Tiên Mãn Cung Đường

Chương 19: Vào cung




Nữ tử đều đi hậu viện, có cung nữ trong cung đến tiếp đón hướng dẫn, nam tử tụ lại ở phía trước viện, cùng các quan viên Tông Chính Tư vào cung.

Tô Dự đứng trong một góc hẻo lánh, phát hiện đa số người đều đi tay không, có kẻ còn phong nhã quạt cái quạt, chỉ có hắn ngốc nghếch xách bao y phục.

“Đó là ai nha, vậy mà tự mình xách hành lý.” Có người phát hiện Tô Dự độc hành khác biệt, phảng phất như nhìn thấy thứ gì hiếm lạ.

Đại tuyển vòng thứ nhất hôm nay bắt đầu, người thông qua vòng thứ nhất sẽ ở lại trong cung, hành lý của con cháu huân quý có thể đợi đến sau khi xác định được chọn mới sai người hầu đưa đến cửa cung, cũng chỉ có loại như Tô Dự không có người hầu hạ, mới có thể tự mình khiêng bao lớn bao nhỏ thế kia.

“Hình như là thứ tử Tô gia, cái người mở tiệm cơm kia.” Có người nhận ra hắn, nhịn không được cười nhạo.

“Tô gia đã sa cơ thất thế đến bộ dáng như vậy, không ngờ còn có ý tứ đến đại tuyển......”

“Một gã bán cá, ha ha ha......”

Vài thiếu niên cách đó không xa chỉ trỏ Tô Dự, một người đứng ở giữa bọn họ thủy chung vẫn không nói lời nào, thấy có người cười ra tiếng mới hơi hơi nhíu mi nói: “Tông Chính quan sắp đến đây, chớ có tranh cãi ầm ĩ.”

“Thế tử nói phải.” Những người đang cười lập tức im bặt, vài thiếu niên chung quanh cũng thu liễm xuống.

Tô Dự nhìn người nọ, thân hình cao lớn, sắc mặt lạnh lùng, nghe những người khác nói chuyện, tựa hồ là thế tử của Lỗ quốc công.

Tước vị huân quý, nếu không có ai lại lập công thì từng đời giảm xuống, theo lý thuyết nếu muốn tiếp tục thừa kế tước vị ngang hàng, chỉ có vài vị khai quốc công thần chân chính, mới có thể được phong tước vị thừa kế truyền đời, mà Lỗ quốc công này chính là một trong số đó.

Lỗ quốc công họ Cao, nam tử người người tập võ, một nhà hổ tướng, hiện tại vị quốc công gia này, chinh chiến giết địch không phải nói chơi. Dòng dõi Cao gia này, mới là huân quý chân chính!

Tô Dự nhìn nhìn vị Cao phú soái hàng thật giá thật này, khó có thể tưởng tượng người này làm thế nào gả vào cung đi hầu hạ hoàng thượng, quả nhiên trận đại tuyển này chính là nhằm mượn sức nhân mạch, trọng điểm vẫn là bên phía nữ tử đi.

Làm một con chim cút xách bao y phục tùy thời sẽ bị cười nhạo, Tô Dự cũng không tính toán đi kết giao người nào, đơn giản từ trong bao quần áo móc ra cá chiên thơm ngon buổi sáng làm mà ăn. Tương Trấp Nhi ở trong cung, vì lấy lòng miêu đại gia, hắn cố ý làm rất nhiều quà vặt, kỳ vọng có thể ở hoàng cung gặp nó.

Thế tử Lỗ quốc công giống như lơ đãng lại nhìn thoáng qua Tô Dự, thấy hắn không coi ai ra gì ăn đồ này nọ, nhịn không được giật giật khóe miệng.

Không bao lâu, quan viên Tông Chính Tư xuất hiện, hướng mọi người khách khí một phen, đơn giản tuyên đọc quy trình hôm nay, phát ỗi người một mộc bài có khắc tên, sau khi thẩm tra thân phận, liền an bài mọi người lên xe ngựa. Tông Chính Tư chuẩn bị xe ngựa to chuyên dụng, do người của Tông Chính Tư tự mình đưa đi tiến cung.

Xe thoảng hương hoa, bát giác lung linh, từng chiếc xe ngựa chạy qua cổng cung cao lớn, đi vào hoàng cung khí thế rộng rãi.

Con cháu huân quý ở chiếc xe trước nhất, các nhi tử văn võ đại thần xếp hạng tiếp theo, từ Thần Võ Môn vào cung. Xe ngựa của nữ tử theo phía sau, trước Thần Võ Môn đổi hướng, thay đổi tuyến đường sang Thuận Trinh Môn, không cùng nam tử chạm mặt. Cho nên Tô Dự suốt quãng đường cũng không gặp được đường muội hắn Tô Dĩnh.

