Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 43: Thực không phải ta giết




Hai người lần lượt thoát ra khỏi thông đạo nhỏ hẹp, chân đạp khí bay lên không trung. Nơi chân trời, hai đạo quang ảnh đang chạy theo hai hướng ngược nhau, không nói hai lời, Tôn sư đệ liền đuổi theo lam quang của Kim Phi Dao, còn tên còn lại thì đuôi theo bạch quang của Liễu Khinh Ba.

Tôn sư đệ cho rằng Kim Phi Dao sẽ bay về phía thành Lạc Tiên, không ngờ hỏa diễm màu lam lại cấp tốc chạy về hướng ngược với thành Lạc Tiên. Hơn nữa, tốc độ lam hỏa cực nhanh, hắn tăng tốc độ phi hành lên cao nhất cũng không thể rút ngắn lại khoảng cách giữa hai người, ngược lại còn bị Kim Phi Dao bỏ càng ngay càng xa, cuối cùng biến mất trong tầm mắt Tôn sư đệ.

Lúc này hắn đã đuổi theo được hơn một canh giờ, cũng không biết để Tiền Phong một mình trên núi Cát Điểu có gặp nguy hiểm gì không, nhìn theo hướng Kim Phi Dao biến mất, hắn đành từ bỏ ý định đuổi theo, xoay người nhanh chóng quay về núi Cát Điểu.

Kim Phi Dao thoát khỏi cảnh đuổi giết nhưng không hề vui vẻ. Ngoài việc vẫn còn ý thức thì thân thể của nàng đã hoàn toàn không chịu khống chế, cứ tùy ý để Minh hỏa đưa nàng bay đi. Tuy đã không có ai theo phía sau nhưng nàng căn bản không thể dừng lại, chỉ có thể trợn mắt nhìn mình lướt qua con sông, bay qua sơn mạch, vượt trên rừng rậm, đánh bay yêu cầm.

Cũng không biết bay trong không trung bao lâu, nàng thậm chí còn ngủ thiếp đi, lúc tỉnh dậy thì thấy một bầu trời đầy sao. Đang lúc nàng thầm cầu nguyện lúc dừng lại không bị rơi vào bụng yêu thú thì nhìn thấy phía trước có sao băng chợt lóe, mang theo quang mang mỏng manh rơi xuống sơn mạch đằng trước.

Kim Phi Dao nghĩ, nếu có thể dừng lại thì nàng sẽ thử xem có thể tìm được thiên thạch kia không, đó là một tài liệu rất tốt để luyện pháp khí, nếu có một viên lớn thì có thể mang tới phòng đấu giá. Không ngờ, tốc độ phi hành của Minh hỏa độn đột nhiên giảm đi, hơn nữa phương hướng lại thật sự tiến đến nơi sao băng rơi xuống, nhưng vấn đề là tốc độ rơi xuống quá nhanh.

“A!”

Kim Phi Dao kêu to, trơ mắt nhìn mình rơi xuống, vù vù tiến tới mặt đất.

Một tiếng nổ vang lên, Kim Phi Dao đã hạ cánh, lại bật lên, quay cuồng bắn đi gần mười trượng, đụng ngã một loạt đại thụ, đập nát một tảng đá lớn rồi mới dừng lại.

Nếu là người khác thì có lẽ đã chết vì va đập, nhưng Kim Phi Dao da dày thịt béo, mình đồng da sắt, chỉ bị đập ngất đi. Nàng nằm hôn mê trên đá, không biết cách đó không xa có một đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm.

**********

Người thấy hơi lạnh… Giường lại hơi cứng. Kim Phi Dao rụt vai, cảm thấy cơ thể lành lạnh, còn cái giường bên dưới sao lại cứng đến mức cào rách cả người. Chẳng lẽ nàng đã đạp rơi chăn? Nàng vươn tay định kéo chăn lại nhưng lại không sờ thấy gì, chỉ nắm được một nắm đá vụn.

