Thuỳ Dữ Đồng Tiếu

Chương 15




Trong phòng khách rộng rãi dựng lên một đạo bình phong, bọn tiểu nhị nhanh nhẹn bày một đại mộc dũng nóng hôi hổi, loay hoay xoay người lui ra ngoài.

Liễu Tử Thừa thản nhiên đứng dậy, Phượng Vô Tuyết nghĩ y chuẩn bị đi tắm. Không ngờ y mở hành lý ra, lấy một quyển sách, thấy Phượng Vô Tuyết có chút kinh ngạc nhìn y, nhoẻn miệng cười: “Thanh Lam đi tẩy trước đi, ta muốn xem thư một lát.”

Phượng Vô Tuyết biết sư huynh nhường cho hắn, vừa định chối từ đã thấy Liễu Tử Thừa ngồi ngay ngắn một bên không hề để ý, lật giở cuốn sách xem chăm chú, hắn chỉ có thể từ bỏ.

Trong bồn nước ấm vừa phải, Phượng Vô Tuyết chậm rãi đem thân thể ngâm vào, thoải mái thở dài nhắm mắt dưỡng thần một lát, phát phát bọt nước lại cảm thấy có chút nhàm chán. Tròng mắt vừa chuyển, khoé miệng tuấn tú xấu xa cong lên, hét to: “Sư huynh, phỏng chết ta!”

Liễu Tử Thừa chuyên tâm đọc sách, bỗng nghe được tiếng hô sau mặt bình phong, lập tức ném sách chạy qua đã thấy Phượng Vô Tuyết rộng mở thân mình tuyết trắng, ghé vào bên thành bồn cười tủm tỉm, nào có nửa điểm bộ dáng bị phỏng đâu.

Trong lòng cơn tức vô hình, lạnh lùng hừ một tiếng, Liễu Tử Thừa thập phần rõ ràng liền xoay người đi ra.

Sau bình phong truyền đến tiếng cười khúc khích cùng thanh âm vẩy vẩy bọt nước, không lâu sau, Phượng Vô Tuyết vắt một đầu tóc chưa khô cười dài tiêu sái đi ra. Hắn thay nhất kiện trường bào tuyết trắng buộc hờ hững, lộ ra nửa ngực như bạch ngọc, hai chân thon dài trắng trẻo cứ như vậy trần trụi đạp đất bước ra.

“Sư huynh, chỉ là đùa vui xíu thôi mà, sẽ không sinh khí đi.” Hắn đi qua nhẹ giọng nói. Gặp Liễu Tử Thừa ngưng mắt nhìn chằm chằm cuốn sách, chỉ đành nhún nhún vai đứng dậy mở cửa ra, đối tiểu nhị bên ngoài nói: “Tiểu nhị, đổi nước______”

Tiểu nhị kia chưa từng gặp qua nam tử nào xinh đẹp diễm lệ như vậy, thân hình tiêu sái thon dài, sửng sốt nửa ngày mới hồi phục tinh thần, nghiêng ngã lúng túng đem mộc dũng thuỷ nâng ra ngoài.

“Sư huynh,” Phượng Vô Tuyết đem thân mình đã tẩy thơm phức nhích qua, “Thực sinh khí? Được rồi được rồi, ta chịu tội còn không được sao?” Lại đáng thương hề hề nhìn y một cái, “Vậy đi, phạt ta phải chà lưng cho sư huynh, như thế nào a?”

Liễu Tử Thừa liếc hắn một cái, rốt cuộc bị bám lấy nhịn không được nở nụ cười, bất đắc dĩ thở dài, “Ngươi nha, khi nào mới có thể lớn lên?”

Lại cúi đầu nhìn đến đôi chân thon dài tuyết trắng cứ để trần mà dẫm trên sàn nhà, “Đi đem hài mang vào.”

Phượng Vô Tuyết vui vẻ hướng trên người y cọ cọ, hơi hơi chu miệng, “Chính là người ta đang nóng quá hà.”

Rõ ràng đã là người lớn, thế nhưng vẫn tỏ ra đáng yêu, Liễu Tử Thừa vừa tức giận vừa buồn cười, nhưng cũng phải thừa nhận cái bộ dáng này của Phượng Vô Tuyết rất thích hợp. Cuối cùng vẫn bất đắc dĩ thở dài: “Thanh Lam____”

“Hảo hảo, hiện tại đi mang vào, sư huynh thật thích lải nhải.” Hắn chu miệng thì thào nói.

Trong lúc hai người đang nói giỡn, tiểu nhị sớm nhanh nhẹn đem mộc dũng nước ấm khác chuẩn bị tốt. Phượng Vô Tuyết lấy tay thử độ nóng, quay đầu lại cười nói: “Sư huynh mau tới đi, hiện tại độ ấm là thích hợp nhất, đảm bảo ngươi ngâm thoải mái quên hết tất cả cho coi.”

