Tiên Phong Đạo Thê

Chương 51




Bởi vì bây giờ ta có thân phận thượng thần, sư phụ nói cho ta nghe một vài chuyện lớn trên thiên giới. Yêu ma chạy thoát kia vẫn chưa làm loạn thế gian, thiên binh thiên tướng, thổ địa tứ phương quật ba thước đất, cũng không thể đào ra hành tung của bọn chúng. Trục Nguyệt thái tử quả thật bị thương nguyên thần, nguy hiểm trong sớm tối, nhưng trước mắt điều khó giải quyết là, Thiên Quân cùng nhị hoàng tử tựa hồ cũng bị ảnh hưởng, bệnh trạng tương tự, lại tìm không ra nguyên do.

"Chẳng lẽ là trúng độc?" Ta đem những suy đoán lúc trước nói ra, sư phụ lắc đầu, thản nhiên nói: "Không phải trúng độc, như mà ngược lại ta nhớ tới một huyết chú của ma tộc."

Ta cảm thấy mê muội, chợt nghe sư phụ giải thích nói: "Nếu thai nhi trong bụng Cẩm Văn là huyết mạch thiên gia, huyết chú này liền có khả năng thực hiện."

Huyết chú là một môn thuật pháp bí hiểm của ma tộc, thai nhi đủ tháng, chào đời liền bỏ mạng, cơ thể mẹ hàm oan, oán khí không tiêu tan, dùng khóa hồn thuật giữ lại linh hồn thai nhi, giam cầm ở trong thi hài, lại dùng bí pháp, liền có thể thông qua huyết mạch chỉ dẫn, làm cho người có quan hệ huyết thống gần nhất, hồn phi phách tán trọn đời không được siêu sinh.

"Thái tử Trục Nguyệt kia thích mặc quần áo bạch y?"

Sư phụ trầm ngâm một lát, hơi gật đầu.

Chẳng lẽ nam nhân hẹn hò với Cẩm Văn, đúng là Trục Nguyệt thái tử!

"Cẩm Văn từng nói qua, sát hại nàng ấy chẳng phải yêu ma, chẳng lẽ là Trục Nguyệt thái tử? Ngày ấy Chu Liên thượng thần gả cháu gái, đa số tiên nhân thiên giới đều đến chúc mừng, Trục Nguyệt thái tử đương nhiên cũng đi ..." Ta thì thào tự nói, sư phụ cũng cau mày, sau một lát mới chậm rãi nói: "Vốn nghe thấy thái tử phi rất đố kị, cũng không ngờ thủ đoạn ngoan độc như thế."

Ta ngây ngẩn cả người.

Sư phụ thấy ta ngây người, liền tỉ mỉ giải thích cho ta nghe."Lúc trước nàng bị Đông Hải thái tử phi kia đưa lên Nguyên Hoàng cung, là vì nàng ấy sợ tâm tư của Mặc Tương đặt ở trên người nàng, mà vị thiên cung này, có lẽ thừa dịp Chu Liên thượng thần gả con gái, triệt để diệt trừ tiểu tiên nga nho nhỏ là Cẩm Văn."

Ta có chút không tin, thần tiên không phải là người có lòng tư bi sao, sao lại làm ra chuyện ác độc như thế?

"Nói đến huyết chú kia, là hôm nay, ở cạnh ta, trong lúc lơ đãng, thái tử phi đã đề cập đến, nếu không phải nàng ấy biết Trục Nguyệt thái tử có cốt nhục, hơn nữa bị yêu ma mang đi, thì lấy lý do gì mà nhớ đến chuyện này?"

"Vậy sao nàng ấy không nói?"

"Có lẽ nàng ấy muốn mượn miệng của ta."

Hung thủ sát hại Cẩm Văn, dĩ nhiên là chính phi của Trục Nguyệt thái tử? Nghĩ đến dáng vẻ thê thảm của Cẩm Văn trước khi chết, và thi hài xanh trắng của đứa trẻ mới sinh kia, trong lòng ta sinh ra một cỗ lệ khí, lại vén tay áo muốn đi tìm thái tử phi kia, để cho nàng ấy lấy mạng đền mạng.

