Thuyết Tiến Hóa Khi Bạn Gái Tôi Là Zoombie

Chương 29: Không thích có người sống xung quanh bọn họ




“Gào.”

Nhảy hai cái liền nhào tới trong ngực Mặc Văn, hai con mắt Vu Lam đều hết sạch mạo hiểm, dậy sóng như nước toàn bộ sùng bái đều bày ở trên mặt.

Bị ánh mắt Vu Lam nhìn như thế, Mặc Văn tâm tình thoáng cái lại khá hơn, hắn lơ đãng câu môi dưới, lại vẫn không có quên “Sự tích ” Vu Lam ăn trộm tinh hạch đưa tay liền bóp mũi cô một chút.

“Không nghe lời đúng không? ” hắn cố ý nghiêm mặt nói.

Thật ra thì lúc Mặc Văn càng ôn nhu sẽ càng nguy hiểm, hắn hiện tại như vậy đối với Vu Lam xụ mặt ngược lại cô hoàn toàn không sợ hắn. Cô ôm cổ của Mặc Văn, trong miệng “Huyên thuyên ” quỷ kêu một trận cũng không biết muốn biểu đạt cái gì.

Nhìn Vu Lam giả ngây giả ngô, Mặc Văn khẽ thở dài cúi người lau miệng cho cô.

“Lam Lam, em phải biết những thứ này trên người Zombie có rất nhiều bệnh khuẩn, anh không hy vọng em cũng nhiễm phải.”

“Ngao ô. ” Vu Lam nũng nịu cọ xát bả vai của hắn, khôn khéo nhìn hắn, tựa hồ là đáp ứng hắn về sau sẽ ngoan ngoãn.

Vu Lam như vậy làm cho trái tim Mặc Văn đều hóa thành nước, hắn cúi người hôn một cái lên trán của cô, ánh mắt ôn nhu như nước.

Đang lúc này trong một đường hẻm bỗng nhiên vọt ra một nam hài tử mười một mười hai tuổi, hắn khiếp sợ nhìn Mặc Văn cùng Vu Lam chuyển động cùng nhau, ngay cả trong miệng muốn nói cầu cứu đều nghẹn lại trong cổ họng không nói ra được.

Người đàn ông này lại đang hôn một con Zombie?!

Vu Lam không chịu khống chế nghiêng đầu nhìn sang, khí tức trên người nhân loại này làm cho trong dạ dày của cô một trận khát vọng. Cô kiềm chế xuống loại dục vọng này, đem đầu chôn ở trong ngực Mặc Văn.

Thấy phản ứng của Vu Lam, Mặc Văn cũng biết cô lại đang kiềm chế khát vọng của mình đối với thịt nhân loại, mắt nhàn nhạt nhìn lướt qua cái nam hài tử làm cho Vu Lam khó chịu, đáy mắt hắn sát ý không hề che giấu phun ra ngoài.

Cái thằng bé trai kia trực tiếp bị dọa đến xụi xuống trên đất, run thành một đoàn.

Thấy Mặc Văn không có ý định động thủ, nó liền lăn một vòng hướng bên ngoài tiểu khu chạy, ngay cả muốn khóc cũng không kịp.

Nghiêng đầu liếc nhìn nam hài chạy đến đường hẻm, lãnh ngạnh trên mặt Mặc Văn chậm rãi tràn ra một nụ cười ấm áp, dưới ánh mặt trời thoạt nhìn rất ấm áp.

Nhưng mà nếu như nhìn kỹ sẽ cảm giác được một loại lạnh lẽo đến thấu xương như bị ác ma để mắt tới.

Vu Lam sau khi thằng bé trai chạy đi mới ngẩng đầu lên, nho nhỏ mếu máo sau đó giống như là leo cây leo đến trên lưng Mặc Văn, chỗ xương đuôi nhỏ không chịu khống chế đột xuất nhô ra bên ngoài một chút.

Mặc Văn chỉ cảm thấy sau lưng bỗng nặng, liền dành ra một cái tay đỡ cô, xoay người bắt đầu nhặt tinh hạch đầy đất.

Chờ lúc hai người bọn họ trở về mặt trời đều đã lên cao, Mặc Văn cho Vu Lam ăn no sau mới đem cô trở mình, nhìn chằm chằm chỗ xương đuôi kia, một khối đen nhánh nhô ra cau mày.

Hắn mới vừa rồi liền phát hiện, cái này đột nhiên nhô ra chiều dài dường như càng ngày càng dài, quả nhiên… Lam Lam của hắn là dự định mọc một cái đuôi.

Suy nghĩ một chút Zombie cấp mười hai lúc trước cùng mình chiến đấu qua, Mặc Văn không thể phủ nhận cái đuôi ở trên người Zombie lực sát thương rất lớn.

Bất quá nghĩ đến nơi này Mặc Văn lại nghĩ tới một chuyện khác.

“Lam Lam, em vì sao lại bị các Zombie khác chú ý tới? ” theo lý mà nói giữa Zombie đồng cấp thì sẽ không công kích lẫn nhau, chỉ có Zombie cao cấp mới có thể để mắt tới Zombie cấp thấp.

Nhưng mà mới vừa rồi những con Zombie bình thường kia dường như cũng có ý đả kích Vu Lam, hơn nữa Vu Lam giết các Zombie khác cũng không có chút nào nương tay.

