Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 1: Thiếu nữ tu thể




Sáng sớm, trên con đường Lạc Suối Phong có một nữ hài đang gùi một thùng nước cao đến bảy thước trên lưng, bước chân nhẹ nhàng hướng về dãy phòng ở Vân Diệp Cung.

Nàng khoảng mười hai, mười ba tuổi, tóc búi thành hai búi tròn nhỏ, cố định bằng hai dải lụa xanh lục. Nàng mặc một bộ phục trang màu xám của đệ tử ngoại môn, chỗ đầu gối còn có một miếng vá. Mi thanh mục tú, dáng người vừa phải, lại gùi trên lưng chiếc thùng cao bằng hai lần nàng, bước đi như bay trên bậc thang đá.

“Chu sư huynh, nữ hài kia khỏe quá!” Hai gã mặc thanh sam của đệ tử nội môn đi từ trên núi xuống, ngang qua nàng. Một tên tầm hai mươi tuổi giật mình nhìn chằm chằm chiếc thùng lớn trên lưng nữ hài, ngạc nhiên nói với sư huynh bên cạnh.

Vị Chu sư huynh kia tầm trung niên, trong mắt hiện vẻ khinh bỉ, chẳng hề để ý nói: “Ngươi mới nhập môn nên không biết, nàng tên là Kim Phi Dao, vừa mới nhập ngoại môn được một năm. Nàng là nữ đệ tử tu thể duy nhất trong toàn bộ số đệ tử ngoại môn và nội môn của môn phái, cõng có chút ấy thì không có gì đáng ngại.”

Tiểu sư đệ kinh ngạc nói: “Đây là lần đầu tiên ta gặp một tu sĩ thuần linh căn mà lại tu thể, thật sự là lãng phí. Nam nhân không có thuần linh căn đi tu thể thì rất nhiều, mọi người trong nhà ta đều đã tu đến một, hai cấp.”

Cũng không trách vị tiểu sư đệ này lại giật mình như vậy, mặc dù người có linh căn rất nhiều, mọi người nhìn các vị tiên sư cũng quen mắt lắm rồi, ngay cả người dân vùng núi đều biết đến. Nhưng người có thuần linh căn, có thể chân chính tu luyện tiên pháp thành đại đạo lại chẳng nhiều lắm.

Mà đại bộ phận người ta chỉ có ngụy linh căn, thân thể chỉ có thể hấp thu rất ít linh khí, cũng không thể tụ linh khí lại trong đan điền, không thích hợp tu tiên. Nếu vẫn nhất định muốn tu tiên thì cuối cùng cũng chỉ mãi mãi tu đến Luyện Khí sơ kỳ thôi, đó là thành tựu nhỏ nhất, ngay đến việc phóng hỏa hình thuật cũng không dễ dàng.

Cho nên những nhà bình thường đều sẽ để nam tử có ngụy linh căn đi tu thể, dùng linh khí để cải tạo thân thể. Tuy không thể sử dụng pháp thuật, tăng tuổi thọ như người tu tiên nhưng cũng có được thể lực vô cùng lớn, thân thể cường tráng, lợi hại hơn người bình thường rất nhiều. Tu thể đến cấp ba là có thể thoải mái đánh nát cự thạch ngàn cân, nếu có thể tu đến cấp mười hai – cấp đại viên mãn thì còn có thể trọng trúc cơ thể, đao thương bất nhập.

Bởi vậy, hoàng tộc của các quốc gia đều có binh lính tu thể làm thị vệ bí mật. Hầu hết các cao thủ trong thế tục đều là những người có ngụy linh căn, ngay cả những hộ viện dùng trong các gia tộc cũng chỉ muốn tu thể. Chỉ cần tu đến cấp một, ở thế tục cũng có thể sống khá thoải mái rồi. Cho nên, nhà ai có tiểu hài tử có ngụy linh căn thì nhà đó liền coi như có cơ hội phất lên.