Chỉ là chưa đi được mấy bước, đã bị sư phụ ngăn lại, "Miêu Miêu, nàng đi đâu?"

"Báo thù cho Cẩm Văn!"

Ta cho rằng sư phụ muốn khuyên bảo ta, không nghĩ tới người chỉ là cảm thấy bây giờ lòng người trên thiên cung đang hoảng sợ, chịu không nổi chuyện ta gây sức ép, đợi đến khi mọi chuyện chuyển biến tốt hơn, ta lấy thân phận thượng thần, muốn vạch trần một thái tử phi có tâm tư ác độc, cũng không phải là chuyện gì khó.

Ta gật đầu đồng ý.

Sư phụ đi rồi, ta nằm ở trên giường nhưng không ngủ được, ma xui quỷ khiến đi tới hậu hoa viên của Nguyên Hoàng cung, ta theo con đường tìm được cây hoa quế mai táng Cẩm Văn, sau đó ngồi xuống dựa vào thân cây.

Cẩm Văn, thực xin lỗi.

Ta không thể cứu con của nàng về được. Bây giờ những yêu ma kia, còn dùng thi thể con của nàng ấy tiến hành huyết chú thuật, Cẩm Văn, thực xin lỗi. Đầu chống vào thân cây, trong lòng cực kỳ khó chịu, dáng vẻ sắp chết của Cẩm Văn và thi hài của đứa trẻ mới sinh luôn luân phiên xuất hiện trước mắt ta, hai tay ta ôm gương mặt, thấp giọng khóc nức nở, "Cẩm Văn, ta nên làm cái gì bây giờ?"

Thứ nhất là áy náy đối với nàng ấy, thứ hai là ý niệm tham vọng trong lòng ta.

Ta nên làm gì bây giờ?

"Miêu Miêu!"

Nghe được tiếng gọi này,cả người ta run run một chút.

Sư phụ bước nhanh lại, ngồi xổm xuống bên cạnh ta, ánh trăng trong sáng nhưng lạnh lẽo cắt ngang qua đêm tối, ta nhìn thấy trường bào của người phủ xuống một vũng bùn, mà người hoàn toàn không biết. Sư phụ vẫn chưa hỏi ta điều gì, chỉ ôm vai ta, một lần rồi lại một lần nhẹ giọng nói: "Đừng sợ, có ta ở đây."

Giọng nói kia một lần rồi lại một lần vang lên bên tai ta, khiến cho người ta sa vào trong đó, phân biệt không rõ hiện thực hay là cảnh trong mơ.

"Miêu Miêu, Cẩm Văn nhất định hi vọng nàng sống thật tốt, đợi đến khi bắt được đám yêu ma đó, giải trừ huyết chú, Cẩm Văn nàng ấy có thể ngủ yên ."

Giọng ta chua chát nói: "Vậy thái tử phi?"

"Nếu điều tra rõ chân tướng, nàng ấy nhất định sẽ nhận được trừng phạt đáng phải nhận."

Ta thì sao?

Ta không dám hỏi, chỉ có thể nắm chặt áo bào của người, những giọt lệ trong khóe mắt tuôn ra, sợ bị người hắn thấy, ta đem mặt cọ vào vai của người một chút, liền lén lút lau khô nước mắt kia. Ánh trăng sáng trong trên đỉnh đầu, từng ngọn cây cọng cỏ trong Nguyên Hoàng cung đều như bị che phủ một tầng sa mỏng, ánh trăng này như làn nước nhẹ nhàng, càng soi sáng những suy nghĩ vẫn đục trong lòng ta.

Phía trước ta, là cành hoa đào mà ngày sư phụ thu ta làm đồ đệ đã tiện tay hái xuống, bởi vì đất đai của thiên giới rất tốt, lúc này nó đã lớn thành một gốc cây nhỏ, chỗ cao nhất trên cành, còn nở ra mấy đóa hoa màu hồng nhạt.

