Tiên Ma Chi Hồn

Chương 7: Tuyết Liên cốc




Điệp Vũ Xương ra đến bên ngoài thì tất cả đã tập trung đầy đủ , xem ra hắn là kẻ ra muộn nhất ! Huyền Tuyết Sương nhìn hắn , chân diện nàng thoáng ửng hồng . Hắn không hiểu gì nên quay qua Đồng Đại Thiên . Ông đang chú mục quan sát hắn , vẻ mặt đăm chiêu khác thường . Vũ Xương giật mình nghĩ :“ Không hiểu có chuyện gì mà Môn chủ có thái độ như vậy ?”

Hồ Hán Thương bước đến hai tay bóp vai hắn hỏi :

-Con không sao chứ ?

Vũ Xương mỉm cười :

-Đệ tử không sao !

Đồng Đại Thiên và Bích Phù Dung cũng đến gần , Môn chủ Thiên Vũ Môn quan sát hắn một lúc , chân diện có vẻ giãn ra đôi chút . Ông hỏi nhỏ đủ để ba người nghe :

-Vừa rồi con đã dẫn lưu ma khí trong nội thể phải không ?

Vũ Xương trầm ngâm một chút rồi trả lời :

-Vâng !

-Bây giờ con cảm thấy thế nào ?

-Dạ , không có gì thay đổ cả !

-Ma khí ra sao rồi ?

-Con đã dồn ép lại !

Đồng Đại Thiên thở phào một cái nói :

-Vậy thì tốt , ta chỉ sợ ...

Hồ Hán Thương nhìn Bích Phù Dung cười :

-Môn chủ dạo này dường như sợ rất nhiều thứ !

Đồng Đại Thiên gật đầu :

-Quả là ta có hơi lo xa một chút ! Nhưng biết sao được , phòng còn hơn chống mà !

Bích Phù Dung hỏi :

-Môn chủ quyết định chưa ?

Đồng Đại Thiên đăm chiêu một chút , cười :

-Quyết định rồi , chắc cũng hợp với ý hai vị !

Nói xong ông băng mình về phía chúng đệ tử nói :

-Cuộc thử luyện hôm nay coi như kết thúc tốt đẹp rồi , các con tuy rằng không thu phục được Băng Quái nhưng hãy cố gắng lên ! Tháng sau ta tin chắc sẽ có tiến triển .

Về chuyện hôm nay ... chỉ có Vũ Xương và Tuyết Sương thu phục được Băng Quái nên có thể xem là kết quả tốt nhất .

Ông nhìn Tuyết Sương lúc này đang cúi mặt mân mê tà áo ,trầm ngâm nói :

-Tuyết Sương có sự giúp đỡ của Vũ Xương mới thu phục được Băng Quái nhưng cũng đừng lấy đó làm ngại , dù sao con cũng là người chống chọi lâu nhất , hơn nữa dư chấn của Vũ Xương lại đánh sập khoảng không phong ấn của con với hắn chứ không phải khoảng không khác của bất cứ đệ tử nào ... hãy xem đó như một cái ...duyên vậy !

Mọi người vỗ tay khiến Huyền Tuyết Sương và Vũ Xương đôi phần không được tự nhiên . Đồng Đại Thiên dơ tay ra hiệu trật tự rồi nói tiếp :

-Vậy là hôm nay Vũ Xương vận hành thêm được chi Hành Mộc trong Ngũ Hành Chi Lực vào kiếm quyết , đấy cũng coi như là một tin mừng ... Tiện đây ta cũng thông báo luôn .

Ở phía làng Hạ Hoa mấy hôm nay yêu khí bốc lên trùng trùng . Hôm qua ta đã viết thư đến một số phái khác ở Quan Ngoại để cử đệ tử đến đấy thăm dò thực hư . Họ cũng đã phúc đáp lại ... nên ngày mai Thiên Vũ Môn sẽ phái hai đệ tử đến đấy phó ước với họ rồi thăm dò luôn .

Ở dưới tiếng ồn ào vang lên , bên Trấn Thiên Cung Đặng Thế Kiệt thúc vào hông Trần Hùng Thương hỏi :

-Đệ đoán được Môn chủ sẽ cử ai không ?

Hùng Thương cười :

-Nhìn vào là biết còn hỏi , đệ tuy ngốc nhưng cũng đoán được tám phần !

Đồng Đại Thiên nói to lấn áp tiếng bàn tán :

-Sáng sớm mai Vũ Xương và Tuyết Sương hãy đến Khách Phòng nghe ta hướng dẫn rồi sẽ đi ! ... Còn các con , hãy hồi cung thôi ...

