Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 40-2: Lựa chọn (p2)




Hiện tại bớt đi một khả năng bị phản đối, mà ở nhà trượng phu lại không dễ dàng bác bỏ ý kiến của mình, trên thực tế Trịnh Thư Phượng đã đem mọi quyền quyết định vào trong tay mình.

Từ phương diện này mà nói, Thái độ của Trịnh Thư Phượng đã nói rõ: Nàng sẽ tuyệt đối không đem đứa con của mình giao cho Thị Mặc.

Lúc này Vệ Đan Bách và Trịnh Thư Phượng ngồi xuống, Trịnh Thư Phượng thản nhiên nói: - Lúc này đây, những lời thừa ta cũng không cần phải nói thêm nữa. Mọi người ai cũng biết, một danh ngạch vào Tẩy Nguyệt học viện là khó tới cỡ nào. Vệ gia tuy là một gia tộc lớn, cũng không thể đưa cho một người vô dụng, chung quy cũng phải xem biểu hiện của các ngươi như thế nào để quyết định. Hiện tại cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, có cái gì muốn nói thì hãy nói đi, Thị Mộng, bắt đầu từ ngươi trước đi.

Trịnh Thư Phượng nói chuyện mang đây hàm ý ẩn bên trong, ý tứ muốn mọi người phát lời thề tâm ma, đương nhiên nếu nói thẳng thì hơi thái quá rồi, tốt nhất là để cho đối phương tự hiểu và cam tâm tình nguyện, khẩn cầu gia chủ, làm cho gia chủ bất đắc dĩ chấp nhận mới tốt.

Thị Mộng đi lên phía trước, cất cao giọng nói: - Thị Mộng từ nhỏ bán mình vào Vệ gia, chịu ơn chiều cố của lão thái gia

Đại khái nói một đống lời mang ơn nghĩa, Thị Mộng rốt cuộc nói: - Nếu như được lão thái thái coi trọng, được tiến vào học viện, Thị Mộng lấy tâm ma thề, từ nay khắc ghi trong tâm, từ nay về sau nguyện trung thành với Vệ gia, tận tâm tận lực phục vụ Vệ gia, ta nguyện vì Vệ gia mà vinh quang.

Tâm ma thề của Thị Mộng được coi là bình thường nhất, nguyện trung thành, phục vụ, nói thẳng ra về sau sẽ là một phần tử của Vệ gia, nhưng nếu về sau trở thành Linh Sư, thì cũng muốn có đãi ngộ xứng đáng.

Là cực kỳ bình thường, người phấn đấu đi lên, cuối cùng cũng vì muốn thay đổi cuộc sống, nếu đã thành tiên ai còn muốn làm tôi tớ, ai ăn no rồi đi tu tiên à?

- Uhm. Vệ Đan Bách và Trịnh Thư Phương nghe xong cũng chỉ gật đầu.

Sau Thị Mộng theo lý là Thị Mặc, nhưng hắn lại lui xuống đẩy người hầu khác kế bên lên.

Người hầu kia bị đẩy ra, bất đắc dĩ cũng phải đứng tại chỗ mà thề.

Hắn cũng biết rằng chính mình cũng không có cơ hội nào, kỳ thật lúc này, tất cả mọi người tại đây đều biết mình chỉ là người đi ngang qua sân khấu, người có thể được thái thái chọn một là Thị Mộng hay Đường Kiếp mà thôi, nên ai cũng chỉ thề cho có lệ mà thôi.

Một đám sai vặt cứ như vậy lên sân khấu, cho tới khi dưới sân chỉ còn Đường Kiếp và Thị Mạc.

Đường Kiếp biết được Thị Mạc cố ý muốn xuất hiện cuối cùng, như vậy khi hắn thề thì không có ai học theo được, khẽ cười một tiếng, Đường Kiếp tiến lên và nói: - Nếu như Vệ gia cho tôi cơ hội tu tiên, Đường Kiếp nhất định tận tâm tận lực phụng dưỡng thiếu gia, lúc này lấy tâm ma xin thề, thiếu gia không thoát phàm (Thoát Phàm Cảnh), Đường Kiếp ta mãi là người hầu của công tử, Thiếu gia không vào Thiên Tâm Cảnh, Đường kiếp không thoát ly Vệ gia. Nếu Đường Kiếp may mắn có thể vào Thiên Tâm Cảnh, tất sẽ lưu tiên pháp lại cho Vệ gia!

Nghe được lời này, Vệ Đan Bách và Trịnh Thư Phượng đồng thời biến sắc.

