Thùy Ngôn Vô Dụng

Chương 17




Vô Dụng ôm chặt cổ Thu, cúi đầu xuống xem xét.



Phòng ở rồi cây cối rồi hoa viên hồ nước đều phần phật dưới chân, giống như đang ngồi ở trên xe mà nhìn. Vô Dụng nhếch lên khóe miệng, lặng lẽ cười rộ lên.

Trong nháy mắt đã tới Cô Vân viện lâu ngày xa cách, Vô Dụng ngần ngừ ở cửa, ngẩng đầu nhìn khối bảng hiệu quen thuộc, vẫn rách rưới như xưa. Nó mím mím môi, nhấc chân lên đi qua con đường trong mộng.

Đầu tiên là chỗ hành lang gấp khúc, sau đó qua phòng của Y, rồi lại tới phòng mình, trước phòng còn có một hòn non bộ, cây gậy trúc để phơi quần áo đang nằm chỏng chơ, sau lại, lại tới một gốc cây đào.

Vô Dụng nhìn thấy gốc cây đào kia, cước bộ bắt đầu chậm lại.

Nó đến bên cây đào, cúi đầu nhìn tên mình trên thân cây, cười với Thu đang đi theo sau, nói : “Dễ chừng ta đã cao lên không ít, trước kia chỉ có nhiêu đây thôi.”

Vô Dụng đo vị trí chỗ tên, Thu tiến lên nhìn nhìn nói : “Thật sự, cơ mà phải thêm nữa, cây đào cũng đã cao lên.”

Vô Dụng hì hì cười, không có trả lời.

Nó lại lôi kéo Thu tới vườn rau, nhìn nửa ngày bỗng phát ra âm thanh kinh hỉ.

“Lợi hại thật, trái bí đó lại lớn ra, ta còn nghĩ chúng đã chết hết cả rồi !”

“Phải không….” Thu lui lại sau nhìn nhìn, quả thật có một hình dáng trái bí đỏ rất lớn nằm lẳng lặng nơi đó.

“Thực kỳ lạ, sức sống thật ương ngạnh….”

“Đúng vậy,” Thu tươi cười, nụ cười có vẻ chua xót, “Tiểu Thất còn muốn thăm lại cái gì ?”

Vô Dụng nghĩ nghĩ, nói : “Có dây mướp, cà, khoai lang với củ lạc, còn có một ít loại khác không nhớ rõ…. Đúng rồi, có một năm ta còn có một gốc nho, đáng tiếc nó không sống sót….”

Thu vuốt ve đỉnh đầu Vô Dụng, đem nó đến ôm lấy, hỏi : “Còn muốn đi đâu sao ?”

Vô Dụng trầm mặc trong một chốc, nói : “Còn muốn đi xem triền núi….”

Bầu trời ban đêm thấy hình dạng của đám mây, ánh trăng đẹp lắm, màu quang huy lạnh lùng, ngay cả không khí cũng tĩnh lặng.

Thu nằm trên cỏ, Vô Dụng ở ngực Thu.

Vô Dụng dùng sức tránh cũng tránh không được, ngược lại bị Thu gõ nhẹ cái trán, nói : “Đừng nhúc nhích.”

….. Thu thật sự so với trước kia mạnh hơn rất nhiều. Vô Dụng nghĩ thầm.

“Tiểu Thất, ngươi rốt cuộc muốn có một cuộc sống như thế nào ?”

“Cuộc sống như thế nào là sao ?”

Thu thở dài, lại hỏi : “Muốn thế nào là nhà, thế nào mới được cho là nhà ?”

Vô Dụng không biết Thu vì cái gì đột nhiên hỏi vấn đề như vậy, đây là tâm tình vốn giấu trong lòng, bình thường vốn không muốn cho nói cho người khác nghe.

Có lẽ là ánh trăng đêm nay thật đẹp, ánh mắt Vô Dụng có chút mê mẩn, bỗng nhiên cảm thấy có lẽ nói cho người này nghe cũng không sao.

“…. Phải có một cái nhà,” nó suy nghĩ thật lâu, nói : “Có một phụ thân cùng mẫu thân, còn có một em gái mắt thật to thật dài như mắt mèo.”

Nó tạm dừng một chút, nói : “Phụ thân kiếm tiền nuôi sống mọi người, mẫu thân chăm sóc cuộc sông hàng ngày, em gái hoạt bát đáng yêu luôn nhõng nhẽo. Mọi người có đôi khi nói ồn ào, những vẫn đều yêu gia đình….”

Vô Dụng không có nói gì thêm, Thu cũng vẫn trầm mặc.

Cuối cùng, Vô Dụng thở dài, nói : “Hay là trở về đi, ngày mai còn muốn đi học.”

Thu theo Vô Dụng đi về phòng, lại cùng hắn ước định mỗi ngày giờ Tuất đến dạy nó khinh công.

