Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút!

Quyển 3 - Chương 1-1: Trẫm là người đàn ông tuấn tú nhất thế gian




Dịch: Mẹ Cherry

***

Thiên Khải năm 24, Bắc Minh Hoàng Quân Lâm Uyên băng hà, Nam Nhạc hoàng Bách Lý Kinh Hồng dẫn binh tấn công phương Bắc, chiếm ba châu của Bắc Minh! Đông Lăng, Tây Võ cũng thuận thế xông lên, chia cắt hai châu.

Mười ba châu của Bắc Minh từ đó sụp đổ. Trong lúc nguy cấp, Cung thân vương Quân Hạo Thiên của Bắc Minh nhận lệnh, đăng cơ làm đế, quân dân Bắc Minh hào hùng chống cự, thà chết không chịu khuất phục! Cuối cùng, chiến tranh chấm dứt, Bắc Minh cứu vãn được 6 châu còn lại, bảy châu khác bị ba nước còn lại chia cắt.

Nam Nhạc hoàng Bách Lý Kinh Hồng, người thắng lớn nhất trong trận chiến đó, lúc này lại ngồi uống rượu một mình trong Hoàng cung.

Hắn vốn không thích uống rượu, nhưng hôm nay lại uống rất nhiều. Hắn ngồi trong lương đình, nhìn hồ nước cách đó không xa, cảm giác ưu thương suy sụp bao phủ toàn thân, như đã thoát ra ngoài thế tục vậy. Hắn ngẩng đầu, dòng rượu mạnh lại đổ vào ruột, chất lỏng trong suốt chảy xuống dưới chiếc cằm ưu mỹ, khiến cho con người lạnh lùng thanh cao đó lại tăng thêm chút vẻ quyến rũ.

Vàng cũng cúi đầu nằm gần đó, chán nản mài mài móng vuốt của mình.

Một năm trước, hắn dẫn binh tấn công Bắc Minh, công phá ba thành lũy mới biết Quân Lâm Uyên đã qua đời. Mà đúng lúc đó, đột nhiên có một đứa bé tới đưa cho hắn một chiếc bình sứ, trong đó chính là Bích ngọc hồi hồn đan. Sau đó hắn không còn nhận được một chút tin tức nào của nàng nữa. Không chỉ nàng, mà ngay cả Lãnh Tử Hàn cũng mai danh ẩn tích.

Quân Lâm Uyên đã chết, nàng xuất cung lại không quay về bên mình, nàng muốn rời xa mình sao? Hay là… Quân Lâm Uyên thực sự là yêu vật kia, Quân Lâm Uyên chết, nàng cũng đi lưu lạc chân trời góc biển?

“Bệ hạ, Hoàng hậu sẽ trở về thôi mà.” Phong cất tiếng an ủi, nhưng những lời này, hắn ta cũng quên mất mình đã nói bao nhiêu lần, chính hắn ta cũng không thể tin nổi nữa.

“Nàng sẽ không quay về.” Giọng nói thanh lạnh vang lên, giống như luồng khí chậm rãi tan trong hư không, mờ mờ ảo ảo, nếu không chăm chú nghe, sẽ tưởng rằng đó là ảo giác. Hắn lại nốc một ngụm rượu mạnh nữa, lại chậm rãi nói: “Nàng sẽ không quay về, có lẽ nàng trách trẫm vì trẫm không bảo vệ được nàng, nên…”

“Có lẽ, nàng đã muốn rời xa trẫm rồi.” Đôi mắt xám bạc lóe lên những tia sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, vốn là vẻ đẹp vô cùng thuần túy, lúc này lại khiến người ta cảm thấy nhói lòng.

Phong cắn răng nói: “Bệ hạ, thuộc hạ không nghĩ như vậy. Chắc chắn Bích ngọc hồi hồn đan là do Hoàng hậu nhờ người gửi về, điều này chứng tỏ nàng vẫn quan tâm đến ngài mà.”

“Ngươi làm sao biết được, lỡ như là vì nàng muốn trả trẫm ân tình năm xưa, rồi hai bên không nợ nần gì nhau nữa, phủi sạch quan hệ thì sao?” Hắn quay đầu, lãnh đạm nhìn hắn ta, dung nhan tuyệt mỹ không có chút cảm xúc nào, hắn lúc này, khiến Phong cảm thấy thật xa lạ.

