Tiên Sinh Xã Hội Đen, Ở Riêng Đi

Chương 46: Gặp ông bà nội




“...... Tôi chỉ có mong muốn được bảo vệ em. Em luôn nói tôi không có tiền..... Xin em hãy cho tôi thêm cơ hội.... ...”

Trong không khí tràn ngập mùi rượu và thuốc lá, nhạc mở tối đa cơ hồ chấn điếc lỗ tai, nam nữ vây quanh sàn nhảy, điên cuồng lắc lư theo tiếng nhạc. Đèn neon nhiều màu xoay tròn lóe lên. Thái Bảo Nhi đứng trước cửa quán bar, do dự không biết nên vào hay không. Cô đưa hai tay ôm ngực, lạnh nhạt nhìn vào bên trong, không hiểu, tại sao tiệc chào mừng lại phải chọn chỗ này?

“Này! Không phải chứ! Em tới quán bar sao còn nghiêm túc như vậy? Mặc đồ đi làm không nói, còn đem theo cả tài liệu đi làm?” Kỷ Lăng Phong nhìn Thái Bảo Nhi như nhìn người ngoài hành tinh, mặc dù nữ thần mặc gì cũng đẹp, nhưng vấn đề là không hợp với hoàn cảnh!

Thái Bảo Nhi cau mày nói, “Đánh nhanh thắng nhanh!”

“Cái gì mà đánh nhanh thắng nhanh? Sức tôi rất dẻo dai đó!” Kỷ Lăng Phong cố ý ôm bả vai Thái Bảo Nhi đùa.

Hừ, cô đúng là điên rồi mới đồng ý tới đây!

Thái Bảo Nhi hất tay Kỷ Lăng Phong ra, “Các cậu ngồi ở đâu?”

“Đi!” Lạnh như một khối băng!

Kỷ Lăng Phong nắm tay Thái Bảo Nhi chạy thẳng tới góc phòng, giới thiệu với mấy người trong bàn, “Đây là Thái Bảo Nhi, bạn gái của tôi!”

Thái Bảo Nhi đập Kỷ Lăng Phong một cái.

Mười người trong bàn vốn đang hai mắt toả sáng, nghe xong thất vọng nói, “Cậu thật có phúc!”

“Có vẻ người đẹp hơi lạnh lùng!”

Quả thật, Thái Bảo Nhi đang có vẻ người lạ chớ đụng.

Kỷ Lăng Phong thầm lắc đầu, Thái Bảo Nhi, em không thể cố gắng hòa hợp với xung quanh một tí sao?

Kỷ Lăng Phong lại gần, kéo áo khoác của Thái Bảo Nhi xuống.

Thái Bảo Nhi giật mình, “Anh làm gì?”

“Không có gì! Hôm nay thoải mái một bữa đi! Em xem, ở đây cô gái nào chẳng hở ngực hở chân, không ai mặc kín như em hết, nghe lời!” Kỷ Lăng phong nói nhỏ vào tai Thái Bảo Nhi, thấy cô không giãy giụa nữa bèn dùng lực giật hai nút trên áo sơ mi của cô ra, kéo rộng cổ áo, vừa nhìn thấy bộ ngực nửa kín nửa hở của cô, cảm giác máu bắt đầu sôi trào, vội vàng buông tay, cố làm ra vẻ tự nhiên, vỗ vỗ mặt cô nói, “Như vậy đẹp hơn nhiều!”

Thái Bảo Nhi tức muốn điên, thấy Kỷ Lăng Phong còn muốn lấy trâm cài tóc của cô, bèn đẩy mạnh, “Tránh ra!” Cậu ta sao có thể muốn làm gì thì làm? Con trai bây giờ ai cũng vậy sao? Hoàn toàn không thèm hỏi ý kiến người khác trước!

Kỷ Lăng Phong không tức giận, cũng không chọc cô nữa, bưng ly rượu nói, “Cạn ly, hôm nay không say không về”!

