Thuyết Tiến Hóa Khi Bạn Gái Tôi Là Zoombie

Chương 34: Cùng đi mạo hiểm với hắn




” Xin lỗi, có thể hỏi một chút… Đồng bạn của chúng tôi đã làm gì để cho ngươi tức giận như vậy? ” Túy Vô Dạ thấy Ngô Mân Ưng thần sắc mơ hồ mang theo căm giận, hắn không khỏi ẩn chứa nụ cười bên môi, làm bộ thấp thỏm hạ giọng hỏi.

“Tối hôm qua hắn đã giết hai huynh đệ của chúng tôi, trong đó có một người thậm chí còn bị hắn khoét lấy mất con ngươi. ” vừa nhắc tới chuyện này Ngô Mân Ưng không nhịn được cắn chặt răng, trong lòng vẫn còn chút tiếc nuối. Vân Phàm là người hắn vô cùng coi trọng, là một mầm mống tốt, nhưng lại bị giết như vậy.

Khoét lấy con ngươi? Tưởng Lạc sửng sốt một chút, nó nhìn Túy Vô Dạ một cái, dường như không nghĩ tới đồng bọn của hắn sẽ làm ra loại chuyện đáng sợ này.

Phát giác tầm mắt của Tưởng Lạc, Túy Vô Dạ rũ mí mắt xuống khinh miệt bĩu môi, nếu không phải chung quanh còn có nhiều họng súng đều hướng về phía hắn, mới làm cho hắn buông tay bày tỏ sự vô tội.

Khoét mất con ngươi tính là gì, cái này đối với lão đại mà nói cũng chỉ là một trò trẻ con, được chứ.

“Nếu như các người là đồng bọn của hắn thì nhất định phải đi theo chúng tôi một chuyến. ” Ngô Mân Ưng mặt đầy hung ác đưa tay ra, lập tức có người xông lên đè chặt hai cánh tay của Túy Vô Dạ cùng Tu Tề lại.

Tu Tề thoạt nhìn có chút không nhịn được nửa, nhưng mà hắn cũng không nói gì, ngay cả một chút ý tứ phản kháng cũng không có.

Mấy người xông lên sắc mặt lãnh ngạnh dẫn hai người bọn họ đi tới cửa cư xá. Trong lúc đó Túy Vô Dạ còn âm thầm lườm Tưởng Lạc một cái.

Tưởng Lạc uống nước của hắn, hắn còn chưa lấy lại được…

“Đến ngươi… ” khi Ngô Mân Ưng thấy Túy Vô Dạ cùng Tu Tề hai người bị trói chặt mới an tâm nghiêng đầu nhìn về phía Tưởng Lạc nói, “Cùng ta trở về, xem đại nhân sẽ giải quyết ngươi như thế nào.”

Để cho đại nhân xử lý sao… Nghe vậy thân thể Tưởng Lạc quơ quơ, môi khẽ run, nhưng một câu cầu xin tha thứ nó cũng không nói ra miệng được.

Nó chết chắc rồi…Trong lòng Tưởng Lạc chỉ có một câu nói này xoay quanh.

Bởi vì trong tiểu khu có nhiều Zombie quanh quẩn, cho nên bọn họ lựa chọn từ cửa tiểu khu ở cống thoát nước để đi vào căn cứ dưới lòng đất.

Mấy người đi tới một cái nắp giếng ở cửa tiểu khu, ung dung xốc lên nắp giếng để qua bên, từng bước từng bước có thứ tự đi xuống dưới.

Túy Vô Dạ cùng Tu Tề bị bọn họ kéo xuống, đầu của Túy Vô Dạ còn rất bạo lực đập ở trên mặt đất, thoạt nhìn sưng lên một cục u rồi.

