Thủy Tinh Đăng Hệ Liệt

Quyển 2 - Chương 12: Nhất vãng tình thâm




Ánh dương thật chói lọi.

Tiếu Dương mở đôi mắt khô khốc, bởi còn say rượu, đầu óc choáng váng nặng nề không ngớt, thoáng đờ đẫn nhìn tình hình có chút phức tạp trước mặt.

Mục Thiếu Hoài đang ngủ…

Tất nhiên, điểm này không có gì kỳ quái. Một ngày sư đệ ngủ đủ hơn tám canh giờ nha.

Hai người nằm cùng một chỗ…

Điểm này cũng không kỳ quái. Khi ở trên núi, sư huynh đệ bọn họ đồng sàng cộng chẩm chẳng biết bao nhiêu lần.

— Chỉ bất quá, hai người đều trần như nhộng, thân không mảnh vải, tứ chi còn tùy tiện quấn vào nhau…

Điểm này, hình như hơi bất bình thường!

“Khò…”

Âm thanh gì?

Tiếu Dương cúi đầu, ánh mắt rơi vào khuôn mặt Mục Thiếu Hoài đang nằm bên cạnh.

Tóc trên trán rũ xuống che lấp hai mắt, cánh mũi phập phồng theo nhịp thở nhẹ nhàng đều dặn, cánh môi nở nang hơi mấp máy, ngủ say mà giống như đang lầu bầu.

Tiếu Dương nheo mắt, chẳng biết mình nên khóc hay nên cười.

Mọi chuyện phát sinh tối hôm qua rành mạch chảy qua trong đầu, hắn suýt nữa muốn co chân trốn chạy. Đáng tiếc, lòng ngay thẳng do một đời đại đức Phật môn từ nhỏ chép kinh thiền định cưỡng ép đào tạo ra không cho phép hắn làm như vậy.

Huống chi —

Trường Giang sóng sau lùa sóng trước, sóng trước chết trên bờ cát.

Thiếu Hoài bằng nhiệt tình sôi trào như lửa dây dưa hắn chiến đấu hăng hái cả đêm, hiện tại tứ chi hắn mềm nhũn toàn thân vô lực, cho dù muốn chạy cũng không đủ sức.

Nói đơn giản một câu, hắn bị ép khô rồi!

“Khò khò…”

Mục Thiếu Hoài còn đang ngủ.

Không chỉ ngủ, mà còn đánh ngáy!

Tiếng ngáy phò phè phò phè ngon lành, khe khẽ, nghe có phần tựa như tiếng mèo. Cả tiểu bạch thử cũng bắt chước dựa bên đầu hắn ngủ đến ngọt ngào.

Tiếu Dương xem đỏ mắt, hắn nghĩ đông nghĩ tây phiền não như thế, sư đệ nhờ vào cái gì ngủ ngon vậy a! Thậm chí hắn bắt đầu suy nghĩ xem, có cần ngắt mũi sư đệ chọc tỉnh hắn hay không!

Ánh mắt dừng trên khuôn mặt say ngủ của Mục Thiếu Hoài. Thanh niên thỏa sức ngủ, hơi thở thật nhẹ thổi bay bay mấy sợi tóc lòa xòa, lộ ra vầng trán sáng sủa.

Ánh mắt Tiếu Dương chợt đông lại —

Sư đệ ngủ không hề an ổn như hắn tưởng.

Gió biển lùa qua, hắn có thể trông thấy đôi lông mày của Mục Thiếu Hoài khẽ chau lại, như đang khắc chế đau đớn khó tả.

Khả dĩ nhận thấy, trận tình sự kịch liệt tối qua không chỉ gây cho hắn khoái cảm cùng sung sướng, càng nhiều chính là đau nhức vô pháp tránh khỏi.

Bỗng nhiên, mí mắt thanh niên run run, có vẻ sắp tỉnh giấc.

Tiếu Dương giật mình, vội vàng nhắm mắt lại giả vờ ngủ.

Không lâu sau, Mục Thiếu Hoài thức dậy, sau nửa khắc ngây ngẩn đối diện Tiếu Dương, tựa như đang hồi tưởng chuyện gì đã xảy ra tối hôm qua…

Trên đời có lẽ có một số người sẽ quên sạch sẽ mọi chuyện sau khi say rượu, nhưng tất nhiên, sư huynh đệ bọn họ đều không có loại thể chất này.

Mục Thiếu Hoài nhanh chóng nhớ lại tất cả, nhất là hành động lớn mật câu dẫn sư huynh của mình, rất rõ ràng, không chút mơ hồ.

Lặng lẽ ngoảnh đầu, ánh mắt hướng về phía Tiếu Dương đang giả ngủ.

Nam nhân nằm bên cạnh hắn, thân thể tinh tráng kiện mỹ trần trụi, trên làn da màu mật nhạt phủ đầy nốt ban đỏ to to nhỏ nhỏ, trên cánh tay còn có dấu răng thật sâu…

Chứng cứ xác thực, vô pháp chống chế.

Hắn mặt đỏ tai nhiệt, nhẹ nhàng duỗi chân, dùng ngón chân câu xiêm y vứt lung tung tối qua, đắp lên thân thể xích lõa của hai người.