Vũ Xương theo các sư huynh về Trấn Thiên cung , sau cuộc vật lộn vừa rồi hắn đã khá mệt mọi . Mọi người như hiểu được điều đấy nên không mấy ai làm phiền hắn bằng những câu chúc tụng . Trước khi dẫn Vũ Xương về phòng , Công Tôn Ngọc đã nói lớn với chúng sư đệ rằng không được làm phiền Vũ Xương vì hắn cần nghỉ ngơi cho lại để ngày mai lên đường . Mọi người đều gật đầu tán thành , Vũ Xương cũng lấy đó làm cảm kích ...

Sáng sớm hôm sau Vũ Xương theo Hồ Hán Thương đến khách phòng từ sớm . Họ cùng Đồng Đại Thiên an tọa được một chốc thì Bích Phù Dung cũng dẫn Huyền Tuyết Sương qua . Đồng Đại Thiên nhìn hai người dặn dò :

-Lần này đến đấy chưa biết thế nào nên phải hết sức cẩn thận . Nếu có thể thì hãy liên thủ với đệ tử các phái khác cùng thám thính ! Họ cũng là tinh hoa của các môn phái tất tư chất không tầm thường ...

Vũ Xương trầm ngâm hỏi :

-không biết lần này ngoài Thiên Vũ Môn thì còn những môn phái nào đến vậy Môn chủ ?

-Ngoài Thiên Vũ Môn còn có Yên Hoa Môn ,Cổ Nguyệt phái và Sương Long phái !

Bích Phù Dung cười :

-Yên Hoa Môn chắc sẽ cử Ngọc Băng Tâm đi đấy ! Vũ Xương coi chừng lại bị thách đấu !

Mọi người cùng cười lớn , không khí đôi nét ấm cúng .

Tuyết Sương cùng Vũ Xương rời khỏi Tuyết Sơn , nàng quay sang hỏi Vũ Xương :

-Chúng ta phi hành hay đi bộ đây Xương đệ ?

-Không còn sớm nữa , có lẽ phi hành cho nhanh !

Tuyết Sương gật đầu rồi cùng Vũ Xương ngự kiếm hướng phía Nam bay tới .

Làng Hạ Hoa tương đối lớn , có điều ở đây quanh năm tuyết phủ một màu trắng xóa . Những căn nhà được dựng lên hầu hết bằng da thú hoặc bằng băng tuyết , tất cả đều lụp xụp chứ không to lớn như các ngôi nhà ở Quan Nội mà Vũ Xương từng thấy .

Theo như những gì mà Đồng Đại Thiên nói thì các đệ tử bốn môn phái sẽ hẹn nhau tại một tửu điếm lớn được dựng bằng đá trong làng Hạ Hoa , tên là Lạc Thủy . Hai người bay đến nơi thì không khó khăn lắm để tìm đến tửu điếm này , nó nổi trội hơn hẳn và xây bằng đá cùng loaị với các trang viện của Thiên Vũ Môn !

Tên Tiểu nhị là một người bản sứ , hắn mặc mấy cái áo lông thú mà vẫn thấy lạnh bút , ấy thế mà thiếu niên nam nữ mới đến chỉ vận trường bào mỏng manh ! Hắn sững sốt một chút rồi chạy ra tươi cười :

-Hình như hai vị là đệ tử Thiên Vũ Môn phải không ?

Huyền Tuyết Sương gật đầu thừa nhận . Tiểu nhị nhanh miệng nói tiếp :

-Hôm nay quả nhiên có chuyện lạ , mới sáng sớm đã thấy người của Yên Hoa Môn , giờ lại Thiên Vũ Môn , không hiểu các vị có chuyện gì mà tập hợp chốn này ?

Vũ Xương không trả lời mà hỏi :

-Đệ tử Yên Hoa Môn ở đâu ?

-Là ở trong này , mời các vị theo tiểu nhân !

Nói đoạn hắn đi trước dẫn đường , qua hai bức tường đá ngăn chia các gian quả nhiên thấy Ngọc băng Tâm đang ngồi một mình trong đấy . Nàng vẫn vận bạch y , kiếm đặt trên bàn . Dung nhan nguyệt thẹn hoa nhường nhưng giá lạnh như băng . Tuyết Sương mỉm cười nói với tên tiểu nhị :

-Bây giờ có người của môn phái nào đến thì phiền các hạ hay dẫn hết họ vào đây nhé !

Tên tiểu nhị “ vâng “ một tiếng rồi lui ra ngoài . Hai người tiến lại phía cái bàn lớn của Ngọc Băng Tâm , nàng ta vẫn không tỏ thái độ gì , cũng chẳng thèm chào hỏi . Tuyết Sương ngồi xuống mỉm cười :

-Hôm nay Ngọc tỷ tỷ đến sớm quá nhỉ !

Ngọc Băng Tâm nhìn hai người một lượt , chân diện không chút đổi khác nói :

-Cũng chỉ mới thôi !

