Tia Sét Hoang (Savage Thunder)

Chương 16




Thật là một cảnh tượng đẹp, nguời phụ nữ và con ngựa lộng lẫy. Trong một thoáng, Colt bị mê hoặc bởi kĩ năng cưỡi ngựa điêu luyện của nàng, như thể nàng là một phần không thể tách rời của con vật, lướt bay qua vùng đồng trũng phủ đầy xương rồng rải rác. Anh không thể tin rằng nàng có thể cưỡi ngựa được như thế, không thể khi nàng là người phụ nữ tự nuông chiều mình trong những cỗ xe ngựa xa xỉ kia. Và nàng thậm chí còn không ngồi trên lưng ngựa theo cách thông thường mà ngồi lệch sang một bên. Ôi vì Chúa! Tất cả làm cho anh phải băn khoăn tự hỏi, anh còn nghĩ sai về nàng những gì nữa đây.

Nhưng anh chẳng băn khoăn lâu. Máu nóng của anh đã bắt đầu tăng lên, còn thiếu chút nữa là sôi lên sùng sục lúc nàng tới chỗ anh. Anh thậm chí không để nàng kịp thở, mà còn nói lớn tiếng đến nỗi khiến con ngựa đực của nàng hoảng sợ, phải mất một lúc lâu sau trước khi nàng kiềm lại được nó để nghe được những gì Colt đang quát tháo.

“—toàn là ngớ ngẩn, ngu ngốc … cô mất trí rồi, đúng không? Đáng lý ra tôi nên biết như thế! Lý do nào khiến cô trả tiền cho cả tá cận vệ, rồi bỏ đi mà chẳng có lấy một tên bên cạnh cô vậy hả?”

“Anh đang nói về chuyện gì thế?” Jocleyn hỏi lại khi cuối cùng cũng đem được chú ngựa Sir Geroge đến bên cạnh anh. “Nhìn thấy anh từ xa, tôi đã phi ngựa thẳng một mạch đến đây. Nếu anh để ý, thì chẳng có đồi cỏ, hay cây, hay thậm chí là mấy bụi rậm để người ta ẩn núp. Tôi hoàn toàn an toàn khi đi một mình ở khoảng cách như thế này.”

“Có thật thế không? Vậy thì, hãy nhìn lại đi, nữ Công tước. Con sư tử núi ở trên đó đó, còn cách xa một chút nữa thì mới đến vùng đi săn của nó, nhưng nó vẫn còn ở đấy. Việc kiếm ăn tối có khiến nó đi ra tận ngoài đồng như thế này hay không thì chẳng ai đoán được cả, nhưng chắc chắn không có nghĩa là nó sẽ bỏ qua con mồi dễ xơi như cô đâu nếu chúng ngửi được mùi thịt cô.”

Anh đợi một lúc để nàng thất kinh hồn vía, nhìn chằm chằm vào con sư tử đang di chuyển chậm rãi, chỉ cách khoảng hai trăm bảy mươi bốn mét ở phía nam chỗ họ đứng. May thay, nó có vẻ chẳng hứng thú gì, nhưng nàng không biết, và anh vẫn chưa nói xong với nàng.

“Và mấy con rắn làm con vật nhát gan của cô kinh sợ hất cô rớt xuống đất, sẽ vẫn ở đấy để cho cô một nhát trong lúc con ngựa đang phi nước đại để thoát thân an toàn. Cô nghĩ sẽ có người đến kịp thời cứu cô, lấy nọc độc ra trước khi cô chết sao? Suy nghĩ lại đi. Con người không phải là thứ nguy hiểm duy nhất ở đây đâu.”

“Tôi tin là anh nói có lý,” Jocelyn nói nhỏ như biết lỗi.

“Tốt,” anh đáp lại với vẻ hài lòng ra mặt, chỉ nói thêm, “Vậy chứ cô đang làm cái quái gì ngoài đây thế?”