Làm đều đã làm rồi, bây giờ xấu hổ có phải hơi chậm chăng?

Cái này có tính là… bịt tai trộm chuông hay không?

Tiếu Dương trộm nhìn thấy hành động khả ái của hắn, thiếu chút nữa cười bể bụng, cả người run rẩy không ngừng.

“Sư huynh?” Mục Thiếu Hoài đang luống cuống tay chân mặc y phục, loáng thoáng nghe động tĩnh, xoay người nhỏ giọng gọi hắn.

“Khò…” Tiếu Dương nhắm mắt vờ ngủ, muốn xem hắn còn có phản ứng gì.

“……” Mục Thiếu Hoài chờ nửa ngày, không thấy sư huynh có động tác nào khác, ngay cả khi hắn giúp sư huynh mặc quần áo cũng chưa từng tỉnh lại. Hắn vừa sợ vừa nghi, liền vươn tay thay sư huynh bắt mạch.           

Tiếu Dương lại càng hoảng hốt, vội vàng điều chỉnh hô hấp, sợ bị sư đệ nhìn ra sơ suất.

Ngón tay lạnh lẽo ấn trên uyển mạch của hắn, Tiếu Dương giật mình, suýt chút nữa run rẩy.

Nhiệt độ cơ thể của Thiếu Hoài sao lại lạnh như thế?

Môn công phu như Thái Âm chân khí, trước đây hắn chỉ nghe danh, không rõ hư thực. Cho đến khi lẻn lên hải thuyền, hắn mới ngoài ý muốn biết được sư đệ cư nhiên luyện thành loại kỳ công đạo môn này, còn khiến Gia luật Phong và Liễu Tam Nương thèm nhỏ dãi.

Lẽ nào, chính vì môn chân khí trong truyền thuyết này, mới làm nhiệt độ cơ thể Thiếu Hoài thấp kinh người, vào suối nướng nóng mà không cảm thấy nóng?

“Ai, thương thế… không có chuyển biến tốt a.” Sau một hồi trầm mặc thật lâu, hắn nghe thấy tiếng sư đệ khe khẽ thở dài.

Tiếu Dương ngẩn người.

Trên đảo hoang khuyết y thiếu dược, bản thân lại nội thương nặng, còn làm chuyện phí nhiều “tinh lực” như vậy… không trầm trọng thêm đã nên cảm tạ trời đất, sao có thể chuyển biến tốt đẹp? Thiếu Hoài cũng là người tập võ, vì sao không hiểu?

Chớp mắt điện quang hỏa thạch, trong đầu hắn chợt giật thột, bỗng nhiên hồi tưởng đến câu nói có liên quan đến lô đỉnh luyện công từ Thái Âm chân khí.

“Thay vì tiện nghi Liễu Tam Nương và Gia Luật Phong, không bằng…”

Khoảnh khắc ý loạn tình mê, dường như sư đệ từng nói như thế. Chỉ là, lúc đó hắn không để tâm mà thôi.

Như vậy, nhiệt tình khác thường của Thiếu Hoài, sự chủ động không chút rụt rè… vẫn là vì chữa thương cho hắn?

Tiếu Dương kinh ngạc vạn phần, đang định mở to mắt để hỏi rõ ràng, mặt đất phía xa đột nhiên truyền đến tiếng vang dữ dội như sấm rền, càng lúc càng lớn hơn.

Hỏa sơn trên đảo đang phun trào!

“Ầm ầm ầm!”

Uy lực của thiên nhiên so với bất cứ cao thủ võ lâm nào vẫn là cường hãn vô địch.

Mặt đất chấn động, các cột khói đặc cuồn cuộn bốc lên từ miệng núi lửa xa xa, tụ thành đám mây đen kịt, tro và bụi mù che lấp cả dương quang. Rõ ràng đang là ban ngày, lại tối tăm hơn đêm hôm.

Càng gần kề tuyệt cảnh, nhân loại mới càng dễ bộc phát tiềm lực.

Nhờ ý thức sinh tồn mãnh liệt trong biến cố, Mục Thiếu Hoài luôn luôn chậm chạp cư nhiên phản ứng nhanh nhạy.

Khom thấp người, vác Tiếu Dương lên vai, cầm lấy dù đỏ, xoay người, liên tiếp các động tác đều mạch lạc lưu loát, không một khắc do dự cất bước chạy trốn. Ngay cả Tiếu Dương muốn gọi hắn buông chính mình xuống cũng không kịp.

Vạn hạnh trong bất hạnh, lần này chỉ là một đợt núi lửa phun trào quy mô nhỏ, không phát bạo phát.

Trên đảo cũng không sản sinh vụ nổ mãnh liệt, chỉ có rất nhiều nham thạch nóng chảy từ miệng núi lửa cùng các khe nứt trên sườn núi tràn ra, chảy dọc theo bờ dốc cao xuống vùng thấp. Thế nhưng, nơi nào dung nham nóng cháy bao phủ, cây cối hoa cỏ đều bị nuốt chửng, hóa thành tro bụi không sót lại chút gì!