Từ Thần Võ Môn đi vào, chính là một quảng trường rộng lớn, mọi người xuống xe, một thái giám ước chừng trên dưới bốn mươi tuổi đứng phía trước, cười hướng mọi người hành lễ.

“Dương công công, lâu rồi không gặp, vẫn khỏe chứ?” Thế tử Trường Xuân Hầu cười đáp lễ.

“Lao thế tử bận tâm.” Lão thái giám họ Dương cười đến đầy mặt nếp nhăn, lại cùng thế tử Lỗ quốc công chào hỏi, người sau chỉ gật gật đầu, cũng không cùng hắn nhiều lời, lão thái giám cũng không để ý, thanh thanh cổ họng, lúc này mới bắt đầu tuyên đọc quy củ trong cung.

Mấy vị “Cao phú soái chân thật” kia đối với chút quy củ này nghe nhiều nên thuộc, Tô Dự là lần đầu nghe thấy, rất là mới mẻ.

Đại tuyển chia làm bốn vòng, nhanh nhất cũng phải mười ngày mới tuyển xong, trong lúc này nhóm tú nữ ở tại Hương Lan Cung, mà bọn họ, à, tú nam, ở tại Tầm Dương Điện. Ttrong thời gian này, không có lệnh triệu không được bước ra Tầm Dương Điện nửa bước, đủ loại quy củ cộng lại, đừng nói là thấy hoàng thượng, phỏng chừng ngay cả thái giám cao cấp chút đều không thấy được.

Tô Dự sờ sờ cằm, cho nên tiết mục mấy tú nữ ngẫu nhiên gặp hoàng thượng trong phim truyền hình ở kiếp trước kia, căn bản là bịa đặt bậy bạ.

Hoàng cung Đại An có phân chia hậu cung trước sau, triều chính quốc sự đều xử lý ở tiền điện, phi tần thì ở tại hậu cung, ở giữa cách nhau một Ngự Hoa Viên rộng lớn vô cùng. Hai chỗ chiếm diện tích cơ bản bằng nhau, thậm chí diện tích tiền điện còn lớn hơn một ít. Bọn họ ở Tầm Dương Điện, thì phạm vi chỉ cỡ trung.

Tầm Dương Điện ngoại trừ chính điện, phòng ốc còn lại đều là tiểu lâu ba tầng, vòng quanh chính điện, mọi người tới chính điện, đã có bao nhiêu thái giám như thế đứng chờ, ba người thân mặc quan phục đứng sau một chiếc bàn dài, sắp bắt đầu sơ tuyển vòng thứ nhất.

Vòng sơ tuyển này, theo Tô Dự biết chính là điểm danh cộng thêm kiểm tra sức khoẻ đơn giản. Mọi người cầm mộc bài của mình, theo thứ tự tiến lên trả lời mấy vấn đề, nghiệm chứng thân phận, đồng thời sàng lọc một bộ phận người. Bộ dạng xấu xí hoặc là thân có tàn tật, sẽ bị trực tiếp thu thẻ bài.

Tô Dự mắt thấy một nhân huynh râu quai nón bị đào thải vô tình, còn không cam tâm lý luận không ngớt, nhất thời cảm giác thái độ mình tới tham gia tuyển tú vẫn là thực đoan chính, ít nhất trước khi ra khỏi cửa nhớ rõ phải cạo râu.

Trình tự dự tuyển cũng có chú ý, địa vị gia tộc cao thì xếp hàng phía trước, qua sơ tuyển liền có thể đến Thiên Điện chọn nơi mấy ngày này muốn ở, thời điểm gọi đến Tô Dự, đã không còn mấy người.

“Tính danh.” Quan viên Lễ bộ không yên lòng ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, chỗ bộ dạng viết câu “Trung bình”.

“Tô Dự, tự Cẩn Đường.” Tô Dự cung kính đáp, trộm liếc mắt nhìn quyển sổ trên bàn, phát hiện trên “Trung bình” còn có ba cấp “Thượng thừa”, “Thượng thượng”, “Tuyệt sắc”, ngoại trừ thế tử Trường Xuân Hầu được câu “Thượng thượng”, còn lại cơ bản đều là “Trung bình”, “Trung bình yếu”, ngay cả thế tử Lỗ quốc công địa vị tối cao, cũng chỉ là “Thượng thừa”.

Xem ra tấm màn đen trong này không đến nỗi quá đen, Tô Dự có chút không yên lòng nghĩ, thế tử Trường Xuân Hầu tại Thần Võ Môn hắn đã gặp qua, mặt như quan ngọc, quả thật là mỹ nam tử, như vậy cũng không tính là “Tuyệt sắc”, vậy cái dạng gì mới tính đây? Trong đầu bỗng nhiên dần hiện ra một gương mặt, ngũ quan tinh xảo đến gần như không thể soi mói, chính là ám vệ ngày ấy mang Tương Trấp Nhi đi......