Vũ Xương không nói gì , nói cho đúng hơn hắn chẳng biết nói gì trước con người lạnh lùng này nên đưa mắt qua cửa sổ ngắm tuyết bay . Huyền Tuyết Sương hỏi thêm mấy câu nữa nhưng bị thái độ lạnh nhạt của Ngọc Băng Tâm làm cho nản lòng . Nàng đành quay ra ngắm tuyết ...

Khoảng một tuần trà sau bên ngoài xuất hiện hai thiếu niên nam nữ tuổi ước chừng mười bảy , mười tám . Thiếu nữ vận trường bào màu vàng dung nhan thoát tục còn nam nhân vận trường bào trắng , nét mặt anh tuấn tiêu sái . Hai người tiến về phía bàn Vũ Xương . Thiếu niên ôm quyền nói :

-Phải chăng các vị là đệ tử của Thiên Vũ Môn và Yên Hoa Môn ?

Ngọc Băng Tâm không tỏ thái độ gì , Vũ Xương vốn cũng chẳng rõ hai thiếu niên nam nữ này ,ai thuộc Cổ Nguyệt phái và ai thuộc Sương Long Phái nên cũng chỉ gật đầu . Tuyết Sương mỉm cười nói :

-Đúng vậy ! Ta và sư đệ đây thuộc Thiên Vũ Môn còn cô nương đây là Ngọc Băng Tâm của Yên Hoa Môn ! Mời hai vị ngồi !

Thiếu niên nam nữa ngồi xuống đoạn giới thiệu :

-Tiểu Đệ là Trần Tuấn Hào của Sương Long phái !

Thiếu nữ cũng khai khẩu :

-Tiểu muội tên Lục An Vân ở Cổ Nguyệt phái !

Vũ Xương thầm nghĩ :“Thì ra bọn họ cũng không quen thân ! Chắc tình cờ gặp nhau “ Nghĩ đoạn hắn mỉm cười :

-Tại hạ Điệp Vũ Xương , còn đây là Huyền Tuyết Sương sư tỷ !

Mọi người gọi rượu và đồ ăn , ở chốn Quan Ngoại lạnh lẽo này suy cho cùng cái để sưởi ấm chúng nhân ngoài những bếp lửa còn có những vò rượu bốc hơi . Vũ Xương trước đấy cũng là một thư sinh nên chuyện rượu chè với hắn không phải là lạ . Sau thăm hỏi nhau chuyện sư thừa , ai nấy trò chuyện rất thoải mái như gặp được bạn tri kỷ , chỉ có Ngọc Băng Tâm là thủy chung không chịu khai khẩu . Lục An Vân và Trần Tuấn Hào ban đầu cũng bắt chuyện nhưng thấy nàng ta lạnh nhạt thì không tiện nói nhiều đành quay sang trò chuyện với Tuyết Sương và Vũ Xương .

Tàn tiệc rượu Trần Tuấn Hào nói :

-Theo như những gì mà tiểu đệ quan sát được thì luồng yêu khí ấy phát ra từ Tuyết Liên cốc , bây giờ theo ý các vị thì chúng ta nên phối hợp đến đấy hay chia nhau mà vào ?

Lục An Vân mỉm cười :

-Đây hầu như là lần đầu tiên chúng ta xuống núi nên tất có nhiều điều bỡ ngỡ , chi bằng phối hợp cũng hành động sẽ tốt hơn !

Huyền Tuyết Sương quay sang Ngọc Băng Tâm :

-Ý tỷ tỷ thế nào ?

-Tùy các vị !

Năm người rời khỏi tửu điếm Lạc Thủy rồi ngự phi hành bay tới Tuyết Liên Cốc . Ở đây quả nhiên nặng mùi yêu khí . Hơn thế nữa gió rít liên tục từng hồi như bão khiến chúng nhân cảm thấy rợn người vì lạnh . Đúng như cái tên của nó , lối vào Tuyết Liên cốc đầy rẫy những tảng đá như cánh sen bao bọc đầy tuyết . Điệp Vũ Sương quay sang nói :

-Chúng ta vào thôi !

Tất cả cùng gật đầu rồi vận chân khí hộ thể chống lại cái lạnh cắt da lăng không đạp đá bay vào .

Trước mặt mọi người hiện hữu một cái hang khá lớn . Cửa hang đóng đầy băng tuyết , Vũ Xương nhớ lại chuyện trước kia gặp nạn đã có lần thấy Ngọc Băng Tâm đứng lặng lẽ một mình bên cửa một cái hang khá giống thế này thì quay sang nhìn nàng một cái . Ngọc Bănng Tâm không để ý tới điều đó , nàng chỉ tay nói :

-Chúng ta vào trong !