Mờ mịt ngồi dậy, Kim Phi Dao mới phát hiện mình đang ở ngoài trời, phía dưới không phải là giường mà là một đống đá vụn. Vỗ đầu, nàng chợt nhớ ra mình dùng Minh hỏa độn trốn ra khỏi núi Cát Điểu, sau đó bị rơi xuống đây, hình như đã hôn mê.

Không ngờ lần hôn mê này lại lâu như vậy, không biết đang là giờ nào nhưng trời thì vẫn tối như trước. Kim Phi Dao chống tay vào tảng đá bên cạnh để đứng lên, một trận gió thổi qua, lạnh!

Nàng cúi đầu nhìn, chấn động, trên người nàng không có một mảnh vải, đang trần truồng đứng giữa đất trời. Lúc này nàng mới tỉnh ngộ, nếu tu vi dưới Trúc Cơ kỳ thì chỉ cần sử dụng Minh hỏa độn thì Minh hỏa sẽ không chịu khống chế, phản phệ lại chủ nhân. Lúc toàn thân nàng hóa thành Minh hỏa thì toàn bộ các thứ trên người đều bị đốt sạch sẽ, ngay cả một mẩu vải cũng không chừa lại cho nàng.

Gió thổi qua mông trần, Kim Phi Dao dựa vào ánh trăng nhìn ra xung quanh, định tìm cái gì đó che chắn tạm. Tuy là vùng hoang dã không có người nhưng ai mà biết được đám tu sĩ cả ngày du đãng bên ngoài liệu có bất ngờ chui ra hay không?

Tìm một vòng, cái lá cây lớn nhất cũng chỉ to bằng bàn tay. Nàng thực sự nghi ngờ, nếu dùng thứ này che thân, thân thể như ẩn như hiện càng dễ đưa sắc lang tới.

Dù sao chung quanh cũng không có người, nàng tạm thời cứ để thế, cứ vừa đi vừa tìm xem sao. Nàng cũng không tin mình cứ trần truồng thế mà đi tới tận thành Lạc Tiên.

Vừa nghĩ vừa đi được vài bước, Kim Phi Dao đột nhiên ngây ngẩn cả người, hoảng sợ nhìn phía trước. Ở một chỗ không xa chỗ nàng, dưới một gốc cây to có một nam nhân đang nằm sấp. Tóc tai rối bù, trên người đầy vết máu, không hề nhúc nhích, giống như đã chết.

Kim Phi Dao đứng trong gió lạnh, thân thể trắng trẻo nổi lên một tầng da gà. Sửng sốt hồi lâu, nàng đột nhiên xoay người, nhanh nhẹn chạy núp sau một tảng đá, thò đầu ra thăm dò, đánh giá người kia.

Nàng cứ như vậy theo dõi hắn chằm chặp, người kia cũng vẫn không nhúc nhích, giằng co nửa ngày, Kim Phi Dao hắng giọng hô: “Này, ngươi còn sống không?”

Người nọ không động đậy cũng không đáp lời, bốn phía yên lặng như tờ, giống như toàn bộ động vật trong núi đã chết sạch. Nghĩ nghĩ, nàng cầm một hòn đá nhỏ ném vào người nọ.

Hòn đá nhỏ rơi vào đầu người nọ rồi lăn lông lốc xuống đất, người dưới tàng cây vẫn không chút sứt mẻ. Thấy người nọ vẫn bất động, nàng thuận tay nhặt lên một viên đá to bằng nắm tay ném ra. Vẫn rơi vào đầu người nọ, nhưng lực đạo không nhỏ, đầu người nọ bị ném bốp một cái, máu đỏ tươi xuyên qua tóc chảy ra.

“Ném như thế mà cũng không có phản ứng, xem ra không phải choáng váng mà là đã chết.” Kim Phi Dao yên tâm đi ra, vui vẻ chạy tới tàng cây.

