Tiên Phong Đạo Thê

Chương 2: Chuyện xưa




Sau khi Viêm Hoàng Thần Quân cùng long thái tử Mặc Tương đi rồi, chỉ còn lại ta và Cẩm Văn, hai mặt nhìn nhau.

Sau một lát, nàng ta thở dài, đem thắt lưng đang uốn cong của ta nâng dậy, dùng một cành cây để chống lên, ta cảm dễ chịu hơn một chút, liền bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, nhưng mà rất rõ ràng, Cẩm Văn không tính buông tha cho ta như vậy, mà là chuyển cái ghế trúc đến gần ta rồi ngồi xuống, sau đó bắt đầu tán gẫu với ta, đương nhiên, ta không thể nói chuyện, hiển nhiên là nàng nói còn ta nghe thôi.

Nhưng mà cô nương Cẩm Văn này, trong lời nói có thể mang nhiều âm thanh xì xoẹt như vậy, đúng thật là làm khó cho nàng ta, lại hoặc là, đơn giản là nàng ta là cá chép tinh, cho nên trong lời nói mới mang nhiều âm thanh xì xoẹt, ta đây một gốc cây cỏ, sau này có thể nói chuyện có phải thường xuyên đem chữ Cỏ đặt bên miệng khi nói ra hay không, thí dụ như, cây cỏ, ngươi ăn qua chưa?

"Quả thật ta không nhìn ra, ngươi một cây cỏ tàn tạ như vậy, ngay cả hình người cũng không thể tu luyện ra? Cuối cùng có chỗ nào tốt, vậy mà dụ dỗ được long thái tử?" Cẩm Văn dùng ngón tay búng búng lá của ta, ta không vừa ý run run, dụ dỗ cái gì? Ta cũng không phải hồ ly tinh! Quên đi, lười so đo với ngươi!

"Nghe nói ngươi thiếu chút nữa chết ngạt trong hộp, rõ ràng tu luyện ba trăm năm, sao có thể để cho bản thân mình còn đang sống mà đến mức sắp chết ngạt?"

"Tam công chúa của Tây Hải kia cũng lợi hại, thừa dịp long thái tử ra ngoài, liền đem ngươi vứt đi, có lẽ là cảm thấy ngươi sắp biến hình? Ta nhìn ngươi cũng không kém lắm! Không biết trưởng thành sẽ có dáng vẻ gì nhỉ? Mới đầu ta còn cười nhạo thái tử phi mới lấy chồng này máu ghen thật lớn, cư nhiên ngay cả một cây cỏ tồi tàn mà cũng không tha, hiện tại xem ra, ngươi ở trong lòng long thái tử thực sự có vài phần trọng lượng!"

Ta vặn xoay thắt lưng, cảm thấy câu nói của Cẩm Văn thật không có trật tự, thực sự không thể dựa vào đó mà tin tưởng.Tổng cộng ta có mấy phần trọng lượng, bản thân ta vẫn biết rõ, không phải là một cây rơm, nên có thể nặng hơn nhiều, thật sự là...

"Tây hải lão Long Vương quản không được con của mình, nói cái gì là sợ bọn họ vì tư tình nhi nữ không để ý đến tình nghĩa huynh đệ, nhân cơ hội đã đưa ta lên trên đây, không hổ là cha nào con gái nấy, thủ đoạn đều là triệt để như vậy. Hừ!"