Rồi cất bước đi trước , mọi người không chút chậm chễ cũng men theo nàng bước vào . Trong hang gió không thổi vào nên không khí ấm áp hơn hẳn , chỉ có điều bóng tối bao trùm . Vũ Xương rút kiếm ra vận hỏa khí lên mũi kiếm khiến nó bốc cao như ngọn đuốc soi đường . Trần Tuấn Hào mỉm cười :

-Lâu nay nghe nói Điệp huynh vận dụng được Ngũ Hành Chi Lực vào kiếm quyết , hôm nay gặp quả nhiên bất phàm !

Vũ Xương mỉm cười , hắn cũng muốn nói vài lời cảm khái với gã nhưng tuyệt nhiên chuyện môn phái của Quan Ngoại hắn không hề rõ . Tuyết Sương thấy thần sắc của hắn như vậy liền nói đỡ :

-Sương Long Kiếm của Trần huynh cũng luyện được mười thành hỏa hầu rồi , chốn Quan Ngoại này e rằng ít có đối thủ !

Trần Tuấn Hào cười :

-Chỉ là hư danh đấy thôi !

Bỗng Nhiên Lục An Vân dừng lại hỏi :

-Chúng ta đi như vậy liệu có mờ mịt quá không ? Nếu có yêu nhân thì bị nó tấn công há chẳng bất lợi lắm sao ?

Mọi người nhất thời vì muốn xem yêu khí ở đây là do yêu nghiệt gì gây ra mà thập phần lợi hại đến vậy chứ không để tâm đến chuyện khác , giờ nghe Lục An Vân nói thế thì trong tâm ai nấy đều có phần bất an . Ngọc Băng Tâm lạnh nhạt nói :

-Yêu nhân có xuất hiện chặn đường thì sẽ sặc mùi yêu khí thôi , cái đấy kẻ tu hành nào cũng cảm nhận được ,Ta thấy luồng yêu khí ngày càng gần ! Cứ vào đó rồi tính , việc gì phải sợ !

Trần Tuấn Hào cười :

-Đúng vậy ! Dù sao chúng ta cũng đông người , tất cả hãy vận chân khí phòng bị đi !

Lời nói vừa dứt thì một loạt chấn động rung lên ầm ầm . Mọi người chao đảo vội vận công định thân . Huyền Tuyết Sương nói :

-Xem ra Yêu nhân sắp xuất hiện rồi , mọi người chuẩn bị !

Chấn động ngày càng mạnh . Vũ Xương đưa mắt ra sau nói :

- Thôi chết !

Mọi gnười vội quay lại theo hướng hắn nhìn thì chân diện ai nấy lộ đầy vẻ hốt hoảng . Thì ra cửa hang đang dần bị đất đá bít kín lại . Trần Tuấn Hào vội lao đến xuất kiếm định đánh dạt bớt đất đá ra nhưng dư chấn quá mạnh làm hắn chao đảo rồi lùi lại . Hang động lúc này đã bị bít toàn bộ lối ra ...

Mọi người nhìn nhau cười khổ . Bây giờ địa chấn đã chấm dứt , không gian hoàn toàn bình lặng trở lại . Lục An Vân thở dài :

-Xem ra tên yêu nhân này quá lợi hại , nó đã nhận thức hết được động tĩnh của chúng ta rồi cho nên mới bít kín hang ...

Vũ Xương hít một hơi dài , hắn vận thêm chân khí cho lửa địa ngục đại thịnh soi rọi khắp nơi nói :

-Chúng ta đã không còn đường chọn lựa nào khác thì vào trong thôi !

Huyền Tuyết Sương phụ họa :

-Đằng nào cũng không còn đường ra , bọn mình tiến sâu vào thu phục yêu nhân rồi tìm xem có lối nào ra hay không , nếu chẳng còn thì quay lại dở đá ở đây thoát ra vậy !

Trần Tuấn Hào cười khổ :

-Ta chỉ e đá chặn dài ra đến cửa hang , có muốn tháo dở cũng mất ...

Hắn thở dài không nói tiếp nữa . Mọi người cũng đôi phần hiểu được tâm ý nên không nói gì mà tiếp tục dấn sâu vào hang . Họ càng đi sâu thì yêu khí càng nặng , hàn khí cũng cao hơn rất nhiều . Ngoài Ngọc Băng Tâm ra thì cơ hồ mọi người đều run lên vì lạnh .

Phía trước không gian đột nhiên sáng sủa dần , cửa hang cũng ngày càng lớn . Đi thêm một đoạn nữa thì cơ hồ cảnh vật sáng rõ chẳng khác gì ban ngày ở ngoài . Hai bên hang đá trong này đóng đầy băng , khí hàn nghi ngút . Ngọc Băng Tâm thở hắt ra nói :

-Đến rồi !

Nguồn : http://4vn