Liễu Tử Thừa ở bên ngoài mở rộng ngoại bào, đang có chút do dự cởi ra đai lưng cùng trung y, y trời sinh tính tình ngại ngùng nội liễm, trừ khi những lúc hành nghề không thể không nhìn thân thể người bệnh, trên cơ bản chưa từng khoả thân cùng người khác tiếp xúc.

“A, ta đã biết, Thanh Lam………..ngươi ra ngoài đi.”

Phượng Vô Tuyết xoắn tay áo lên, lộ ra nửa cánh tay trắng nõn, hắn một bên khoát khoát nước, gặp nửa ngày Liễu Tử Thừa công phu còn chưa đem quần áo thoát hết, không khỏi sửng sốt. Hắn là người thông minh, đầu óc vừa chuyển liền lập tức hiểu được sư huynh ôn hoà hiền hậu này đang thẹn thùng.

“Sư huynh nhanh tẩy đi, nước lạnh sẽ không tốt lắm.” Hắn cố ý đi đến một bên, chậm rãi dùng khăn mặt lau nước trên tay.

Liễu Tử Thừa nhìn hắn một cái, tựa hồ có chút không tin sự đệ ngịch ngợm này hôm nay đột nhiên lại nghe lời, cũng không nói nữa, đem quần áo cởi ra vắt lên bình phong.

Có lẽ y xoay người quá nhanh, không có nhìn thấy Phượng Vô Tuyết cặp mắt phượng trong trẻo chợt loé tinh quang.

Nhẩm tính thời gian không sai biệt lắm, Phượng Vô Tuyết khoé miệng cong lên nhanh nhẹn đứng dậy, vô thanh vô tức ra sau bình phong. Thật to mộc dũng hoi nước lan toả, chỉ thấy Liễu Tử Thừa tao nhã đứng trong nước, lộ ra da thịt phía trên eo, tóc đen dài mượt rũ xuống, cầm biều hồ (*) chậm rãi đổ nước lên người. Bọt nước trong suốt lấp lánh chảy dọc theo da thịt trắng nõn bóng loáng, kéo dài tới phần eo thon thả phía dưới. Thật giống như một bông hoa sen thanh khiết, đình đình quân quân, quyến rũ nhưng không yêu dị.

Phượng Vô Tuyết như bị hớp hồn, ánh mắt dán chặt không chuyển nhìn chằm chằm cảnh đẹp trước mắt. Vốn tâm tình mang theo vài phần trêu đùa, ai ngờ khi thấy cảnh tượng này đã sớm tan thành mây khói, trong lòng bỗng nhiên dâng lên cảm giác khác thường.

Sư huynh vốn tao nhã lễ độ thế nhưng lại có một mặt xinh đẹp cùng mị hoặc thế này. Kia tấm lưng trắng nõn không tỳ vết, duyên dáng thắt lưng khi Phượng Vô Tuyết nhìn thấy tim bỗng đập rộn ràng, nhịn không được nuốt hạ nước miếng.

Liễu Tử Thừa một mình tắm rửa một lát, không có nghe thanh âm tiểu sư đệ ngịch ngợm bên ngoài, đang có chút buồn bực, bỗng nhiên cảm giác có chút không thích hợp, tựa hồ bị người ta dò xét. Y bỗng nhiên quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy tiểu sư đệ thất thần đứng ở sau lưng, hai mắt có chút đăm đăm, trên gương mặt trước nay không đứng đắn lại mang theo một tia tươi cười kỳ dị, trong lòng không khỏi xấu hổ cùng giận dữ.

“Phượng_____Thanh______Lam.”

“A, sư huynh,” Phượng Vô Tuyết cuối cùng cũng bị Liễu Tử Thừa một trận tức giận gọi hồn về, thấy Liễu Tử Thừa hiếm khi tức giận đến đỏ bừng khuôn mặt, không hiểu sao lại nghĩ ngay đến từ “quyến rũ”, tâm bỗng nhiên có chút ngứa. Giương mắt thấy Liễu Tử Thừa vốn trắng trẻo vì giận mà tái đi, vội vàng ngượng ngùng cười nói: “Ta……..Ta đến giúp ngươi chà lưng.”

“Không cần.” Liễu Tử Thừa lạnh lùng ném ra hai chữ, quay lưng đi tiếp tục nhanh chóng tẩy rửa.

Phượng Vô Tuyết hảo mất mặt, biết Liễu Tử Thừa đã giận thật sự, cũng không dám lại đi khinh niệp hổ tu (*), đành phải sờ sờ mũi lui ra ngoài.