Tô Dự bỗng nhiên có chút đồng tình với hoàng thượng, đem hán tử uy vũ như thế tử Lỗ quốc công xem như tài nguyên “Thượng thừa”, lại không biết tuyệt sắc chân chính bị giấu ở góc hẻo lánh y nhìn không thấy, thật sự là tàn phá vưu vật a!

“Kế tiếp.” Trong lúc tâm thần Tô Dự bay bổng lung tung, hắn đã thông qua sơ tuyển, mộc bài bị Tông Chính Tư lấy lại, đổi thành một khối yêu bài càng thêm tinh xảo, mặt trên kết sợi dây vải màu xanh thật dài, mà con cháu quan văn bên kia thì thu được yêu bài sợi màu lam.

Ra khỏi chính điện, có thái giám chỉ thị Tô Dự đi hướng Đông, lão thái giám họ Dương đang đứng dưới tiểu lâu phía Đông, thấy Tô Dự bộ dáng chậm rì rì, trên mặt có chút không kiên nhẫn, “Tô thiếu gia đã tới chậm, vậy liền ở phòng số 13 chữ Huyền đi.”

“Công công, phòng số 13 kia......” Tiểu thái giám bên cạnh nghe vậy, nhìn nhìn Tô Dự, có chút muốn nói lại thôi.

Dương công công nhíu mày, chậm rãi xa xăm nói: “Phòng chữ Thiên đều đầy cả rồi, phòng chữ Huyền đều không có ánh mặt trời, mấy số đều như vậy.”

Lời này nói ra, tự nhiên là có huyền cơ, Thiên Địa Huyền ba cấp phòng, phòng chữ Thiên đầy, chữ Huyền [đen] tên không có ánh mặt trời, vậy còn có phòng chữ Địa có thể chọn, nếu muốn chỗ tốt chút, tự nhiên phải đưa vài phần chi phí.

Tô Dự tất nhiên là nghe hiểu, lại không định bỏ số tiền này ra uổng phí, ra vẻ không biết: “Hết cách, nghỉ ngơi ở đâu đều như nhau, làm phiền công công.”

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

“Hừ.” Lão thái giám hừ lạnh một tiếng, ném chìa khóa cho hắn.

Số 13 chữ Huyền, nằm tại một góc lầu hẻo lánh, quả nhiên tuyệt không ánh mặt trời, mở cửa ra, một cỗ khí tức ẩm ướt đập vào mặt mà đến.

Nhìn nhìn bốn phía, dù sao cũng là hoàng cung, kỳ thật điều kiện rất không tồi, ít nhất so với phòng của Tô Dự còn tốt hơn, ngoại trừ góc tường có chút mốc meo nổi đốm lấm tấm, đồ nội thất cũng có chút âm ẩm.

Tô Dự đem bao y phục ném lên bàn, liền bổ nhào vào trên giường quấn thành một đống.

Cuối cùng cũng cảm nhận được cái gì gọi là “đi xa không phân nặng nhẹ” , nguyên bản bao y phục không nặng, nhưng mang trong tay suốt cả ngày, cũng có thể làm người ta mệt muốn chết luôn.

Trong viện dần dần náo nhiệt lên, người hầu nhà huân quý đem hành lý đưa tới, nhóm tiểu thái giám bận việc thu lễ phân phòng, cái này cái kia, chỉ là không ai đến quan tâm Tô Dự, mặc hắn hỗn loạn thiếp đi.

Ngủ một giấc tỉnh lại, trời đã gần tối, Tô Dự bò lên sờ sờ bụng, vậy mà không ai đến gọi hắn ăn cơm. Đẩy cửa sổ ra nhìn nhìn...... Cái gì cũng nhìn không thấy. Bởi vì cửa sổ phòng hắn đối diện tường viện, mở ra chính là tường.

Nhàm chán ngẩng đầu, đột nhiên nhìn thấy một mảnh vàng kim nhảy lên đầu tường, Tô Dự nhất thời trước mắt sáng lên, “Tương Trấp Nhi!”

Cục lông màu vàng dưới chân lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã xuống, liếc mắt nhìn Tô Dự ngốc hồ hồ không ngừng vẫy tay, An Hoằng Triệt nhất thời tức mà không biết nói sao, nô tài ngu ngốc, đến hoàng cung, thế nhưng còn dám lấy tên này gọi trẫm!

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:

Miêu công: Đến hoàng cung, phải tuân thủ quy củ.

Tiểu Ngư: [ đem mặt chôn vào lông, cố gắng gật đầu ] ân

Miêu công: Thấy trẫm phải gọi hoàng thượng.

Tiểu Ngư: [ lấy mặt cọ cái bụng lông ] ân

Miêu công:[ nâng trảo, che mặt ] nô tài ngu ngốc, ngươi có nghe trẫm nói chuyện không hả!

Tiểu Ngư: Ân [ cọ đệm thịt ] Tương Trấp Nhi lại đến một móng vuốt a.

Miêu công:......