Mục Thiếu Hoài khiêng sư huynh, chạy nhanh như bay, đua tốc độ cùng dòng dung nham nóng chảy. Thỉnh thoảng nơi bàn chân vừa đạp qua bỗng nhiên nứt vỡ, dung nham nóng bỏng tuôn ra, vô cùng nguy hiểm.

Tiếu Dương gan to bằng trời, vẫn không khỏi hãi hùng, mấy lần muốn lên tiếng bảo hắn buông mình xuống. Nhưng tiếp tục chạy một hồi, xem như hắn minh bạch: trạng thái này của sư đệ có thể nói là như được thần trợ, đôi khi phóng qua một khe nứt rộng gần năm sáu trượng, đổi lại là hắn cũng không chắc có thể nhảy nổi!

Yên lòng, Tiếu Dương bắt đầu dõi mặt nhìn về phía xa. Suy cho cùng, dù chỉ còn một mắt có thể nhìn vật, danh hiệu “Thần nhãn” cũng không phải hư danh.

Giữa khe đất nứt ở xa xa, hắn có thể thấy nham thạch nóng chảy phun trào cuồn cuộn. Cây cối bên đường gặp dung nham, lập tức hóa thành hơi khói nóng hừng hực, ngọn lửa bốc lên như ánh chớp, chiếu sáng cả góc trời, chói lọi làm mắt hắn phát đau. Khi ngọn lửa lóe lên rồi tắt ngấm, không gian lại rơi vào tối tăm nhìn không rõ năm ngón tay.

Chim thú trên đảo hoảng hốt chạy tán loạn khắp nơi trong bóng tối. Chim biển tốt xấu gì còn có thể bay, đáng thương nhất chính là các loài thú. Chúng không có cánh, lại không giống Mục Thiếu Hoài thân mang khinh công có thể phóng qua khe nứt thật lớn trên mặt đất, thường bị khói đặc và tro bụi che mất tầm nhìn, trực tiếp đạp vào khe hở, rơi xuống nham thạch nóng chảy, chết oan uổng.

Tiếu Dương nằm úp trên vai sư đệ, trông thấy mà thổn thức không thôi.

Từ nhỏ hắn dấn thân vào quân lữ, cùng thiếu chủ Phích Lịch đường Lôi Giản giao hảo, tinh thông nhất là phát minh vũ khí. Ngay cả thứ vũ khí hỏa pháo lợi hại bậc nhất như phích lịch pháo, vẫn không thể so sánh với uy lực khủng khiếp của hỏa sơn phun trào.

Vì vậy, tại thời khắc tối mạo hiểm tối nguy cấp này, hắn tuyệt không khẩn trương, chỉ xem như kinh nghiệm khó có được trong đời người, say sưa quan sát như thấy mùi ngon. Bấy giờ, hắn đang nhìn khói bụi cuồn cuộn che thiên lấp nhật, trong đầu chợt lóe linh quang, nghĩ ra cấu tạo tuyệt diệu để hoàn thành thiết kế phích lịch pháo, vui mừng khôn xiết reo lên: “Phải rồi!”

Nếu như khi đạn pháo nổ, còn có thể tỏa ra khói bụi che lấp tầm nhìn của địch, lực sát thương nhất định sẽ càng lớn!

Bụi mù giống như tro núi lửa hình thành, che thiên lấp nhật, khiến vô số chim thú tự sa vào cạm bẫy tử vong.

Khi hắn hoàn thành thiết kế phích lịch pháo, nhất định phải thêm ý tưởng này vào.

“Di?” Mục Thiếu Hoài chạy đến đầu đầy mồ hôi, căn bản không phát giác sư huynh trước sau vẫn tỉnh táo, bị tiếng reo hù dọa cả kinh không ít.

Lúc này hắn đã vác Tiếu Dương lao vào rừng cây. Dòng dung nham còn chưa lan đến đây, nhưng tia lửa tung tóe thiêu cháy một mảnh rừng, bốn phía từ lâu đã hóa thành biển lửa. Trong lúc Mục Thiếu Hoài sững sờ kinh hãi, trước mặt vừa có một gốc dừa cao to bắt lửa, ầm ầm ngã xuống. Nhưng hắn đang dùng toàn bộ sức lực bình sinh để chạy trốn, mắt thấy sắp bị nện trúng đỉnh đầu…

“Dừng lại!” Tiếu Dương ngẩng đầu trông thấy, hoảng hốt xuất một thân mồ hôi lạnh.

“… Dừng, dừng không được a!”

“Mau dừng lại!” Khản giọng gào to.

“……” Không phải hắn không muốn dừng, thật sự là chạy quá nhanh dừng không được a!

Chẳng còn thời gian đáp lời, Mục Thiếu Hoài lặng lẽ nức nở trong đáy lòng. Lúc cấp bách không hãm được cước bộ, cách duy nhất chỉ có tiếp tục chạy. Phải vượt qua trước khi cây đổ xuống!

Chạy, hắn cố sức chạy, tăng tốc chạy!

Chết cũng phải chạy!

“Vù!”

