Tiến Sĩ Thất Nghiệp

Chương 2




Bên trong lồng thủy tinh, thực nghiệm thể đã tỉnh dậy, anh ta dùng đôi mắt ngơ ngác nhìn những con người đang kích động vây quanh mình. Anh vốn là người trong quân đội, do đắc tội với cấp trên nên bị đưa vào phòng thí nghiệm làm thực nghiệm thể. Từ khi tiến vào đây, anh đã chịu không ít dày vò và đau đớn, cứ ngỡ là sẽ chết đi trong cảnh giam cầm này, nào ngờ lại được một lần nữa tỉnh dậy. Anh hít sâu một hơi, cảm nhận cơ thể có chút yếu ớt, nhưng so với tình huống trước đây đã khá hơn rất nhiều. Rốt cuộc những tên ác quỷ mang danh nhà khoa học này định làm gì đối với anh nữa đây, khuôn mặt vui sướng tràn đầy hạnh phúc của bọn họ là thế nào?

Sự xuất hiện của tiến sĩ Black nhanh chóng chiếm được sự chú ý của thực nghiệm thể. Anh dùng đôi mắt tràn đầy phẫn nộ để nhìn cô. Chính kẻ khốn nạn này là người tạo nên cuộc sống thống khổ của anh, là đầu xỏ chỉ huy những người nơi đây hành hạ anh. Nếu tay chân không bị trói chặt, anh nhất định sẽ tiến lên giết chết cô, xé xác của cô ra.

Tiến sĩ Black bước vào lồng kính, tiến đến gần thực nghiệm thể: “Ghi hình lại quá trình tôi kiểm tra.”

Cô dùng tay vạch mắt kiểm tra đồng tử của anh, lần lượt thử sự linh hoạt của các khớp xương. Anh chán ghét muốn tránh khỏi bàn tay của cô, nhưng thân thể yếu ớt không cho phép anh làm điều đó.

Kiểm tra tổng quát một lượt, tiến sĩ Black lại lên tiếng: “Lấy máu xét nghiệm.”

Ngay lập tức có người tiến lên rút máu thực nghiệm thể mang đi.

Tiến sĩ Black dùng ánh mắt tìm tòi đánh giá người đàn ông trần truồng ngồi trước mặt mình, một lúc sau cô đưa hai ngón tay lên và hỏi: “Mấy ngón?”

Người đàn ông không trả lời, dữ tợn trừng cô rồi quay mặt đi.

“Không hợp tác, chờ đợi anh sẽ là những thứ khủng khiếp hơn.” Tiến sĩ Black chỉ nhàn nhạt thốt ra một câu.

Ánh mắt người đàn ông trở nên phức tạp, tâm lý kịch liệt đấu tranh, đối diện với ánh mắt hờ hững mà trong suốt của cô, anh cuối cùng vẫn lựa chọn khuất phục: “H…a…i.” Lâu ngày không nói chuyện, giọng nói của anh trở nên khô khốc.

Tiến sĩ Black xòe cả bàn tay ra: “Mấy ngón?”

“N…ăm.”

“4+5 bằng mấy?” Cô tiếp tục kiểm tra.

“Chín.” Giọng nói của người đàn ông dần trở nên mạch lạc.

“12x5 bằng mấy?”

“60.” Anh tiếp tục trả lời.

“Căn bậc hai của 3027 chia cho căn bậc ba của 1200 bình phương bằng mấy.”

“…” Lần này anh ta triệt để câm lặng.

Tiến sĩ Black nhún vai, quả nhiên vắc-xin chỉ tạo ra kháng thể với virus, không

thể biến người bình thường thành thiên tài được.

“Có đói bụng không?” Cô tiếp tục hỏi.

Đói bụng? Từ khi vào phòng thí nghiệm, anh đã quên cảm giác khi ăn là như thế

nào. Lặng lẽ hồi tưởng lại hương vị của dịch dinh dưỡng tích hợp mà mình vẫn thường hay ăn với đồng đội, anh bất giác gật đầu.

“Chuẩn bị thức ăn lỏng, là loại làm từ nguyên liệu thiên nhiên, đừng lấy dinh dưỡng tích hợp, tôi cần kiểm tra hoạt động hệ tiêu hóa của anh ta.”

Mười phút sau, trợ lý đem lên một bát cháo hương thơm ngào ngạt. Gọi là cháo nhưng nó không phải được nấu bằng gạo, mà là từ một loại thực vật biến dị, thành phần dinh dưỡng chính là cacbonhidrat, khi nấu lên mùi hương hấp dẫn, vị hơi chát, hơi nhẫn, có hậu ngọt và bùi, nghe thì có vẻ rất kinh tởm, nhưng đối với những người đã sống mấy chục năm trong mạt thế, không còn khái niệm gì về mỹ thực, đây chính là món ăn khó có được.

Người đàn ông tham lam hít lấy mùi thơm từ bát cháo. Thứ gọi là thực phẩm thiên nhiên này anh có giết cả trăm đầu tang thi cũng không đủ tiền đổi được.

