Tia Sét Hoang (Savage Thunder)

Chương 36




Cái này tuyệt đối không được. Nó quá là không ổn để phải tốn thời gian cân nhắc. Hơn nữa, anh đã đưa ra lời cảnh cáo ngầm rằng mình sẽ không giữ ý nếu nàng đi với anh.

Đó là điều Jocelyn không nhắc đến khi nàng báo với nữ bá tước rằng mình sẽ đi, và tốn cả hai tiếng để cãi với cô về chuyện đó. Cuối cùng thì đó cũng là quyết định của nàng, và Vanessa thậm chí phải thừa nhận là kế hoạch này có nhiều ưu điểm. Nếu Jocelyn có thể rời đi mà không bị phát hiện, thì gã Mũi Dài sẽ vẫn canh chừng vùng này, nghĩ rằng nàng còn ở đó.

Cuối tuần, đoàn của họ sẽ chia hai, một nửa bắt tàu đến Cheyenne gặp nàng, nửa còn lại sẽ đi theo đường mòn Santa Fe như kế hoạch ban đầu. Và Jocelyn đều không có mặt trong cả hai đoàn sẽ khiến gã Mũi Dài không biết nên đi theo bên nào, và sẽ đi đến kết luận nàng đang trốn ở đâu đó. Hắn có lẽ còn chia hai nhóm mình, như vậy sẽ thuận tiện hơn cho cảnh sát, đó là điều bất ngờ nàng đã định sẽ dành cho hắn khi xuất hiện ở Wyoming.

Jocelyn không biết Colt sẽ đón nhận quyết định của nàng như thế nào, vì nàng để người hầu đi báo với anh. Có khả năng rất lớn rằng lời mời của anh là không thành thật và anh sẽ điên tiết lên nghĩ rằng nàng đưa anh vào tròng lần nữa. Dù sao thì nàng vẫn thật sự không hiểu tại sao anh làm vậy cho nàng vì nàng biết anh rất ghét có nàng ở gần. Nhưng nếu anh nói thật thì nàng chỉ có thể kết luận rằng anh quá mệt mỏi với công việc đã trở nên quá nguy hiểm và phiền phức mà nàng ép anh làm đến nỗi anh sẵn sàng làm bất cứ việc gì để nhanh chóng kết thúc. Không có sự cồng kềnh của đoàn xe, họ có lẽ sẽ đến Wyoming bằng nửa thời gian hoặc thậm chí ít hơn.

Nàng đã sẵn sàng khi anh đến chỗ nàng tầm nửa đêm; mặc bộ quần áo đi đường gọn ghẽ nhất, áo choàng dài viền lông vắt trên tay, súng một bên và va-li nhỏ bên tay kia. Colt thay cái mũ cao, vành nhỏ của nàng bằng chiếc mũ vành rộng giống kiểu mũ của anh. Thật bất ngờ là nó vừa vặn. Nàng không phản đối. Không dám phản đối. Nàng sẽ phải quen với việc tuân lời anh, ý nghĩ này không làm nàng thoải mái lắm.

Dù họ không trao đổi lời nào với nhau nhưng nàng nhận ra ngay là anh không có vẻ gì tức giận. Nhưng cũng không thể hiểu được anh đang có cảm giác gì. Dù sao thì anh dường như khá thư thái. Anh còn kéo sập cái mũ mới xuống che mắt nàng sau khi đội nó lên đầu nàng, một hành động tinh nghịch mà người thân hoặc bạn bè hay làm, nhưng không phải anh chàng dẫn đường lầm lì của nàng.

Anh không phí nhiều thời gian để lên đường nên nàng cũng không thắc mắc lâu về thái độ của anh. Anh dẫn nàng ra khỏi khách sạn, băng qua vài con phố tối đen, không phải nhằm tới chuồng ngựa và đến một ngõ nhỏ nơi Billy đang đợi với mấy con ngựa.

“Mày có thấy ai không?” Anh hỏi em trai mình.

“Không một mống nào.”

Billy bước lui khi Colt đỡ Jocelyn lên Sir George, rồi buộc va-li cho nàng. Nàng phải mất một lúc để vỗ về con vật, vì nó không thích việc gần gũi với chú ngựa của Colt.

“Đừng quên những gì tao đã dặn đó nhóc.” Colt đang lên tiếng. “Cứ đi theo đường mòn sao cho dãy núi ở bên trái mày, và sẽ đến thẳng Cheyenne không vấn đề gì cả. Tao tin là mày tự mình đến Rocky Valley được. Nếu mày để tao phải đi tìm mày lần nữa, thì mày phải hối hận đấy.”

“Em sẽ ở đó mà,” Billy cam đoan bằng giọng càu nhàu. “Nhưng em vẫn sẽ không quay lại trường học đâu.”

“Mày có thể nói chuyện này với mẹ mày khi nào trở về Chicago. Đó cũng là điều trước nhất mày phải làm.”

Billy cười tươi khi nghe thấy vậy. “Mẹ vẫn không tin là em nghiêm túc với chuyện không muốn thành luật sự. Em quyết định sẽ làm chăn nuôi. Giờ thì mẹ biết là em không đùa.”

“Mày bày tỏ rõ quan điểm của mình rồi. Nhưng nó có tốt cho mày hay không thì còn phải bàn lại.”

Và rồi Colt kéo Billy lại, ôm chặt đến muốn gãy xương, làm cả cậu nhóc và Jocelyn đang theo dõi câu chuyện đều bất ngờ. Nếu được hỏi, nàng có lẽ sẽ thề rằng Colt Thunder không có tẹo nào là trìu mến trong người. Nhưng rõ ràng là anh có một hay hai tẹo nào đó giấu kín bên trong.

Khi Billy quay về khách sạn và Colt đã lên ngựa, Jocelyn mới để ý đến thứ vẫn còn thiếu. “Ngựa mang đồ đạc và lương thực đâu rồi Colt?”

“Cô đang đi cùng một người da đỏ, nữ Công tước à.” Chỉ lần này anh không nói bằng giọng cay đắng mỉa mai. “Nếu tôi không sống sót được thì có nghĩa là tôi có vấn đề.”

Họ đều nghĩ ngay đến Philippe Marivaux. Colt thì hả hê vì anh sẽ không phải ngửi mùi thức ăn được nấu với rượu vang Pháp nữa, Jocelyn thì lại thấy tiếc. “Tôi thế này là quá gầy rồi,” nàng cảm thấy cần phải phàn nàn. “Có lẽ trước khi đến đích tôi không còn mấy kí lô nữa.”

Anh thật đáng ghét khi phá lên cười. Nhưng sau khi nghĩ lại, nàng khá là thích thú với ý nghĩ anh sẽ cho nàng tất cả mọi thứ: bảo vệ, lương thực, và bất cứ cái gì nàng cần. Thế không phải là rất hay sao.