Ta vốn nghe đến mệt mỏi, buồn ngủ, giờ phút này bị một tiếng “hừ” như vậy của Cẩm Văn, kích động đó khiến cả người ta run lên, nghiêng đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy trên gương mặt phù dung mềm mại của Cẩm Văn kia bao phủ một tầng sát khí, nói vậy trong lòng là hận đến cực điểm. Lúc trước dù sao nàng ta cũng đã từng bảo vệ ta, bằng không, nói không chừng ta đã bị Mặc Tương đào trở về, một khi đã như vậy, ta cũng cần phải trấn an nàng ta một chút. Nghĩ đến đây, ta nghiêng đầu miễn cưỡng với tới tay áo của nàng ta, hơi hơi cọ cọ, nào ngờ nàng ta rất ghét bỏ mà phất ta ra. Ta sẽ không nhọc công làm chuyện lấy lòng này lần thứ hai nữa, bởi vì, nàng ta đã không muốn nhìn ta nữa, ta cũng có thể toàn tâm đánh một giấc rồi, lần sau, cho dù tiếng “hừ” của nàng ta như sấm, ta cũng sẽ không phản ứng quan tâm đến nàng ta chút nào nữa! Ta nghĩ như thế.

Ai ngờ nàng ta không hừ, mà lại nức nở nghẹn ngào.

"Vốn ở Tây Hải, có bao nhiêu binh tôm tướng cua muốn lấy lòng ta, ngay cả mấy vị hoàng tử Tây Hải kia, cũng suốt ngày bao quanh ta. Hiện tại bị mang tới Nguyên Hoàng cung này canh giữ hậu hoa viên, suốt ngày không thấy được người sống, duy nhất có mình ngươi – cây cỏ tồi tàn mà có linh tính này thôi, Viêm Hoàng Thần Quân cũng chẳng quan tâm tới ta..."

À, nghe qua như vậy, giống như cũng rất thảm thương, khó trách khóc ào ào như vậy.

Lòng ta nhanh chóng mềm ra, nhìn người khác khóc không cầm lòng được, càng nghĩ, quyết định hy sinh một chút hình tượng bản thân làm cho nàng ta vui một chút. Tốt xấu gì cũng là tiểu yêu tinh sống hơn ba trăm năm, vết thương trên lưng lúc trước đã tốt hơn bảy tám phần, vì thế giờ phút này nhớ lại mấy khúc nhạc đã học hồi còn ở Đông Hải học, trong lòng lặng lẽ nhớ lại nhịp điệu, sau đó xoay thắt lưng, vài phiến lá dài nhỏ màu xanh nhạt khẽ rì rào run run, tiếng vang to như vậy kinh động đến Cẩm Văn đang nức nở, ta ra sức xoay, không mảy may chú ý giờ phút này bờ môi nàng ta khẽ nhếch, dĩ nhiên là dáng vẻ nhìn trân trân nghẹn lời.

"Nghe đồn Đông Hải có cây hải tảo nhìn thấy long thái tử Đông Hải liền sẽ không ngừng xoay thắt lưng lấy lòng, rõ ràng vẫn là một cây cỏ, cố tình muốn lay động mềm mại quyến rũ, buồn cười đến cực điểm. Lúc đó còn tưởng là tin vịt, không nghĩ tới đây là sự thật! Long thái tử thật sự rất tốt với ngươi?"

Ta nhất thời giống như bị sét đánh qua, vẫn duy trì tư thế vặn vẹo cứng ngắt tại chỗ, không động đậy nổi.

Ta oan a, ta oan uổng...

Ngươi cho là ta muốn run run vậy sao, còn không phải vì cuộc sống bức bách đến tình thế bắt buộc, tình thế ép buộc ta phải làm vậy a!

Trong một trận đại hạn ba trăm năm trước kia, ta may mắn chưa chết, bị long thái tử Đông Hải mang xuống đáy biển, mặc dù trong lòng bi thương sặc sụa nhưng cũng có ý cảm kích, ở biển sâu âm lạnh cũng không có gì oán giận.

Khi đó Mặc Tương vẫn còn là một thiếu niên, mặc áo bào màu tím, dùng một cây trâm bằng gỗ mun đơn giản xuyên qua búi tóc, khóe miệng mang theo nụ cười, thật sự là người lẫn vật đều có dáng vẻ vô hại, vì thế ta tuy rằng bị đưa xuống đáy biển, nhưng cũng có một tâm tư hờ hững, để sao yên vậy. Chẳng qua ước chừng không được mấy ngày, phần hờ hững kia của ta, liền hóa thành bọt nước.