“A…! Đau chết mất, lão đại mau ra đây cứu mạng với! ” Túy Vô Dạ ngẩng đầu kêu gào một tiếng, sau đó bị bọn họ đạp lên hai chân, hắn mới biết điều đi xuống, chỉ bất quá cái tiếng gào thét sói tru này của hắn đã hấp dẫn mấy con Zombie tới.

Bất đắc dĩ Ngô Mân Ưng chỉ có thể đen mặt lại, đi giải quyết mấy con Zombie kia.

Mặc Văn thấy Tu Tề và Túy Vô Dạ hai người bọn họ bị bắt đi, hắn cũng không có phản ứng gì, nghe Túy Vô Dạ gào thét hắn còn câu môi cười một tiếng. Trên tay cẩn thận cằm dây buộc tóc, buộc lại mái tóc cho Vu Lam, thả lỏng thành đuôi ngựa cho cô.

Không kiềm chế được đưa tay ôm Vu Lam vào trong ngực, hắn nhẹ hôn đầu vai của cô, một lúc lâu mới nhìn về phía mấy người ở lầu dưới lộ ra nụ cười ôn nhu.

“Ngao ô. ” Vu Lam duỗi người, cũng nhìn ra ngoài cửa sổ một cái.

“Lam Lam, anh phải đi ra ngoài một chuyến. ” Mặc Văn ôn nhu nói.

Hắn không lo lắng bọn Túy Vô Dạ sẽ như thế nào, chẳng qua hắn cảm thấy đây là thời cơ tốt để dò xét cái trụ sở trong lòng đất này.

“A? ” Vu Lam ôm cổ của hắn, nhìn chằm chằm hắn, con ngươi đục ngầu còn mang theo chút thủy quang, trắng bệch trong con ngươi phản chiếu dung mạo rõ ràng của Mặc Văn.

Bị Vu Lam nhìn như vậy, tim Mặc Văn đã sớm hóa thành một vũng nước, hắn không khống chế được ngoắc ngoắc khóe môi, nhắm mắt nhẹ hôn xuống mi mắt cô.

“Anh rất nhanh sẽ trở lại, em ngoan ngoãn đợi ở nhà không nên chạy loạn, nghe lời anh.”

Thanh âm khàn khàn tràn đầy tình yêu mê luyến, hắn lưu luyến đem Vu Lam đặt ở trên giường ngủ, đứng dậy liền chuẩn bị ra ngoài.

Không ngoài dự liệu một giây kế tiếp vai hắn liền nặng, quay đầu nhìn Vu Lam đang đắc ý ở trên vai hắn, ôm lấy đầu hắn trách móc.

“Gào! ” ta muốn đi cùng ngươi a! Vu Lam gào lên.

“Lam Lam… ” Mặc Văn đưa tay lôi kéo Vu Lam thở dài nói, “Anh rất nhanh thì trở lại, lần này anh đi làm chuyện rất nguy hiểm, không thể mang em theo được.”

“Ô ô… ” thấy Mặc Văn vẫn không chịu mang mình đi Vu Lam thoáng cái liền ai oán rống lên, âm thanh từng chút từ trong cổ họng nặn ra, vô cùng ủy khuất.

Dẫn ta đi, dẫn ta đi, chúng ta cùng đi…

Không cần nhìn Mặc Văn cũng biết lúc này tuyệt đối hai mắt cô đã ngập nước đang làm bộ đáng thương nhìn hắn.

“Được được được, mang em đi mang em đi. ” Mặc Văn cuối cùng vẫn khuất phục, phải nói là hắn cũng chưa có một lần cứng rắn được với Vu Lam.

Vu Lam thấy Mặc Văn cuối cùng cũng chịu mang cô cùng đi ra ngoài, lập tức đắc ý “Ngao ô ” hai tiếng.

Quay người lại nắm cái mũi cô, Mặc Văn cưng chìu nói, “Em phải ngoan ngoãn nha.”

Bị động vào mũi Vu Lam liên tục đánh nhiều cái nhảy mũi, gục mặt xuống ủy khuất níu lấy tóc hắn.