Luồng khí cấp tốc mang theo một trận gió xoáy, cả ngũ quan trên mặt cũng méo mó biến hình do tốc độ gió quá nhanh. Truy phong đuổi ảnh, sinh tử khẩn bách, chỉ sợ Sở Hương Suất (Sở Lưu Hương) tái thế cũng cam nguyện hạ phong!

“Không được a~” Tiếng gió, tiếng luồng khí, tiếng kêu thảm thiết, tiếng gào bi ai, muôn thanh âm lọt vào tai.

Người định không bằng trời định. Hơn nửa thân người hắn đã vượt qua, Tiếu Dương hắn vắc trên vai lại sắp bị nện trúng!

“Ta đánh!” Người gấp trí sinh, Mục Thiếu hoài hít sâu một hơi, phản công vung tay lên.

“Ầm!” Một tiếng nổ vang, dù đỏ bằng thép tinh bung ra thần lực, vừa vặn đánh cả thân cây bốc cháy bay sang một bên.

Tiềm năng của con người quả nhiên là vô hạn!

Ngay từ đầu đừng sợ bị thương tổn, rất nhiều kỳ tích chỉ có thể tồn tại khi chúng ta tin tưởng!

Mục Thiếu Hoài cảm động đến rưng rưng nước mắt.

Thế nhưng, tất cả hoàn mỹ đều do vô số bất hoàn mỹ cấu thành. Trong tiếng nổ, hắn cơ hồ còn nghe thấy một dư âm…

“Cốp~”

So với tiếng nổ đinh tai nhức óc kia, âm thanh này nho nhỏ, ngăn ngắn… nhỏ đến mức gần như không đáng chú ý. Bất quá, rốt cuộc nó là… tiếng chi?

Hắn suy nghĩ, cố sức nghĩ, nỗ lực nghĩ.

Nghĩ thật lâu thật lâu.

Thật sự rất lâu, lâu đến nỗi sau gáy hắn bắt đầu vã mồ hôi—

Cuối cùng, hắn chột dạ quay đầu lại.

Tiếu Dương trên vai không bị cây cối nện trúng, lại bị đập bởi cán dù bị phản chấn khi hắn ra sức vung dù.

Một kích chuẩn không gì sánh được, ngay giữa chẩm đầu, u thành một cục rõ to. Tiếu Dương cả đau cũng không kịp kêu, hai mắt trắng dã hôn mê bất tỉnh.

“……” Hắn vã mồ hôi điên cuồng, run rẩy vươn tay thăm dò hơi thở của sư huynh.

May thay may thay, vẫn còn thở.

Hắn an tâm, liền thuận lợi phát lực lao băng băng, xuyên qua rừng cây rừng rực cháy, một mạch chạy tới bãi cát sát biển. Thuyền nhỏ hai người đã dùng vẫn nằm yên bên cạnh bãi đá ngầm, tạ ơn trời đất bình yên vô sự.

Vác một người trưởng thành chạy như bay hết mấy dặm xa, cho dù hắn làm bằng sắt cũng không thể tiếp tục chống đỡ. Mục Thiếu Hoài hồng hộc thở dốc, buông sư huynh xuống, chống dù miễn cướng đứng vững, bắt đầu cân nhắc xem cả hai có cần lại liều mạng ra khơi.

Lão thiên gia vẫn rất nhân từ với hắn.

Ngoảnh đầu nhìn, hắn kinh hỉ phát hiện, dòng dung nham đã ngừng chảy.

Nguyên lai, miệng núi lửa vốn ở trung tâm đảo, cách bờ biển chỗ bọn họ đang ở khá xa. Hơn nữa dung nham phun trào trên sườn núi sau khi di chuyển hơn hai mươi dặm, đã dần dần nguội đi đông đặc lại tại bìa rừng. Nói cách khác, dòng dung nham bọn họ gặp trên đường chạy trốn, vốn là nỏ mạnh hết đà, nếu không chẳng có khả năng trốn thoát một cách khinh địch như vậy.

An toàn rồi.

Tâm lòng rốt cuộc bình tĩnh lại, Mục Thiếu Hoài cúi nhìn sư huynh, lâm vào phiền não mới.

Cục u trên đầu tạm thời không bàn đến, việc hắn mượn rượu giả điên câu dẫn sư huynh suy cho cùng phải làm thế nào thu xếp mới ổn đây?

Người là bị hắn “ăn” từ bì tới cốt, mà chữa thương truyền công lại không phát hiện được dấu hiệu thành công nào…

Thương thế trầm trọng của sư huynh, rốt cuộc có hy vọng chuyển biến tốt đẹp hay không?

“Cóc cóc cóc, cóc cóc cóc.”

Tiếng gõ mõ vang không ngừng bên tai. Hắn cơ hồ nhớ lại thời thơ ấu ở Kim Túc tự.

Đại Thiền Tông Đại Đức Thánh cư sĩ mặt mũi thiện lành tiên phong đạo cốt, trong mắt đồ nhi lại không khác gì ác quỉ. Suốt ngày bắt tiểu hài tử vị thành niên chép kinh gõ mõ không nói, cả thức ăn cũng toàn là rau xanh đậu hủ bột mì không thấy nửa điểm cải biến, quả thật chính là chụp bóng ma lên hồi ức niên thiếu của một hài tử thiên chân vô tà như hắn.