Những lời này, không chỉ Phong không trả lời được, mà ngay cả bản thân Bách Lý Kinh Hồng cũng không trả lời được.

Lại một khoảng thời gian dài im lặng, đôi mắt sáng trong veo của hắn nhìn về phía trời xanh thăm thẳm, thiên hạ rộng lớn biết bao, vậy mà hắn lại cảm thấy như hắn chỉ có một thân một mình, bị giam giữa chốn hồng trần, không thoát ra được. Vò rượu trong tay không biết cũng đã rơi xuống đất từ bao giờ, vỡ ‘choang’ một tiếng giòn tan, giống như có thứ gì đó cũng đã vỡ nát theo vậy.

“Nàng… thực sự không cần ta nữa rồi…” Những lời này thốt ra từ miệng hắn, lại thêm đống hỗn độn dưới mặt đất kia, chỉ khiến người ta nhìn thấy một cảm giác tang thương cô độc giữa cả thiên hạ, giống như con chim ưng đơn độc vừa mất đi bạn đời, giang rộng cánh trên bầu trời, bay lên rất cao, nhưng không hề có cảm giác cao ngạo đứng trên vạn vật, mà chỉ có sự đau thương đến tận xương tận cốt.

“Bệ hạ…” Chuyện này, hắn ta biết khuyên nhủ thế nào bây giờ? Sau khi Hoàng hậu mất tích, đám Băng Tâm cũng biến mất một cách kỳ quái ngay dưới mắt bọn họ, mà rõ ràng vẫn luôn cùng đi với nhau. Điểm kỳ lạ nhất là, ngay cả tên Vẫn kia cũng không có một chút tin tức gì, như đã rời khỏi hẳn Dạ Mạc sơn trang vậy.

“Bệ hạ, có mật thư của Vẫn!” Diệt cầm một phong thư đi tới trước mặt Bách Lý Kinh Hồng.

Mật thư của Vẫn?! Không phải hắn ta cũng mất tích một năm nay cùng nàng sao? Sao đột nhiên lại truyền tin về?!

Hắn đưa tay nhận phong thư, mở ra, bên trong chỉ có mấy chữ ít ỏi, nở rộ trên tờ giấy trắng: “Chờ chàng, Tây Võ.”

Ánh mắt vốn như tro tàn chợt sáng rực lên, nhìn tờ giấy trong tay như nhìn bảo bối. Hắn xem đi xem lại mấy lần, sau khi xác định rõ không phải nằm mơ, cũng không phải ảo giác, hắn vội đứng bật dậy, còn suýt nữa kích động đạp cả vào chân của mình. Nhìn rượu thấm ra ngực áo, hắn lên tiếng phân phó: “Sai người lấy y phục đến đây cho trẫm.”

“Hoàng Thượng, ngài…” Vừa rồi dáng vẻ còn như sắp chết đến nơi, giờ lại thế này là sao?!

“Trẫm phải chỉnh trang lại y quan, còn đi Tây Võ tìm nàng nữa.” Hắn nói rất nghiêm túc.

Diệt và Phong cũng đã nhìn thấy tờ giấy trên tay hắn, không hẹn mà cùng lộ ra sắc mặt mừng rỡ. Nhưng, sau khi nghe hắn nói vậy, Diệt vẫn không kìm được, há hốc miệng, đần mặt hỏi: “Nhưng mà bệ hạ, đi Tây Võ tìm Hoàng hậu nương nương, thì có liên quan gì đến việc chỉnh trang lại y quan?”

“Ngu thế!” Phong đập bốp một cái vào đầu Diệt, “Chuyện này mà huynh cũng không biết à, một năm không gặp, đương nhiên Hoàng thượng phải chỉnh trang lại y quan chỉnh tề, dùng phong thái tuyệt nhất để xuất hiện trước mặt Hoàng hậu nương nương chứ. Nếu bị so sánh với mấy đám người râu ria như Lãnh Tử Hàn gì gì đó thì làm sao?! Bệ hạ, ngài thấy đúng không?”

