Thuỳ Dữ Đồng Tiếu

Chương 47




Liễu Tử Thừa trầm mặc trong chốc lát, gật gật đầu, y xưa nay ôn hoà dễ chịu, chính là cảm thấy Phượng Vô Tuyết lần này làm việc thật quá sức bừa bãi, mới nhịn không được trách móc.

Nhưng sư đệ dù sao cũng là sư đệ, huống chi hắn từng bỏ mạng cứu mình.

Hiện giờ cuối cùng mọi sự đã hảo, tâm tư buông lỏng, trước mắt như tối đen lại làm y cả kinh chụp lấy mặt bàn.

Phượng Vô Tuyết mẫn tuệ sắc bén, nhìn thấy Liễu Tử Thừa thân mình nhoáng lên liền vội vàng đưa y ôm vào lòng.

“Sư huynh, ngươi thân mình ra sao?”

Liễu Tử Thừa nhắm chặt hai mắt tựa vào ngực hắn, dưới ngọn đèn soi rõ dung nhan.

Vốn thân hình có  chút gầy, nhưng trước đây rất cân xứng, mà hiện tại xương cốt đều lộ ra ngoài.

Phượng Vô Tuyết nhìn dung nhan từng mộng không biết bao nhiêu lần, vẫn như vậy thanh tú trầm tĩnh, chính là sắc mặt ảm đạm, hai má hõm xuống, đôi môi mềm mại hơi run rẩy, cơ hồ gầy đến thoát hình, trong lòng đau xót không thôi, “Sư huynh, ngươi……..ngươi sao lại gầy thành như vậy.”

Nói xong một phen ôm lấy y đi nhanh ra ngoài, “Nơi này chướng khí mù mịt, không bệnh cũng có thể nghẹn chết người, vẫn là đến chỗ ta, nhìn ngươi gầy như vậy, không ta chiếu cố là không được.”

Liễu Tử Thừa buông tâm tư, mệt mỏi giống như thuỷ triều liền ập tới, y kháng cự không được nồng đậm buồn ngủ, cảm thấy cánh tay ôm lấy mình vô cùng kiên cường hữu lực, không khỏi an tâm mông lung mà ngủ.

Tựa hồ nghe tiếng Xuân nhi kinh hoảng la lên: “Uy….Ngươi đem tiên sinh đi đâu vậy?”

Đúng rồi, còn có Xuân nhi.

Y khẽ nhíu mày, cố gắng mở to hai mắt.

Phượng Vô Tuyết nhìn y vất vả giãy dụa duy trì bộ dáng thanh tỉnh, quả thật không đành lòng: “Ngủ đi, ta sẽ an bài tốt hết, ngươi yên tâm đi.”

Liễu Tử Thừa vui vẻ thả lỏng không động đậy nữa, nặng nề ngủ trong lòng ngực hắn.

Xuân nhi vội vàng cầm hành lý đuổi theo phía sau: “Ngươi, ngươi cứ như vậy ôm tiên sinh đi ra ngoài a, nếu bị người ta thấy, sẽ nói……”

“Tiểu nha đầu,” Phượng Vô Tuyết ngừng bước chân, đè thấp thanh âm, “Sư huynh chính là của môt mình ta, ta mặc kệ người khác nghĩ thế nào, ngươi đi theo sư huynh lâu cũng đã nhiễm thượng y tật xấu suy nghĩ sâu xa phá hư mọi việc này rồi.”

Xuân nhi bị hắn bộ dáng cuồng ngạo khinh thường thế tục làm tức giận cơ hồ muốn hộc máu: “Ngươi, ngươi ngươi thế nhưng nói tiên sinh như vậy, tiên sinh hữu thư đạt lễ….”

“Hừ……..” nhìn thiên hạ trầm ngủ trong lòng ngực, Phượng Vô Tuyết nhoẻn miệng cười, bách hoa nở rộ cũng không sánh bằng. “Ngươi không được đánh thức y.”

Sắc trời đã tối, mà nụ cười thản nhên của Phượng Vô Tuyết lại như tô thêm một mạt  màu cho sắc trời hôn ám.

Gió thổi tóc mai hắn phất phơ ở hai bên tô điểm cho khuôn mặt như bạch ngọc, vô cùng mịn màng, khoé mắt hơi hơi thượng kiều hết sức quyến rũ, quả là dung mạo đoạt nhân điên đảo chúng sinh.