Trưởng thành cũng chẳng khá hơn. Hòa thượng sư phụ ra lệnh một tiếng, hắn đành phải ngoan ngoãn ngồi xếp bằng trước bàn, liên tục chép a chép a chép. “Kim Cương kinh”, “Hoa Nghiêm kinh”, “Pháp Hoa kinh” nhiều hằng hà sa số, chép đến co mắt đăm đăm, gân tay co rút.

“Dương nhi, ngươi biết sai chưa?” Đối với hắn, giọng nói nhu hòa mát dịu, cách nhiều năm vẫn có sức uy hiếp vô thượng uy nghiêm.

“Dương nhi không biết mình sai ở đâu.”

“Còn dám ngụy biện!” Một tiếng quát trầm, mặt Bồ Tát biến thành Diêm Vương gia, “Ngươi nói xem, ngươi đã làm gì sư đệ?”

“……” Phải nga, hắn cùng Thiếu Hoài rành rành là nam nhân… lên giường.

“Trước loạn sau bỏ bội tình bạc nghĩa, đáng chết!” Thấy hắn thoáng lộ vẻ chần chừ, một cái dùi gỗ lập tức không khách khí gõ xuống.

Đầu có cứng cũng không thể so với mõ, sau đầu hắn sưng một cục thật bự, đau đến nhe răng trợn mắt, vội vàng xin tha thứ: “Loạn cũng loạn rồi, nhưng ai bảo muốn bỏ a! Ta sẽ phụ trách đến cùng được chưa?”

“… Còn Triệu Uyển?”

Tiếng gõ mõ đình chỉ, xung quanh bỗng rơi vào tĩnh mịch.

Tiếu Dương mờ mịt trong lòng, cũng không biết qua bao lâu, chỉ ngơ ngẩn lặp lại: “Triệu Uyển…”

Cô nương hắn thương, cô nương đã định hôn ước, cô nương hắn chờ đợi mười hai năm…

Cũng là… cô nương yêu một nam nhân khác.

Hắn muốn có nàng, phải làm sao đây?

Mồ hôi theo thái dương ròng ròng chảy xuống, lồng ngực hắn lại đau nhói.

Hoảng hốt, hắn mơ hồ nhớ lại, dường như bản thân thụ thương, thụ thương rất rất nặng…

“Đại nạn không chết, tất có hậu phúc.” Có người ghé vào tai hắn nói khẽ.

Tiếu Dương có chút mê muội. Quái lạ, không phải giọng của hòa thượng sư phụ sao?

Mơ mơ màng màng, bàn tay hắn bị ai nắm chặt. Hoàn toàn tương phản với lòng bàn tay xuất mồ hôi không ngừng của hắn, bàn tay lạnh lạnh kia làm hắn an tâm lạ thường.

“Sư huynh…” Đối phương nhè nhẹ thở dài, như đang nói mê.

Hắn bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Hóa ra là Thiếu Hoài a.

“Sư huynh, quên sư tỷ đi, ở cùng ta.” Mục Thiếu Hoài cúi người kề bên tai hắn, thấp giọng thổ lộ bí mật chôn sâu dưới đáy lòng mình.

Ta vẫn luôn dõi theo ngươi, dõi theo ngươi thật lâu thật lâu.

Đừng vì sư tỷ mà khổ sở, đến bên cạnh ta đi…

Cái gì cũng có thể không màng, cái gì cũng không e ngại… chỉ cần ngươi có thể ở bên ta…

Ngày sau, chúng ta cùng nhau già đi, ta sẽ bầu bạn với ngươi trọn đời.

Sư huynh, ta thật sự — thích ngươi, thích ngươi… Thích ngươi a!

“A?” Tiếu Dương đột ngột giật mình tỉnh giấc, đột ngột bật dậy, dọa hắn chết khiếp.

“Sư huynh, ngươi tỉnh rồi?”

Lặng lẽ hồi lâu, Mục Thiếu Hoài ngượng ngừng mở miệng, cổ họng bất giác có chút khô khốc.

Sư huynh sẽ không… nghe thấy hắn nói đó chứ?

Nhất định là hắn điên rồi, lại đem tình ý chính mình che giấu nhiều năm nói ra miệng.

Không nên nói ra a… Tiếp tục giả ngốc vẫn tốt hơn. Cho dù không chiếm được ái tình, chí ít bản thân còn có thể làm sư đệ của hắn.

Nếu như đây là cách duy nhất để có thể thân cận sư huynh —

Thế nhưng, chính hắn lại phá vỡ tất cả!

Tiếu Dương không nói chuyện, cao thâm khó đoán liếc nhìn hắn một lát, lúc này mới chậm rãi vươn tay xoa đầu mình —

Nơi đó, một cục u thật lớn nằm vắt ngang, hết sức khủng bố.

… Vắng lặng như tờ!

Thời gian cơ hồ thôi vận chuyển.

Bốn mắt nhìn nhau, một hồi trầm mặc quỷ quyệt bao trùm cả hai người.

