa kéo về. Y vừa thổi khúc Liên Hoa Lạc, tuy nói thắng được ý, nhưng cũng hao tâm tổn ý, thắng nhưng thảm hại, trong lòng không khỏi một trận xấu hổ, trên mặt đỏ bừng.

Đảo mắt nhìn về phía cửa, người nọ thân hình cao gầy, nhưng một thân y sam đỏ sậm, thợ khéo cắt may hoàn mỹ vạt áo không bó buộc, tuỳ ý rũ trên thân người, khi đi quần áo phiêu động, nhanh nhẹn tiêu sái như người trong tranh.

Người nọ cười dài tiến đến trước mặt Liễu Tử Thừa, nghiêng đôi mắt phượng mị quang lưu chuyển, mị nhãn như tơ nhìn Liễu Tử Thừa, trong tay phe phẩy một thanh bạch ngọc phiến, đôi tay thon dài tao nhã so với bạch ngọc phiến còn muốn trắng hơn vài phần. Hắn duyên đáng khẽ mở đôi môi đỏ mọng: “Quả nhiên là ngươi, sư huynh______”

Là hắn! Chính là hắn! Liễu Tử Thừa chỉ thấy trong đầu ong ong, trước mắt một trận tối đen, thân mình không khỏi chao đảo. Y nhiều ngày cùng Triệu Thư An dưới nắng hè nóng bức bôn tẩu, đã như nỏ mạnh hết đà, hôm nay là tốn công vắt hết óc cố cho đến bây giờ, hơn nữa cũng chưa qua cơm trưa, trong bụng thiêu đốt, sao còn sức chống chọi với sức ép này.

Nhìn thấy Liễu Tử Thừa thân gầy lảo đảo, Triệu Thư An vội vàng đứng lên định đỡ, nhưng không nhanh bằng người nọ vương tay, đem Liễu Tử Thừa ôm lấy đi nhanh hướng vào nội thất. Trong miệng còn không quên cười khẽ: “Ngươi xem, không ta chiếu cố đã gầy thành thế này đây.”

Triệu Thư An chưa bao giờ đoán được Phượng Vô Tuyết đại danh đỉnh đỉnh lại trẻ tuổi như thế mà còn vô cùng xinh đẹp, nhất cử nhất động cứ như tranh vẽ, ngôn ngữ cử chỉ trời sinh phong tình vạn chủng. Giờ phút này, nghe hắn cùng Liễu Tử Thừa khẩu khí nói chuyện cứ như thân thiết đã lâu, làm hắn không biết vì sao trong lòng có một tia hờn giận.