Trước tiên, nàng dùng hỏa viêm thuật đốt một đống lửa, sau đó đi vòng quanh nam tử dưới gốc cây hai vòng, cuối cùng ngồi xuống bên cạnh, vươn tay xác định tình huống của người này. Nhìn chỗ bị nàng ném ở đầu, máu vẫn đang chảy ra, chứng tỏ là nếu chết thì cũng chưa được bao lâu.

Nàng lấy ngón tay gạt tóc nam tử ra để sờ thử mạch trên cổ nam tử xem có còn đập không. Vừa vén tóc lên liền nhìn thấy nam tử này đang nghiêng đầu, vết máu đầy mặt, một đôi mắt to đang mở trừng trừng nhìn nàng.

“AAAAAAAA!” Kim Phi Dao sợ tới mức nhảy dựng lên, hung hăng đá mấy phát vào nam tử, trong lúc đá thì phát hiện nam tử không hề chớp mắt lấy một cái thì ngừng lại. Lại ngồi xổm xuống nhìn kỹ, đồng tử người này đã giãn to, hóa ra là chết không nhắm mắt.

“Làm ta sợ muốn chết, đã chết còn mở mắt làm gì!” Kim Phi Dao vỗ vỗ ngực mắng một tiếng, sau đó thận trọng nói: “Nhìn ngươi bị thương đầy người, hẳn là không phải do ta ném chết. Dù sao ngươi cũng đã chết, những thứ trên người hẳn là coi như vật vô chủ, ta lấy đi cũng là nhặt phế vật thôi, ngươi hãy mau siêu thoát, thăng thiên đầu thai nha.”

Không phải là nàng tự tìm lấy cớ cho bản thân mình mà là bị người chết mở to mắt nhìn chằm chằm thì cảm thấy không thoải mái. Nàng thử vuốt mắt hắn vài lần nhưng không biết hắn phải chịu bao nhiêu oan khuất khi chết mà không chịu khép mắt lại.

Đã không chịu nhắm mắt thì Kim Phi Dao cũng lười quản hắn, dù sao người chết cũng không sợ bị nhìn, nàng liền hào phóng ngồi xuống bên cạnh, cởi quần áo của thi thể.

Trong lúc cởi, nàng phát hiện người này khẳng định có lai lịch rất lớn, cả người từ trên xuống dưới toàn đồ hoa lệ. Tấm áo màu trắng thêu hình lá trúc đã dính đầy máu tươi lại bị chém rách vài miếng lớn vẫn bị nàng cởi ra, không hề ngại bẩn, thèm thuồng mặc lên người.

Nàng làm sao có thể ghét bộ quần áo này chứ? Đừng nhìn nó vừa bẩn vừa rách mà coi thường, đây chính là một pháp bảo hạ phẩm. Có thể sử dụng pháp bảo hạ phẩm thì ít nhất cũng là tu sĩ Trúc Cơ. Kim Phi Dao sống sót sau tai nạn liền nhặt được bảo bối, mừng rỡ hớn hở.

Đai lưng cũng là pháp bảo hạ phẩm, giày và áo lót, tất cả đều được làm cùng loại tài liệu với ngoại sam, còn đều thêu hoa văn lá trúc, chính là một bộ pháp bảo hạ phẩm hoàn chỉnh. Cũng không để ý xem có hợp hay không, Kim Phi Dao thoải mái mặc lên người.

Cuối cùng chỉ còn lại một cái quần lót, Kim Phi Dao kinh ngạc phát hiện, ngay cả cái quần lót này cũng là một pháp bảo hạ phẩm. Mặc bộ quần áo này thì lực phòng ngự sẽ lớn thế nào nha?