Mặc Tương mang theo quái thú Cửu Anh của hắn tới gặp ta, Cửu Anh kia có chín đầu, bộ dáng đáng sợ, hiện tại nhớ tới, tim vẫn đập nhanh như cũ. Mặc Tương cố tình nói với ta, Cửu Anh xưa nay không thích sinh vật xa lạ, tựa như là thực vật trên mặt đất giống ta, sợ là sẽ bị Cửu Anh nhai nát để làm sạch răng, lúc đó ta nhìn thấy hàm răng trắng dày đặc của Cửu Anh đương nhiên sợ hãi, vì thế liền miễn cưỡng tiếp nhận hảo ý nhắc nhở của Mặc Tương—— ngụy trang thành một cây hải tảo (tảo biển).

Mãi đến thật lâu sau đó, ta mới hiểu được, thiện ý của Mặc Tương, kỳ thực đều là không có ý tốt gì, tuy rằng đối với hắn mà nói, cùng lắm chỉ là một trò đùa cợt đơn giản hoặc là cái gì đó, không đáng giá nhắc tới, nhưng mà đối với ta mà nói, dưới cái đáy biển sâu âm u lãnh lẽo trong những ngày tháng cô tịch vô biên, cuối cùng tìm không được một tia ấm áp. Tuy rằng hắn kéo dài sinh mệnh của ta, mà khi đó ta ẩn ẩn cảm thấy, nếu trong năm đại hạn kia, chết cùng bọn tỷ muội, cùng tiểu mục đồng, cũng không hẳn không hạnh phúc, tốt hơn bản thân hiện tại, sống trong nỗi cô đơn như vậy.

Suy nghĩ dần dần bay xa, ta lắc mạnh đầu, trở lại chủ đề chính. Đây là chuyện nhất thời, không quan trọng, ta chỉ nên nhớ đến tiểu mục đồng năm đó, nếu có thể gặp được chuyển thế của hắn, cũng là không uổng công ta sống nhiều năm như vậy.

Khụ, khụ.

Hải tảo có hình dạng gì? Đương nhiên là mềm mại thon dài lay động theo làn sóng, mà ta là cây lúa nước, vì sinh kế cũng không thể không uốn mình theo người, mỗi lần nhìn Cửu Anh, liền run rẫy đến co giật. Mà mỗi lần Cửu Anh xuất hiện, nhất định là vì Mặc Tương dắt nó, vì thế liền diễn biến thành, mỗi lần ta nhìn thấy Mặc Tương, liền tựa như run rẫy cầm cập. Về phần sợ hãi kia vì sao lại diễn biến thành cố ý lấy lòng, cho tới bây giờ biến thành dụ dỗ, ta thật sự nghĩ không ra, chẳng qua nếu có thể lên tiếng, ta nhất định phải lớn tiếng kêu oan, "Ta mới không có cố ý lấy lòng long thái tử Đông Hải, ta oan uổng, ta thật sự là oan!"

Cẩm Văn đương hiên không thể cảm nhận được oan tình của ta, chỉ thấy nàng ta một tay vuốt má, nhăn mày, tự mình ai oán phẫn hận."Chẳng lẽ ta sinh ra có gương mặt đẹp là sai sao?"

"Chẳng lẽ là ta trêu chọc câu dẫn mấy vị hoàng tử kia sao?"

"Bọn họ muốn yêu ta, đâu có liên quan gì tới ta?"

...

Ngươi lôi kéo ta tán gẫu cái chuyện gì đâu, cũng không liên quan tới ta nhỉ đúng không?

Ta không nói gì trợn trừng mắt, đem lá cây lùi về, bao chặt lấy thân mình, quên đi, mời ngươi cứ từ từ ăn năn hối hận, ta còn phải ngủ.