Thái Bảo Nhi không thể không nâng ly theo, uống cực kỳ nhã nhặn, giống như một tác phẩm nghệ thuật, khiến cho mấy người còn lại phải khâm phục dựng thẳng ngón cái, “Lăng Phong, xem ra bạn gái của cậu đúng là giới trí thức! Người đẹp, em có thể nói tiếng anh không?” Một người bạn của Kỷ Lăng Phong dùng tiếng Anh hỏi.

“Vậy anh nói được không?” Thái Bảo Nhi vô tình hỏi lại bằng tiếng Ý, thấy vẻ mặt hài lòng của Kỷ Lăng Phong thì thầm giận. Tại sao mình phải giữ thể diện cho cậu ta chứ?

“Ôi đây là tiếng gì vậy?”

“Hình như là tiếng Ý!” Thái Bảo Nhi thấy mọi người đều nhìn mình bằng ánh mắt sùng bái thì không giận nữa. Được khen ai mà không thích, dù không biết là thật hay giả!

Kỷ Lăng Phong không ngờ vợ tương lai của mình biết được nhiều tiếng như vậy, bèn dùng tiếng Đức hỏi, “Em nghe hiểu tôi đang nói gì không?”

“Vậy anh nghe hiểu tôi đang nói không gì không?” Thái Bảo Nhi dùng tiếng Pháp hỏi lại.

Có thể nói Lạc Vân Hải biết tiếng gì thì cô biết tiếng đó, lúc đầu vì muốn đứng ngang tầm với anh, cô cố gắng học tất cả những ngôn ngữ mà anh học, làm những chuyện anh thích, thường xuyên ra vào những nơi cao cấp. Thậm chí giờ để cô quản lý công việc của một công ty cũng không có vấn đề gì, cha mẹ cô vốn là người kinh doanh, từ nhỏ cô cũng học kinh doanh. Một đám choai choai dám khoe mẽ với cô!

Kỷ Lăng Phong quả thật nghe không hiểu, nhưng anh biết, cô nghe hiểu tiếng Đức.

Giỏi quá!

Kỷ Lăng Phong càng nghĩ càng kích động, càng thêm yêu Thái Bảo Nhi, anh thề, bạn trai cô chỉ có thể là anh!

Kỷ Lăng Phong tự mình rót rượu nói, “Thật ra.... ....... Học vấn của tôi không cao! Uống rượu, uống rượu thôi!”

Một chai Rémy Martin nhanh chóng bị uống hết, Kỷ Lăng Phong đã có vẻ say, còn Thái Bảo Nhi vẫn không hề đỏ mặt.

Chẳng những học thức uyên bác, tửu lượng còn rất cao. Chẳng phải cô chưa từng tới quán bar sao? Kỷ Lăng Phong mơ màng ôm lấy Thái Bảo Nhi, gác cằm lên vai cô, “Đi nhảy với tôi?”

“Không!” Trừ phi đầu cô bị vô nước.

“Em nói tôi luôn bỏ dở giữa chừng, vậy còn em? Tới đây rồi, cứ chơi cho đã! Nếu tôi chơi không đã, ngày nào cũng sẽ nghĩ muốn đi chơi, làm sao có thể tập trung tinh thần để vẽ?”

Bà cô già! Tuyệt đối là một bà cô già!

Kỷ Lăng Phong không đợi Thái Bảo Nhi đồng ý đã nửa kéo nửa ôm cô vào sàn nhảy.

Thái Bảo Nhi giận tới mức run cả người. Đối với nơi loạn thế này, quả thật cô hơi sợ, trước giờ cô luôn nhận được sự giáo dục nghiêm khắc, chưa bao giờ tới nơi hỗn loạn như thế này? Cô đang định rời đi thì thấy mấy cô gái đang không ngừng múa may cọ vào người Kỷ Lăng Phong.

Nếu cứ đi thế này, anh bị thoát khỏi kiếp xử nam, có phải lại tới trách cứ cô?

Được rồi, muốn chơi thì chơi, dù sao ở đây cũng không ai biết cô là ai!

Thái Bảo Nhi rời sàn nhảy bước thẳng tới bàn rượu.