Ánh mắt lãnh đạm của Bách Lý Kinh Hồng liếc về phía hắn ta, ẩn chứa vẻ tán thưởng. Lúc này, gió thổi mái tóc dài đen như mực của hắn bay lên khiến dung mạo của hắn còn đẹp hơn tiên nhân trên trời vài phần. Đôi môi mỏng khẽ cong lên toát ra khí chất cao ngạo tự tin, bễ nghễ thiên hạ: “Trẫm đương nhiên là người đàn ông tuấn tú nhất thiên hạ rồi!”

“Rầm!” Tiếng những vật thể nặng rơi xuống đất vang lên! Không biết xấu hổ, đúng là không biết xấu hổ! Phong và Diệt thầm phỉ nhổ trong lòng, tuy rằng phong thái của bệ hạ là độc nhất vô nhị trong thiên hạ, nhưng rõ ràng Hoàng Phủ Dạ mới là thiên hạ đệ nhất mỹ nam đấy chứ? Đây là chuyện cả 5 nước đều biết mà! Sao từ trước tới giờ, họ lại không biết bệ hạ lại không biết xấu hổ như thế nhỉ?

Thấy họ ngã hết xuống đất, ánh mắt Bách Lý Kinh Hồng thản nhiên lướt qua người họ, cảm giác âm u lạnh lẽo khiến người ta run lên, “Sao hả?”

“Không sao ạ!” Họ bịt miệng, vội vàng lắc đầu.

“Câu nói của trẫm có vấn đề gì sao?” Hắn còn có vẻ rất nghiêm túc, cứ như nhất định phải ép người ta nói hắn là người tuấn tú nhất mới chịu yên vậy.

Phong khẽ ho một tiếng, thật thà nói: “Bệ hạ, thiên hạ đệ nhất mỹ nam là Dạ vương của Đông Lăng.” Tuy Hoàng thượng nhà hắn ta lạnh lùng cao ngạo, tao nhã vô song, nhưng chỉ tính về dung mạo, thì câu nói “Tướng mạo đẹp hơn Phan An, dung nhan còn hơn Tây Tử” chính là để tả về Hoàng Phủ Dạ mà.

“Ồ.” Hắn lãnh đạm lên tiếng, đôi mày đẹp khẽ nhíu lại, như hơi bối rối. Một lúc lâu sau, rốt cuộc hắn cũng tìm được một cách tự an ủi mình: “Trẫm là bậc đế vương, không dùng sắc để mê hoặc người khác.”

“…” Chuyện này rõ ràng là do chính bệ hạ ngài đề cập tới mà?!

Sau đó, hắn cúi đầu nhìn khuôn mặt trắng trẻo như ngọc của mình phản chiếu dưới mặt hồ, lãnh đạm nói: “Tuy danh tiếng của Hoàng Phủ Dạ cao hơn trẫm, nhưng Cẩm nhi thích là thích khuôn mặt này của trẫm.”

Ọe — cho họ nôn đi được không?! Bệ hạ bị làm sao thế? Chẳng lẽ bị cảm giác vui mừng đột ngột kích thích đến mụ mị đầu óc rồi à? Nói chuyện càng ngày càng không biết xấu hổ, khiến đám thuộc hạ như bọn họ cũng phát ngại!!!

“Bệ hạ, y phục đã chuẩn bị xong, ngài có muốn đi tắm rửa thay y phục bây giờ không?” Thái giám tiểu Miêu tử bước tới bẩm báo.

Bách Lý Kinh Hồng khẽ gật đầu rồi đi theo Tiểu Miêu tử, bước chân cực kỳ vội vàng.

Phong và Diệt im lặng nhìn bóng lưng của hắn, cuối cùng, Diệt run run môi hỏi: “Huynh nói xem, bệ hạ bận tâm đến dung mạo như thế từ bao giờ vậy?”