Tuy nhiên, vì tu thể cho nên cơ bắp sẽ rất phát triển, cao lớn uy mãnh. Do vậy, nữ tử nếu có ngụy linh căn thì bình thường trong nhà sẽ không cho nàng tu thể, nhỡ mà tu cho bản thân cao lớn thô kệch như nam nhân, chỉ sợ sau này không thể gả đi. Chỉ có vài tướng môn, hoặc vài nhà có hoàn cảnh đặc biệt mới để nữ tử trong nhà tu thể, bằng không không có bất luận nữ tử nào hy vọng bản thân lớn lên giống hệt như đàn ông.

Vì thế cho nên, người giống như Kim Phi Dao thực sự quá khó gặp, tiểu sư đệ liền quan sát đánh giá thêm vài lần, muốn nhìn xem nàng có mọc râu hay không. Điều này đương nhiên là không có khả năng xảy ra, tu thể chỉ có có thể cường tráng thân thể chứ không có khả năng biến nữ nhân thành nam nhân.

Đi được vài bước, quay đầu lại vẫn thấy tiểu sư đệ đang sững sờ nhìn theo Kim Phi Dao, Chu sư huynh đành phải hô: “Đừng nhìn nữa, nếu còn chậm trễ sẽ bị Lý sư thúc mắng đó.”

“Vâng…” Tiểu sư đệ phục hồi tinh thần, lên tiếng đáp rồi vội bước nhanh đuổi theo.

***********

“Lão già thối tha, già khú đế còn muốn tắm sữa dê, cái gì mà gia tăng linh lực, lừa trẻ con à? Rõ ràng chính là muốn làm trắng da, lão yêu quái điệu đà! Tốt nhất là ngươi tắm ra một thân mùi dê, về sau mọc ra một đôi sừng dê, ngơi lên núi mà đứng đi.” Kim Phi Dao vừa đi vừa oán giận không ngừng, liên tục nguyền rủa Vân Phong chân nhân của Vân Diệp cung.

Ngẩng đầu nhìn Vân Diệp cung phía xa, nàng tức giận bất bình xì một tiếng khinh miệt. Tình cảnh của những đệ tử ngoại môn như nàng giống y như tá điền trong nhà địa chủ, tuy mang danh là đệ tử nhưng đều phải làm những việc không phải là tu luyện. Chỉ cần ngươi mỗi năm nộp lên một số lượng linh thạch nhất định là có thể được phân công một phần công tác và một tấm lệnh bài, trở thành đệ tử ngoại môn của môn phái. Mà nếu bọn họ muốn trở thành đệ tử chân chính của môn phái thì phải đạt đến Trúc Cơ kỳ mới được.

Chỉ có những tu sĩ đã tu luyện tới Kim Đan kỳ mới có thể hoàn toàn ích cốc (nhịn ăn), cho nên môn phái còn phải cung cấp cho đệ tử nội môn cơm ăn. Đất đai phía ngoài sơn môn đều là thuê cho đệ tử ngoại môn làm ruộng, gieo trồng các loại linh thực.

Những linh thực này không phải là thực vật bình thường, trong chúng đều chứa đựng linh khí, ăn vào sẽ có lợi cho thân thể.

Một năm trước, khi Kim Phi Dao đi đến môn phái hạng ba Hằng Thực môn với hơn năm trăm đệ tử nội môn này, đã lựa chọn việc nuôi linh dương. Loại dê lông trắng cao hơn người này rất dễ nuôi, chỉ cần lùa chúng lên núi cho ăn cỏ dại là được, vì thế rất nhiều nữ đệ tử ngoại môn chọn công việc thoải mái này, chỉ có những nam đệ tử một thân nhiệt huyết mới có thể ngốc nghếch mới chọn công việc thuê đất trồng linh thực.