Kỷ Lăng Phong nhìn theo bóng lưng cô.

Thật không thích anh chút nào? Không giúp anh đuổi ruồi đi? Trái tim thiếu nam của anh muốn vỡ nát!

Thái Bảo Nhi cầm lấy bình rượu trên bàn, nốc mấy ngụm lớn. Mấy người cùng bàn nhìn cô với anh mắt kinh ngạc, vì rượu mạnh thế này không có đá cực kỳ khó uống.

Quả là một cô gái phóng khoáng!

Thái Bảo Nhi uống hơn mười hớp, cảm giác đầu hơi choáng, để bình rượu xuống, rút trâm cài tóc ra, lập tức mái tóc dài bồng bềnh của cô xõa tung như dòng thác, ngay cả Kỷ Lăng Phong thấy cũng quên nhảy, ngơ ngẩn nhìn.

Anh nói rồi! Đối phó với kiểu bà cô già thế này phải mạnh tay mới được, cái kiểu yêu theo chủ nghĩa Platon là hoàn toàn không thích hợp với cô, cứ vậy mãi cả đời chưa chắc đã nắm tay hay hôn môi được.

Bảo Nhi, rồi sẽ có một ngày, em hoàn toàn thay đổi!

Thái Bảo Nhi chen qua đám con gái, đứng trước mặt Kỷ Lăng Phong, ngẩng cao đầu, nhắm mắt, đắm chìm vào tiếng nhạc, lắc lư cuồng nhiệt đến mức vũ công chuyên nghiệp của quán bar còn phải thán phục. Kỷ Lăng Phong cười đắc ý, vòng tay lên eo cô.

Một lúc sau, trên mặt Thái Bảo Nhi đã có nụ cười, tiếng nhạc vang lừng giúp cô không rảnh suy nghĩ những chuyện phiền não khác, quên đi mình là ai, thả lỏng bản thân, giờ khắc này trong đầu cô chỉ có điệu nhảy, cũng đưa tay vòng lên gáy Kỷ Lăng Phong, bước theo nhịp của anh.

Thái Bảo Nhi vẫn nhắm mắt, hai hàng mi cong vút như cánh bướm hơi rung rung, miệng nhỏ khẽ nhếch, quyến rũ đến chói mắt, khiến người ta chỉ muốn gặm một cái. Kỷ Lăng Phong cố gắng kiềm chế, nhưng bụng cô vẫn cứ cọ và hông anh, thánh nhân cũng không chịu nổi!

Hình tượng của anh bị hủy mất rồi!

Thái Bảo Nhi cảm thấy vị trí nào đó trên người Kỷ Lăng Phong có sự biến hóa, ngẩn ra, không thể tin được trợn to mắt, phản xạ có điều kiện muốn nhích ra xa.

Kỷ Lăng Phong bỗng ôm cô chặt hơn, ngực dán ngực, bụng dán bụng, cúi đầu nói nhỏ vào lỗ tai cô, “Em mà đi, tôi sẽ rất mất mặt, giúp tôi che một chút!” Đáng chết! Định lực của anh càng ngày càng kém.

“Phốc ha ha!” Thái Bảo Nhi giận quá hóa cười.

Quả thật sẽ rất mất mặt, thôi, cậu ta còn trẻ, không có phản ứng mới lạ. Chỉ không ngờ cô lại có sức ảnh hướng lớn đến vậy, nhảy một lúc cũng gây cháy được. “Cậu nhanh ổn định lại đi, tôi không thể vẫn nhảy mãi được, tôi mệt rồi!”

Kỷ Lăng Phong hận không thể cắt cái đó đi, khổ sở nói, “Đây không phải là việc tôi có thể khống chế được, phải làm sao?” Xấu hổ quá! Nhiều người như vậy, không biết còn tưởng rằng anh đang giở trò lưu manh!

Thái Bảo Nhi lắc đầu một cái, xử nam quả thật rất dễ dàng kích động. Cô giơ chân lên đá Kỷ Lăng Phong một cái.