Phong ngửa mặt lên trời khinh bỉ hừ một tiếng. Mấy ngày nay, vì suy nghĩ xem vì sao Hoàng hậu không quay về, mà bệ hạ bới móc tuốt tuồn tuột tật xấu trên người ra rồi. Mấy hôm trước hắn ta còn vừa nghe hắn lẩm bẩm hỏi Vàng, liệu có phải vì Hoàng hậu nương nương cảm thấy dung mạo của hắn không tuấn tú bằng Lãnh Tử Hàn và Quân Lâm Uyên nên mới không cần hắn nữa hay không. Hành vi hiện giờ, là biểu hiện của việc cực kỳ chú trọng làm đẹp, cũng là biểu hiện cực kỳ thiếu tự tin! “Không phải bệ hạ bận tâm đến dung mạo, mà là ngài ấy bận tâm đến Hoàng hậu.”

Bỏ lại một câu như thật như giả như vậy, rồi hắn ta vội vàng đuổi theo Bách Lý Kinh Hồng…



Tây Võ, trên đường ồn ào náo nhiệt, dân chúng bàn tán xôn xao.

“Ngươi biết không, mấy hôm trước Thừa tướng đại nhân chọc một thần tử của Đông Lăng tức giận đến hộc máu đấy!” Người dân Giáp nói.

Người dân Ất không mấy để tâm, nói: “Chuyện đó thì đã là gì, Thừa tướng đại nhân của chúng ta làm mấy chuyện như vậy nhiều lắm rồi. Có kẻ nào đến nước ta khiêu khích mà không bị Thừa tướng đại nhân chọc đến tức hộc máu quay về? Cơ mà, trước đây không lâu, Thừa tướng đại nhân giận dữ mới giết chết lão tặc Kinh triệu phủ doãn kia ấy, chậc chậc, con gái lão ta là Hoàng quý phi đấy, vậy mà Thừa tướng đại nhân cũng dám hạ thủ, không biết liệu có xảy ra chuyện gì không nữa.”

“Yên tâm, Hoàng thượng của chúng ta anh minh mà, Kinh triệu phủ doãn làm nhiều việc thất đức như thế, Hoàng thượng thưởng cho Thừa tướng đại nhân còn không hết, làm sao có thể trị tội ngài ấy được.”

“Đúng thế đúng thế! Thừa tướng đại nhân là trụ cột của đất nước, hoàn toàn xứng đáng với danh xưng thiên hạ đệ nhất mỹ tướng!” Lại một người khác phụ họa.

Một người dân khác lên tiếng: “Mấy hôm trước, Đại Mạc phái võ sĩ đến khiêu chiến với nước ta. Ngươi có biết Thừa tướng đại nhân nói gì không? Ngài ấy nói, ngay cả một quan văn như ngài ấy cũng có thể quét sạch đám võ sĩ Đại Mạc này, cần gì quan võ của Tây Võ phải ra tay? Ngài ấy vừa nói xong ấy mà, chậc chậc, gã sứ giả Đại Mạc kia giận dữ đến mức bốc hơi trên đỉnh đầu, hoàn toàn không phục, quyết đấu riêng với Thừa tướng đại nhân, kết quả hả, cuối cùng vẫn bị Thừa tướng đại nhân của chúng ta đánh cho đái ra quần đấy!”



“Xem ra thanh danh Thừa tướng đại nhân của chúng ta hiện giờ quả là vang dội nhỉ! Khắp thiên hạ đều đang bàn tán về huynh kìa!” Một người đàn ông mặc áo gấm sang trọng cười to nói. Đôi mày kiếm nhập vào tóc mai, toàn thân đều toát lên khí chất lưu manh vô lại, tay còn cầm quạt khe khẽ phe phẩy.

“Văn Dạ huynh, huynh nói mấy lời này thừa quá rồi. Thiên hạ này còn ai không biết đến mỹ danh của Thừa tướng đại nhân nhà chúng ta đâu?! Chẳng lẽ danh xưng thiên hạ đệ nhất mỹ tướng là từ trên trời rơi xuống chắc?” Những lời này là do một người thanh niên áo xanh nói, ánh mắt đầy vẻ chính trực, nhưng trên mặt lại ẩn chứa nụ cười.

Chỉ có người thanh niên áo đen bên cạnh, sắc mặt trầm tĩnh là không nói lời nào, cúi đầu uống rượu.

