Thủy Triều Đen

Chương 100




Nỗi sợ hãi như lưỡi dao xuyên thẳng qua Karen, mặt cô không còn chút máu. Cô lắc đầu không tin: “Không, đó là một sự bịp bợm, Saul.” - Ty không thể chết được. Anh vừa mới chia tay cô thôi mà. Anh đã tới trụ sở cảnh sát. Anh sẽ quay lại và đón cô.

"Tôi tin là vậy, Karen. Chúng tôi có người bạn cũ của hắn đang đợi hắn ở nhà. Hắn có thể đang mang trong người một thứ rất thú vị với chúng tôi. Tôi nói có đúng không?”

"Không!” - Cô đứng bật dậy. Máu trong người cô như đông cứng lại vì giận dữ. - “Không!" — Cô nhào tới Lennick, nhưng gã đàn ông buộc đuôi tóc đã luồn tới phía sau, nắm lấy cánh tay cô kéo giật lại.

Cô cố vùng vẫy để thoát khỏi cánh tay gã: "Saul, hãy cút xuống địa ngục đi!"

“Có lẽ là để sau này.” - Lennick nói. - “Nhưng bây giờ thì, Karen à, tôi e là mình phải về nhà ăn bữa tối muộn thôi. Còn cô thì...” — Lennick vuốt chỗ khuỷu tay áo len và kéo thẳng cổ áo sơ mi. Ánh mắt Lennick vẻ như rất buồn. “Cô biết là tôi không hề sung sướng gì khi phải làm việc này, Karen. Tôi đã rất thích cô và luôn mến cô. Nhưng cô phải hiểu rằng, chẳng có cách nào để chúng tôi tha cho cô sống cả."

Lúc đó, cánh cửa ra sân sau bật mở và một gã đàn ông khác bước vào - gã này thấp hơn, tóc đen, ria xám. Karen nhận ngay ra gã sau, vì đã được nghe tả truớc đây. Dietz.

“Xong rồi, không còn ai ở đó nữa.” - Karen nhận thấy đôi giày gã đi bám đầy vết bẩn và cát.

Lennick gật đầu: “Tốt.”

Nỗi sợ dâng lên, Karen nói: “Ông định làm gì tôi, Saul?”

“Có lẽ là đi bơi đêm một chuyến. Để vượt qua được nỗi đau khi biết chồng mình còn sống... rồi lại chết, là sự cố gắng rất lớn đối với bất cứ ai, Karen à.”

Karen lắc đầu: “Như vậy cũng không che dấu được gì đâu, Saul. Hauck đã tới gặp chỉ huy của mình rồi. Anh ấy đã kể lại tất cả sự việc, về hai vụ tai nạn, về Dietz, và Hodges. Người ta sẽ biết ai là người đã gây ra chuyện này. Họ sẽ truy nã ông.”

“Truy nã tôi? " - Lennick bước về phía cửa, trong khi Karen vùng vẫy chống trả gã đàn ông đang khóa chặt lấy tay cô. - “Cô không cần phải lo lắng chút nào về việc đó, Karen thân yêu ạ. Anh bạn Hodges của tôi sắp làm công việc có chút khó khăn đêm nay. Còn quý ngài Dietz đây” - Lennick gật đầu một cách bí ẩn: “ ừm, tôi có thể để Dietz tự giải thích tình hình của hắn với cô.”

Cô kéo giật lại, nước mắt căm giận tràn trong mắt: “Làm sao ông lại trở thành một con rắn độc như vậy, Saul? Làm sao ông còn có thể nhìn mặt lũ trẻ nhà tôi sau này được nữa chứ?'’

"Sam và Alex.” - Lennick vuốt mái tóc mỏng của mình ra sau. - “Ồ, cô cứ yên tâm mà ra đi, yên tâm rằng bọn chúng sẽ được chăm sóc tử tế. Lũ trẻ sẽ có rất nhiều tiền. Người chồng quá cố của cô là một người rất giàu có. Cô không biết sao? ”

"Cút xuống địa ngục muôn đời đi Saul! Ông là thằng khốn!" - Karen quay lại khi Lennick đi ra gần tới cửa trước.

Lennick bỏ đi. Karen bắt đầu khóc. Vì Hauck. Vì Charles. Vì không bao giờ còn được gặp Sam và Alex nữa. Vì ý nghĩ rằng Saul sẽ lại “khóc thương” cô. Cơn giận dữ bùng lên trong cô khi nghĩ rằng lũ trẻ sẽ không bao giờ biết sự thật. Cô nghĩ tới Ty, nỗi đau như dao cứa vào lòng cô. Cô đã lôi anh vào vụ việc. Cô nghĩ tới con gái anh, nó cũng sẽ chẳng bao giờ biết.

Rồi cô quay qua nhìn Dietz, sợ chết điếng. Nước mắt nước mũi nóng hổi đầm đìa khuôn mặt cô. “Ông không phải làm thế đâu mà.” - Cô năn nỉ.

" Ô, đừng tự đưa mình vào tình trạng như thế.” - Gã ria mép chế nhạo. - “Người ta nói rằng nó cũng giống như đi ngủ ấy mà. Chỉ cần thử một lần thôi. Cũng giống như tình dục ấy mà, đúng không? Cô muốn dữ dội hay dịu êm?” - Hắn chắt lưỡi với kẻ đồng hành. - "Chúng ta không hẳn là độc ác, đúng không Cates?”