Ta từng như nó, mặc dù không thu hút ánh nhìn, nhưng lại thuần khiết đơn giản.

Hồn phách của Thủy Dạng thượng thần còn đang chịu khổ, mà ta lại giả mạo thân phận của nàng ấy.

"Miêu Miêu..."

Sư phụ tinh tế nhẹ nhàng hôn lên cổ ta, nơi nụ hôn rơi xuống giống như nóng hẳn lên, thân mình ta hơi hơi phát run, sau đó biến thành một cây lúa nước.

Sư phụ bất đắc dĩ lắc đầu, ta híp mắt nở một nụ cười, lúc trước là vô tình, mà lần này, là ta cố ý. Ta cúi đầu nhìn xuống bản thân mình, bất quá chỉ là một cây mạ non, nhìn trái nhìn phải cũng không có chỗ nào đặc biệt, vì sao bị nhận lầm làm Thủy Dạng thượng thần chuyển thế đây?

Một hồ tinh được tạo thành từ linh khí của trời đất, một cây lúa nước bình thường trong ruộng, nếu không phải lúc trước được Mặc Tương cứu, ta đã sớm chết héo, hóa thành hạt bụi trong trời đất rồi.

"Sư... Viêm Hoàng, ta cảm thấy ta không phải là Thủy Dạng thượng thần chuyển thế." Ta run run hai phiến lá cây dài nhỏ trước mặt, "Thượng thần làm sao có thể giống ta như vậy?"

"Ngốc." Sư phụ bất đắc dĩ nhìn ta, "Lúa nước bình thường làm sao có thể xinh đẹp như vậy." Người dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve phiến lá của ta, "Ngay cả ta cũng cảm thấy tự ti."

Sư phụ, người là chim, ta là lúa, có thể so sánh sao?

"Chàng là con chim đẹp nhất trên đời." Ta đột nhiên lên tiếng, trong đầu một mảnh mơ hồ, thật giống như quay trở về những ngày tháng ban đầu, ta chỉ là đồ đệ của người, mà không phải là thượng thần chuyển thế gì hết, ta vắt hết óc muốn nói gì đó để lấy lòng người, làm cho người mở miệng cười.

"Ừ, Miêu Miêu là cây lúa đẹp nhất trên đời."

Trong lòng ta đột nhiên sinh ra một chút dũng khí, "Viêm Hoàng, nếu như ta không phải là Thủy Dạng thượng thần chuyển thế, chàng còn thích ta không?"

Sư phụ đưa tay nắm lấy một phiến lá của ta, "Đồ ngốc."

Người không có trả lời, ta lại cảm thấy bản thân đã biết đáp án.

...

Ta buồn bực, tự mình trở về Thủy Phán Cư. Sư phụ muốn đưa ta về, ta tìm cớ từ chối người, đợi đến khi đi xa xa, ta vụng trộm quay đầu thoáng nhìn lại, phát hiện người vẫn đứng ở tại chỗ, hồng y như máu, mặc dù trong bóng đêm mênh mông kia, cũng không thể giấu được nửa phần ánh sáng rực rỡ.

Trở lại Thủy Phán Cư, ta chui vào trong bùn đất.

Chôn ở trong đất, ta mới cảm thấy bản thân có dũng khí chặt đứt ý niệm tham vọng và tâm ma. Nếu như tiếp tục giấu diếm chân tướng, ta sợ ta sẽ nhập ma đạo.

Chôn trong đất nửa canh giờ, ta trở lại phòng, cầm bút viết một phong thư.

Khi tay cầm bút lông, không khỏi nhớ tới thời gian sư phụ dạy ta viết chữ, không lo không nghĩ không giận dữ không oán hận, chỉ có một nụ cười nhàn nhạt bên khóe miệng của người, khiến cho ta nhớ mãi không quên.

Sư phụ, ta không dám chính miệng nói cho người, ta chỉ có thể viết ra sự thật. Ta không thể, cũng không dám thế thân Thủy Dạng thượng thần đứng ở bên cạnh người.

