Thuỳ Dữ Đồng Tiếu

Chương 25




Liễu Tử Thừa nhìn Triệu Thư An suất tay áo rời đi, kinh ngạc đứng đó thật lâu nói không nên lời.

Phượng Vô Tuyết đứng bên cạnh y, mắt phượng sâu thẳm loé sáng, thần sắc cực kỳ phức tạp. Hắn cũng biết Liễu Tử Thừa là vì che chở hắn mà đắc tội Triệu Thư An, nhưng chọc giận tiểu Vương gia cũng tương đương tổn thương tâm của sư huynh.

Cẩn thận suy nghĩ lại, ba người bọn họ như thế này cũng không khoái lạc gì……..Cứ như vậy vừa nháo vừa cương, không bằng thừa dịp sư huynh còn chưa làm rõ ràng tình cảm châm thêm chút hoả, không chừng còn có thể mang trái tim sư huynh cấp tốc giành về.

Phượng Vô Tuyết chậm rãi bước đi thong thả, vạt áo cẩm bào tuyết trắng quét trên mặt đất sàn sạt, hắn suy tính cực nhanh, trong nháy mắt đã trấn định tâm tư, lạnh lùng cười nói: “Trong vòng bảy ngày, thời gian cấp quả là dư dả.”

Liễu Tử Thừa nghe hắn nói liền phục hồi tinh thần, hơi cau mày trầm ngâm nói: “Thanh Lam, Vương gia hôm nay tâm tình không tốt, ngươi không cần cứ để trong lòng, việc này ngàn lần không thể nóng vội, không bằng chờ ngày mai hắn hết giận, ta lại đi…….”

“Sư huynh,” Phượng Vô Tuyết khanh khách cười lạnh lên, “Ngươi đem hắn để ở trong lòng, như trân như bảo mà che chở, chính là người ta đâu………hắn xem ngươi là cái gì? Chỉ là một hài tử chưa dứt sữa, sư huynh vì sao nhất định phải theo người như vậy?”

Phượng Vô Tuyết trong mắt rực lửa sinh quang, sáng ngời bức người, “Thanh Lam quả thật không rõ, sư huynh xưa nay thanh cao nho nhã, vì sao cô độc nguyện ý phò tá chiều chuộng một Vương gia? Vì sao đem một lòng nhiệt tình hướng đến một người tệ hại không biết quan tâm người khác?”

Liễu Tử Thừa cố hít một ngụm lãnh khí, bị lời hắn nói như dao cứa vào trong tâm lảo đảo lùi lại hai bước, tựa vào cạnh bàn mới ổn định thân mình, ảm đạm nói, trên mặt trắng bệt một mảnh thống khổ đáng thương.

“Ta……….ta là…………”

“Sư huynh,” Phượng Vô Tuyết tiến lên hai bước đến trước mặt Liễu Tử Thừa, giọng trầm thấp gằn từng tiếng nói: “Ngươi xem rõ ràng đi, người luôn đối tốt với ngươi, đem ngươi để ở trong lòng, chỉ có ta____Phượng Vô Tuyết.”

Lời này không thể nghi ngờ đối Liễu Tử Thừa như sấm sét giữa trời quang, nháy mắt làm y tỉnh tỉnh mê mê hồn lạc mất xứ nào, nói không ra lời.

Trong đầu không ngừng chuyển động hình ảnh khi cùng Phượng Vô Tuyết một chỗ, kiêu ngạo, đùa dai, ngịch ngợm, chua ngoa…Lại chậm rãi đem tầm mắt chuyển tới gương mặt gần trong gang tấc, tất cả đều là trầm trọng phẫn nộ lại hàm ẩn thương xót.

Đây là sư đệ sao?……..Như thế nào lại đột nhiên nói ra những lời này.

Y hai mắt kinh ngạc nhìn dung nhan tuấn mỹ mị hoặc đang không ngừng áp sát, thì thào nói: “Sẽ không………sẽ không đâu, Thanh Lam, ngươi lầm rồi………..”

“Ta so với ngươi còn tỉnh táo hơn,” Phượng Vô Tuyết đột nhiên có vài tia tức giận, đột ngột kháp trụ bờ vai y, dùng hết sức mạnh như muốn đem Liễu Tử Thừa hoà vào trong thân thể chính mình, “Ta nhìn thấy ngươi âm thầm yêu thương, nhìn thấy ngươi hao hết tâm lực, nhìn thấy ngươi không oán vô cầu………Ta,” Hắn tạm dừng một chút, thanh âm có chút run rẩy, “Như thế nào ngươi lại không nhìn ta, sư huynh, không cần như vậy………Ngươi rõ ràng biết tính cảm đó là không thể, vì cái gì còn cố sống chết mà làm……..Chẳng lẽ ngươi muốn cả đời tra tấn chính mình hay sao?”