So với những người khác, tâm ma thề của Đường Kiếp cực kỳ cụ thể.

Thiếu gia không thoát phàm, Đường Kiếp không bỏ khế ước nô bộc, có thể nói tiểu thiếu gia Vệ Thiên không thoát phàm cảnh, Đường Kiếp mãi là tôi tớ, không được thay đổi thân phận. Mà tiểu thiếu gia có Thoát phàm cảnh, chỉ cần hắn không vào Thiên Tâm Cảnh, thì Đường Kiếp sẽ không cởi tịch, tức là mãi mãi lấy thân phận Vệ gia mà xuất hiện, đương nhiên không còn là tôi tớ.

Đây là một lời thề cực kỳ đầy hứa hẹn, không chỉ là cực hạn của chính mình, mà đồng thời còn tỏ rõ trong tương lai sẽ hồi báo thiếu gia trên phương diện sinh hoạt mà còn trên phương diện tu luyện, nếu hắn không nắm chắc hắn không giám nói ra như vậy.

Nhưng đồng thời cũng tỏ rõ thái độ, nếu thiếu gia Vệ Thiên tiến vào Thiên Tâm Cảnh, hắn liền không thuộc về Vệ gia nữa, mà khôi phục thân phận tự do. Đương nhiên, để khôi phục tự do hắn cũng phải trả giá đó là lưu lại cho Vệ gia một bộ tiên pháp.

Những người khác phần lớn không nghĩ mình có cơ hội thành công nên không có ai có ý tưởng như vầy.

Đường Kiếp là người thứ nhất đề xuất ra việc tương lai sẽ rời khỏi không làm tôi tớ Vệ gia, nhưng đồng thời cũng đưa ra điều kiện rời khỏi Vệ gia.

Lời thề này đã khiến Vệ Đan Bách và Trịnh Thư Phượng động tâm, nhưng chỗ bất đồng là hai người biểu hiện khác nhau.

Vệ Đan Bách thì hừ một tiếng, hiển nhiên rất không hài lòng.

Trịnh Thư Phượng cũng biểu lộ trên mặt một nụ cười vừa ý.

Có thể tự nghĩ ra tiên pháp, ít nhất cũng phải là Thiên Tâm Cảnh, nói cách khác, Đường Kiếp nói được lời này thì tất phải có lòng tin vào chính mình.

Thành thật mà nói, lời hứa như vậy so với những kẻ trước có trọng lượng hơn rất nhiều, chỉ vì có ý đồ rời khỏi Vệ gia nên mới làm người khác không ưng ý, nhưng đối với Trịnh Thư Phượng một nữ nhân thực tế, nàng càng thích tiếp nhận một cái gì đó thực tế hơn.

Bất kể thế nào mà nói, bảo đảm Vệ Thiên Xung có thể vào Thiên Tâm Cảnh và đảm bảo Vệ gia có tiên pháp kế thừa, thì chỉ cần có hai điểm này đã đáng làm cho tất cả trên người Đường Kiếp mà đầu tư Đường Kiếp có thể không trung thành, nhưng lại trả một cái giá rất là lớn, ít nhất so với cái "Phục vụ Vệ gia" thì thực tế hơn nhiều. Mỗi ngày ở trong Vệ gia ăn cơm mặc kệ sống chết cũng được kêu là phục vụ Vệ gia, Linh Sư vệ gia hiện tại chẳng phải toàn là như vậy sao? Chân chính cần dùng tới họ cực kỳ ít.

Mặt khác Đường Kiếp và Vệ Thiên Xung đã buộc lại một chỗ với nhau, tức là trong tương lai Đường Kiếp muốn tự do, nhất định phải tận tâm tận lục hỗ trợ Vệ Thiên XungHắn so với những người hầu khác thì có động lực hơn, bởi vì hắn làm cũng vì chính hắn.

Cuồi cùng chính là Trịnh Thư Phượng không tín nhiệm lời thề Tâm Ma, Nàng càng tin tưởng vào sự thực tế hơn. Ở trong mắt nàng, nếu có một người hầu tương lai có thể đạt tới cảnh giới Thiên Tâm Cảnh, thì cũng không phải là một Vệ gia nho nhỏ có thể giữ chân được, không bằng buông tha một cơ hội để kết thiện duyên. Còn đối với đối phương dù có chân chính tự do, chỉ cần quan hệ tốt, tương lai cũng không chắc sẽ không hỗ trợ Vệ gia Có một số thời điểm, tình cảm còn quan trọng hơn. so với khế ước

Cho nên đối lời thề tâm ma của Đường Kiếp, nàng phi thường thích.