“Ngươi còn không trở về sao ?” Vô Dụng hơi chùi mắt, hỏi Thu đang đứng ở đầu giường.”

Thu đem cho Vô Dụng một cái chăn tốt, khẽ cười một chút : “Chờ ngươi ngủ, ta trở về.”

“A,” Vô Dụng có chút khó xử, “Nhưng có người đặc biệt canh giữ cạnh bên, ta sẽ ngủ không được.”

“Là như thế này sao ?” Tay Thu dừng lại một chút, hắn nghĩ nghĩ nói :”Nếu như vậy, ta cùng ngươi ngủ ngon.”

Vô Dụng còn không kịp cự tuyệt, Thu cũng đã cởi áo tháo thắt lưng, nằm lên giường.

Vô DỤng lại bắt đầu cảm thấy không được tự nhiên, nó rụt lui lại, thói quen muốn thoát đi nhiệt độ cơ thể của người khác. Thu nhìn đến cử chỉ của nó, giật tay, kéo nó đến lòng ngực mình.

“A, Thu….” Vô Dụng có chút phản kháng, từ lòng ngực Thu chui ra, Thu cười cười, nhẹ nhàng vỗ lưng nó, nói : “Mau ngủ đi, ngày mai không phải còn muốn đi học sao ?”

Thật giống như dỗ đứa nhỏ vào giấc ngủ, Vô Dụng nghĩ thầm. Nó lặng lẽ ngẩng đàu, thấy cằm Thu hơi hơi hướng vào trong, môi vô tình theo thói quen mím mím lại.

Nhưng mà trong lòng ngực của Thu vẫn thực là ấm áp, loại ấm áp này cũng không giống với của Y lắm. Nhưng, so với trong tưởng tượng thật thoải mái.

Vô Dụng cúi đầu, chậm rãi nhắm mắt lại.

Đế vương tinh tế nhìn Vô Dụng ngủ khuôn mặt càng trầm tĩnh, nhịn không được vươn tay vân vê lông mi dài nhỏ của nó, sau đó chậm rãi trượt xuống đến viên ngọc lệ ngay khóe mặt. Đứa nhỏ này hình dáng không giống mình, cũng không giống Tô Chiêu nghi kia. Nhưng, hình dáng lại rất xinh đẹp.

Vẻ đẹp không giống như Cơ Chi Ngạn lăng giác phân minh, cũng không như Cơ Chi Tùy đường hoàng ngoại hiển, mà là thản nhiên, nhẹ nhàng, nếu… không… chú ý sẽ không phát hiện, ngẫu nhiên mới toát ra vẻ kinh diễm.

Đẹp nhất là, ánh mắt này.

Cho dù bệnh đến mức thần chí không rõ, vẫn có một cảm giác lưu lại ánh sáng nơi nơi.

Lúc kia, chính mình nghi hoặc, vì cái gì đầu tiên mắt nhìn thấy nó lại đặc biệt cảm thấy nó bình thường ?

Sau đó, mới bắt đầu dần dần chú ý. Nhìn thấy nó cung kính với mình, nghe nó cùng mình nói chuyện nhưng trong giọng nói còn ẩn ẩn vẻ không kiên nhẫn, kỳ thật là có chút bất mãn.

Sau đó, loại bất mãn này không biết khi nào biến thành để ý, cho nên lúc mới nghe được nó mất tích liền tự mình chạy đi tìm.

Mà hiện tại, cũng cảm thấy đau.

Chỉ có dựa vào gần mới thấy, mới có thể phát hiện trong ánh mắt của nó, giấu đi cảm xúc trong vẻ sương mù liễm diễm, nỗi tịch mịch và khát vọng sâu sắc.

Đế vương ôm cánh tay Vô Dụng nắm thật chặt.

Vô luận là nó mong muốn điều gì, mình nhất định làm cho nó.

Tịch mịch này, liền khiến hắn không buồn để ý đến tính cách, dần dần thay đổi hắn.

Lúc Vô Dụng mở mắt ra, Thu đã muốn đi mất.

Nó nghiêng đầu xuống nghĩ, sau đó thấy bên đầu gối có một yêu bài xa lạ.

Nguyên lại đêm qua không phải ảo giác.

Nó cầm lấy tấm yêu bài, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng có một cảm giác ấm áp. Thu nhất định giữ lời hưa, chờ mình ngủ, lặng lẽ rời đi.

Tuy rằng không biết vì cái gì biến thành nhưu vậy, cơ mà, cảm giác rất không sai đâu.

Nó có chút vui vui, đi ra cửa phòng sau nhìn bầu trời mùa thu.

Hoa quế không biết khi nào đã nở, cả trong viện đều tràn ngập một mùi hương, ngửi thấy có một loại phi thường mỹ vị.