“Cả Sir George và tôi đều cần tập luyện,” nàng vội vã giải thích. “Nó đã không được vận động nhiều từ khi chúng tôi rời Mê-hi-cô, và ngoài ra, cưỡi nó mỗi ngày một chút là thói quen của tôi. Trong trường hợp này, tôi…tôi muốn nói chuyện với anh, và bởi vì anh không có vẻ là sẽ trở về trước khi trời tối. Tôi cũng không thấy được mấy thứ nguy hiểm này … à, giờ thì biết rồi, nhưng tôi đã không biết khi tôi quyết định đến gặp anh.”

“Leo xuống đi.”

“Xin lỗi, anh nói gì thế?”

“Cô đã cho nó chạy, nữ Công tước, khoảng ba dặm. Bây giờ phải cho nó được xả hơi chứ. Lạy Chúa, bộ cô không biết—”

“Đừng cả gan bảo tôi phải chăm sóc ngựa của mình như thế nào!” nàng ngắt lời, nhưng ngay lập tức leo xuống và bắt đầu dẫn Sir George đi bộ một vòng quanh Colt. “Anh có thể chỉ dạy tôi bất cứ thứ gì khác mà anh muốn, nhưng không phải về ngựa, tôi đã chăm sóc và nuôi lớn chúng trong suốt cuộc đời mình, và không ai, không người nào, có khả năng nói cho tôi biết những điều mà tôi không biết về chúng, và thậm chí tôi còn biết khá hơn.”

Colt chẳng nói gì về chuyện đó. Sự thật là cơn giận dữ của nàng khiến anh đủ ngạc nhiên để làm nguôi cơn giận của chính mình. Anh không nghi ngờ chuyện nàng biết về ngựa. Bất cứ người nào cưỡi ngựa như nàng đều phải làm quen tốt với chúng. Nhưng phải chăm sóc và nuôi lớn chúng ư? Đó không chính xác là công việc điển hình cho phụ nữ, ít nhất cũng không phải với người phụ nữ da trắng.

Dù sao đi nữa thì nàng thật sự đang chứng minh mình là một người khác hơn những gì anh đã nghĩ, về một số chuyện. Nhưng anh không thấy phiền về những điều đặc biệt này, vì chúng giúp anh giải thích được vài chuyện. Nếu có ai đuổi bắt nàng khi bắt gặp nàng chỉ có một mình bên ngoài, thì làm sao chúng có thể tóm được nàng khi đang ở trên lưng con ngựa ấy chứ? Và nàng chắc chắn biết điều đó. Anh băn khoăn tự hỏi tại sao nàng lại không đề cập đến điều này khi anh mắng nhiếc nàng thậm tệ.

“Cô đã nuôi nó à?”

Nàng vẫn hầm hầm im lặng, rồi thận trọng liếc nhìn lên trả lời câu hỏi. “Vâng.”

Sau đó, anh leo xuống ngựa và bước đến ngay phía trước nàng khiến nàng phải dừng lại. Con ngựa giống màu hồng co chân lui lại một cách lo lắng, cho đến khi Colt vươn tay ra và nói điều gì đó với con vật bằng thứ ngôn ngữ mà Jocelyn chưa bao giờ nghe trước đây. Nàng nhìn chằm chằm, lộ vẻ không tin được khi Sir George dụi dụi mũi vào bàn tay đang xòe rộng kia và rồi đẩy Jocelyn sang một bên để tiến gần hơn đến anh chàng.

“Thật tuyệt vời!” nàng há mồm kinh ngạc. “Nó thường bồn chồn khi gần người quen, nhưng nó chưa bao giờ để người lạ nào ở gần nó được cả. Anh đã làm quen với nó rồi, đúng không?” nàng nghi ngờ thêm vào.

“Không có.”

“Vậy chứ làm sao anh—Lạy chúa! Thế anh có xúc cảm đặc biệt, phải vậy không?”

“Xúc cảm đặc biệt ư?”

“Khả năng làm cho động vật tin tưởng ở anh. Tôi cũng có nữa đấy, nhưng lại chưa bao giờ thấy nó hiệu quả quá nhanh như thế này trước đây.”