"Độc ác ư? Không bao giờ....” - Gã đàn ông đang giữ Karen nói. Hắn đạp cho cô quỳ xuống. Karen hét lên, cơ thể cô sụp xuống. - "Thôi nào...”

Dietz với lấy một cuộn băng dính gói hàng để trên mặt bàn. Hắn kéo ra một đoạn, dán chặt miệng Karen lại, khiến cô hụt hơi. Hẳn lại lấy một đoạn dài hơn quấn chặt hai cổ tay cô lại. - “Thôi nào, cô bé...” - Hắn nắm lấy tay cô. — “Thật đáng xấu hổ cho gã bạn trai của cô. Ý tôi là sau khi đột nhập vào nhà tôi... tôi cũng muốn tự tay làm việc này với gã nữa.”

Hai gã đàn ông kéo Karen qua cửa dẫn ra bao lơn phía sau. Karen nghe tiếng Tobey sủa điên cuồng từ nơi bị giam giữ. Cô chống trả quyết liệt khi cả hai kéo cô vào bóng tối. Tiếng ăng ẳng của Tobey không chỉ khiến lòng cô tràn ngập lo lắng, mà còn cả một nỗi buồn ngày càng lớn.

Tại sao bọn chúng lại có thể thắng được kia chứ?

Cả hai kéo cô ra sân sau. Ở đó có con đường phía sau nhà cô, qua một chiếc cổng gỗ dẫn ra bãi biển Teddy, dành cho cư dân địa phương, chỉ cách đó vài khu nhà. Bãi biển Teddy. Bỗng nhiên một nỗi sợ hãi mới ùa đến trong Karen. Đó là một bãi biển nhỏ và vắng vẻ. Nó có một bức vách đá che chắn, và chỉ có đám thanh niên là có thể tới đó đốt lửa hoặc đun nấu thứ gì đó. Karen nhận ra rằng ở đó sẽ chẳng có ai, và các khu nhà khác ở đây cũng bị che khuất đi mất.

Cô chợt hiểu là như vậy khi Dietz nói: “Đã xong.” Khốn kiếp thật, không thể như vậy được. Cô đá vào ống cẳng chân Dietz bằng mũi giầy. Hắn tức giận quay lại, tát mạnh lên mặt cô bằng mu bàn tay. Máu tóe ra từ mũi Karen khiến cô sặc sụa.

Dietz trừng trừng nhìn cô: “Tao nói rồi, yên ngay!"

Hẳn nhấc bổng cô lên vai như vác một bao bột mì, tháo tuột giày cô ra rồi dúi mũi súng vào mũi cô, nói: “Nghe này, đồ chó, tao cho mày lựa chọn. Mày muốn dữ dội hay nhẹ nhàng? Mày có thể quyết định. Tao có thể làm theo bất cứ cách nào. Tốt hơn hết là mày nằm yên đấy mà thưởng thức chuyến đi này. Sẽ qua nhanh thôi, trước khi mày kịp biết nó ra sao. Tin tao đi, mày may mắn hơn thằng bạn trai của mày nhiều đấy.”

Hắn vác cô đi qua con đường nhiều cây, gai sắc và bụi cây cào xước hai chân cô. Hy vọng duy nhất của cô là có ai đó nhìn thấy. Cô hét lên và vật lộn với miếng băng dính, nhưng không được. Hãy cho người nào xuống đây đi chứ, làm ơn đi mà, cô cầu nguyện, làm ơn...

Nhưng cái gì sẽ đến với cô? Có thể là một viên đạn vào đầu.

Bọn chúng đã tới bên khu rừng cây cuối con đường vào phố. Hoàn toàn tối đen và vắng vẻ. Không có một ai. Cơn gió nhẹ mằn mặn hơi biển lùa vào mũi cô. Một vài ánh đèn hắt ra từ những căn nhà phía xa xa bên kia vịnh.

Dietz thả cô xuống, kéo tay cô: “Đi thôi.”

Không... Karen kêu lên. Cô kéo mạnh hai cổ tay buộc chặt ra khỏi hắn, nhưng cũng chẳng ích gì. Nước mắt tràn xuống hai má. Cô nghĩ tới Ty, nước mắt lại tràn ra nhiều hơn nữa, không ngừng lại được, khiến cô sặc sụa, không thở được. Ôi, anh yêu, anh không thể chết được. Ty à, hãy nghe em... Trái tim cô như vỡ tan khi nghĩ rằng chính cô đã khiến anh gặp nguy hiểm.

Cả hai kéo cô xuống bãi cát, cô lắc đầu vùng vẫy, la hét trong họng, Không!

Cates, gã để đuôi tóc, đẩy mạnh cô xuống nước. Karen thúc thẳng gối vào hạ bộ hắn. Hắn rú lên, lảo đảo giận dữ: “Khốn kiếp!” - Hắn đá thẳng vào bụng cô. Cuối cùng hắn cũng thả được cô xuống mặt nước cạn, úp mặt xuống trước. Karen mệt lử, không còn sức kháng cự. Hắn dìm mặt Karen xuống nước đang sủi bọt nóng ấm.

“Tầm này trong năm nghe tiếng gió xoáy cũng hay.” - Cates chắt lưỡi. - “Cũng không đến nỗi tồi.”