“A!” Kỷ Lăng Phong đau đến mức vặn vẹo cả mặt. Sao cô lại ác như vậy? Lửa nóng biến mất, hai người rời khỏi sàn nhảy, tiếp tục về bàn uống rượu.

Lúc ngồi uống rượu, Thái Bào Nhi vẫn lắc lư theo tiếng nhạc như rắn nước.

Hôm nay cô rất vui! Cô đã hiểu vì sao những người này thích tới quán bar rồi, bởi vì nơi này có thể xem như thiên đường, khiến người ta quên mất phiền não. Xem như được thả lỏng triệt để sau một ngày bận rộn.

“Này, em uống không say à? Trời sinh.... ... Nấc!”

Trời vừa rạng sáng, trên đường, Thái Bảo Nhi đã say lảo đảo, nếu không nhờ tư cách tốt đẹp bức bách không cho phép cô ngã, cô đã hôn mê ngay tại chỗ. Cô ôm eo Kỷ Lăng Phong cười nói, “Thật ra thì tôi đã say!”

Kỷ Lăng Phong nhếch môi cười nói, “Xạo!”

“Thật.... ......”

Kỷ Lăng Phong bỗng ép Thái Bảo Nhi dựa lên thân cây.

“Cậu muốn làm gì?”

Kỷ Lăng Phong chậm rãi cúi đầu, hôn lên khóe môi cô, “Xem thử em say chưa!”

“Nói nhảm...... Ưm!” Thái Bảo Nhi né đầu đi, làm ơn, ban ngày ban mặt, cậu không thể kiềm chế một chút sao? Nhưng cô không tránh được, chỉ có thể chịu đựng!

Kỷ Lăng Phong hôn không hề có kỷ xảo, chỉ mạnh mẽ càng quét.

Thái Bảo Nhi hừ cười, kỹ thuật tệ thế này còn dám cường hôn, hôm nay để chị đây dạy cho cậu cái gì gọi là hôn môi!

Thái Bảo Nhi kéo cổ áo Kỷ Lăng Phong xuống, nâng đầu lên đổi khách thành chủ.

--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

Chương 46.1: Gặp ông bà nội

“...... Tôi chỉ có mong muốn được bảo vệ em. Em luôn nói tôi không có tiền..... Xin em hãy cho tôi thêm cơ hội.... ...”

Trong không khí tràn ngập mùi rượu và thuốc lá, nhạc mở tối đa cơ hồ chấn điếc lỗ tai, nam nữ vây quanh sàn nhảy, điên cuồng lắc lư theo tiếng nhạc. Đèn neon nhiều màu xoay tròn lóe lên. Thái Bảo Nhi đứng trước cửa quán bar, do dự không biết nên vào hay không. Cô đưa hai tay ôm ngực, lạnh nhạt nhìn vào bên trong, không hiểu, tại sao tiệc chào mừng lại phải chọn chỗ này?

“Này! Không phải chứ! Em tới quán bar sao còn nghiêm túc như vậy? Mặc đồ đi làm không nói, còn đem theo cả tài liệu đi làm?” Kỷ Lăng Phong nhìn Thái Bảo Nhi như nhìn người ngoài hành tinh, mặc dù nữ thần mặc gì cũng đẹp, nhưng vấn đề là không hợp với hoàn cảnh!

Thái Bảo Nhi cau mày nói, “Đánh nhanh thắng nhanh!”

“Cái gì mà đánh nhanh thắng nhanh? Sức tôi rất dẻo dai đó!” Kỷ Lăng Phong cố ý ôm bả vai Thái Bảo Nhi đùa.

Hừ, cô đúng là điên rồi mới đồng ý tới đây!

Thái Bảo Nhi hất tay Kỷ Lăng Phong ra, “Các cậu ngồi ở đâu?”

“Đi!” Lạnh như một khối băng!

Kỷ Lăng Phong nắm tay Thái Bảo Nhi chạy thẳng tới góc phòng, giới thiệu với mấy người trong bàn, “Đây là Thái Bảo Nhi, bạn gái của tôi!”