Anh cảm thấy khó chịu chuyện nàng đã phát hiện họ lại có điểm chung khi anh muốn giữ lấy những điểm khác biệt giữa họ. “Cô muốn nói với tôi về chuyện gì vậy, nữ Công tước?”

“Ồ, thì, anh đã rời khỏi sáng nay trước khi người khác có thể hỏi anh lý do tại sao lại bắt chúng tôi rời khỏi con đường đã đi hôm qua để đột ngột quẹo về hướng đông.”

“Cô đã bị theo dõi ngày hôm qua,” là tất cả những gì anh nói.

“Chúng ta … như thế nào … lạ thật! Bọn họ chắc hẳn không ở quá gần nên chẳng ai chú ý đến, nhưng tất nhiên anh đi lang thang xa hơn—”

“Chỉ có một người thôi,” anh cắt ngang trước khi nàng nói một lèo không ngơi nghỉ. “Hắn ta nghỉ lại cách chúng ta khoảng một dặm, và quay trở lại đường cũ ngay sau khi cô trở lại con đường tới Tucson.”

“Vậy là hắn sẽ báo cáo lại chúng ta đi đường đó, trong lúc chúng ta gần như quay vòng về hướng ngược lại,” nàng cười kết luận. “Ồ, tôi biết anh sẽ chứng minh bản thân anh là vô giá đối với tôi mà, Thunder. Tôi chỉ là chưa nhận ra nó trị giá đến cỡ nào thôi. Này, đừng nhìn tôi như thế chứ. Tôi đã nói gì đâu?”

“ Tôi không phải người dẫn đường, nữ Công tước, và chưa bao giờ tự nhận mình như vậy. Giống như con sư tử núi kia, tôi trôi dạt ra quá xa vùng săn bắn của mình. Tôi thậm chí còn không biết khi nào chúng ta sẽ gặp hồ nước kế tiếp đây. Tất cả những gì tôi biết là vượt qua những ngọn núi phía trước kia là đến được New Mê-hi-cô và đường mòn Santa Fe sẽ dẫn chúng ta tới vùng đồng bằng. Những vùng đó thì tôi biết. Ở giữa chỗ này và chỗ đó …” anh kết thúc với cái nhún vai.

“Ôi trời, tôi nghĩ … anh đang nói chúng ta có thể bị lạc đường?”

“Không phải lạc đường, nhưng chỗ đấy sẽ chẳng có con đường nào dễ đi cả, và tôi không đảm bảo mấy chiếc xe của cô sẽ đi lọt qua con đường nằm giữa mấy ngọn núi.”

“Vậy chứ làm thế nào mà anh đến được đây từ Wyoming hả? Anh đến từ chỗ đó, đúng không?”

“Đường mà tôi đi xuống, chiếc xe của cô nhất định không qua lọt đâu. Nhưng sau đó, tôi đã lần theo Billy, và lúc đó nó còn không biết nó sắp đi đến chỗ chết tiệt nào nữa.”

“Anh không có vẻ gì quá lo về chuyện ấy,” nàng chỉ ra.

“Luôn có cách mà. Muốn có đường đi xuống thì phải nói đến chuyện tốn bao nhiêu thời gian để tìm ra nó. Địa phận của người da đỏ A-pa-sơ ngay đằng trước kia kìa. Biên giới là những con đường mòn.”

“Người A-pa-sơ ư?”

“Cô chắc đã gặp họ ở Mê-hi-cô rồi. Hầu hết họ đều định cư sinh sống trong những vùng đất dành riêng cho người da đỏ, giống như mọi bộ tộc khác trên đất nước. Thời điểm mà cô phải lo lắng về người da đỏ Bắc Mỹ, thưa nữ Công tước, là lúc cô gặp tôi kìa, chứ không phải bây giờ.”