“Cục u này…” Tiếu Dương nhướn mày.

“Cục u này là…” Mục Thiếu Hoài vã mồ hôi lạnh.

Rốt cuộc hắn nên vui vẻ hay nên khổ sở mới tốt?

“Ân hửm?”  Tiếu Dương liếc nhìn hắn, “Nói trước cho ngươi biết, ta cũng không mất trí nhớ!”

“Cái này, này này này….” Thấy không còn cách nào chống chế, Mục Thiếu Hoài hít sâu một hơi, quyết tâm dũng cảm nhận sai.

“Là ta không cẩn thận đánh trúng!” Hắn cầm dù nhét vào tay Tiếu Dương, “Sư huynh, ngươi cũng đánh ta một cái giống như vậy là được! Ta nhất định không đánh trả!” Để thuận tiện sư huynh động thủ, hắn còn ngoan ngoãn cúi thấp đầu, đưa ót đến gần tay Tiếu Dương.

“……” Tiếu Dương nhìn hắn, nhãn thần phức tạp.

Ai, Thiếu Hoài lúc nào cũng ngốc đến đáng yêu như thế…

Hại hắn không có hảo ý đem sư đệ ra khi dễ quá mức.

Hồng dù bị ép nhét vào tay, có lẽ vì mới vừa được cầm theo suốt thời gia băng qua rừng cây cháy dữ dội, khung dù thép tinh còn lưu lại nhiệt độ, mặt dù bằng giấy dầu cháy biến dạng. Có rất nhiều lỗ thủng nhỏ do tia lửa bắn vào, thiên sang bách khổng. (nghìn thương trăm lỗ, hư hỏng trầm trọng)

Tiếu Dương nắm chặt cán dù, liền cảm thấy độ nóng bỏng tay, đang định buông xuống, bỗng nhiên trong lòng xúc động, trộm nhìn tay Mục Thiếu Hoài.

Vừa rồi khi được bắt mạch hắn đã phát hiện, có khả năng sư đệ tu luyện Thái Âm chân khí chưa đúng, nhiệt độ toàn thân thấp hơn người thường. Cho nên, Thiếu Hoài thậm chí không cảm giác được nhiệt độ cao, mới làm chuyện Ô Long, đem hắn ném vào suối nước nóng sôi sùng sục chần chín người.

(“Chuyện Ô Long”: làm chuyện liều lĩnh hoặc hồ đồ. Có một điển tích: Trương Nhiên nuôi một con chó tên Ô Long. Một gia nô tư thông với thê tử Trương Nhiêu, muốn giết ông. Ô Long cắn bị thương gia nô cứu chủ. Người đời sau còn gọi chó là Ô Long.)

Tuy nhiên, cho dù thể chất của sư đệ chịu được nóng cao hơn hắn…

Trong rừng rậm bị thiêu đốt thành biển lửa, các thân cây lớn lách tách cháy dữ dội, và cả sức nóng có thể tan chảy mọi thứ của nham thạch lớn như cối xay—

Thiếu Hoài vẫn tay không cầm cán dù thép tinh dẫn nhiệt cực nhanh mà chạy trốn…

Không cảm thấy bỏng cùng có thể bị bỏng, căn bản là hai việc khác nhau đi?

Ánh mắt hắn rơi vào đôi tay Mục Thiếu Hoài.

Khớp xương phân minh, ngón tay thon dài, dưới nước da trắng sáng mơ hồ có thể thấy được kinh mạch màu xanh. Tuy quanh năm cầm kiếm gảy đàn, ngón tay ma sát ra nốt chai thật dày, nhưng tổng thể mà nói vẫn là một đôi tay dễ nhìn.

Nhưng hiện tại, đôi bàn tay kia lại hoàn toàn thay đổi.

Mu bàn tay nhăn nheo, khô nứt cháy sém, máu bọt đặc sệt khắp lòng bàn tay. Đó là bằng chứng của lửa và nhiệt độ cao.

Thế nhưng, càng làm hắn kinh sợ chính là —

Hắn lại quên mất, khoảnh khắc ấy, Thiếu Hoài phải vận bao nhiêu khí lực mới có thể đẩy một gốc cây lớn đang cháy sang một bên.

Khi dùng lực, rất nhiều máu bọt bị tươm ra do ma sát, da tróc thịt bong, huyết nhục lẫn lộn, da thịt non mềm của lòng bàn tay toác ra như nhe nanh múa vuốt, trông mà hoang mục kinh tâm.

“Ngươi…” Tiếu Dương mở miệng, lại nghẹn lời.

Vì sư đệ chưa từng nói, hắn cũng không phát hiện…

Thậm chí hắn không dám tưởng tượng, vết thương kia rốt cuộc có bao nhiêu đau đớn.

Thấy sắc mặt hắn tái nhợt, Mục Thiếu Hoài cho rằng nội thương của hắn lại phác tác, luống cuống nói: “Sư huynh ngươi sao vậy?” Khom người tiến đến, mắt đầy lo lắng.