Chờ lúc Mặc Văn đi xuống dưới lầu, bên trong tiểu khu đã không còn một bóng người, chỉ có vô số Zombie đếm không hết đang qua lại đi lang thang.

Vu Lam vừa nhìn thấy Zombie cấp bậc thấp hơn mình liền gầm nhẹ hai tiếng, quơ tay múa chân vô cùng cao hứng, nếu không phải Mặc Văn giữ chặt cô, cô tuyệt đối liền ngã xuống đất rồi.

Cõng Vu Lam sau lưng đi tới nắp giếng, Mặc Văn khom người xuống rất thoải mái liền đẩy nắp giếng lên.

Dưới nắp giếng có một cái thang dài bằng sắt, thẳng tắp thông xuống không nhìn thấy đáy.

“Lam Lam, ôm chặt anh.”

Dặn dò một tiếng, Mặc Văn nắm lấy hai cánh tay ôm cổ mình của Vu Lam, Mặc Văn tung người nhảy vào bên trong nắp giếng.

Bên trong nắp giếng mang theo nhàn nhạt khí ẩm ướt, nhưng mà mùi vị cũng không khó ngửi, hẳn là được cố ý xử lý qua.

Một tay giữ cái thang, Mặc Văn tầm mắt hơi chăm chú, liếc mắt nhìn về phía một cái máy theo dõi ở dưới đưa tay ra, cái máy theo dõi đó trong nháy mắt không tiếng động phát nổ, mảnh vụn rơi xuống đầy đất.

Vững vàng đi xuống, Mặc Văn vẫn nhìn chung quanh, phát hiện trên đất nhiều đá vụn gần chân hắn, chung quanh ánh sáng cũng tối tăm.

Hai bên trái phải có một con đường, hắn dứt khoát tùy tiện chọn một đường liền đi về phía trước.

Càng đi về phía trước mùi máu tanh càng nồng nặc, Vu Lam nhíu mũi lại, cô tựa hồ có hơi không thoải mái dúi đầu vào cổ hắn.

Phát hiện Vu Lam khó chịu, Mặc Văn vừa muốn lên tiếng hỏi, phía trước liền truyền đến một loạt tiếng bước chân.

Lấy ra dao găm trực tiếp, tiếp đón, ở thời điểm người kia đang đi tới còn không kịp phản ứng Mặc Văn đã giơ tay chém xuống, trực tiếp cắt đứt cổ của người nọ.

Tên đáng thương kia một chút thanh âm đều không phát ra ngoài được, hắn không còn khí tức, chết trong nháy mắt.

Ánh mắt Mặc Văn quét qua người kia, trên quần áo hắn có mảng lớn vết máu, Mặc Văn nhíu mày lại ngồi xuống nhìn kĩ.

Hắn mới vừa rồi cắt cổ người này, máu phun ra ngoài rất nhiều thì không sai, nhưng cũng không đến mức khắp người hắn đều dính vết máu.

“A… ” Vu Lam càng phát ra âm thanh khó chịu gầm nhẹ một tiếng, cô nhìn về phía trước nhẹ nhàng cọ xát người Mặc Văn, cô thật sự không muốn đi về phía trước nửa.

Mặc Văn đứng lên cũng không có tiếp tục đi nửa, hắn xoa xoa đôi bàn tay sềnh sệch máu, đáy mắt một mảnh ám sắc.

Xoay người đi trở về, hắn dự định đi một con đường khác.

Cảm giác được mùi máu tanh càng ngày càng xa, Vu Lam mới thở phào nhẹ nhõm ngẩng đầu lên, lại khôi phục vẻ mặt hiếu kỳ.

“Lam Lam, nguyên lai em không thích mùi máu tươi. ” Mặc Văn ôn hòa lẩm bẩm một câu, nâng tay Vu Lam đặt ở bên môi hôn nhẹ xuống.