Việc này vốn thoải mái, sản lượng lại cao, mỗi ngày trừ đi phần sữa phải nộp lên thì số còn lại có thể bán cho đệ tử nhà bếp của Hằng Thực môn. Thứ này chứa linh khí, mỗi ngày uống một chén có thể giúp cường tráng thân thể, gia tăng linh khí trong cơ thể. Từ dân gian đến các môn phái tu chân, ngay cả người ngụy linh căn tu thể hay các quý tộc giàu có đều mỗi ngày uống một bát sữa linh dương.

Ai biết được nếu uống vào liệu có thể tăng khả năng sinh ra được tiểu hài tử thuần linh căn hay không?

Cho nên, toàn bộ đại lục liền truyền lưu một câu nói: mỗi ngày một ly sữa, càng ngày càng cường tráng. Có thể thấy rằng không cần phải thắc mắc xem thứ này bán chạy thế nào.

Hơn nữa, hàng năm còn có hai lần cắt lông, đó không chỉ là tài liệu để nhập môn luyện khí mà còn là chất liệu giữ ấm rất tốt. Các nữ tử nếu không có một hai tấm áo bằng lông dê thì mùa đông không có mặt mũi nào mà ra khỏi cửa. Cứ như vậy, cuộc sống của Kim Phi Dao miễn bàn có bao nhiêu thoải mái, ban ngày thì thả dê, buổi tối tu luyện, rất hài lòng.

Nhưng vừa đầu xuân năm nay, một việc không hay ho đã đổ lên đầu Kim Phi Dao, Vân Phong chân nhân của Vân Diệp cung không biết mắc chứng gì lại đột nhiên yêu cầu Kim Phi Dao mỗi ngày phải đưa lên một thùng sữa linh dương, nhưng không phải để uống mà là để tắm.

Nếu là một vị tiên tử xinh đẹp muốn tắm sữa dưới trăng, Kim Phi Dao còn cam tâm tình nguyện đưa sữa, đằng này lại là Vân Phong chân nhân, là lão già xấu xa, toàn thân mấy trăm tầng nếp nhăn xếp chồng lên nhau, kéo căng ra là có thể phủ kín một dãy phố, ấy thế còn vô liêm sỉ muốn tắm sữa dê!

Nghĩ đến tầng tầng nếp nhăn ngâm trong sữa dê trắng muốt, dập dềnh trôi nổi… Kim Phi Dao liền cảm thấy cả người nổi gai ốc, tự nhiên muốn nôn.

Tuy nhiên, trong lòng Kim Phi Dao lại đang cười hắc hắc. Lúc cho sữa dê vào thùng nàng còn đổ thêm không ít nước tiểu dê. Nghĩ đến cảnh lão già ngâm mình trong nước tiểu mà không biết, khó nói còn có thể vô tình uống mấy ngụm là nàng lại không nhịn được cười sung sướng.

Nhìn thấy một đệ tử nội môn đang từ trên núi đi xuống, nàng vội vàng thu lại nụ cười gian, cúi đầu bày ra bộ dáng thuần lương thành thật, yên lặng vùi đầu bước.

*********

“Tuyết Man sư tỷ, công việc quét dọn này cứ giao cho người khác làm là được, sao có thể để ngươi tự mình làm chứ.” Kim Phi Dao đi đến trước Vân Diệp cung thì nhìn thấy một nữ tử mặc váy thị nữ màu vàng, ánh mắt lạnh lùng đang cầm cái chổi quét rác liền nói.

Vị nữ tử được Kim Phi Dao gọi là sư tỷ này chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái, sau đó khẽ hừ một tiếng, căn bản không thèm quan tâm tới nàng.

Thấy nàng không đáp cũng không để ý đến mình, Kim Phi Dao cũng không thấy xấu hổ, đi thẳng vào bên trong. Trong lòng nàng đã hiểu rõ, thân là người kề cận Vân Phong chân nhân, việc Lưu Tuyết Mạn xuất hiện ở sân quét rác chắc chắn là do mình hôm qua đã lén mang phân của bạch sí phượng tới, lặng lẽ ném vào ly trà của Vân Phong chân nhân.