Người thanh niên áo trắng được họ khen ngợi nãy giờ, lúc này cũng đầy vẻ đắc , khuôn mặt trái xoan tinh xảo, xinh xắn, đôi mày thanh tú cong cong, đôi mắt phượng thoáng có ý cười: “Văn Dạ huynh và Hạo Nhiên huynh quá khen, thứ khác thì tiểu đệ không có, nhưng cũng có chút bản lĩnh khiến người trong thiên hạ sùng bái!”

Thấy y hoàn toàn không có chút khiêm tốn nào, mấy người kia cũng á khẩu.

Một năm trước, người này đột ngột xuất hiện, thi đỗ vào tam giáp trong kỳ khoa cử, sau đó được Hoàng thượng đích thân khâm điểm làm Trạng Nguyên ở kỳ thi đình. Từ đó, y lên như diều gặp gió, trở thành đại thần được thăng chức nhanh nhất trong lịch sử của cả bốn quốc gia. Chỉ trong một năm ngắn ngủi y đã leo lên đến vị trí Thừa tướng, vị trí cao nhất của thần tử!

“Kinh Hồng huynh đúng là quá thuận lợi suôn sẻ. Không chỉ có đường làm quan rộng mở, mà trong nhà còn có cả vợ xinh thiếp đẹp, hưởng phúc người Tề, thật khiến đám chúng ta phải hâm mộ.” Giọng nói mang theo vẻ bất lương của Mị Văn Dạ lại vang lên, ý cười vẫn không dứt.

Yến Kinh Hồng, Thừa tướng Tây Võ, cũng là thiên hạ đệ nhất mỹ tướng, lúc này vẫn ngồi bên bàn, mặc cho bọn họ trêu chọc, trên mặt y vẫn lộ ra vẻ vô cùng đắc ý vì cả quan trường và tình trường đều được như tâm nguyện, đáp: “So với danh tiếng hoa gian lãng tử của Văn Dạ huynh, thì một thê một thiếp như tại hạ có đáng gì đâu?”

“Ha ha, được rồi, hai huynh cũng đừng châm chọc nhau nữa, tẩu tử sắp sinh rồi phải không?” Mạnh Hạo Nhiên quay sang nhìn Yến Kinh Hồng.

Yến Kinh Hồng gật đầu, mặt thoáng có vẻ lo lắng: “Lẽ ra phải sinh rồi!” Vốn là nên sinh từ mấy tháng trước, mang thai mười tháng đã là đủ tháng đủ ngày rồi, nhưng đằng này lại mang thai suốt 13 tháng, nếu còn không sinh thì vài ngày nữa đã là 14 tháng rồi. Cũng không biết đứa bé đó làm sao mà vẫn không chịu ra. Mời đại phu tới khám, đại phu cũng chỉ nói không có vấn đề gì, khiến mấy người bọn họ vô cùng lo lắng.

“Thừa tướng đại nhân nhíu mày thế kia, lẽ nào có điều gì phiền lòng sao?” Lãnh Vũ Tàn im lặng ngồi một bên không nói năng gì, giờ mới cất tiếng hỏi.

Yến Kinh Hồng khẽ cười ra vẻ không có vấn đề gì, nhưng nụ cười đắc ý trên mặt đã không còn nữa ồi. Y nhìn lên những đám mây bay trên bầu trời, rơi vào trầm tư. Năm ngoái, sau khi biết thân thế của mình, nàng không quay về Nam Nhạc mà đến Tây Võ. Nguyên nhân rất đơn giản, là vì quá nhiều người nói nàng ở bên Bách Lý Kinh Hồng sẽ hủy hoại đại nghiệp của hắn, cho nên, nàng nghĩ rằng, nếu mình cũng đủ lớn mạnh, nắm được một chút quyền thế trong tay, thì mới có thể giúp đỡ hắn được!

Nàng không nhúng tay vào chuyện ba nước tấn công Bắc Minh, vì nàng biết, nếu chỉ mình Nam Nhạc tấn công thì nàng còn có thể ngăn lại, nhưng ba nước cùng tấn công, với năng lực của nàng thật sự không ngăn được. Hiện giờ, chỉ có thể hy vọng đứa bé mồ côi từ trong bụng mẹ của Quân Lâm Uyên sau này có thể có chút bản lĩnh, giành lại lãnh thổ giúp cha nó. Thế nên, cuối cùng nàng chỉ phái người gửi Bích ngọc hồi hồn đan về.