Liễu Tử Thừa ngơ ngác nhìn hắn, trong lòng đã tột cùng kinh hãi.

Phượng Vô Tuyết đã muốn nói hết tất cả tình cảm mà y đối Triệu Thư An giấu diếm………..Vậy Triệu Thư An thế nào, có thể hay không đã biết?

Nguyên lai tất cả mọi người đã nhìn ra, chỉ có y ngây ngốc mà nghĩ sẽ không ai hay biết, vậy tâm tư nhẹ nhàng vui vẻ danh chính ngôn thuận đứng bên cạnh Triệu Thư An cũng chỉ là ảo tưởng của chính mình mà thôi………..

Thật khờ, chình mình thật sự quá ngốc ngếch……..

Trên môi đột nhiên nóng lên, mềm mại cánh hoa mang theo nhiệt khí vừa ôn nhu vừa bá đạo phủ lên, linh hoạt đầu lưỡi thừa dịp y thất thần mà nhanh chóng tiến vào, vừa mút vừa liếm lộng liều chết triền miên. ( O_o)

Liễu Tử Thừa mở to hai mắt, nhìn hàng mi nhu tình nồng đậm, tim thình thịch mãnh liệt nhảy lên, giống như muốn theo khoang miệng bay ra ngoài.

Trong lòng giấc mộng bí ẩn quanh co khúc khuỷu bị người ta mạnh bạo xốc lên, không lưu tình mà chỉ trích làm y xấu hổ và giận dữ muốn chết, mà thân mình lại còn bị lỗ mãng qua loa tuỳ ý liếm lộng làm nháy mắt huyết khí xông lên đại não, trước mắt tối sầm do quá kinh hách mà hôn mê bất tỉnh.

Y không dám hỏi cũng không muốn hỏi, tình huống như vậy chỉ còn cách nhắm lại hai mắt mà đổi lấy bình tĩnh tạm thời.

Phượng Vô Tuyết hôn đến hừng hực khí thế, Liễu Tử Thừa khoang miệng thoang thoảng hương trà cùng cảm giác ôn nhu mềm mại làm hắn tâm trí như bay lên thiên đường, bất mãn mà than nhẹ, chuyện tình mình đắn đo suy nghĩ nhiều ngày nguyên lai thật sự như vậy thoải mái mất hồn.

Thủ chậm rãi xoa nhẹ lưng gầy, bởi vì rõ ràng cảm nhận được xương cốt mà hơi nhíu mi, y gần đây thật sự hao gầy không ít, trong lòng say sưa thương tiếc đột nhiên nghe thân hình trong ngực mềm nhũn đi, hắn thầm nghĩ không tốt cuống quýt nhìn lại, mới phát hiện Liễu Tử Thừa khuôn mặt trắng bệch hai mắt nhắm nghiền, đúng là bị kinh đến hôn mê bất tỉnh.

Gần như vậy mới phát hiện, Liễu Tử Thừa quả thật gầy lợi hại. Hai má thanh tú hơi hõm xuống, xương gò má nhô ra, khuôn mặt buồn bã tiều tuỵ nói không nên lời, cổ ngửa sau ra mới thấy xương cốt đều lộ ra rõ ràng.

Trong lòng thương tiếc vạn phần còn thế nào có thể tiếp tục càn rỡ. Hoài một chút áy náy ôm lấy thân hình mềm nhẹ an trí ở trên giường.

Liễu Tử Thừa mềm nhũn bị hắn ôm lấy, chấn động làm cho ngọc trâm trên đầu rơi xuống đất, một đầu tóc đen nhánh như suối lạnh không gió tự động xả trên mặt đất, giống như ngàn chiếc lá mùa thu chậm rãi rơi xuống hết sức tuyệt mỹ.

Phượng Vô Tuyết chợt cảm thấy không khí có chút khác thường, như là bị ai nhìn trộm, ôm Liễu Tử Thừa bình tĩnh xoay người, không ngờ lại thấy Triệu Thư An vẻ mặt âm trầm đứng ở cửa, trong mắt lộ ra vẻ lo lắng thâm trầm, cũng không biết đã nhìn bao lâu.