Còn có ban đầu những con Zombie level 3 đả kích Vu Lam cũng có vấn đề, thông thường mà nói trong mắt Zombie trước nhất thấy là loài người, thứ yếu mới sẽ chọn đả kích Zombie so với bọn hắn có cấp thấp hơn, nhưng mà hai con Zombie kia rõ ràng là hướng về phía Vu Lam.

“Gào? ” Vu Lam cắn một cái đầu ngón tay của mình, không hiểu Mặc Văn đang đối với cô nói cái gì, dứt khoát trực tiếp lộ ra một cái nụ cười thật to.

Cô sớm liền phát hiện chỉ cần cô cười như vậy một tiếng, Mặc Văn tuyệt đối sẽ không lại khi dễ cô nửa.

“Thật không có cách bắt em. ” Mặc Văn quả nhiên không hỏi nữa, hắn lắc đầu một cái, cũng không hi vọng có thể từ Vu Lam lấy được câu trả lời.

Từ trong ba lô đeo lưng lấy ra một tảng bánh bích quy lớn nhét vào trong miệng, hắn tự tay vây khốn Vu Lam nhào tới cướp thức ăn của hắn, ôn hòa nhéo một cái lên mũi của cô.

“Ngoan ngoãn, không cho phép ăn.”

Đi tới trước cửa sổ nhìn ra ngoài, phát hiện cư xá mới vừa bị hắn tru diệt xong lại bắt đầu từ từ tụ tập lại Zombie nửa.

Nhanh như vậy Zombie liền bắt đầu tụ tập lại … Một khối này rốt cuộc có bao nhiêu người trốn ở chỗ này?

Vừa nghĩ tới thế giới hai người của hắn và Vu Lam sẽ có người ngoài quấy rầy Mặc Văn đã cảm thấy một loại phiền não không cầm được dâng lên, thật lâu mới bình tĩnh lại dấu hiệu dục vọng máu tanh ngẩng đầu.

Nhẹ nhàng hoạt động hai ngón tay thon dài, Mặc Văn chỉ cảm thấy nơi này không cần thiết có người có thể tiếp tục sống.

“Ngao ô.”

Vu Lam rống lên hai tiếng thấy Mạc Văn còn chưa để ý tới mình không khỏi hạ thấp thanh âm ôn nhu lại gọi hắn một lần, vẫn là không nghĩ đến Mặc Văn vẫn không có chú ý tới cô. Không vui theo dưới cánh tay Mặc Văn vùng vẫy đi ra ngoài, nhào tới trên ghế sa lon ôm chân mình rúc thành một đoàn.

“Thế nào? ” Mặc Văn cuối cùng tỉnh hồn, nhìn bộ dáng Vu Lam phẫn uất không khỏi cười nói.

Cô bây giờ ủy khuất bẹp cái miệng, trừng mắt lạnh mục đích là không nhìn hắn.

“Gào! ” ngươi lại dám không để ý tới ta!

Vu Lam hung hăng nghiêng đầu qua, thiếu chút nữa đem đầu ngắt 180° rồi.

Vội vàng đem đầu Vu Lam xoay trở lại, Mặc Văn mặc dù không biết thế nào nhưng mà vẫn ôm lấy cô xoa xoa dụ dỗ nói, “Anh sai rồi, không nên tức giận nửa có được hay không.”

Mặc dù Mặc Văn cũng không biết hắn rốt cuộc phạm lỗi gì, nhưng thái dộ nhận sai cực kỳ tốt đẹp.

Vu Lam lúc này mới nguyện ý phản ứng với hắn, trên mặt ủy khuất quét một cái mất sạch, ôm lấy đầu của hắn liền gặm.

Mặc Văn cũng để tùy cô.

Đến buổi tối dụ dỗ Vu Lam đi ngủ, hắn đi tới trước cửa sổ trầm ngâm trong chốc lát, nhìn chòng chọc Zombie sinh động ban đêm một hồi, xoay người mở ra cánh cửa đi ra ngoài.

Trong lúc ở chỗ này Vu Lam một mực ngủ rất say sưa, ngay cả mí mắt đều không động một cái.

Mặc Văn đi thật nhanh xuống lầu, không tiếng động giải quyết hai con Zombie du đãng, lắc người một cái liền vọt đến trước đường hẻm mà nam hài tử chạy ra lúc sáng.

Cái đường hẻm này là giữa khe hở hai tòa nhà, có chừng một thước chiều rộng.

Mà đi vào sau đường hẻm Mặc Văn mới chú ý tới phần dưới cũng chỉ có một bức tường, hắn thử nghiên cứu một chút cũng không nhìn ra đầu mối gì từ trên tường.

Nhưng đường nơi này tuyệt đối khác biệt, bởi vì nam hài tử không có khả năng là đi qua tường chạy tới.

Tròng mắt quan sát một chút trên đất tấm gạch chỉnh tề, Mặc Văn hơi hơi câu môi, chợt xoay mình nhẹ nhàng rơi vào đầu tường núp vào.

Trên đất có mấy tấm gạch chỉnh tề đột nhiên từ dưới xốc lên chui lên, bọn họ chặt chẽ ở chung một chỗ, không có chút nào tán lạc.

Ngay sau đó từ bên trong chui ra hai cái bóng đen.

“Tiểu tử Tưởng Lạc kia lá gan thật không nhỏ. ” một vệt bóng đen khom lưng khép lại tấm gạch trên đất, súng trong tay đụng tới trên mặt đất còn phát ra một tiếng va chạm thanh thúy, “Dám từ trên tay bích K đại nhân chạy trốn.”