Nàng quay người đi để lãng tránh nỗi cay đắng đã thấm sâu trong giọng nói của Colt và di chuyển đến phía trước ngựa của anh. “Anh làm ơn đừng nêu ra vấn đề đó nữa đi,” nàng nói mà không hề nhìn anh, sự chú ý của nàng đang tập trung vào con vật ngoại cỡ đang ngoan ngoãn đứng im trong lúc nàng lướt bàn tay mình lên cổ nó. “Anh sẽ chẳng thể làm được gì để cố thuyết phục tôi tin anh thật sự là người hoang dã man rợ đâu.”

Thật không nên nói như vậy, đưa ra thử thách đại loại như thế và không mong đợi anh chấp nhận. Nhưng nàng không quen đối phó với những người đàn ông như anh. Không hề có lời cảnh báo nào, nàng thấy mình đã nằm trên mặt đất và anh đang đè trên người nàng, cả hai con ngựa đều bẽn lẽn tránh sang một bên, và tay anh đã hất mạnh váy nàng lên.

“Chẳng có gì, hả nữ Công tước?” Anh nói giọng lạnh lùng, kiên quyết. “Hãy xem cô sẽ cảm thấy thế nào về chuyện này sau khi xong nhé.”

Nàng quá choáng váng để có thể nghe rõ những lời anh thốt ra, nhưng nàng rõ ràng đã cảm giác được quần lót của mình bị kéo mạnh khiến chúng bị xé toạc ra, sau đó ngón tay anh đã thọc sâu và mạnh vào bên trong nàng. “Colt, không được, tôi sẽ không để anh—”

“Cô không thể cản tôi được, cô em à. Cô vẫn chưa thấm à? Cô đã chắc chắn là chỉ có hai ta ở một nơi mà sự bảo vệ duy nhất mà cô có là tôi thôi. Vậy thì có kẻ nào bảo vệ cô khỏi tôi kia chứ?”

Nàng đẩy vai anh một cách khó nhọc để bật anh ra, nhưng anh đã đúng, nàng không thể ngăn anh lại. “Anh chỉ làm chuyện này để dọa tôi khiếp sợ thôi!” Và anh đang thành công.

“Cô nghĩ đã bao nhiêu năm kể từ khi tôi bỏ đi lối sống làm bất cứ chuyện gì tôi muốn và giết người để có được cái quyền làm vậy hả? Cô có biết chuyện gì sẽ xảy ra với mình nếu tôi thấy cô vào thời đó không? Cái này—và còn tăm tối hơn địa ngục nữa kìa. Chúng tôi không những cưỡng hiếp phụ nữ da trắng, mà còn bắt họ làm nô lệ cho mình nữa.”

Nàng e sợ lần này anh không chỉ làm rõ ý mình, mà thật sự sắp làm với nàng ngay dưới bãi đất, với sức nóng của mặt trời buổi chiều muộn rọi xuống như đang thiêu đốt chính họ. Nàng không muốn chuyện đó lại xảy ra như thế, và những giọt nước mắt tuôn rơi từ khóe mắt nàng đã nói lên tất cả, nhưng anh đã không nhận ra .

Xuôi theo bản năng mình, nàng ôm choàng lấy cổ anh như van nài, “Xin đừng làm tôi đau, Colt.”

Anh lập tức lăn ra khỏi người nàng và tuôn ra câu chửi thề độc địa. Lại một lần nữa nàng thấy bàng hoàng. Nàng đã không nghĩ có thể dễ dàng làm anh dừng lại như vậy, nhưng rõ ràng là sự nguy hiểm đã trôi qua. Vậy là anh chỉ cố hù dọa để khiến nàng kinh hãi lần nữa thôi!

“Tôi phải lấy roi quất anh mới được!” Máu nàng đang sôi lên sùng sục khi nàng kéo mạnh váy mình xuống và lồm cồm ngồi dậy. “Anh không thể cứ làm vậy hoài với tôi, Colt Thunder! Tôi sẽ không chấp nhận được chuyện này!”

Anh liếc nhìn nàng qua vai mình từ chỗ anh đang ngồi, cố gắng lấy lại tự chủ để kiểm soát sự khuấy động đang lan tỏa trong cơ thể. “Còn thốt thêm một từ chết tiệt nào nữa thì cô sẽ thấy mình lại nằm dẹp bí xuống đất lần nữa đấy!”