Thái Bảo Nhi đập Kỷ Lăng Phong một cái.

Mười người trong bàn vốn đang hai mắt toả sáng, nghe xong thất vọng nói, “Cậu thật có phúc!”

“Có vẻ người đẹp hơi lạnh lùng!”

Quả thật, Thái Bảo Nhi đang có vẻ người lạ chớ đụng.

Kỷ Lăng Phong thầm lắc đầu, Thái Bảo Nhi, em không thể cố gắng hòa hợp với xung quanh một tí sao?

Kỷ Lăng Phong lại gần, kéo áo khoác của Thái Bảo Nhi xuống.

Thái Bảo Nhi giật mình, “Anh làm gì?”

“Không có gì! Hôm nay thoải mái một bữa đi! Em xem, ở đây cô gái nào chẳng hở ngực hở chân, không ai mặc kín như em hết, nghe lời!” Kỷ Lăng phong nói nhỏ vào tai Thái Bảo Nhi, thấy cô không giãy giụa nữa bèn dùng lực giật hai nút trên áo sơ mi của cô ra, kéo rộng cổ áo, vừa nhìn thấy bộ ngực nửa kín nửa hở của cô, cảm giác máu bắt đầu sôi trào, vội vàng buông tay, cố làm ra vẻ tự nhiên, vỗ vỗ mặt cô nói, “Như vậy đẹp hơn nhiều!”

Thái Bảo Nhi tức muốn điên, thấy Kỷ Lăng Phong còn muốn lấy trâm cài tóc của cô, bèn đẩy mạnh, “Tránh ra!” Cậu ta sao có thể muốn làm gì thì làm? Con trai bây giờ ai cũng vậy sao? Hoàn toàn không thèm hỏi ý kiến người khác trước!

Kỷ Lăng Phong không tức giận, cũng không chọc cô nữa, bưng ly rượu nói, “Cạn ly, hôm nay không say không về”!

Thái Bảo Nhi không thể không nâng ly theo, uống cực kỳ nhã nhặn, giống như một tác phẩm nghệ thuật, khiến cho mấy người còn lại phải khâm phục dựng thẳng ngón cái, “Lăng Phong, xem ra bạn gái của cậu đúng là giới trí thức! Người đẹp, em có thể nói tiếng anh không?” Một người bạn của Kỷ Lăng Phong dùng tiếng Anh hỏi.

“Vậy anh nói được không?” Thái Bảo Nhi vô tình hỏi lại bằng tiếng Ý, thấy vẻ mặt hài lòng của Kỷ Lăng Phong thì thầm giận. Tại sao mình phải giữ thể diện cho cậu ta chứ?

“Ôi đây là tiếng gì vậy?”

“Hình như là tiếng Ý!” Thái Bảo Nhi thấy mọi người đều nhìn mình bằng ánh mắt sùng bái thì không giận nữa. Được khen ai mà không thích, dù không biết là thật hay giả!

Kỷ Lăng Phong không ngờ vợ tương lai của mình biết được nhiều tiếng như vậy, bèn dùng tiếng Đức hỏi, “Em nghe hiểu tôi đang nói gì không?”

“Vậy anh nghe hiểu tôi đang nói không gì không?” Thái Bảo Nhi dùng tiếng Pháp hỏi lại.

Có thể nói Lạc Vân Hải biết tiếng gì thì cô biết tiếng đó, lúc đầu vì muốn đứng ngang tầm với anh, cô cố gắng học tất cả những ngôn ngữ mà anh học, làm những chuyện anh thích, thường xuyên ra vào những nơi cao cấp. Thậm chí giờ để cô quản lý công việc của một công ty cũng không có vấn đề gì, cha mẹ cô vốn là người kinh doanh, từ nhỏ cô cũng học kinh doanh. Một đám choai choai dám khoe mẽ với cô!

Kỷ Lăng Phong quả thật nghe không hiểu, nhưng anh biết, cô nghe hiểu tiếng Đức.

Giỏi quá!

Kỷ Lăng Phong càng nghĩ càng kích động, càng thêm yêu Thái Bảo Nhi, anh thề, bạn trai cô chỉ có thể là anh!