“Nếu không, lần này ngươi cho nợ về sau lại đánh? Nghìn vạn lần đừng động nội tức a.” Ngón tay lạnh buốt bắt vào uyển mạch hắn, Mục Thiếu Hoài lục thần vô chủ. (Không làm chủ được tim, gan, phổi, thận, tỳ, mật; nghĩa là hoang mang lo sợ.)

“Làm thế nào mới tốt? Ai, cái gì lô đỉnh luyện công quái quỷ, căn bản là gạt người!”

“……” Quả nhiên, Thiếu Hoài, hài tử ngốc này, còn đem nội lực của chính mình trị thương cho hắn!

Người khác không biết, Tiếu Dương lại hiểu rất rõ, tư chất tập võ của sư đệ vô cùng bình thường, hoàn toàn bất đồng với kỳ tài ngất trời như hắn, tuy không đến mức bỏ đi, nhưng chắc chắn không thể kể tới lương tài mỹ chất, vàng tạp ngọc thô.

Thế thì, thân nội lực dẫn người thèm thuồng của Thiếu Hoài, Thái Âm chân khí thế nhân thán phục, rốt cuộc từ đầu mà có?

Suy nghĩ lạc quan một chút đi —

Hài tử này tử nhỏ sống trên núi hoang không có gì chơi đùa, nhàn rỗi một chút chỉ có tập trung luyện công, luyện luyện cho đến lúc ngủ mất. Luyện rồi ngủ, ngủ rồi luyện tiếp, giản đơn trực tiếp, bất tri bất giác liền luyện ra Thái Âm chân khí?

Ai, không phải Tiếu nhị gia hắn tưởng tượng thái quá. Nếu dễ dàng như vậy, Triệu Uyển cũng sớm luyện rồi, còn chờ chi đến lượt Thiếu Hoài.

Nên biết, Triệu Uyển cũng không phải công chúa yếu đuối trong hoàng cung đại nội, được nuông chiều từ bé chịu không nổi khổ. Từ nhỏ nàng theo gánh hát Khâu Gia vào nam ra bắc, giặt đồ nấu cơm có khổ có cực cũng không oán trách. Nhưng cho dù vị cô nương đã quen chịu khổ, vừa thông minh vừa xinh đẹp này, tự nhiên có Thái Âm chân khí trong tay, cũng luyện không thành.

Chính vì, đây là môn công phu quái dị nhất trong Thủy Tinh Đăng “Lục hợp bát pháp”, sau khi luyện thành tuy có vô số kỳ diệu, nhưng muốn luyện thành lại gian nan gấp bội. Rửa tâm lòng gội suy tư, chuyên cần sớm tối. Loại nỗ lực cùng khổ cực này, cả Triệu Uyển quen vất vả cũng không chịu nổi, đành sớm buông tha.

Vậy mà, Thiếu Hoài vẫn luyện thành!

Sư phụ danh nghĩa Khâu Nột Ngôn vốn không biết chuyện Triệu Uyển lén truyền thụ Thái Âm chân khí cho tiểu đệ tử, cũng chưa từng cho hắn một điểm hướng dẫn. Mục Thiếu Hoài chưa bao giờ được như Tiếu Dương bản thân thiên tư cao minh, thuở niên thiếu nghĩa phụ còn tốn vô số ngân lượng mua linh đan diệu dược cho hắn đổi căn cốt, còn may mắn có sư phụ Thánh cư sĩ tuyệt đỉnh cao thủ dạy nhập môn trúc cơ.

Ngày tháng đằng đẵng sống trên núi, thanh niên trầm mặc kiên nhẫn một lòng tin tưởng cần cù có thể bù thông minh, một mình khổ luyện. Thể chất tầm thường vô pháp gánh vác nội lực vô cùng cao thâm, tạo thành tinh thần mệt mỏi quanh năm mê ngủ.

Không sai, mọi thứ Thiếu Hoài nỗ lực, khổ công và bền chí gấp đôi thậm chí gấp nhiều lần so với thường nhân.

Nơi khóe mắt hắn không thể nhìn đến, hóa ra, cuộc đời của kẻ bình phàm là như vậy.

Tiếu Dương thiên chi kiêu tử, lần đầu tiên biết thế nào là chấn động.

Thế nhưng, ngay khi sư đệ trả giá nhiều như vậy, trải qua thiên tân vạn khổ mới đạt được chút thành tựu…

Cho tới hôm nay, để thay cái sư huynh này trị thương, Thiếu Hoài lại muốn làm lư đỉnh luyện công cho hắn? Cam nguyện không công hao tổn phần công lực không dễ gì có được kia?

… Đứa ngốc này! Sư đệ ngốc!

Lồng ngực có cái gì đó âm ấm lưu chuyển.

Hoàn toàn không giống bi thương Triệu Uyển mang cho hắn, đó là tâm trạng xa lạ có chút chua xót, có chút thương tiếc nhưng thật nhiều thật nhiều ấm áp cảm động.

Thiếu Hoài là nam hài tử, mà Tiếu nhị gia hắn là lãng tử trời sinh quyến luyến hoa bụi, ánh mắt chỉ thích nhìn chăm chú vào nữ hài nhi xinh đẹp như nhành hoa đong đưa. Từ lần đầu hai người gặp nhau, hắn liền chẳng chú tâm đối đãi sư đệ mộc mạc ngốc nghếch này.