Nàng dùng một chút bạc từ quốc khố mà Quân Lâm Uyên đưa cho nàng, ngấm ngầm dựng lên không ít thanh lâu khách điếm ở Tây Võ. Ngay cả khách điếm lớn nhất của Tây Vũ, Nghênh Khách cư mà bọn họ đang ngồi đây, cũng là sản nghiệp dưới tay nàng. Có điều, không ai biết điều này cả. Dưới sự trợ giúp của Vẫn, nàng cũng dần dần bồi dưỡng ra một thế lực sát thủ, Vẫn chịu trách nhiệm chọn người, nàng chịu trách nhiệm bồi dưỡng, từng bước từng bước làm lớn mạnh thế lực của mình. Nam Nhạc là địa bàn của Bách Lý Kinh Hồng, không có chỗ cho nàng tung hoành, Đông Lăng còn có tên chó Hàn kia, cũng không tiện xuống tay, Bắc Minh đang truy lùng nàng khắp nơi, đương nhiên nàng chỉ có thể đi sang Tây Võ.

Còn về chuyện vì sao không nói cho hắn biết… Là vì nàng hiểu hắn rất rõ, chắc chắn hắn sẽ không đồng ý để nàng ở bên ngoài khuếch trương thanh thế của mình, vì hắn sẽ cảm thấy không cần thiết. Người đàn ông đó, thoạt nhìn có vẻ rất lãnh đạm, nhưng thực ra lại vô cùng kiêu ngạo, cố chấp, bướng bỉnh, đủ mạnh mẽ, cũng đủ tự tin. Nhưng Tô Cẩm Bình, à không… Nam Cung Cẩm lại thấy cần thiết! Nàng không phải dạng phụ nữ chỉ biết nấp sau lưng đàn ông. Điều nàng muốn làm, là làm một con chim ưng mạnh mẽ giương cánh bay cao cùng với hắn.

Chuyện đáng phải kể đến, đó là nàng đến Tây Võ đúng vào dịp khoa cử mùa thu của họ, vì xảy ra vụ để lộ đề thi, nên toàn bộ kết quả thi lần đó đều bị hủy bỏ, sau đó tổ chức thi lại vào mùa đông. Mà biện pháp nhanh nhất, trực tiếp nhất để tiếp cận trung tâm quyền lực mà nàng có thể nghĩ tới, đó chính là thông qua khoa cử để bước vào triều đình. Cho nên, nàng mới dùng tên giả là Yến Kinh Hồng; Yến đồng âm với ‘thiến’, tên này mang nghĩa là ‘thiến gọn tên khốn Bách Lý Kinh Hồng kia, giải cứu nửa đời sau của mình’; sau đó giả trai tham gia khoa cử.

Điều khiến nàng không còn gì để nói, đó là không ngờ hoàng đế Tây Võ lại chính là tên đoạn tụ bị nàng đấm cho một đấm ở Đông Lăng! Ngay khoảnh khắc nhìn thấy hắn, nàng đã muốn quay đầu bỏ chạy rồi, nhưng ánh mắt của Mộ Dung Thiên Thu thực sự rất sắc bén, chỉ liếc một cái đã nhận ngay ra nàng, không những không chạy trốn được, mà hắn còn lập tức khâm điểm cho nàng ngôi Trạng Nguyên! Cuối cùng, vì đề phòng Mộ Dung đoạn tụ có ý đồ với mình, nàng liền nói với bên ngoài rằng Thượng Quan Nhược Tịch là thê tử của nàng, còn Quân Tử Mạch là tiểu thiếp của nàng. Vì vậy nên mới có mọi chuyện hiện giờ! Cũng vì tên của hai người đó có thể sẽ bị người khác phát hiện ra thân phận, nên Tô Cẩm Bình mới để họ dùng tên giả. Thượng Quan Nhược Tịch là Mộ Thiên Thiên, còn Quân Tử Mạch là Vân Giảo Hề.

Mấy hôm trước, nàng đã sai Vẫn gửi thư về Nam Nhạc, chắc hẳn người nào đó cũng sắp tới rồi nhỉ?

Hết