Tiên Hoa Thiên Yếu Sáp Ngưu Phẩn

Chương 50




“À, nó là con huynh!” Triệu Đại Ngưu mang theo vẻ tự hào nói, sau đó lập tức gãi gãi cái đầu, ngượng ngùng nói, “Còn chưa đặt tên, hay là tiểu sư muội đặt trước cho nó một cái tên đi.” Y thật sự không nghĩ ra được gì, đúng lúc có tiểu sư muội ở đây, vừa khít lát nữa đi chọn mua cái khóa trường mệnh cho hài tử.

“Tên à...... Đại tẩu sẽ không ngại chứ?” Sở Sương cẩn thận hỏi một câu, sức mạnh ghen tuông của Vân Mị nàng đã lĩnh giáo qua rồi nha.

“Cái này......” Nếu Vân Mị biết tên của nhi tử là do tiểu sư muội đặt, khẳng định sẽ hạ độc chết tiểu sư muội a...... “Vậy thì đặt trước cho nó một nhũ danh đi, để lát nữa sẽ khắc vào trên khóa trường thọ.”

“Như vậy thì......” Sở Sương nghĩ nghĩ, trẻ mới sinh nếu đặt một nhũ danh hay thì thường nên lấy cái tên nào thuận gọi một chút, nàng nhìn hài tử, “Hay gọi là Thảo Nhi đi.” Chữ “Thảo” này một nửa của chữ cuối cùng trong tên nàng(*), cũng xem như là chút liên hệ giữa nàng và Triệu Đại Ngưu, vả lại chữ ‘Thảo’ rất thuận mà cũng rất thích hợp để gọi tên.

(*) Sở Sương: 楚霜, Thảo: 草

“Ha hả, vậy thì gọi là Thảo Nhi đi.” Triệu Đại Ngưu tươi cười hớn hở gãi gãi cái đầu, không hổ là tiểu sư muội, có thể nghĩ nhanh như vậy, y nghĩ toàn là mấy cái tên a miêu a cẩu linh tinh, sợ rằng nếu để Vân Mị biết được mấy cái tên này kiểu gì hắn cũng làm ầm lên dữ dội. (‘Ngưu’ với ‘Thảo’, ‘trâu’ ăn ‘cỏ’, hợp ghê ha:v)

Sở Sương cũng nở nụ cười nói: “Đại sư huynh đi thôi, muội giúp huynh chọn một cái khóa thật đẹp.”

Hai người đến Kim Phượng lâu chọn được một chiếc khóa, nhờ sư phó khắc tên ở trên mặt. Sau khi hoàn thành hết mọi việc Triệu Đại Ngưu nhìn bầu trời cũng đã muộn, vốn định đưa Sở Sương quay về Lưu phủ, Sở Sương lại lấy lý do bảo Triệu Đại Ngưu trở về, mà Triệu Đại Ngưu cũng lo lắng cho Vân Mị đang ở trong nhà, cũng không khăng khăng nữa. Y hơi do dự, cuối cùng để lại địa chỉ cho Sở Sương, nói rằng nếu có việc gì thì tìm y giúp đỡ, rồi vội vội vàng vàng chia tay với Sở Sương về nhà.

***

Triệu Đại Ngưu trở lại phòng, nhìn thấy Vân Mị vẫn đang nằm trên giường không hề nhúc nhích, trong lòng lại nhói lên. Sau khi bố trí ổn thỏa cho nhi tử thì đi làm chút thanh chúc cho Vân Mị, nhưng vẫn giống như lúc trước, Vân Mị hoàn toàn không nuốt được gì. Tâm của Triệu Đại Ngưu chùng lại, dứt khoát dùng miệng đút cho hắn. Mà trong mười lăm ngày Vân Mị hôn mê này, Triệu Đại Ngưu giúp hắn uống thuốc cũng đều dùng miệng đút cho hắn, lúc đầu y có hơi ngượng ngùng, không ngừng tự an ủi mình là dù sao Vân Mị cũng không biết gì cả, y chỉ không muốn Vân Mị chết mà thôi. Mà dần dần y cũng thành thói quen, chỉ là mỗi khi thấy ánh mắt hồn nhiên của nhi tử ngẫu nhiên thẳng tắp nhìn y đút đồ ăn cho Vân Mị, y lại cảm thấy mắc cỡ.     