Hai vợ chồng có hai biểu hiện khác nhau, đối với Thị Mặc mà nói, đây đúng là cơ hội tốt.

Ngay sau đó hắn tiến lên một bước, mạnh mẽ quỳ xuống trước hai vợ chồng Trịnh Thư Phượng, vừa lớn tiếng khóc và nói: - Nhờ ơn lão thái thái chiếu cố, Thị Mặc có thể tiến vào Vệ gia, đi theo thiếu gia đọc sách biết chữ, cuộc sống không lo nghĩ. Nhờ đại ơn đại đức này, Thị Mặc mới có tấm thân này! Thị Mặc biết rằng mình từng phạm phải sai lầm lớn, nhưng Thị Mặc này biết hối hận, nguyện ý sửa đổi. Ngay lúc này phát lời thề lớn nhất đời mình, nếu lão gia không chê, có thể lại cho Thị Mặc một lần cơ hội, Thị Mặc nguyện trung thành với Vệ gia, nguyện làm trâu làm ngựa, không một câu oán hận, vĩnh viễn không thay đổi.

Chí nguyện to lớn!

Không chỉ là một lời thề tâm mà, thậm chí lấy Vệ gia làm đầu, cam tâm làm trâu ngựa.

Thị Mặc, ngươi thật là quyết đoán, vì tu tiên thậm chí ngay cả tiện tịch (than phận ti tiện) cũng không quan tâm, xem ra là muốn được ăn cả ngả về không rồi, Đường Kiếp cười lạnh.

Hắn cũng biết Thị Mạc có tính toán, chỉ cần tương lai hắn có thể thành Linh Sư, cho dù không cần thoát ly thân phận tôi tớ, Vệ gia cũng sẽ không coi hắn là nô tài, chỉ bất quá hắn chính là Linh Sư có địa vị thấp kém nhất ngay cả so với địa vị của Tần quản sự cũng không bằng!

Khi nghe thấy ý nguyện này, vợ chồng Trịnh Thư Phượng cũng phải giật mình.

Hai người cùng nhau nhìn về phía vị Linh Sư, thấy đối phương gật đầu, xác nhận Thị Mặc phát lời thề từ tâm can, có thể tin tưởng.

Tâm Ma thề, cũng không chắc chắn, mấu chốt là được phát ra từ tâm can. Vị Linh Sư kia được mời đến với tác dụng kiểm tra xem các tôi tớ phát lời thề Tâm Ma có thành tâm hay không.

Vệ Đan Bách trầm giọng nói: - Thị Mặc, người có biết ngươi đang nói gì không?

Thị Mặc lớn tiềng trả lời: - Tiểu nhân biết, lời nói của tiểu nhân được phát ra từ tận đáy lòng, tuyệt đối không nói dối!

- Nếu như vậy, Thư Phượng nàng xem Vệ Đan Bách trầm ngâm một chút, nhìn về phía vợ mình.

Tuy rằng trước đó đã thương lượng sẽ là một trong hai người Thị Mộng hay Đường Kiếp, nhưng đối với lời thề của Thị Mặc, hắn cũng phải động tâm, lúc này hắn hy vọng thê tử có thể đổi ý.

Không nghĩ tới Trịnh Thư Phượng lúc này sắc mặt âm trầm khẽ lắc đầu.

Điều này khiến trong lòng Thị Mặc khiếp sợ, ngay cả Vệ Đan Bách cũng có chút bất mãn: - Thư Phượng, có phải nàng đã có thành kiến quá sâu với Thị Mặc hay không?

Trịnh Thư Phượng hừ một tiếng nói: - Đây không phải là thành kiến, mà là hiểu biết. Nói không thích hợp, chính là không thích hợp, cho dù là phát ra ý nguyện to lớn cũng không có ý nghĩa. Ta Trịnh Thư Phượng không hiểu tu tiên, nhưng biết cách đối nhân xử thế, mà cũng không phải là tiểu hài tử, tin một ý nguyện mà giúp đỡ gia tộc phát triển. Còn nữa, trong Văn Tâm Quốc có hơn ngàn đại gia tộc, cũng chưa có nhà nào giám nhận một nô bộc là người tu tiên, một Vệ gia nho nhỏ cũng không dám là người đi đầu. Cho dù hắn tình nguyện làm, chúng ta cũng không dám thu nhận mà Ta cảm thấy làm người vẫn nên có chút thực tế vẫn tốt hơn, thay vì có nguyện vọng nhưng chưa hẳn sẽ thành công chi bằng ta lùi một bước lấy một thứ chắc ăn thực thế hơn!