Công việc ngày thường của Lưu Tuyết Mạn chủ yếu là chăm sóc con bạch sí phượng kia, tự nhiên hắn sẽ nghĩ do nàng không quản lý tốt, để cho chim đi vệ sinh lung tung cho nên bị phạt. Mấy cục phân này Kim Phi Dao đã tốn một tháng mới tìm thấy ở một nơi khác, tổng cộng đã ném bốn năm lần, lần này rốt cục đã có kết quả.

Đệ tử ngoại môn và nội môn có một loại công việc chung. Công việc do các thiếu nữ hoặc thiếu niên thuần linh căn đảm nhiệm, tu vi của những người này đều không quá cao, tất cả đều đang ở Luyện Khí kỳ, đó là chuyên môn tới hầu hạ cho các sư thúc hoặc trưởng lão từ Trúc Cơ kỳ trở lên.

Ngày thường thì bọn họ làm những việc vặt vãnh, nếu các sư thúc tâm tình tốt sẽ thưởng cho linh đan hoặc pháp khí, đôi khi còn chỉ điểm một chút, tác dụng còn lớn hơn tự tu hành nhiều. Đợi đến khi đạt Trúc Cơ kỳ là có thể trở thành đệ tử nội môn. Nếu gặp may, được trưởng lão hoặc sư thúc mà mình hậu hạ yêu quý thì có thể trở thành chân truyền đệ tử, vậy là phát lớn.

Tuy nhiên, cơ hội như vậy vô cùng ít, các ngoại môn đệ tử và người phục vụ đều là tạp linh căn. Chỉ có những người có địa linh căn mới có thể trực tiếp trở thành đệ tử nội môn, còn trở thành chân truyền đệ tử ư, bình thường cũng phải là người có dị linh căn hoặc thiên linh căn.

Lưu Tuyết Mạn này chính là một trong những kẻ phục vụ đó, tuy chỉ là làm người hầu cho người khác nhưng cũng phải cạnh tranh sứt đầu mẻ trán, hối lộ không ít linh thạch mới cướp được vị trí này. Đi theo Vân Phong chân nhân thời gian dài, nhãn giới cũng cao lên kha khá, những đệ tử ngoại môn tự nhiên không lọt vào tầm mắt của nàng.

Nếu không vì nàng ta tỏ thái độ khinh ghét với Kim Phi Dao thì Kim Phi Dao cũng sẽ không chơi xỏ nàng. Mới chỉ phải đi quét sân thôi, trừng phạt này cũng quá nhẹ rồi.

Kim Phi Dao thất vọng đi vào Vân Diệp cung, nếu bản thân có thể mạnh hơn chút nữa là có thể rình lúc nàng ta chỉ có một mình mà hạ độc thủ, đánh nàng ta một trận. Đáng tiếc, tu vi bản thân quá thấp, ngay cả Luyện Khí kỳ còn chưa tới, chỉ có thân thể đã đạt tới cấp ba của tu thể. Trong khi đó lại không có bất kỳ một quyển pháp quyết tu tiên nào. Lẽ ra nàng đã có thể tích đủ linh thạch để mua được một quyển tu tiên nhập môn

“Tiêu Linh quyết.”

Không ngờ lạ bị Vân Phong chân nhân này chiếm mất hai phần ba sản lượng sữa mỗi ngày, doanh thu đại giảm. Hiện giờ cũng chỉ có đủ linh thạch để nộp lên hàng ngày, căn bản không có linh thạch mua “Tiểu Linh quyết”. “Tụ Lực quyết” trong tay nàng chính là công pháp nhập môn để tu thể, ngay cả trẻ con thò lò mũi xanh trên đường cũng có một quyển.