Tuy nhiên, vừa kinh ngạc nàng cũng lại cảm thán, ngay cả quần lót cũng là pháp bảo hạ phẩm, không phải cũng bị người ta đánh chết sao? Quần lót này cũng cùng một bộ với bộ đồ, làm sao có thể để chúng nó chia lìa chứ, Kim Phi Dao không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, quyết định lấy nốt cái quần lót này.

Nàng nhanh nhẹn kéo quần lót xuống, bất giác phát hiện mông của người này vừa trắng vừa mềm. Đã chết rồi mà thân thể còn không bị cứng lại, mông vẫn đàn hồi co giãn như lúc sống. Kim Phi Dao nhất thời cảm thấy hứng thú, vỗ vỗ vài cái lên mông hắn, nhéo nhéo, sau đó cườ nói: “Mông này còn đàn hồi hơn cả bộ ngực của Huyết nương tử nữa.”

Quần lót bị vướng phía dưới thân thể tu sĩ, Kim Phi Dao liền thuận tay lật hắn lên, lưu loát kéo quần lót xuống dưới chân.

Nàng nhìn lần lên hai chân hắn, đột nhiên không nhịn được, che miệng “phụt” một tiếng, bật cười.

Đang lúc nàng cười vui vẻ thì tự dưng rùng mình một cái, một luồng sát khí dâng lên từ phía sau. Nàng cảnh giác tỏa thần thức ra ngoài nhưng không phát hiện ra yêu thú hay có gì khác thường. Kim Phi Dao lắc đầu, thấy rất khó hiểu, sao vừa rồi lại có cảm giác như vậy, kinh hãi như thế, ngay cả lông tơ cũng dựng đứng lên.

“Trung phẩm linh thạch! Lại cả pháp bảo. Đây là tài liệu gì vậy, chưa từng nhìn thấy, chắc là rất đáng giá. Đan dược cũng không thiếu, đây là đan dược gì vậy?” Kim Phi Dao còn mở túi trữ vật ra kiểm tra, lướt qua đã thấy vài ngàn hạ phẩm linh thạch và năm khối trung phẩm linh thạch, hai pháp bảo hạ phẩm và một ít tài liệu kỳ lạ, còn có gần mười bình đan dược.

Đại bộ phận là Long Ngâm đan dùng để tu sĩ Trúc Cơ kỳ tăng tu vi và chút ít Bổ Thần đan giúp bổ linh lực, còn bên trong hai chiếc bình ngọc màu đỏ là Sinh Kinh đan, là loại thuốc tiên để chữa thương. Còn hai viên đan dược để trong chiếc bình trong suốt thì nàng không biết là gì.

Đó là hai viên đan dược màu vàng, trên mặt đan có hoa văn vòng tròn màu bạc, rất sống động, giống như được làm từ vàng bạc vậy. Vừa nhìn đã có thể khẳng định là rất có giá trị.

Cuối cùng, nàng còn lấy ra hai tấm lệnh bài, một tấm lệnh bài nhiều màu sắc, không phải sắt cũng không phải gỗ, lớn bằng bàn tay, bên trên có khảm tám khối linh thạch to bằng hạt ngô, ở giữa có một chữ “Bí” màu đen.

Một cái khác đựoc làm từ thân trúc, cũng lớn bằng bàn tay, bên trên có mấy chữ rồng bay phượng múa. Kim Phi Dao nhìn chằm chằm nửa ngày mới miễn cưỡng nhận ra bên trên viết hai chữ “Hư Thanh”.

“Hư Thanh, sao nghe quen vậy? Dường như ta đã nghe ở đâu rồi thì phải.” Miệng vừa đọc lên hai chữ, ánh mắt dừng lại ở hình thêu lá trúc trên bộ quần áo, thấy nó đột nhiên trở nên vô cùng chói mắt.

“Hư Thanh… Hư Thanh các.” Kim Phi Dao đột nhiên đứng bật dậy, trợn mắt nhìn chằm chằm tu sĩ trần truồng dưới đất, mắt tràn lên thần sắc hối hận.