Kỷ Lăng Phong tự mình rót rượu nói, “Thật ra.... ....... Học vấn của tôi không cao! Uống rượu, uống rượu thôi!”

Một chai Rémy Martin nhanh chóng bị uống hết, Kỷ Lăng Phong đã có vẻ say, còn Thái Bảo Nhi vẫn không hề đỏ mặt.

Chẳng những học thức uyên bác, tửu lượng còn rất cao. Chẳng phải cô chưa từng tới quán bar sao? Kỷ Lăng Phong mơ màng ôm lấy Thái Bảo Nhi, gác cằm lên vai cô, “Đi nhảy với tôi?”

“Không!” Trừ phi đầu cô bị vô nước.

“Em nói tôi luôn bỏ dở giữa chừng, vậy còn em? Tới đây rồi, cứ chơi cho đã! Nếu tôi chơi không đã, ngày nào cũng sẽ nghĩ muốn đi chơi, làm sao có thể tập trung tinh thần để vẽ?”

Bà cô già! Tuyệt đối là một bà cô già!

Kỷ Lăng Phong không đợi Thái Bảo Nhi đồng ý đã nửa kéo nửa ôm cô vào sàn nhảy.

Thái Bảo Nhi giận tới mức run cả người. Đối với nơi loạn thế này, quả thật cô hơi sợ, trước giờ cô luôn nhận được sự giáo dục nghiêm khắc, chưa bao giờ tới nơi hỗn loạn như thế này? Cô đang định rời đi thì thấy mấy cô gái đang không ngừng múa may cọ vào người Kỷ Lăng Phong.

Nếu cứ đi thế này, anh bị thoát khỏi kiếp xử nam, có phải lại tới trách cứ cô?

Được rồi, muốn chơi thì chơi, dù sao ở đây cũng không ai biết cô là ai!

Thái Bảo Nhi rời sàn nhảy bước thẳng tới bàn rượu.

Kỷ Lăng Phong nhìn theo bóng lưng cô.

Thật không thích anh chút nào? Không giúp anh đuổi ruồi đi? Trái tim thiếu nam của anh muốn vỡ nát!

Thái Bảo Nhi cầm lấy bình rượu trên bàn, nốc mấy ngụm lớn. Mấy người cùng bàn nhìn cô với anh mắt kinh ngạc, vì rượu mạnh thế này không có đá cực kỳ khó uống.

Quả là một cô gái phóng khoáng!

Thái Bảo Nhi uống hơn mười hớp, cảm giác đầu hơi choáng, để bình rượu xuống, rút trâm cài tóc ra, lập tức mái tóc dài bồng bềnh của cô xõa tung như dòng thác, ngay cả Kỷ Lăng Phong thấy cũng quên nhảy, ngơ ngẩn nhìn.

Anh nói rồi! Đối phó với kiểu bà cô già thế này phải mạnh tay mới được, cái kiểu yêu theo chủ nghĩa Platon là hoàn toàn không thích hợp với cô, cứ vậy mãi cả đời chưa chắc đã nắm tay hay hôn môi được.

Bảo Nhi, rồi sẽ có một ngày, em hoàn toàn thay đổi!

Thái Bảo Nhi chen qua đám con gái, đứng trước mặt Kỷ Lăng Phong, ngẩng cao đầu, nhắm mắt, đắm chìm vào tiếng nhạc, lắc lư cuồng nhiệt đến mức vũ công chuyên nghiệp của quán bar còn phải thán phục. Kỷ Lăng Phong cười đắc ý, vòng tay lên eo cô.

Một lúc sau, trên mặt Thái Bảo Nhi đã có nụ cười, tiếng nhạc vang lừng giúp cô không rảnh suy nghĩ những chuyện phiền não khác, quên đi mình là ai, thả lỏng bản thân, giờ khắc này trong đầu cô chỉ có điệu nhảy, cũng đưa tay vòng lên gáy Kỷ Lăng Phong, bước theo nhịp của anh.