Tiến sĩ Black đón nhận bát từ tay trợ lý, cô khuấy đều nó rồi múc một thìa, đưa lên miệng thổi. Mùi thơm động lòng người này khiến cô không nhịn được, nhấp một ngụm. Hương vị thật tuyệt vời a…. đã mấy tháng trời cô chỉ biết nhai viên nén dinh dưỡng tích hợp, có trời mới biết cô chán ghét nó cỡ nào. Tiến sĩ Black rất không hình tượng ăn thêm một ngụm nữa.

Những nhân viên phòng thí nghiệm đồng loạt quay đầu đi, thật không nỡ nhìn thần tượng của mình mất mặt. Tiến sĩ của bọn họ rất tuyệt vời, nhưng chỉ cần thấy thức ăn ngon thì cô liền thay đổi thành một người hoàn toàn khác.

Tiến sĩ Black ăn liên tiếp bốn thìa cháo, người đàn ông nhìn thấy mà gấp gáp đến xanh mặt, cái này rõ ràng là dành cho tôi nhà, cô không thể hành động như vậy được.

Dưới cái nhìn mãnh liệt của người đàn ông, tiến sĩ Black ngẩng đầu lên khỏi bát cháo, rốt cuộc cũng nhớ đến nhiệm vụ của mình. Cô thở dài tiếc nuối, thôi để ăn sau vậy.

“Há miệng.” Cô ra lệnh, kê thìa vào sát miệng người đàn ông. Anh ta ngoan ngoãn nghe theo, một ngụm nuốt trọn thìa cháo.

Cảm nhận được hương vị thức ăn trong miệng, anh sung sướng thở dài một hơi. Đây chính là thực phẩm thiên nhiên đó, thứ mà trước kia anh có mơ cũng không dám mơ thấy.

Hai người một người đút, một người ăn, người đút thỉnh thoảng cũng vụng trộm thưởng cho mình một thìa, bát cháo rất nhanh nhìn thấy đáy.

Người đàn ông thỏa mãn híp mắt lại, nếu hai tay được tự do, nhất định sẽ đưa lên xoa xoa bụng. Cái gì nhà khoa học ác quỷ, cái gì thù hận, cứ tạm thời bỏ qua một bên, no bụng mới là quan trọng. Không thể không nói, no bụng đã trở thành chấp niệm bất diệt của nhân loại trong thời mạt thế.

Mười lăm phút sau, tiến sĩ Black một lần nữa xuất hiện bên cạnh người đàn ông: “Hệ tiêu hóa có ổn không? Có xuất hiện cảm giác đầy bụng hay khó tiêu không?”

Anh ta lắc đầu thay câu trả lời. Cảm xúc hiện tại của anh đối với cô gái được người khác gọi là tiến sĩ này rất phức tạp. Vốn anh rất hận cô, nhưng khi đối diện với đôi mắt lạnh nhạt lại vô cùng trong suốt này, anh không dậy nổi một tia phản cảm, nhất là khi cô đút cháo cho anh, thậm chí anh còn ân ẩn một chút lòng biết ơn. Lúc cô dùng vẻ mặt vô cùng bình tĩnh che dấu sự chột dạ khi trộm một thìa cháo từ bát của anh, anh lại cảm thấy cô thật đáng yêu, dù cho sắp tới anh không biết mình sẽ bị hành hạ như thế nào với những thí nghiệm của cô, nhưng anh vẫn cảm thấy cô khi đó đáng yêu đến cực điểm. Người đàn ông hoảng sợ bởi suy nghĩ của mình. Lẽ nào anh đã mắc phải triệu chứng Stockholm?

Tiến sĩ Black khá hài lòng với câu trả lời của người đàn ông, hệ tiêu hóa của anh ta vẫn hoạt động khá tốt. Ngay lúc đó, một nhà khoa học kích động cầm kết quả xét nghiệm hấp tấp chạy đến: “Tiến sĩ, tiến sĩ, có kháng thể, máu anh ta thực sự sinh ra kháng thể.” Anh nói xong liền bật khóc, bất chấp hình tượng nam nhi.

Những người còn lại sững sờ, sau đó mừng rỡ ôm chặt lấy nhau, ban đầu là cười to, sau đó là khóc, khóc đến thảm thiết, chỉ có tiến sĩ Black vẫn duy trì vẻ mặt bình tĩnh vạn năm bất biến của mình.

“Thành công rồi, chúng ta thành công rồi!”

“Nhân loại được cứu rồi! Nhân loại được cứu rồi!”

Những âm thanh nghẹn ngào đầy xúc động phút chốc vang dội phòng thí nghiệm.

Người đàn ông ngơ ngác nhìn những người được xưng là thiên tài một hồi thì khóc, một hồi thì cười, thật sự rất giống động kinh. Sau đó theo bản năng nhìn qua người bình thường nhất – tiến sĩ Black.