Quà vặt cho Thiếu Hoài, vốn để mang tới lấy lòng Triệu Uyển. Càng không nói, để tiêu khiển cuộc sống tịch mịch buồn chán trên núi, hắn luôn luôn trêu đùa hài tử này, chưa đến mức bắt nạt, nhưng động cơ thật sự không tính là thiện lương. Dù đến khi lớn lên, hắn vẫn luôn thích chọc Thiếu Hoài nhìn hắn lúng túng đỏ mặt làm vui.

Ai, hắn là cái sư huynh như vậy đó, thực xấu hổ gì đâu.

— Chỉ là, Thiếu Hoài lại…

Trước khi hắn nhận ra, rất lâu rất lâu trước đây. Hắn nên sớm phát hiện mới phải.

Luôn luôn đứng không xa ngay sau lưng hắn, yên lặng dõi theo. Không rời đi cũng không lên tiếng.

Tình ý lặng lẽ cất giấu, bí mật bất năng tỏ bày.

Bỏng cũng không buông tay, trì độn.

Đau cũng không than vãn, ngu ngốc.

Ngay cả yêu cũng không biết biểu lộ, khờ khờ khờ… khờ hết thuốc chữa!

Tối quật cường, tối ngu xuẩn, cũng tối kiên nhẫn, sư đệ ngốc của hắn.

Nếu như bảo, Triệu Uyển mỹ lệ đanh đá tựa như ngọc hồng bảo quý giá, hào quang tỏa khắp bốn phương, góc cạnh sắc sảo; thế thì, Thiếu Hoài chính là đá cuội, trơn nhẵn ôn nhuận, chất phác tự nhiên, chỉ có thật sự gần gũi với con người hắn, mới cảm thụ được sự kiên cường ôn nhu và trầm mặc kia.

Viền mắt dần đần cay xót, Tiếu Dương ngước mặt lên, không muốn để nước mắt chảy xuống.

Bản thân đang khổ tâm sao? Hắn thập phần khó hiểu. Rõ ràng hắn phải cảm thấy hài lòng, cảm thấy kiêu ngạo mới đúng a.

Cả sư đệ thân là nam nhân cũng thích hắn, đủ để chứng minh mị lực vạn người mê của Tiếu nhị gia hắn mạnh mẽ lợi hại a…

Vậy mà…

Tiếu Dương thở dài, rất nhiều thứ vụn vặt mà quá khứ chưa từng thẳng thắn đối diện chậm rãi chảy qua trong lòng.

Trong hoa lâu (kỹ viện), Thiếu Hoài nóng lòng muốn cùng hắn sóng vai đối phó địch. Tại dòng suối nhỏ giữa rừng, Thiếu Hoài mặt đỏ tai hồng không dám trực tiếp nhìn thân thể tắm tiên của hắn. Trong nhà tranh trên núi, Thiếu Hoài hào sảng cùng hắn uống rượu sảng khoái tràn trề, đêm đó, hai người ý loạn tình mê vui đùa càn quấy…

Tiếu Dương chưa từng có giây phút nào thống hận chính mình tùy tính và thờ ơ như bây giờ.

Ta nên sớm nhận ra a. Bởi vì đã rõ ràng như thế…

Thiếu Hoài yêu mến ta – một người sư huynh.

Tâm ý của hắn, ái mộ của hắn, thâm tình hắn giấu sâu không nói… Tất cả, đều rõ ràng, chỉ cần ta thoáng lưu ý cũng đủ để phát hiện ra.

Từ cặp mắt tỏa sáng lấp lánh của hắn mỗi lúc nhìn thấy ta, từ hành động vụng về khi hắn dùng nụ hôn trúc trắc để thay lời tâm sự, từ sự dứt khoát dù khó nguy cũng muốn ở bên ta liều mình cứu hộ…

Thế nhưng, ta là kẻ làm sư huynh, lại luôn luôn vờ như không hiểu, mở vui đùa chuyển hướng trọng tâm câu chuyện…

Hắn sẽ nghĩ thế nào? Hắn sẽ cho rằng ta đối xử hắn ra sao?

Ta mới chính là kẻ đại ngốc đần độn khờ khạo nhất a!

Rõ ràng tâm ý của Thiếu Hoài đều biểu lộ rõ ràng như vậy, nhưng ta vẫn chỉ xem hắn là sư đệ. Trêu chọc không kiêng nể, hoặc tìm mọi cách dụ dỗ, đều là đùa vui phá phách giữa hai huynh đệ, vì ta chưa từng nghĩ tới giữa hai nam nhân sẽ có cái gì phát sinh.

… Hiện tại, rốt cuộc ta đã hiểu. Trải qua thời gian lâu như thế, cuối cùng cũng minh bạch.

Tình cảm của Thiếu Hoài, tuyệt đối không phải là hữu nghĩa giữa huynh đệ bình thường, mà tựa như tình yêu nam nữ…

Là thâm tình bất dung ngộ nhận.