Thực ra là anh nói câu đấy là để cằn nhằn nàng thôi, nhưng nàng đã quá tức giận để chú ý đến. “Chỉ vậy thôi hả, anh là đồ con—con—hoang da đỏ đê tiện!”

Anh quan sát nàng bước đến bên ngựa anh, kéo váy lên cao và leo lên nó— theo kiểu thông thường, khiến váy nàng bị kéo lên đến tận đầu gối. Anh cũng thấy nàng rút súng của anh ra khỏi bao, nhưng anh vẫn chẳng nhúc nhích. Anh không biết nàng nghĩ mình đang làm cái quái gì thế, nhưng miễn là nàng ta đừng có chĩa vũ khí vào anh …

“Tôi không có ý muốn biến anh thành bữa tối cho con sư tử kia, nhưng tôi thật hy vọng anh sẽ bớt nóng trước khi đến ăn tối cùng chúng tôi.”

Với hai phát bắn vào lớp bụi dưới chân con sư tử, nàng đã khiến nó bỏ chạy thục mạng ra xa. Tiếng ồn ào làm cho khoảng nữa tá thỏ lớn, gà rừng, và thậm chí là gà tây rừng mà trước đó đang vô tư đi lại, chạy tán loạn cả lên. Thêm ba phát bắn liên tiếp nổ ra khiến hai con thỏ và một con gà tây không bỏ chạy được nữa.

Colt vẫn còn nhìn chòng chọc vào cái xác thứ ba của con vật trong khi giọng nàng cắt ngang vẻ kinh ngạc của anh. “Chỉ khi nào sự nguy hiểm được ngụy trang bởi môi trường xung quanh thì nó mới đúng là nguy hiểm đấy, ông Thunder. Anh có lẽ muốn gom chúng lại trước khi chúng tôi tới chỗ anh. Đầu bếp của chúng tôi, Philippe, sẽ biết ơn về chuyện này.”

Anh còn không hiểu được một nửa ý nghĩa của mấy câu nói cuối cùng kia cho đến lúc nàng bỏ đi, để lại đám bụi cát mù mịt, và sau đó nàng huýt sáo lanh lảnh kêu con ngựa giống màu hồng quay đầu lại và phi nước đại theo sau nàng. Nhưng Colt vẫn còn chưa đứng dậy. Anh vẫn ngờ vực về tài thiện xạ của nàng, khốn kiếp thật, nó lại gần như ngang với cả anh—một kỹ năng khác mà có lẽ anh không bao giờ nghĩ nàng có—và cũng như anh chưa hẳn chấp nhận chuyện nàng cả gan bỏ mặc anh lại đằng sau với mấy cái xác.

Ít nhất nàng cũng cho rằng nàng làm tốt chuyện đó. Anh đã có thể gọi ngựa mình về, dễ y như là nàng đã huýt sáo gọi ngựa nàng theo sau. Nhưng điều đó hẳn sẽ đưa nàng quay về trong khoảng cách anh có thể với tới được, và sự thật đã chứng minh một cách mạnh mẽ rằng anh không thể nào giữ nổi bàn tay mình khỏi người nàng một khi nàng ở gần như thế. Ôi trời, anh vin vào bất cứ cớ nào để đụng chạm nàng, cho dù chỉ là để dọa dẫm khiến nàng sẽ không dám tới gần anh nữa để anh chẳng có cớ gì chạm vào nàng.

Khi mặt trời cuối cùng cũng khuất dạng mà anh vẫn còn ngồi đó với ba cái xác con vật ở gần bên, hầu như đảm bảo sẽ sớm thu hút được bầy chim ó đến ăn xác. Anh tuôn ra một tràng chửi thề mà có thể làm điếc cả tai của cô nàng tóc đỏ hay thù oán. Anh cần thời gian để nguôi giận, nếu không anh sẽ trút nó lên đoàn xe ở cách đây chỉ khoảng 2km. Cơn giận của anh, mặt khác, lại bùng phát một lần nữa.