Xuân nhi trong lòng một trận loạn khiêu, không hiểu sao lại đỏ mặt, đợi cho hắn ôm người đi xa mới giật mình hoàn hồn vội vàng đuổi theo.

Thiên a, người này rốt cuộc là nam hay nữ, như thế nào lại có thể cười yêu mị như vậy?

Chính là thân hình cao lớn anh tuấn là nam tử không sai, nhưng chưa từng thấy qua nam nhân nào xinh đẹp như vậy, giơ tay nhấc chân đều phong tình vô hạn.

Nguyên lai đây là người làm cho Liễu tiên sinh tâm tâm niệm niệm a….

______

Trong phòng ngủ thượng đẳng thoang thoảng an thần hương thanh nhã, làm cho người ta bất giác mà ngủ say.

Cuối cùng một màn nhàn nhạt ánh nến bị nhẹ nhàng thổi tắt, Phượng Vô Tuyết tuỳ ý mặc một kiện trù y sờ soạng nệm giường.

Trên giường người gầy kia cũng không có một chút dấu hiệu tỉnh lại, từ một canh giờ trước Phượng Vô Tuyết đem y an bài lên giường vẫn duy trì tư thế này, không hề động đậy.

Y thật sự rất là mệt mỏi.

Phượng Vô Tuyết cẩn thận đem y dịch lại gần hắn, điều chỉnh tư thế ngủ để y dựa vào lòng ngực mình mà ngủ.

Cuối cùng đã được ở bên cạnh nhau.

Không tiếng động thở phào, tay tận lực nhẹ vuốt ve da thịt lành lạnh thanh nhuận của y, nguyên lai từ sau khi mình gặp chuyện không may, y cũng không có hảo hảo nghỉ ngơi, cứ như vậy treo tâm lo lắng, đem bản thân bức tới cực hạn.

Nghĩ đến Xuân nhi nói y cùng Tiểu Vương gia đã kết thúc quan hệ, Phượng Vô Tuyết ánh mắt xinh đẹp giống như miêu mễ thoả mãn mị lên, không tiếng động nhẹ cười, vậy đúng là sư huynh cùng mình vĩnh viễn bên nhau.

Trong lòng một trận kích động, cánh tay không khỏi hơi hơi vận sức, đã ôm lâu như vậy, thân mình vẫn là lạnh lùng, không hề có một chút ấm áp, thậm chí thình thoảng còn suyễn khụ vài cái.

Thật là một đứa ngốc…….Lại đem thân thể chính mình ngao thành như vậy!

Dưới đệm chăn ấm áp là thân thể trần trụi mà bóng loáng đang tựa vào lòng ngực.

Phượng Vô Tuyết tay chậm rãi vuốt ve, thật sự không có bao nhiêu thịt, dưới làn da trơn bóng rõ ràng có thể chạm đến xương cốt.

Hắn trong lòng có chút phức tạp, vừa vui sướng kiêu ngạo nhưng vẫn xen lẫn bất an….Dù sao hắn cũng đâu chắc chắn, Liễu Tử Thừa thật sự nguyện ý ở bên cạnh mình.

Y thật sự vì mình mà buông tâm với vị Tiểu Vương gia cao quý bất phàm kia sao.

Đầu lưỡi nóng hổi linh hoạt tìm đến hai cánh hoa thấm lạnh, hơi hơi dùng sức liền dễ dàng khiêu mở khớp hàm vừa rồi còn ho khan.

Y đầu lưỡi thanh lương mà mềm mại, Phượng Vô Tuyết tận lực cố gắng không đánh thức người kia, nhưng như có áp lực dồn nén bao lâu, nay vì một khắc tiếp xúc kia mà toàn thân như tê dại, tất cả tình cảm đều vội vàng bộc phát.

Rất thích, thật sự rất thích.

Liễu Tử Thừa ngủ thực rất say, hô hấp nhẹ nhàng mà vững vàng không vì động tác của Phượng Vô Tuyết mà thay đổi.

Phượng Vô Tuyết lại càng thêm lớn mật, hai ngón tay thon dài nhẹ nâng cằm Liễu Tử Thừa, hướng khoang miệng ấm áp nhiệt liệt hôn sâu.