Một ngày qua đi rồi lại thêm một ngày, Triệu Đại Ngưu luôn phải lặp lại những ngày như vậy. Mười lăm ngày tuy không phải là rất dài, nhưng đối với Triệu Đại Ngưu mà nói thì nó còn lâu hơn cả mười lăm năm. Thật vất vả đợi thêm được mười lăm ngày nữa, sáng sớm hôm nay y đã cho Vân Mị uống viên dược vị cuối cùng, cũng đã cho Tiểu Thảo ăn. Y một bên dỗ dành Tiểu Thảo, một bên chờ đợi Vân Mị tỉnh lại.

Nửa tháng gần đây y và Tiểu Thảo cũng thuận buồm xuôi gió, chỉ là đồng thời phải chiếu cố hai người đối với y thật hơi quá sức. Vuốt ve hai má gầy yếu của Vân Mị, Triệu Đại Ngưu yên lặng trong lòng thầm nói: Vân Mị, ngươi mau tỉnh lại đi.

Mặt trời dần di chuyển sang hướng tây, thay vào đó là màn đêm trầm tĩnh. Cho Tiểu Thảo ăn khuya xong, dỗ nó ngủ, thời gian còn lại Triệu Đại Ngưu đều dùng để chăm chỉ nhìn Vân Mị.

Mười lăm ngày đã qua rồi, rại sao Vân Mị chưa tỉnh lại?! Chẳng lẽ Huyền Khanh gạt mình? Không! Sẽ không đâu! Vân Mị nhất định sẽ tỉnh lại!

Không kiềm chế được nỗi kinh hoàng trong lòng, Triệu Đại Ngưu gắt gao trợn mắt nhìn Vân Mị thủy chung vẫn không nhúc nhích, rất sợ mình trong một chốc sẽ bỏ lỡ thời khắc Vân Mị tỉnh lại, đôi mắt cũng không dám nháy chút nào. Chỉ là tại sao...... Tại sao khi một ngày nữa lại chấm dứt mà Vân Mị vẫn chưa tỉnh lại!

Một nỗi kinh hãi không hiểu bao vây lấy y, bàn tay y run rẩy không ngừng cọ vào khuôn mặt lạnh như băng của Vân Mị ── đây là thói quen suốt nửa tháng này của y, hy vọng có thể truyền đến một chút ấm áp cho cơ thể lạnh như băng gần như trở thành tử thi này. Vân Mị ngươi mau tỉnh lại đi! Van cầu ngươi! Triệu Đại Ngưu nhìn Vân Mị, cảm giác mắt mình trở nên đau đớn, chất lỏng nóng bỏng từ trong mắt một giọt lại một giọt trào ra, hâm nóng hai gò má của Vân Mị.

“Vân Mị ngươi tỉnh lại cho ta!” Triệu Đại Ngưu hoảng hốt bất an cực độ, rốt cuộc không cách nào nhịn được mà gầm lên, bàn tay đang xoa lên gò má của Vân Mị bất giác tăng lực độ.  

“Ô......” Là ảo giác của y sao? Y tựa hồ nghe được một tiếng rên rỉ mỏng manh, cuống quýt chớp chớp hai mắt, trong thoáng chốc y tựa hồ nhìn thấy lông mi của Vân Mị hơi rung lên. Mà giờ phút này Triệu Đại Ngưu cảm thấy hô hấp của mình tựa như dừng lại, lại chớp chớp cái mắt, lại nhìn hắn, Vân Mị thế nhưng đang mở to mắt nhìn y!

“Vân Mị ngươi cuối cùng cũng tỉnh lại rồi!” Triệu Đại Ngưu kinh hỉ thốt lên, giống như trải qua ngàn năm mới chờ đợi được thời khắc này, y kìm lòng không đậu cúi người ôm chặt lấy Vân Mị.

Vân Mị vừa mới tỉnh lại tựa hồ vẫn đang ở trạng thái hồn lìa khỏi xác, nhưng hắn chỉ ngẩn người một lúc, đột nhiên hắn ôm ngược lại Triệu Đại Ngưu, xoay người một cái đặt Triệu Đại Ngưu dưới thân.

Triệu Đại Ngưu còn đang chìm vào trong hân hoan cực điểm, cũng không ý thức được là mình đang bị đặt dưới thân, đột nhiên cảm giác được bàn tay lạnh lẽo tham nhập vào vạt áo của mình, y ngạc nhiên trừng cái người đang đè trên người mình, lắp bắp nói không ra lời: “Ngươi, ngươi ── ta ── ngươi ── “