Chưa viết chữ nào, thì mắt ta đã chất chứa đầy lệ, từ khóe mắt chảy xuống gò má, rơi lên trang giấy, vốn định đổi một trang khác, cũng không biết có phải là do ta tinh thông pháp thuật hệ thủy, nên nước mắt nhiều hơn so với người khác, lúc này nước mắt giống chuỗi ngọc bị đứt rơi xuống không ngừng, liên tiếp làm ướt nhiều tờ giấy.

Ta luôn luôn cảm thấy khóc nhè thật không có chí khí, trước kia Cẩm Văn khóc lóc trước mặt ta, ta còn ngầm cười nhạo nàng ấy, không nghĩ tới khi yêu sâu nặng, quả thật sẽ khóc rất nhiều. Ta lấy mu bàn tay lau dòng lệ, lại run run rẩy rẩy viết mấy chữ.

Đợi đến khi viết xong thư, ta sẽ lén lút rời khỏi thiên giới, tìm đến nơi không người để trốn. Trong thư viết chỗ của Thủy Dạng thượng thần, bọn họ vốn cũng phải tìm yêu ma này, hiện tại biết ở nơi nào, khẳng định sẽ lập tức cùng nhau đi cứu Thủy Dạng thượng thần!

"Sư phụ, sau khi tìm được yêu ma phá huyết chú, có thể giúp đỡ vạch trần bộ mặt thật của thái tử phi không? Nếu như không thể, chờ ta tu luyện đại thành, lại đến lấy tánh mạng của nàng ấy."

Đầu óc ta mơ mơ màng màng, sau khi lời mở đầu chẳng phù hợp gì thì từ ngữ viết ra rất nhiều, một lát là thật thà, một chốc là nhận sai, một lát lại viết đến những chuyện từ trước đến giờ, một hồi lại nghĩ tới số sách mà người hủy trong lầu sách. Chỉ là đến cuối cùng, ta cũng không dám viết lại lời nói chất chứa trong lòng của mình.

"Sư phụ, Miêu Miêu thích người."

Không có tấm áo khoác ngoài mỹ lệ của Thủy Dạng thượng thần kia, chỉ có Miêu Miêu một cây lúa mạ màu xanh nhạt trong ruộng lúa ở thành Vân Trạch, nàng ấy đã dùng hết toàn lực để thích một người.

Thư viết xong đã là canh năm, ta mở cửa sổ ra, bên ngoài cửa sổ, bóng đêm đã dần lui khuất, sương mù sáng sớm dày đặc bao phủ toàn bộ Thủy Phán Cư, khiến cho tầm mắt của ta có chút mơ hồ, xa xa có bóng người đang quét dọn đình viện, không biết là Thanh Y hay là Tử Tô. Ta không khỏi giật giật khóe miệng, thần tiên chân chính, nhưng không thích dùng tiên pháp, lại làm cho bản thân giống với người phàm.

Sau khi ta đi nhân gian, cũng thu được một ít tu vi làm một người bình thường.

Ta đặt lá thư kia ngay ngắn dưới giá bút, sau đó thu xếp mấy vật dụng cá nhân cho vào trong túi càn khôn, lúc đi đến đình viện phát hiện người quét rác là Thanh Y, vốn định nói mấy câu với nàng ấy, cũng không ngờ nàng cũng không nhìn ta, chỉ là yên lặng quét dọn, điều này ngược lại giảm bớt cho ta không ít chuyện, chẳng qua khó tránh khỏi suy nghĩ, Thanh Y là do Thủy Dạng thượng thần dạy đã lãnh đạm như thế, Thủy Dạng thượng thần kia, rốt cuộc nàng ấy còn lạnh lùng hơn bao nhiêu nữa đây?

...

Bây giờ ta có thân phận thượng thần, đi thẳng đến Thiên môn cũng không có ai dám gặng hỏi. Sau khi thuận lợi rời khỏi, ta còn có chút suy tư hao tổn tâm trí, nghĩ đi nghĩ lại, quyết định đi đến thành trấn lần trước để ăn bánh bao.