Tiến sĩ Black tựa như hiểu được thắc mắc của anh, thong thả mở miệng: “Chúc mừng anh, anh là người đầu tiên trên thế giới có kháng thể với virus ZB0135.”

Nghe thấy những lời này, anh ta kinh ngạc mở to miệng, tự hỏi bản thân có nghe nhầm hay không.

Một nhà khoa học tiếp lời: “Đúng vậy, anh đã có kháng thể, anh sẽ không phải lo sợ bị nhiễm độc tang thi nữa. Chúng ta đã thành công nghiên cứu ra vắc-xin rồi, nhân loại đã tìm được lối thoát rồi, từ nay về sau chúng ta không còn phải trốn chui trốn nhũi nữa, chúng ta rồi sẽ giành lại được gia viên của mình.” Anh ta nghẹn ngào nói trong màn nước mắt.

Người đàn ông cũng ngây người, đây là sự thật sao? Loài người rồi sẽ không còn sợ tang thi nữa? Hóa ra những đau khổ anh đã trãi qua trước kia chính là để đổi lấy một tương lai đầy hy vọng cho nhân loại. Đột nhiên anh cảm thấy những thống khổ ấy thật đáng giá, chẳng đáng để nhắc tới, dù cho anh có chết đi thì sự hy sinh của anh sẽ đổi lại cuộc sống mới cho cho con cháu bọn họ sau này. Bây giờ anh đã hiểu tại sao những nhà khoa học này lại kích động đến như vậy, thật ra mà nói, anh cũng rất vui mừng khi nghe được đáp án này. (Tiềm chất M chính hiệu)

“Xúc động xong chưa, bây giờ thì nhanh chóng thông báo thượng tầng căn cứ, tôi sẽ đích thân trình bày báo cáo.” Tiến sĩ Black để mọi người cuồng hoan một lúc mới lên tiếng.

“Đúng, đúng, em đi ngay, em đi ngay.” Trợ lý kích động kêu lên, sau đó ù chạy.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---

Hội trường lớn tề tựu đông đủ các thành viên thượng tầng căn cứ, mọi người đều dõi mắt theo bóng dáng áo trắng mảnh mai trên bục, đôi tai chăm chú lắng nghe những lời vàng ngọc thốt ra từ miệng cô. Bọn họ hai bàn tay nắm chặt, che dấu sự kích động của bản thân.

“Mời mọi người quan sát đoạn ghi hình này.” Tiến sĩ Black dứt lời, giữa hội trường hiện lên một không gian lập thể, bên trong tái hiện lại quá trình tiến sĩ Black và nhân viên phòng thí nghiệm kiểm tra cơ thể của người thực nghiệm.

“Sau chín năm nghiên cứu, nhiều lần thất bại, chúng tôi đã thành công cho ra đời vắc-xin 018DVZ. Người thực nghiệm này được tiêm vắc-xin 018DVZ ba lần, liều lượng từ thấp đến cao, quá trình kéo dài liên tục trong một tháng. 9 giờ sáng hôm nay anh ta đã tỉnh dậy, trạng thái cơ thể tuy có chút suy yếu nhưng các chỉ số đều bình thường, hệ thần kinh, hệ tuần hoàn, hệ tiêu hóa…đều không bị ảnh hưởng, sau khi xét nghiệm, chúng tôi phát hiện trong máu anh ta đã sản sinh ra tế bào kháng lại virus ZB0135.”

Mọi người đều nín thở lắng nghe tiến sĩ Black báo cáo, hai mắt thì vẫn chăm chú nhìn vào không gian lập thể giữa hội trường. Cho đến khi họ nhìn thấy hình bóng kích động của một người xuất hiện trong không gian ảo, run rẩy kích động thông báo máu của người thực nghiệm có kháng thể, những nhà khoa học lúc bấy giờ ôm nhau òa khóc trong hạnh phúc.

Hội trường một trận tĩnh lặng dọa người, tiếp đến rãi rác vang lên tiếng sụt sịt, không lâu sau, mọi người cũng đều òa khóc, bất kể là nam hay nữ, già hay trẻ, chức vụ cao hay thấp, bọn họ đều bị tin tức này khiến cho kinh hỉ.

“Quá tốt, quá tốt rồi, cuối cùng chúng ta cũng có hy vọng rồi, ha ha ha ha.”

Tướng quân căn cứ, ngài Gordon cười to, hai tay nắm chặt hiện lên đầy gân xanh có thể thể hiện được tâm trạng kích động của ông ta giờ phút này.

“Nếu có thể tập trung hết nhân lực, tôi chắc chắn 30 ngày sau, tất cả mọi người trong căn cứ đều có thể tiêm mũi 018DVZ đầu tiên.” Tiến sĩ Black lại tiếp tục dội thêm một quả bom nữa.

Những tiếng khóc đã dần dừng lại, xen vào đó là âm thanh hoan hỉ, tràn đầy hy vọng vào tương lai.