Thái Bảo Nhi vẫn nhắm mắt, hai hàng mi cong vút như cánh bướm hơi rung rung, miệng nhỏ khẽ nhếch, quyến rũ đến chói mắt, khiến người ta chỉ muốn gặm một cái. Kỷ Lăng Phong cố gắng kiềm chế, nhưng bụng cô vẫn cứ cọ và hông anh, thánh nhân cũng không chịu nổi!

Hình tượng của anh bị hủy mất rồi!

Thái Bảo Nhi cảm thấy vị trí nào đó trên người Kỷ Lăng Phong có sự biến hóa, ngẩn ra, không thể tin được trợn to mắt, phản xạ có điều kiện muốn nhích ra xa.

Kỷ Lăng Phong bỗng ôm cô chặt hơn, ngực dán ngực, bụng dán bụng, cúi đầu nói nhỏ vào lỗ tai cô, “Em mà đi, tôi sẽ rất mất mặt, giúp tôi che một chút!” Đáng chết! Định lực của anh càng ngày càng kém.

“Phốc ha ha!” Thái Bảo Nhi giận quá hóa cười.

Quả thật sẽ rất mất mặt, thôi, cậu ta còn trẻ, không có phản ứng mới lạ. Chỉ không ngờ cô lại có sức ảnh hướng lớn đến vậy, nhảy một lúc cũng gây cháy được. “Cậu nhanh ổn định lại đi, tôi không thể vẫn nhảy mãi được, tôi mệt rồi!”

Kỷ Lăng Phong hận không thể cắt cái đó đi, khổ sở nói, “Đây không phải là việc tôi có thể khống chế được, phải làm sao?” Xấu hổ quá! Nhiều người như vậy, không biết còn tưởng rằng anh đang giở trò lưu manh!

Thái Bảo Nhi lắc đầu một cái, xử nam quả thật rất dễ dàng kích động. Cô giơ chân lên đá Kỷ Lăng Phong một cái.

“A!” Kỷ Lăng Phong đau đến mức vặn vẹo cả mặt. Sao cô lại ác như vậy? Lửa nóng biến mất, hai người rời khỏi sàn nhảy, tiếp tục về bàn uống rượu.

Lúc ngồi uống rượu, Thái Bào Nhi vẫn lắc lư theo tiếng nhạc như rắn nước.

Hôm nay cô rất vui! Cô đã hiểu vì sao những người này thích tới quán bar rồi, bởi vì nơi này có thể xem như thiên đường, khiến người ta quên mất phiền não. Xem như được thả lỏng triệt để sau một ngày bận rộn.

“Này, em uống không say à? Trời sinh.... ... Nấc!”

Trời vừa rạng sáng, trên đường, Thái Bảo Nhi đã say lảo đảo, nếu không nhờ tư cách tốt đẹp bức bách không cho phép cô ngã, cô đã hôn mê ngay tại chỗ. Cô ôm eo Kỷ Lăng Phong cười nói, “Thật ra thì tôi đã say!”

Kỷ Lăng Phong nhếch môi cười nói, “Xạo!”

“Thật.... ......”

Kỷ Lăng Phong bỗng ép Thái Bảo Nhi dựa lên thân cây.

“Cậu muốn làm gì?”

Kỷ Lăng Phong chậm rãi cúi đầu, hôn lên khóe môi cô, “Xem thử em say chưa!”

“Nói nhảm...... Ưm!” Thái Bảo Nhi né đầu đi, làm ơn, ban ngày ban mặt, cậu không thể kiềm chế một chút sao? Nhưng cô không tránh được, chỉ có thể chịu đựng!

Kỷ Lăng Phong hôn không hề có kỷ xảo, chỉ mạnh mẽ càng quét.

Thái Bảo Nhi hừ cười, kỹ thuật tệ thế này còn dám cường hôn, hôm nay để chị đây dạy cho cậu cái gì gọi là hôn môi!

Thái Bảo Nhi kéo cổ áo Kỷ Lăng Phong xuống, nâng đầu lên đổi khách thành chủ.